Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 46


10 tháng

trướctiếp

Nhìn bọn thị nữ mang lụa là gấm vóc cùng hàng loạt

hộp gấm chứa đầy nhân sâm lâu năm và thuốc bổ, Ngọc Châu có chút ngạc nhiên. Lần này nàng nhập phủ là bước từ cửa hông mà vào, cũng chưa từng kinh động đến Nghiêu phu nhân. Theo lý mà nói, Nghiêu phu nhân có thể vờ như không biết, nhưng không ngờ bà lại mang hàng loạt quà tặng đến nơi này làm Ngọc Châu có chút lúng túng.

Nhưng Nghiêu Mộ Dã cũng không thèm để ý, chỉ vội vàng múc cháo thổi thổi giùm cho Ngọc Châu.

Bởi vì Ngọc Châu đang sinh bệnh, Nghiêu Mộ Dã
đã sai người đặt một cái bàn nhỏ trên giường, sai đầu bếp hầm một nồi cháo thịt cua. Đầu bếp lột một chén thịt cua và gạch cua, bắt đầu đổ cháo nóng lên, thêm gừng hành và tiêu để đổ mồ hôi giải cảm. Hơi nóng lượn lờ, hương thơm phưng phức, ăn cùng với cháo nóng là món tỏi hành ngâm giấm đường. Củ hành tím thấm gia vị cực kì ngon miệng, sau khi ngâm cùng giấm sên chung với đường đỏ đã giảm bớt vị hăng nồng đi rất nhiều, cực kì
thích hợp cho bệnh nhân sử dụng. Lang trung còn dặn đi dặn lại là nên ăn nhiều thức ăn một chút.

Còn có một đĩa mướp đắng xào hột vịt, vừa ngon miệng vừa giải nhiệt xua tính hàn, tất cả những món ăn trên bàn cực kì không hợp khẩu vị của Nghiêu thiếu. Nhưng để có thể ăn chung bữa cơm với người phụ nữ nhỏ này, ngược lại cũng không khó chấp nhận cho lắm.

Sau khi tự múc thêm một chén bên trong nồi đất, đưa đến trước mặt Ngọc Châu, nói: "Đêm nay tạm ăn mấy món này lót dạ, tránh cho uống thuốc nhiều sẽ bị đau tràng vị. Ngày mai nàng muốn ăn gì cứ nói với Cẩm Thư."

Mới trưa nay, Thái úy đại nhân đối với nàng vẫn là bộ
dáng lạnh lẽo chán ghét, nhưng sau khi cùng chung chăn gối, nước sữa hòa nhau thì hắn dường như thay đổi thành người khác, trở nên săn sóc chu đáo, hiền hoà nhưng lại làm cho Ngọc Châu hơi có chút không biết làm sao, lại không tiện thốt ra những lời nói lạnh lùng trước vẻ ân cần như thế của Thái úy đại nhân, vì thế liền lặng lẽ nhận lấy bát, hé miệng uống chén cháo được ninh nhừ thơm mềm kia.

Bởi vì bỏ thêm gừng băm nhuyễn, chỉ chốc lát sau thái
dương nàng liền liền hơi rịn mồ hôi, nhất thời sảng khoái
hơn rất nhiều. Nghiêu Mộ Dã ăn cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều nhìn chăm chú người phụ nữ nhỏ đó ăn
cơm.

Thái úy ngày thường không thích nhất là phụ nữ lôi thôi,
vốn dĩ đã không có bản lĩnh gì, cần nhờ nhan sắc diện mạo để có cái gọi là quyến rũ người khác. Nếu lười chăm
sóc về bản lĩnh duy nhất này, thì không còn gì để nói nữa
rồi. Nhưng người phụ nữ này hiện tại tóc tai rối bù, vẫn chưa kịp rửa mặt chải đầu, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi,
ngồi ở trong chăn, cả người đều toát ra một vẻ bệnh hoạn nhu nhược.

Nhưng Nghiêu Mộ Dã lại cảm thấy càng nhìn càng yêu,
ngay cả cái miệng nhỏ của nàng đang chậm rãi nhai nuốt cũng quyến rũ đến như thế. Hai mảnh môi hồng kia được nước cháo trau chuốt trở nên căng mọng non mềm, như đang gọi người đối diện ôm vào lòng, hôn rồi lại hôn.

Người phụ nhân này là ông trời sinh ra dành riêng cho
một mình Nghiêu Mộ Dã hắn hay sao? Nếu không thì tại sao nhìn đến đâu lại cảm thấy thoải mái đến đấy thế?

Dường như Ngọc Châu đã quen với thói quen nhìn chăm chú khi người khác dùng cơm như thế này của Thái Uý đại nhân. Nên sau khi ung dung thong thả ăn xong một chén cháo, liền đẩy ra nói no rồi. Thái úy đến lúc này mới uống liền hai chén cháo cua, sau khi dùng trà xanh súc miệng, lập tức sai người đem bàn nhỏ dẹp xuống.

Sau khi ăn cơm xong, quả nhiên sức lực tăng lên không
ít, Ngọc Châu lại lên tiếng chào từ giã, nói thẳng, hôm
nay đã ở Nghiêu phủ quá lâu. Nếu đã cùng Thái úy thanh
toán xong, không ai nợ ai nữa, không cần tiếp tục liên quan gì đến nhau nữa.

Nếu chuyện này đặt ở trước ngày hôm nay, thì khi Thái
úy được nghe lời ấy, tất nhiên sẽ cảm thấy buồn bực, lòng thầm nghĩ người phụ nữ này qua sông liền đoạn cầu.
Nhưng bây giờ, hắn đã biết Ngọc Châu của hắn là một
người ngây ngô chưa biết sự đời, trước đây hiểu lầm nàng đủ mọi chuyện, càng nghĩ, đúng là có cảm giác muốn tự giết mình cho rồi.

Nên đối với yêu cầu đòi rời đi của nàng hắn xem như
không hề nghe thấy, nữ tử này vốn chưa từng được ai yêu thương quý trọng qua. Trong đoạn nhân duyên đã qua của nàng, tên chồng trước của nàng bất lực lại vô dụng đến như thế, sao nàng có thể nếm trải được tình yêu nam nữ?

Từ đầu đến đuôi vẫn chỉ là tâm tính của một thiếu nữ ngây ngô chưa lớn, không biết thế nào là tình yêu mặn
nồng, tâm ý tương thông, mình cũng không nên ép nàng, ngược lại cần dỗ dành nhiều hơn...

Vì thế hắn choàng qua bờ vai mảnh khảnh của Ngọc Châu nói: "Ngày thường nhìn ôn nhu mềm mại, sao khi cố chấp lại lạ thường như vậy? Lúc trước mẫu thân có đề cập đến chuyện Xu Đình cực kì yêu chạm ngọc, muốn học hỏi chút khả năng chạm khắc để giết thời gian, bà cố ý chọn nàng đến dạy cho Xu Đình, lương bổng một tháng cũng cực kì hậu hĩnh. Như vậy, nàng cũng xem như có đất nương thân, tương lai khi ra vào chốn hoàng cung, cũng nên có danh vọng gì đó để ngẩng mặt lên chứ. Nữ phu tử của Nghiêu phủ dù sao cũng có danh tiếng hơn một dân phụ không nơi nương tựa, tương lai nếu gặp Thánh Thượng cũng sẽ không mất thể diện cần có."

Ngọc Châu lúc này mới kinh hoàng phát hiện ra nếu Thái úy đại nhân một khi tâm tình vui vẻ, thì khi nguyện ý dỗ người thì còn dẻo miệng ra tay mạnh bạo, săn sóc cẩn thận, thiết tưởng chu toàn hơn cả Ôn Tướng quân kia nhiều.

Trong lòng nàng biết lời hắn nói hơn phân nửa là có mưu đồ khác, nhưng dù sao cũng có ba phần đạo lý bên trong đó. Lúc đấu vòng loại, ngoài mấy tên cao đồ của Phạm Thanh Vân, hai người còn lại được lọt vào vòng trong cũng là ngọc tượng được mời làm khách của các quan lại quyền quý nhà hào môn trong kinh thành này. Quý tộc trong kinh thành vốn tôn trọng phong nhã, trong phủ nuôi dưỡng một hai nhạc sĩ hay họa tượng chính là chuyện quá bình thường. Nếu hoạ tượng hay nhạc sĩ nhà mình nuôi được nổi danh, danh tiếng được lan truyền khắp kinh thành thì chủ nhà đương nhiên cũng rạng rỡ theo, được nhã danh là biết nâng đỡ hiền tài.

Nhưng Ngọc Châu thật sự không muốn có dính dáng gì
với vị Thái úy này.

Rốt cuộc là do nàng quá trẻ tuổi, không biết chuyện đời, nên xem chuyện ‘Dùng sắc đền ơn’ trước đó là quá mức tầm thường và dễ dàng.

Trong những câu chuyện cổ trước kia, nữ tử lấy thân báo
đáp đều được miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ qua một hai
câu nói, sau đó nhẹ nhàng lướt qua kiểu như "Một đêm
triền miên, tạ ân đức của quân tử."... Lại không biết ‘một đêm triền miên’ mà sách viết là hành hạ đến bực nào.
Nàng cực kì không thích cảm giác bị người ta nằm đè lên
người, hoàn toàn không có chút cảm giác tự do nào, càng không thích cảm giác bị xâm chiếm, vét sạch từ trong ra
ngoài như thế này... Cho nên nàng chỉ hy vọng chuyện hôm nay, đó là một lần cuối cùng, đừng bao giờ có thêm ngoại lệ nào khác nữa.

Nghĩ vậy, nàng nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Nghiêu phu nhân quá ưu ái, nhưng Ngọc Châu tài sơ học thiển, không thể dạy dỗ được Nghiêu tiểu thư, thỉnh Thái úy mời cao nhân khác, tâm ý của Ngọc Châu đã định, xin Thái Uý hãy cho đi..."

Sắc mặt Nghiêu Mộ Dã trầm xuống. Tuy rằng thông cảm nàng ngây thơ, nhưng nghe lời nàng nói luôn mang theo vẻ nóng lòng muốn rời đi, trong lòng vẫn cực kì không vui, chỉ lạnh nhạt nói: "Nếu không muốn làm phu tử cũng không sao, hiện tại trạch viện của tại hạ trống rỗng, chưa từng lập thê nạp thiếp, nếu tiểu thư tự cảm thấy tài năng không đủ, ta đây liền nạp nàng vào hậu trạch, như thế chẳng phải sẽ càng danh chính ngôn thuận hơn sao!"

Nói xong liền cao giọng kêu: "Cẩm Thư, đem chăn trải giường tối qua mang đến cho phu nhân xem!"

Ngọc Châu bị doạ đến giật bắn người, mở to mắt nhìn về phía Thái úy, có chút không hiểu hắn đang có ý định gì.

Nghiêu Mộ Dã hôn nhẹ lên trán nàng: "Hôm qua, lạc hồng của Châu Châu rơi trên chăn đó vẫn còn, mang đến
cho mẫu thân nghiệm chứng, cũng nhân đó chứng minh sự trong sạch của Châu Châu, chọn ngày lành tháng tốt nạp nàng vào phủ, tránh việc nàng cứ từ chối ta mãi thế
này..."

Ngọc Châu hít sâu một hơi, hoảng hốt hỏi: "Ngươi... Ngươi, ngươi..." Kỳ thật nàng muốn hỏi Thái úy đại nhân có bị điên hay không? Đây chẳng qua chỉ là quan hệ nam nữ không hề có gì ràng buộc lẫn nhau, hắn làm ầm lên như thế để làm gì? Một khi vào Nghiêu phủ, thì làm gì còn có tự do tham gia cuộc thi chạm ngọc nữa chứ? Vậy những tính toán trong thời gian qua chẳng phải sẽ tan
thành bọt nước. Cho dù cắn răng kiên quyết không theo,
nhưng nếu Thái úy cầm theo chăn trải giường đi rêu rao
khắp nơi, thì dù có miệng cũng không thể giải thích được, người ta sẽ không cho hắn là ép cưới, ngược lại còn khen hắn là quân tử, biết chịu trách nhiệm việc mình
làm!

Nghĩ vậy, Ngọc Châu vội vàng hô nhỏ: "Mau gọi Cẩm
Thư trở về, ta... Đồng ý đấy, được chưa..."

Tuy rằng Thái úy đã sớm dự đoán được tính cách người phụ nữ si ngọc thành cuồng này nhất định sẽ không muốn bị trói buộc bởi giới quyền quý hào môn, nhưng nghe thấy thế mặt cũng sa sầm. Tuy nhiên ngẫm lại, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử chưa thông hiểu chuyện đời, nếu nàng đã đồng ý chịu mây mưa với mình, điều đó cũng đã đủ chứng minh, trong lòng nàng mình luôn chiếm vị trí quan trọng nhất, tuy không thể tranh được sự si mê của nàng đối với ngọc, nhưng dù sao nếu đem so với Ôn Tật Tài thì mình mạnh hơn gấp trăm lần, đem nàng giữ rịt bên cạnh mình, đương nhiên sẽ không thể để người khác thấy có chỗ trống liền đóng cọc cắm dùi... Kể từ đó, trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng một chút, cất giọng bảo Cẩm Thư đem chăn trải giường đi cất rồi mang dưa và trái cây đến.

Ăn uống nghỉ ngơi xong, sau khi dỗ Ngọc Châu uống
thuốc xong, Thái úy liền tự mình lau người cho Ngọc Châu một lần, rồi lại dỗ dành nàng là hiện tại đã quá
trễ, cũng không tiện làm phiền người hầu chuẩn bị phòng cho nàng giờ này, tốt nhất là cùng hắn ngủ chung một đêm là được. Thân làm chủ nhân như Thái Uý lại quan tâm yêu thương người hầu như thế làm Ngọc Châu cũng không tiện lên tiếng làm phiền chủ nhà thêm nữa. Và Thái Úy lúc này lại đường đường chính chính, ôm nữ phu tử vừa mới nhậm chức, tắt đèn, lên giường, đắp chăn ngủ chung.

Giờ quay lại Quảng Tuấn Vương, đã lâu lắm rồi y không nhận nhiệm vụ đi làm việc nên chuyến đi lần này gặp nhiều trắc trở và chịu khổ không ít.

Đợi đến sau khi trở về, nghỉ ngơi một ngày, lập tức hào hứng chạy đến tìm Viên tiểu thư. Thời gian gần đây y đã ra lệnh cho quản gia của vương phủ đặt mua rất nhiều loại ngọc nổi tiếng, một lòng muốn tặng cho Viên tiểu thư, cũng coi như không cô phụ đám ngọc thượng hạng lộng lẫy đó.

Nhưng không ngờ lúc vừa đến khách điếm, nghe tiểu nhị báo rằng Viên tiểu thư đã trả phòng rời đi được mấy ngày rồi.

Quảng Tuấn Vương nhất thời không biết Ngọc Châu đang ở nơi nào, trong lòng lo lắng không thôi, lo cho nàng hiện tại không nơi nương tựa, ở trong kinh thành sẽ xảy ra ngoài ý muốn.

Vì thế ngoài việc phái người ra bên ngoài tìm hiểu tin tức, định sau khi thượng triều diện thánh báo cáo nhiệm vụ sẽ nhân cơ hội cùng Nghiêu Mộ Dã nói vài câu.

Sắc mặt của Nghiêu nhị thiếu lại cực kì thản nhiên nói: "Vương gia đúng là quan tâm Viên tiểu thư quá nhỉ!"

Quảng Tuấn Vương cảm thấy mình đương nhiên không giống gã này. Gã ta chẳng qua chỉ vì sắc đẹp của Ngọc Châu tiểu thư, còn mình lại cảm thấy đối với Ngọc Châu tiểu thư chính là tri kỷ từ kiếp trước, nên đến kiếp này phải tiếp tục tiền duyên. Lúc họa nàng, không cần nói với nhau lời nào, chỉ nhìn thôi cũng đã đọc hiểu từng nét ưu tư trong mắt của nàng.

Lập tức nghiêm mặt nói: "Đây không phải là quan tâm mà là lo lắng, chẳng lẽ Nghiêu nhị kết giao với nàng đã một thời gian, giờ lại không thèm quan tâm nàng có mạnh khỏe hay không sao?"

Bạch thiếu ở bên cạnh lúc này ôn nhu cất tiếng giảng hòa: "Vương gia rời kinh thành mấy ngày, nên không hay biết cũng là bình thường. Viên tiểu thư nay đã là sư phụ chạm ngọc được Nghiêu phủ mời đến để dạy riêng cho
Nghiêu tiểu thư về khắc chạm ấn triện, hôm nay muội muội của tại hạ cũng đến Nghiêu phủ để học hỏi thêm tài nghệ khắc chạm ấn triện đấy."

Quảng Tuấn Vương chấn động, kinh ngạc liếc nhìn về
phía Nghiêu nhị, trong quá khứ Nghiêu nhị chưa bao giờ
thuộc dạng bò thích nhai đi nhai lại một món, sao mấy ngày trước lãnh đạm với Viên tiểu thư xong, lại đột nhiên
mời nàng vào phủ để dạy?

Quảng Tuấn Vương nhất thời có chút ngượng ngùng, chỉ có thể cười đáp: "Thì ra dạo gần đây lại thịnh hành trào lưu các thiếu nữ chốn khuê phòng thích chạm trổ mấy con dấu như thế..."

Mặc dù nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao lại thế này, nhưng chuyện đã đến nước này, Quảng Tuấn vương chỉ có thể oán trách sao mẫu thân của y lại không sinh cho
y một muội muội, nếu không bây giờ cũng kêu nàng chạy
đến Nghiêu phủ để học hỏi chạm ngọc.

Nghiêu Mộ Dã nghe Bạch tiểu thư đến Nghiêu phủ thì hơi nhướng mày, cũng không nói gì, chỉ bước nhanh đi
trước, Bạch thiếu thì nhiệt tình hạ sẵn bậc thang cho Vương gia bước xuống, cười trả lời: "Đúng vậy, loại phong nhã này hiện nay đang rất thịnh hành..."

Mà lúc này, Bạch tiểu thư thật sự đang có mặt ở Nghiêu
phủ cùng Nghiêu tiểu thư đang chăm chú lãnh giáo tài nghệ chạm khắc của Ngọc Châu.

Từ sau đêm hôm đó, Ngọc Châu bị an bài đến một sân viện riêng.

Nghiêu tiểu thư cực kì nhiệt tình đối vị nữ phu tử mới được mời đến này, chủ động sai người mang bình sứ, trà cụ và các vật dụng khác để bày biện cho đẹp, đỡ cảnh phòng ốc trống rỗng.

Về phần quan hệ giữa Ngọc Châu cùng Nghiêu Mộ Dã, nàng đúng là không biết gì hết. Những người hầu bên cạnh Nghiêu nhị thiếu đều cực kì kín miệng, ngay cả tổng quản của Nghiêu phủ cũng được Nghiêu phu nhân ám chỉ, mặc dù đối với Viên tiểu thư cần quan tâm chăm
sóc, nhưng không thể để mặc cho lời đồn truyền bá lung
tung. Vì thế câu chuyện ở hai sân viện kề sát nhau chỉ dừng ở bên trong Nguyệt môn, không thể tiết lộ ra ngoài, dù sao cũng không thể vì chuyện ăn chơi phóng đãng của con trai làm tổn hại thanh danh của Nghiêu gia đúng không?

Thêm nữa người rảnh rỗi được nuôi ở Nghiêu phủ cũng
không ít, bên phía đại gia chỉ riêng phu tử dạy thi họa đã có sáu bảy vị, thêm một nữ phu tử vào phủ cũng không quá gây chú ý.

Lúc này Ngọc Châu đang cùng nhị vị tiểu thư ngồi ở vườn hoa trong đình đang ngắm cảnh điêu khắc. Bạch
tiểu thư chẳng những hội họa tinh tế, còn biết viết thư pháp, sau khi tinh xảo đề hai chữ "Hoàng Âm" xong, liền
đem hai chữ đó in lên bản khắc, sau đó là bắt đầu sử dụng dao chuẩn bị chạm.

Nghiêu Xu Đình thấy thế ngạc nhiên hỏi, hỏi: "Hoàng
Âm? Đây là ý gì?"

Mặt Bạch tiểu thư ửng đỏ, khẽ nói: "Mấy ngày trước, có
dịp gặp mặt với Nhị lang ở tiệc trà, chàng bảo ta kí tên
dưới những bức thư hoạ bằng khuê danh là không ổn, nên đã đặt giùm ta hai chữ 'Hoàng Âm', xem như danh
hào riêng. Vì thế hôm nay ta định làm con dấu trước, về sau sẽ sử dụng lúc vẽ tranh."

Nghiêu Xu Đình nghĩ nghĩ, rồi cười nói: "Danh hào này
cực hay, Hoàng Âm chính là âm thanh của rừng trúc, là âm thanh thanh nhã thời thượng cổ, thích hợp với ngươi nhất, nhưng sao ca ca biết tiếng ca thánh thót của ngươi thế?"

Bạch tiểu thư mỉm cười, cũng không tiếp lời, chỉ khẽ
ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngọc Châu.

Ngọc Châu đang hướng dẫn nàng hạ dao chạm. Thấy ánh mắt nàng chuyển sang nhìn mình, vì thế cũng cười nói: "Đúng vậy, thật là lịch sự tao nhã, có thể dùng kiểu chữ Triện để khắc, sẽ càng tăng thêm phong cách cổ xưa." Vì thế Bạch tiểu thư lại viết sang kiểu chữ Triện, quả nhiên nhìn qua càng thêm phóng khoáng thanh nhã.

Ngọc Châu nghĩ các nàng đều là người mới vào nghề nên chọn một khối ngọc mềm đưa tới nói: "Mời Bạch tiểu thư dùng khối ngọc này, đợi đến khi tiểu thư khắc chữ mẫu xong, ta sẽ chạm thêm hoa văn xung quanh chữ, sẽ gây ấn tượng hơn."

Ngọc Châu khi nói chuyện từ trước đến nay luôn ôn nhu
dịu dàng, Bạch tiểu thư mặc dù đối với nàng lòng có nhiều khúc mắc, nhưng ở chung với nhau nửa ngày cũng dần dần hòa tan ấm ức trong lòng. Cảm thấy cô gái này cũng rất dễ để sống chung. Nghiêu lang phong lưu nếu muốn hắn trong tương lai không có hồng nhan tri kỉ, lén lút gió trăng là không có khả năng, nếu được tính tình như Viên tiểu thư đây thì chính thất như nàng cũng không thiệt thòi gì.

Bạch tiểu thư nghĩ như thế, cũng không phải nhất thời vọng tưởng.

Bởi vì hơn mười ngày trước, Nghiêu Mộ Dã tựa hồ là có ý muốn hóa giải hàn băng, mấy lần chạm mặt nhau ở những buổi tiệc trà, thì trong lời nói cũng bắt đầu xuất hiện chút ám muội của ngày xưa, vì thế đã làm cho Bạch Thanh Nguyệt dâng lên hy vọng vô hạn.

Nhưng nhiều ngày nay lại không thấy Thái Úy tham gia
tiệc trà nào nữa, lại càng không thấy hắn tìm huynh trưởng để uống rượu, có lẽ là công vụ quá bận rộn nên không hề thấy bóng dáng.

Vì thế khi Nghiêu tiểu thư vô tình nói đến việc Viên Ngọc Châu được mời vào Nghiêu phủ làm nữ phu tử thì trong lòng nàng thấp thỏm không yên, quyết định tìm cớ nhập phủ để tìm hiểu xem thực hư thế nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp