Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 45


10 tháng

trướctiếp

Ngọc Châu sao có thể không nhận ra vẻ khinh khi trong lời hắn nói, ngay lập tức đôi má đỏ ửng hơn, sau khi bối rối một lúc lâu mới nói: "Nếu Thái úy đang bận, vậy ngày khác Ngọc Châu sẽ lại đến cảm ơn... Thái úy cứ yên tâm, Ngọc Châu tuyệt đối sẽ không nuốt lời..."

Nói xong liền thi lễ muốn cáo từ. Nhưng thân hình cao lớn của Thái úy đang chắn ở trước cửa, nàng nhất thời cũng ra không được.

Đôi môi mỏng của Nghiêu Mộ Dã lại không hề mang theo chút ý cười nào, đôi mắt phượng nghiêm túc có một cảm xúc gì đó không thể nói thành lời, sau khi trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Chọn ngày sao bằng đúng lúc, hôm
nay tại hạ và tiểu thư giải quyết cho xong đi, về sau ai lo chuyện nấy không cần quấy nhiễu lòng nhau nữa."

Lời này kỳ thật rất có đạo lý, Ngọc Châu cảm thấy nếu mình đã hạ xong loại quyết định này, lại không duyên cớ được Thái Úy quan tâm vô số lần như thế, mình còn chính miệng hứa hẹn với hắn, nên hiện tại Thái Úy đại nhân đòi "Trả nợ ngay lập tức" cũng là hợp tình hợp lí.

Nhưng lúc này lại là ban ngày sáng tỏ, Ngọc Châu thật sự không biết nên nhanh tay nhanh chân như thế nào, để có thể bình thản cởi áo tháo thắt lưng, tránh làm trễ nải thời gian của Thái Úy đại nhân.

Có thể là do đôi gò má càng lúc càng đỏ của ai kia đã làm cho Thái Úy đại nhân rốt cuộc cũng mềm lòng, cuối cùng cũng đưa tay đến vòng qua chiếc eo thon nhỏ của Ngọc Châu, đem nàng kéo vào trong ngực của mình...

Nếu tính kĩ, cũng đã mấy ngày rồi Nghiêu Mộ Dã chưa được ôm nàng vào lòng. Vốn dĩ khinh thường tâm ma yếu đuối không thể phá vỡ của bản thân, nhưng khi ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng thì cảm giác chán
ghét bản thân không có chí tiến thủ của mình luôn dâng đầy lồng ngực lúc này đã biến mất hơn phân nửa.

Nhưng mà người phụ nữ đó lại không biết tình thú, đột nhiên mở miệng hỏi: "Có khi nào trải qua lần này rồi mang thai hay không..."

Nghiêu Mộ Dã thầm cười lạnh, thản nhiên nói: "Yên tâm, tại hạ đương nhiên sẽ cẩn thận đúng mực, sẽ không để tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Mùi hương tỏa ra từ mái tóc vẫn còn ẩm ướt kia lại mang theo hương vị khác thường, chui vào mũi làm cho người ta khó có thể nhẫn nại nổi nữa. Chỉ trong chớp mắt, thân thể gầy gầy nhỏ xinh của nàng đã bị hắn ôm lên giường.

Không biết phụ nhân này trước kia hầu hạ phu quân như thế nào, không hề có chút phong tình hay chủ động gì cả, mỗi lần muốn cởi áo nàng ra thì nàng luôn khẩn trương giành giật vạt áo với mình, nếu không phải quen biết nàng, thực sự hắn sẽ nghĩ nàng là cô nương khuê các chưa gả đấy chứ!

Nghiêu Mộ Dã nghĩ vậy, trong lòng lại cảm thấy cực kì không thoải mái, hơi thả lỏng tay ra nói: "Lục tiểu thư rụt rè như vậy, là đang muốn đổi ý hay sao?"

Ngọc Châu hít sâu một hơi, thế này mới buông lỏng bàn tay đang giành lại vạt áo với Thái Úy, bộ dáng nhắm mắt liều mạng đó của nàng đã làm cho Nghiêu Mộ Dã vốn đang tức giận trong lòng hơi cong khóe miệng, nói: "Dáng vẻ hiện giờ của tiểu thư thật ra cực kì giống quân tốt của tại hạ, lâm trận lùi bước, hạng người ham sống sợ
chết, chẳng lẽ tiểu thư đang sợ... Tại hạ sẽ đâm ngọc thể của tiểu thư bị thương chăng?"

Những lời nói của Nghiêu Mộ Dã thực sự Ngọc Châu nghe cũng không hiểu lắm. Nhưng nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng nàng cũng hiểu câu nói đó cũng không có ý gì tốt, tuy nhiên lúc này bị lời nói của hắn làm cho tính ương bướng nổi dậy mấy phần, thấp giọng khẽ nói: "Thái Úy nên nhanh lên, đừng lề mề sẽ làm chậm trễ thời gian."

Đáng tiếc, nàng không biết câu thúc giục như thế cũng được chia làm năm bảy loại, tùy thời gian tùy địa điểm. Nếu nam nhi đang "ra roi thúc ngựa" thì tiếng thúc giục nũng nịu yêu kiều kia tựa như thuốc kích tình trợ lực, làm nam nhi tăng thêm sức lực, làm tăng thêm hứng thú trong giao hoan đồng thời cũng dụ dỗ hắn mau nộp vũ khí đầu hàng. Nhưng nếu nam nhi vẫn còn chưa "lên ngựa", đã thúc giục kêu mau, không khỏi sẽ gây cho người khác hiểu lầm là mình đang nóng vội không chịu nổi.

Cơn giận dỗi trong lòng Nghiêu Mộ Dã đã nghẹn nhiều ngày nay, bây giờ lại nghe người phụ nữ này có lệ như
thế, lại cho rằng nàng đã quá quen thuộc, nên lập tức lỗ mãng đâm thẳng vào...

Trên giường, bên trong bức rèm che chỉ được buông xuống một nửa, lập tức truyền đến tiếng kêu đau đớn gần như lạc giọng của nữ tử. Nghiêu Mộ Dã cả kinh, gần như chưa kịp hoàn hồn, ngạc nhiên không thôi nhìn Ngọc Châu đau đến mức trắng bệch cả mặt, hỏi: "Ngươi... Sao lại..." 

Ngọc Châu cảm thấy cả người giống như một khối ngọc, bị cái dùi đục mạnh vào lập tức vỡ làm đôi, nhân lúc Nghiêu Mộ Dã lên tiếng lập tức đẩy mạnh hắn ra khỏi người mình, sau đó co người lại thành một khối, đau đến
mức run rẩy cả người.

Nghiêu Mộ Dã ngày thường cũng không phải hạng người thô lỗ, cho dù ở trên giường cũng có thể nói là quân tử
thương hoa tiếc ngọc, làm sao hắn cũng không thể ngờ được, người phụ nữ ban đầu hắn cứ ngỡ rằng đã không biết trải qua bao nhiêu độ mây mưa lại có thể ngây ngô đến mức này?

Hắn đương nhiên đâu phải trẻ con, tất nhiên nhận ra ngay lập tức nữ nhân này vẫn còn trong trắng! Nên dù bị nàng đẩy ra, nhưng lại hoàn toàn không hề tức giận, trong mắt loé lên tia sáng phức tạp, nhất thời làm ai nhìn thấy cũng không thể hiểu nổi.

Chỉ chồm người qua, đem nàng ôm sát vào trong ngực, xoa nắn để làm giảm bớt sự đau đớn của nàng, lại thấp giọng nói: "Chồng nàng là tử thi sao? Sao lại chưa từng chạm vào nàng?"

Ngọc Châu kiềm lại cơn đau mới vừa rồi, hít sâu một hơi, lau mồ hôi trán nói: "Hắn thân thể mang bệnh tật, trời sinh ốm yếu, thêm nữa tính cách quân tử, luôn cùng ta tương kính như tân, chưa từng để ta chịu khổ..."

Nghiêu thiếu sau khi nghe xong những lời này, cánh tay cứng như sắt càng siết chặt hơn, Ngọc Châu thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là do mình âm thầm trào phúng hắn làm mình khổ sở nên đã làm hắn xấu hổ?"

Nhưng khẽ ngẩng đầu vừa thấy, đã làm nàng ngây ngẩn cả người.

Từ khi cùng nam nhân này quen biết nhau đến tận giờ, nàng đã quen với nụ cười lạnh trào phúng của hắn, chưa
từng nhìn thấy nụ cười thật lòng của hắn. Nhưng hiện tại trên mặt của người nam nhân kia mày kiếm giãn ra, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy ý cười, bên dưới cánh mũi thẳng tắp là một nụ cười cực kì vui sướng lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Ngọc Châu không thể không thừa nhận, cho dù người này tính tình ngạo mạn, xấu tính đến mức không ngửi nổi, nhưng nụ cười anh tuấn bức người kia của hắn đủ để làm các quý nữ si mê, điên đảo tâm thần vì hắn... 

Lúc này, Nghiêu Mộ Dã chỉ cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ lên gò má non mịn của nàng: "Sao không nói trước với
ta, bằng không ta sẽ cẩn thận hơn, tuyệt đối không để nàng chịu khổ..."

Nói xong, liền ôm nàng thì thầm những lời tâm tình, vành tai và tóc mai quấn quýt vào nhau, ngậm lấy đôi môi anh đào của nàng, triền miên quấn quýt, không ngừng nỉ non: "Châu Châu."

Bị Thái úy đại nhân dịu dàng đối đãi như vậy, Ngọc Châu ngược lại cảm thấy không ổn. Nàng hoàn toàn không biết nam nhân này đang có ý định muốn tiếp tục cuộc giao hoan còn dang dở vừa rồi, cứ ngỡ rằng cơn đau như bổ đôi người vừa rồi là đã xong, vì thế liền quay đầu tránh né cơn mưa hôn của hắn nói: "Thái úy, nếu mọi
chuyện đã xong thì xin hãy đứng dậy, thời gian không còn sớm, ngài còn phải đến tiệc trà... Ưm..."

Lời còn chưa nói hết đã bị môi lưỡi của nam nhân tấn công đến nuốt hết đoạn còn lại. Cả người bị một luồng lửa nóng rực bao phủ...

Thái úy đại nhân làm sao còn nhớ tiệc trà tiệc rượu gì nữa, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn hiện giờ đó chính là một sự kiện duy nhất, Châu Châu của hắn chỉ có một mình hắn thưởng thức qua!

Khi ý nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu hắn thì Nghiêu Mộ Dã cảm thấy trong lòng như có gì đó vỡ tung, cảm giác mừng như điên không thể tự kiềm chế, toàn bộ ý nghĩ lẫn thân thể hiện giờ của hắn chỉ muốn đắm chìm trong thân thể thơm mềm này không cần trở ra!

Lúc Nữ Oa tạo người, vì sao lại phải phân chia nam nữ? Lại vì sao phải an bài nữ tử cùng nam tử làm ra loại chuyện đáng xấu hổ đến bực này? Ngọc Châu đương nhiên nghĩ mãi không thông, tóc mai tán loạn, ngọc trâm không biết đã rơi đến nơi nào...

Đợi đến khi chiếc giường chịu yên ắng lại, Ngọc Châu cảm thấy mình như vừa bị vớt từ nước lên, cộng thêm cơn mệt mỏi của mấy ngày lao lực chợt ùa đến, liền vùi mình vào trong chăn, lăn sang một bên muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa nhắm mắt lại đã ngủ say sưa.

Giấc ngủ này sâu hơn bất cứ giấc ngủ nào từ trước đến nay, khi mơ màng tỉnh lại, lại cảm thấy trán nặng nề như
vừa bị ai đánh, vẫn mơ mơ hồ hồ gọi: "Giác nhi, khát..."

Vừa lên tiếng, người đã được đỡ dậy, một ly trà nóng đã được đưa đến bên miệng. 

Ngọc Châu uống hơn nửa chén, người cũng thanh tỉnh, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng của
Nghiêu Mộ Dã, mà người đút nước cho mình lại chính là Nghiêu nhị thiếu, chỉ là hắn đã thay đổi y phục, vừa nằm ở trên giường vừa ôm mình.

Ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, cũng không biết hắn vừa rồi có đi dự tiệc hay không, hoặc tiệc trà chiều đã đổi thành tiệc tối?

Thì ra vừa rồi do Ngọc Châu ra khỏi cửa quá vội, tóc còn chưa kịp khô đã vội vã xuất môn, trên đường đi, xe ngựa lướt nhanh, gió lạnh thổi từng cơn thấm vào da thịt, vừa rồi lại thêm bị ép buộc một trận nên đã phát sốt cao khi đang ngủ.

Đợi đến khi Nghiêu Mộ Dã phát hiện thì trên trán của nàng đã nóng như lửa đốt.

"Nàng bị sốt cao, ta ra lệnh cho lang trung ra thuốc, bếp vừa mới nấu xong, nàng uống tạm trước, lát nữa sẽ ăn chút cơm chiều."

Nghiêu Mộ Dã đem cái chén đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đắp chăn lại giúp Ngọc Châu rồi nói

Qua câu giải thích vừa rồi của hắn, Ngọc Châu giờ mới hiểu được vì sao đầu của mình lại nặng nề, lại còn đau nhức toàn thân. Nhưng nàng đã ở nơi này quá lâu, nếu đã xong chuyện, mình vẫn nên sớm quay trở lại khách điếm
thì tốt hơn.

Mà khi nàng thử đứng dậy mặc quần áo thì Nghiêu Mộ Dã lại đem nàng ấn trở về trên giường nói: "Đã bệnh đến thế rồi, còn cậy mạnh cái gì? Vật dụng của nàng ta đã dọn vào phủ hết rồi, cái khách điếm rách nát kia không cần trở về đó làm chi nữa!"

Ngọc Châu nghe xong cả kinh, rõ ràng đã trả "nợ" xong rồi, sao giờ lại mất luôn tự do? Lập tức nghiêm mặt nói: "Tiểu nữ không muốn, xin Thái úy hãy cho tiểu nữ rời đi."

Đáng tiếc Nghiêu Mộ Dã lại lười tranh cãi cùng người phụ nữ nhỏ nhưng ngoan cố này, chỉ nói với giọng lạnh lùng: "Không phải ngay cả khuyên tai vòng ngọc đều đã mang cầm cố hết rồi sao? Mang theo bệnh trở về, là muốn nha hoàn và ngọc tượng kia cùng nhau múa xiếc khỉ ở bên đường để kiếm tiền thuốc thang cho nàng chăng? Nàng không cần mặt mũi, nhưng ta lại không thể bỏ mặc nàng, đừng để người bên ngoài nói ta keo kiệt, bạc đãi nàng..."

Nói đến đây, hắn đột nhiên chuyển sang chuyện khác: "Chỗ đó còn đau không? Nàng mềm mại như thế, lại là
lần đầu tiên, nên chảy chút máu, phải thoa thuốc mới cầm lại được, có cần ta thoa thêm cho nàng không?"

Ngọc Châu bị hỏi đến đỏ ửng cả mặt, đương nhiên nàng biết hắn hỏi là chỗ nào, lập tức ngậm miệng không lên
tiếng.

Nếu là lúc trước, Nghiêu Mộ Dã sẽ cho rằng người phụ nữ này đang làm ra vẻ thẹn thùng, nhưng bây giờ lại yêu cực kỳ bộ dạng thẹn thùng, má đỏ như ánh ráng chiều của nàng, nếu không phải thông cảm cho rằng là lần đầu tiên, thân thể lại mang theo bệnh nặng, thật sự muốn đem nàng đè lên lớp chăn mềm, bắt đầu nhấm nháp từ đầu đến chân một phen.

Nhìn thấy đôi mắt nàng khép hờ, Nghiêu Mộ Dã thế này mới đứng lên bước ra khỏi phòng, lại thấy Cẩm Thư cúi người nhỏ giọng nói: "Phu nhân mời ngài qua viện một chuyến..."

Nghiêu Mộ Dã thờ ơ ừ một tiếng, lại dặn dò Cẩm Thư quan tâm chú ý động tĩnh bên trong phòng, nếu Lục tiểu thư tỉnh lại, cũng đừng để nàng xuống đất kẻo nhiễm phong hàn.

Nói xong, hắn liền xoay người đi đến sân viện của mẫu thân. 

Nghiêu phu nhân không có thói quen dùng cơm buổi tối, vì bảo trì dáng người yểu điệu thướt tha, mỗi khi đến bữa tối đều chỉ ăn vài lát bánh là xong, nên khi Nghiêu Mộ Dã bước vào phòng, phu nhân đang uống trà, gặp con bước vào, liền gọi hắn cùng ăn mấy miếng.

Nhưng mà Nghiêu Mộ Dã lại nói: "Không được, lát nữa còn phải về phòng dùng cơm. Mẫu thân cứ tự nhiên là được." 

Nghiêu phu nhân nhìn nhìn biểu hiện trên mặt của con trai mình, mở miệng hỏi: "Ta nghe nói hạ nhân bên trong
sân viện của con đang rối muốn lộn ngược cả lên, lát thì tìm thuốc cầm máu, lát thì cần khăn ấm, lát mời lang trung chẩn bệnh. Ta còn tưởng rằng là con bị thương nhưng hiện tại thấy bộ dạng sung sướng vui vẻ này của con, vậy người bị thương là một người khác?"

Nghiêu Mộ Dã nhíu mày nói: "Loại việc vặt thế này không dám làm phiền mẫu thân, đừng hỏi thêm nhiều là
được."

Nghiêu phu nhân dùng khăn lau nhẹ lên khóe miệng nói: "Từ trước đến nay con không hề giống các con em thế gia ăn chơi đàng điếm khác. Nay con là Thái Uý đương triều với địa vị cao quý, lời nói và việc làm đều là gương mẫu cho văn võ bá quan, bình thường phong lưu một chút, không ai có thể quản nổi con, nhưng cũng nên biết đúng mực, đừng để xảy ra án mạng..."

Thì ra bà đã sớm biết được tin người phụ nữ bị chồng bỏ kia nhập phủ.

Vốn cũng không để ý lắm. Nhưng khi nghe hạ nhân bẩm báo bên sân viện của con trai dường như xảy ra chuyện, lúc cần thuốc cầm máu lúc thì mời lang trung, làm bà không khỏi nhướng mày, nghĩ rằng con trai bà bắt đầu học theo con em thế gia hoang đường khác, chơi mấy trò kích thích trên giường, hành hạ người phụ nữ kia đến chết đi sống lại, nếu thực sự như thế thì dường như đã đi quá giới hạn, phải nhắc nhở con mình một phen.

Nghiêu Mộ Dã nghe xong lại thấy hoang đường! Lập tức đứng lên nói: "Mẫu thân đúng là tưởng tượng quá nhiều! Không có chuyện gì xảy ra cả! Nhưng Lục tiểu thư thân không khỏe, muốn ở Nghiêu phủ chúng ta tịnh dưỡng một thời gian, lại e ngại miệng lưỡi thế gian, nên con muốn nhờ mẫu thân mời nàng đến làm ngọc sư trong phủ, dạy Xu Đình chạm ngọc, tránh người bên ngoài lời
ra tiếng vào."

Nghiêu phu nhân nhíu mày nói: "Nếu thích thì đem đến trạch viện bao dưỡng là được, cần gì bày nhiều trò phiền phức như thế, tuy rằng nàng ấy xuất thân không tốt, không thể bước vào Nghiêu gia, nhưng con cũng đừng quá bạc đãi nàng ấy, tránh việc bị truyền ra bên ngoài sẽ làm hao tổn thanh danh của con..."

Nghiêu Mộ Dã lúc này đã lười không còn tâm tư để đối phó với những câu hỏi của mẫu thân: "Ngọc Châu tính tình cố chấp kì lạ, tạm thời vẫn còn chưa có ý định nhập phủ, chậm rãi ở chung cũng tốt, xin mẫu thân về sau hãy chú ý ngôn ngữ, đừng nói bóng nói gió, làm lạnh lòng người, làm trễ nải việc tạo con nối dòng của con..."

Nghiêu phu nhân bất ngờ bị ba từ con nối dòng này làm nghẹn lại, miếng bánh vừa nuốt qua khỏi miệng lập tức bị nghẹn ngay cổ.

Để phụ nhân này sinh con? Con bà không thể tìm được cô nương khéo léo nào khác sao?

Nghĩ vậy, bà vội vã uống mấy ngụm trà nước vừa trôi qua cổ, lắp bắp hỏi: "Nàng ấy mang thai rồi sao?"

Nghiêu Mộ Dã nhếch mày nói: "Vẫn chưa, thân thể của nàng yếu kém, cần nghỉ ngơi thêm, chuyện của con, mẫu thân cũng đừng quan đến làm gì." Nói xong liền xoay người rời đi.

Nghiêu phu nhân nhíu mày suy nghĩ một hồi, gọi một ma ma tới, lệnh cho ma ma mang theo thuốc bổ, gấm vóc lụa là mang hết đến sân viện của nhị thiếu gia. 

Mặc kệ nói như thế nào, đứa con thứ hai này của bà đã nói muốn có con nối dòng, làm bà thở phào nhẹ nhõm.

Vốn tưởng rằng trên đời này không một nữ nhân nào có thể làm thằng nghịch tử nhà bà xem thuận mắt, để có thể kéo con nối dòng, bây giờ xem như có tiến bộ một chút, cho dù nữ tử kia xuất thân không tốt chút, cũng không có vấn đề gì, Nghiêu gia đương nhiên có bản lĩnh bao che thân phận không tốt của mẫu thân cháu trai nhà bà...

Nghĩ vậy, Nghiêu phu nhân bình tĩnh lại, ra lệnh cho thị nữ tu bổ hàng móng tay mà bà đang dưỡng.

Khi ma ma mang quà nườm nượp đến, Nghiêu Mộ Dã đang cùng Ngọc Châu ăn cơm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp