Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 47


10 tháng

trướctiếp

Đến khi vào trong phủ, nhìn thấy Ngọc Châu kia thật sự là được mời đến làm phu tử, hơn nữa nghe giọng điệu của Nghiêu tiểu thư, cũng không nghe thấy bất cứ điều gì dị thường giữa nàng ấy cùng Thái úy, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói không chừng nhị công tử của Nghiêu gia thật sự chỉ thưởng thức tài nghệ của nữ tử này, chỉ muốn chiêu nạp hiền tài mà thôi.

Trong khoảng thời gian chung đụng hôm nay với vị Viên tiểu thư ấy cũng cảm thấy thoải mái thích thú.

Đợi đến khi tạo hình được một nửa, Nghiêu Xu Đình đề nghị đứng dậy đi dạo thư giãn ở trong hoa viên, thả lỏng tay chân đã mỏi mệt.

Vì thế ba người đứng dậy, cùng nhau chậm rãi đi dạo bên hồ nhỏ ở Nghiêu viên. Nhưng khi mới đi đến một nửa, Bạch tiểu thư đột nhiên nghĩ đến một việc, nhẹ giọng nói: "Không biết Viên tiểu thư... Có quen với Tiêu Phi nương nương trong cung hay không?"

Ngọc Châu hơi gật đầu, vẫn không ngừng bước chân, nói: "Ta vốn là dưỡng nữ của Tiêu gia, Tiêu Phi nương nương chính là gia tỷ. Không biết vì sao tiểu thư lại hỏi câu này?"

Bạch tiểu thư cười nói: "Vậy thì đúng rồi, trước đó vài ngày ta có tiến cung tham gia cung yến, vừa lúc gặp Tiêu Phi nương nương, trong lúc vô tình có đề cập đến lần thi đấu xuất sắc của cuộc thi chạm ngọc lần đó, khi Tiêu Phi nương nương nghe được tên của Viên tiểu thư, có nhờ ta khi gặp lại tiểu thư, nói với tiểu thư một tiếng, nương nương rất nhớ tiểu thư, nếu tiểu thư có rỗi rảnh, mong tiểu thư có thể viết một phong thư cho nương nương, để tỷ muội tâm sự cho đỡ nhớ nhung."

Ngọc Châu nhanh chóng cảm tạ lời nhắn giùm của Bạch tiểu thư, còn nói mình sẽ viết thư, sau đó làm phiền Bạch tiểu thư lần sau lúc vào cung dự tiệc, mang đến cho Tiêu Phi nương nương giùm nàng.

Đúng lúc này, trên con đường mòn uốn lượn quanh hồ, Nghiêu Mộ Dã tay áo phất phơ, ngọc quan lấp lánh, đang thong thả chậm rãi đi đến.

Bạch tiểu thư thấy, trên mặt mang theo vui mừng, lập tức dừng bước chờ đợi Nhị lang đi đến trước mặt các nàng.

Quả nhiên Nghiêu Mộ Dã đi thẳng về hướng các  nàng, bình thản hỏi: "Bạch tiểu thư, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến quý phủ thế này?" 

Bạch tiểu thư mỉm cười nói: "Chỉ vì nghe được Nghiêu tiểu thư đề cập quý phủ có mời được một vị nữ phu tử
chạm ngọc, nên đặc biệt đến đây để học tập chút tài nghệ... Hôm nay Thái úy cũng không bận sao? Trở về sớm như thế?"

Trong khi trò chuyện, Nghiêu Thái úy đã bước đến sóng đôi với nhị vị tiểu thư. Ngọc Châu cực kì tự giác, chủ động bước chậm lại, đi thong thả hơn, để ba vị quý nhân có thể tự do tâm tình.

Bước thong thả ung dung như thế nên không bao lâu sau nàng đã cách bọn họ khá xa. Giác nhi thấy thế nhịn không được nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nếu bọn họ đã đi xa, vậy chúng ta trở về phòng đi, dạy hai vị tiểu thư kia điêu khắc một buổi trưa, tay của tiểu thư có ổn không?"

Ngọc Châu cười cười: "Chỉ là một ấn triện nhỏ đâu có mấy nét khắc, còn chưa đủ làm nóng tay, làm gì ổn hay không ổn? Tuy rằng nhập phủ nhiều ngày, nhưng chúng ta cũng chưa từng đi dạo, chúng ta cứ thong thả đi như thế này, thưởng thức phong cảnh, cũng tránh khỏi sự thất lễ không từ mà biệt."

Đình viện của Nghiêu gia so với khoảng sân viện mới xây của Thụy Quốc phu nhân càng hiện ra sự phú quý thoải mái hơn nhiều. Có dòng suối lượn quanh, có những hòn đá chen nhau bên vệ đường. Những loại hoa kì lạ đua nhau khoe sắc, nhìn chung không một nơi nào không làm người ta cảm thấy an nhàn tĩnh lặng, thoải mái thư giãn.

Vì thế trong lúc nhất thời nảy sinh hứng thú đi dạo một lúc mới phát hiện mình đã bị lạc trong hoa viên, mà đoàn người đi phía trước, đã sớm không thấy bóng dáng. Nhưng Ngọc Châu cũng không vội, liền thong thả tản bộ trong sân vắng, vừa đi vừa nghỉ ngơi.

Thẳng đến khi đi đến bên cạnh một dãy núi nối liền nhau, nhìn những mái đình có chạm trổ hoa văn cực kì độc đáo mang theo không khí cổ xưa, vì thế liền kêu Giác nhi mau lấy bút mực tùy thân mang theo, múc nước bên hồ lên để mài mực, trải giấy ra, liền tựa vào bên ghế đá trên hành lang dài, nửa quỳ trên mặt đất, tỉ mỉ họa lại theo những hoa văn đó.

Kể từ đó, khoảng thời gian trôi đi lập tức trở nên thú vị. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, chỉ thấy Cẩm Thư mang theo hai thị nữ vừa đi vừa gọi "Lục tiểu thư" tìm đến đây.

Thẳng đến nhìn thấy nàng đang ngồi quỳ trên hành lang dài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Lục tiểu thư, nô tỳ tìm ngài cực khổ quá!"

Thì ra hoa viên của Nghiêu gia cực lớn, khi Nghiêu nhị thiếu cùng hai vị tiểu thư đi ra khỏi hoa viên, không biết khi nào thì quay đầu lại xem, thì nàng đã mang theo nha hoàn không biết đi tới nơi nào. Chính là đợi đến Bạch tiểu thư uống qua trà bánh, cáo từ rời phủ, còn không thấy Ngọc Châu từ trong vườn ra tới, vì thế Nghiêu thiếu liền phân phó Cẩm Thư bước vào tìm. 

Cẩm Thư đi bộ lâu nên thở hổn hển, nhưng dù sao cũng đã tìm thấy Ngọc Châu, lập tức mời nàng nhanh quay về, còn nói nhị thiếu đang chờ nàng cùng ăn cơm trưa.

Sân viện của Ngọc Châu và sân viện của Nghiêu nhị thiếu kỳ thật cách nhau khá xa, nhưng hai sân viện lại nối nhau bởi một cái hồ nhỏ, bước qua nhà thủy tạ có thể giảm được một nửa lộ trình.

Cho nên nhiều ngày nay do Ngọc Châu bị bệnh, Nghiêu nhị thiếu cũng không hề càn rỡ, tuy nhiên mỗi ngày đều đi qua nhà thủy tạ đến ăn cơm chung với nàng.

Chuyện này làm Ngọc Châu buồn bực không thôi. Lúc trước nàng từng nghe nha hoàn của Nghiêu phủ đề cập, Nghiêu nhị thiếu cũng không thường hồi phủ, nghĩ đến tình huống trước kia của hắn có lẽ lưu luyến những đóa hoa bên ngoài phủ và tốn thời gian ở Binh doanh rất nhiều.

Chỉ là không ngờ tới, Nghiêu nhị thiếu này thời gian gần đây ngoài bữa ăn sáng ăn tại trong cung sau khi hạ triều, hai buổi còn lại đều nhất định phải về phủ ân, có khi ăn cơm trưa xong, còn phải đến bộ binh thương thảo quân tình, nhưng thương thảo xong cũng nhất định sẽ quay về.

Đây là Nghiêu phủ, chủ nhân người ta muốn về nhà ăn cơm, vốn cũng không phải chuyện mà Ngọc Châu nên nhọc lòng, nhưng vấn đề ở chỗ mỗi bữa cơm đều phải do chính nữ phu tử của muội muội hắn phải ăn cùng là đạo lý nào? 

Ngọc Châu không biết Bạch tiểu thư đã đi rồi, chỉ do dự một lúc rồi nói: "Làm phiền Cẩm Thư cô nương trở về thưa lại với Thái úy, thân thể ta không thoải mái, sáng nay đã lỡ ăn quá nhiều, có chút đầy bụng, còn muốn đi dạo trong hoa viên thêm một lúc, thỉnh nhị thiếu không cần cố ý chờ Ngọc Châu."

Cẩm Thư nào dám đem lời này mang về, chỉ lặng lẽ khuyên: "Lục tiểu thư, Thái úy quen với việc rèn luyện binh tốt nên đối đãi với người hầu như chúng tôi cũng khá nghiêm, ngài ấy đã chờ tiểu thư cũng khá lâu, nếu tiểu thư không muốn dùng cơm, cũng xin ngài hãy đến nói với Thái Úy, nếu không nô tỳ chắc chắn sẽ bị phạt."

Ngọc Châu ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Bạch tiểu thư có lưu lại ăn cơm không?" 

Cẩm Thư nói: "Bạch tiểu thư đã hồi phủ từ sớm, vả lại nếu Bạch tiểu thư có lưu lại đi chăng nữa thì gần như cũng chỉ có thể dùng cơm cùng phu nhân và Nghiêu tiểu thư, Nghiêu nhị thiếu không ăn cơm cùng nữ quyến ở phủ khác."

Nói xong lời này, ngay cả chính Cẩm Thư cũng tự mình cảm thấy xấu hổ, phải biết rằng thời gian gần đây Nghiêu nhị thiếu nếu thiếu "nữ quyến của phủ khác" sẽ ăn cơm cùng thì thực sự là nuốt không trôi!

May mà Ngọc Châu tiểu thư tính tình khiêm tốn, cũng không hề bắt lỗi câu từ sai lầm của nàng, chỉ nói: "Vậy ta cũng không tiện làm Cẩm Thư cô nương khó xử nữa. Nói xong liền leo lên nhuyễn kiệu mà gia nhân vừa mang đến, đi thẳng về sân viện.

Chờ tới khi đến trước sân viện của mình, cỗ kiệu vừa hạ xuống đã thấy Nghiêu Mộ Dã đang kéo ống tay áo múc mấy con cá chép gấm bỏ vào chậu sứ trong sân. Thấy nàng vừa bước vào, liền kêu: "Mau đến đây xem, con cá như thế này nàng có từng gặp qua chưa?"

Ngọc Châu nhẹ nhàng dạo gót sen đi qua, chỉ thấy mấy con cá trong đó tuy rằng không lớn nhưng màu sắc khác hẳn với những chú cá chép đỏ trắng đan xen bình thường khác, đuôi uốn lượn, giống như đóa hoa đang nở rộ trong nước.

"Đây là loài cá chép gấm của Di Quốc đến hiến tặng, tuy rằng mang đến chỉ là những chú cá con từ Trung thổ, nhưng được người dị quốc tỉ mỉ chọn giống và gầy giống, càng lớn càng trở nên thú vị." Thái úy hứng thú bừng bừng dùng tay khoát nước nói một cách thích thú.

Thì ra hắn luôn cảm thấy người phụ nữ này thân thể hay đau ốm, từ khi quen hắn đến nay, thân thể chưa lúc nào được khoẻ khoắn qua, người ta đồn đại rằng Cẩm Lý có thể mang đến hy vọng, may mắn và đổi được vận mệnh, nên mấy thứ này hắn cố ý đòi hoàng thượng ban cho, đem đặt vào bên trong viện của nàng, để cho con ma ốm này chuyển bệnh tật đi nơi khác.

Ngọc Châu duỗi cổ ra tò mò nhìn nhìn mấy chú cá đó, cảm thấy chúng nó tự do bơi lội thật đáng yêu, nếu đem điêu khắc vào ngọc thật đúng là cực kì độc đáo, nhất thời nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Nghiêu Mộ Dã nhìn bộ dạng vươn chiếc cổ dài của nàng ra nhìn đến ngơ ngẩn, dáng vẻ yêu kiều ngây thơ đáng yêu đến không lời gì tả nổi, nhịn không được từ phía sau ôm vòng qua eo nàng, mút hôn chiếc cổ non mịn của nàng.

Ngọc Châu hoảng sợ, vội vàng đứng dậy tránh né nói: "Không phải Thái Úy muốn ăn cơm sao? Ngọc Châu thật sự không đói bụng, thỉnh Thái úy tự dùng đi."

Thái úy khẽ cong khóe miệng nở nụ cười: "Đúng là rất đói, cần phải ăn cho thật no mới được!"

Nói xong, liền bế Ngọc Châu lên lập tức đi thẳng về phòng.

Ngọc Châu hiện tại đã trải qua nhân sự nên mơ hồ hiểu ánh mắt của nam nhân, vội vàng thấp giọng kêu lên: "Thái úy! Chẳng lẽ đã quên Hoàng Âm?"

Nghiêu Mộ Dã dùng chân đóng cửa lại, đem người ngọc
thơm mềm đặt nhẹ lên giường, sau đó liền gấp không chờ nổi vội vã cởi đai lưng nói: "Chưa từng quên, chỉ là vẫn luôn cố kỵ thân thể của nàng, đừng vội, ta sẽ cùng Châu Châu nhà ta nhất định "Hoang Dâm" một phen..." 

Ngọc Châu nghe thấy thế tức giận đến mức không ngừng giật lại đai lưng từ tay hắn: "Ngươi... Ngươi chính là tên vô lại đầu đường xó chợ! Sao nghe không hiểu lời nói nghiêm túc của người khác như thế chứ?"

Nghiêu Mộ Dã đã lộ ra bờ ngực vững chắc rộng lớn, nghe nàng mắng, nụ cười càng nở rộng hơn, trên gương mặt anh tuấn mang theo mấy phần ngả ngớn: "Nếu ta được làm một tên vô lại thì quá tốt rồi, không thèm quan tâm bất cứ chuyện gì, đem nàng trói chặt trên giường ta, không đè nàng làm đến khi nàng lớn bụng thì tuyệt đối không cho nàng xuống giường!"

Từ khi chào đời đến nay, Ngọc Châu chưa bao giờ nghe qua những lời nói càn rỡ đến như thế, ngay cả chú em chồng có ý định phi lễ với nàng trước kia, cũng chỉ bất quá lúc vô lễ hô lên vài tiếng "Tẩu tẩu ngoan, hãy chiều ta đi!".

Nên bây giờ bị những lời nói phóng đãng kinh người của hắn làm sợ đến mức nói không ra lời, trong chớp mắt ngây người đó đã bị ai kia công thành chiếm đất, đợi đến khi hoàn hồn thì đã bị quân địch tấn công vào hơn phân nửa.

Từ trước đến nay Ngọc Châu chưa từng trải qua loại chuyện thế này nhưng cũng cảm nhận được người nam nhân này cực kì thành thạo, thiếu một chút của lần đầu cấp bách, nhiều hơn một chút của tỉ mỉ cảm thông.

Chờ đến khi Ngọc Châu lại bước xuống giường lần nữa, thì bên ngoài phòng mặt trời đã dần nghiêng hẳn về hướng Tây, ánh nắng trong lành đem sân viện nhuộm đẫm thành một màu rực rỡ.

Nghiêu Mộ Dã ăn no nê sau mấy ngày bị bỏ đói, cả người đều thư giãn thoải mái không gì tả nổi. Cảm thấy dục niệm bị cấm hơn nửa năm qua, cuối cùng đã trở về đan điền, thông thất khiếu, rốt cuộc mới thong thả nhàn nhã hỏi: "Sao, mới vừa rồi không vui như thế là ghen tị đấy à?" 

Thấy Ngọc Châu mặc quần, đỡ eo đi ra phía sau bức bình phong, chuẩn bị dùng gáo đồng múc nước rửa thân thể dính nhớp nháp, mới nghiêng người ngồi dậy, sải bước qua đỡ nàng lên nói: "Để ta..."

Nhưng "Bốp" một tiếng vang lên, tay hắn đã bị Ngọc Châu hung hăng đánh: "Ngươi thân là Thái Úy đại nhân của Đại Ngụy sang quý, sao lại nói không giữ lời như thế!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp