Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 44


10 tháng

trướctiếp

Phạm đại nhân nghe xong lời này, ngạc nhiên một trận. Sau khi trầm tĩnh suy tư, quay sang nói với phu xe: "Đến khách điếm ở Thành Tây!"

Trên suốt đoạn đường đi, đầu óc của Phạm đại nhân xoay chuyển thật nhanh, tỉ mỉ suy tư mối quan hệ giữa Ngọc Châu cùng Thái úy đại nhân. Vì sao Thái úy lại lật lọng, vì một người phụ nữ như thế thay đổi lời nói như thế?

Lúc ông ta bước vào trong khách điếm đã nhìn thấy Ngọc Châu mang theo Giác nhi mang theo hành lý xuống thang lầu. Thì ra sau khi rời khỏi tửu lâu, Ngọc Châu uyển chuyển từ chối khéo hảo ý của các thị vệ muốn tiễn mình về, chỉ cảm ơn lòng tốt của các vị thị vệ và nói mình đã xong phần thi thố, nên không cần nhờ vả các vị ấy nữa, thêm nữa lúc Nghiêu Thái Úy rời đi lại nổi giận đùng đùng, có người bạo gan hỏi thẳng hắn thì hắn có nói không cần tiếp tục theo đuôi người phụ nữ này nữa nên ai nấy đều tự tản đi.

Ngọc Châu sau khi chào từ giã các thị vệ trở về khách điếm. Khách điếm này tuy tiện lợi nhưng phí tổn mỗi ngày khá đắt đỏ, Ngọc Châu ngẫm nghĩ, cảm thấy nếu mình không đến biệt viện ở ngoại ô thì nên tìm một ngôi nhà nhỏ nào đó ở gần đó vẫn thoả đáng hơn.

Ở kinh thành đoạn thời gian này không thu hoạch được gì, tuy đã đến gần Phạm Thanh Vân, nhưng đối với ẩn tình của vụ án năm xưa lại hoàn toàn không tìm được chút manh mối, muốn lật lại bản án của phụ thân là chuyện gần như không có khả năng. Mà lần tranh tài này cũng đã làm cho Ngọc Châu biết vị Phạm Thanh Vân chạm ngọc ngày xưa nay đã một bước lên mây, biết lật ngược phải trái, chỉdùng người mà gã ta tin cậy.

Điều đó càng làm cảm giác thất bại trong lòng Ngọc Châu tăng lên không ít.

Xem ra gã ta rất kiêng kị mình, tuyệt đối sẽ không để mình lọt vào vòng trong trở thành uy hiếp của gã. Một khi đã như vậy thì cần phải tính toán lại kỹ hơn...

Nàng bảo Giác nhi trả phòng tính tiền xong, thu thập hành lí liền chuẩn bị đến ngoại ô tìm một ngôi nhà nông thôn thích hợp. Nhưng đang xuống lầu thì gặp Phạm Thanh Vân đang đứng ở trước cửa khách điếm.

Phạm Thanh Vân hòa nhã nói: "Sắp tối rồi, Ngọc Châu muội thế này là muốn đi nơi nào?"

Ngọc Châu cũng không ngờ vi Phạm đại nhân này lại tìm tới khách điếm, khẽ thi lễ nói: "Nếu trận thi đấu đã chấm dứt, cũng đã dự đoán được kết quả, cho nên Ngọc Châu định rời khỏi khách điếm, không biết Phạm đại nhân hạ mình tới đây là có chuyện gì?"

Phạm Thanh Vân nghe xong mỉm cười, thở dài một tiếng nói: "Điều đầu tiên của việc chạm ngọc đó chính là tâm tình bình thản, không nôn nóng không vội vàng. Ngọc Châu là một ngọc tượng giỏi, vì sao lại thiếu kiên nhẫn như thế? Kết quả của trận tranh tài vẫn chưa được công bố, sao muội lại biết chắc mình không thể lọt vào vòng trong?"

Ngọc Châu nghe vậy, nhất thời kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Phạm đại nhân, không hiểu vì sao gã ta lại nói với mình như thế.

Phạm Thanh Vân lại nói: "Hôm nay trên trường đấu ta có dùng lời lẽ hơi nặng, cũng bởi vì trong lòng thực sự hy vọng muội có thể tiến thêm một bước. Lần so tài này, ngọc tượng giỏi nổi tiếng khắp nơi xuất hiện rất nhiều. Tuy muội chưa có danh tiếng gì, nhưng tay nghề lại rất tuyệt, tâm tư tinh xảo hiếm có, lúc chạm trổ thể hiện ra hết nét sáng tạo tự nhiên rất tinh tế, ta cùng Lưu đại nhân thực sự rất là tán thưởng. Nhưng lại cảm thấy cần cho muội thêm một vài trắc trở, để muội biết hai chữ "Khiêm tốn" quan trọng như thế nào, ta đến đây vì không muốn muội bởi vì những lời nói trên trường đấu hôm nay mà mất đi nhuệ khí, cứ nghỉ ngơi bồi dưỡng tinh thần."

Sau khi nói những lời tâm sự đầy tha thiết của bậc trưởng bối, nhìn lại thấy Ngọc Châu đang dùng vẻ mặt chân thành khẩn thiết hướng về phía gã nói lời cảm tạ, khoé miệng Phạm Thanh Vân lúc này mới cong thành nụ cười, lại lấy ngân phiếu đưa cho Ngọc Châu, dặn dò nàng đừng hà tiện mà không tiêu xài. Ngọc Châu từ chối một phen nhưng không thành, đành nhận ngân phiếu của gã. Phạm Thanh Vân rất hài lòng, nếu tiểu nữ tử này nhận, gã cũng yên tâm, nếu làm người có cốt khí, một khi muốn thu mua cũng không dễ dàng. Xem ra, về điểm này, Ngọc Châu thức thời hơn phụ thân của nàng ta rất nhiều, vì thế gã ta lại lấy thân phận trưởng bối dặn dò dạy dỗ một phen, rồi lại hứa hẹn sẽ thường xuyên đến thăm nàng sau đó xoay người rời đi.

Giác nhi không hiểu sự tình, nên cho rằng vị Phạm đại nhân này hiền hoà như thế, là một người tốt khó tìm, nói: "Hôm nay thấy ông ấy cùng Lưu đại nhân kẻ xướng người họa, nói những lời nhảm nhí với Lục tiểu thư cứ tưởng ông ấy là người xấu ấy chứ, không ngờ ông ấy lại đích thân đến giải thích với tiểu thư, việc lọt vào vòng trong có hy vọng rồi. Đúng là một người lòng dạ rộng lượng. Không biết tiểu thư và Phạm đại nhân có quan hệ thế nào lại có thể để ông ấy quan tâm tiểu thư như thế?"

Ngọc Châu không nói gì, suy nghĩ một hồi, rồi thở dài nói: "Chỉ sợ người khoan dung rộng lượng lại là một người khác." 

Vừa rồi, lúc vị Phạm đại nhân kia đến gần nói chuyện, Ngọc Châu ngửi được mùi đàn hương đặc biệt trên người Phạm đại nhân, tuy rằng nhẹ, nhưng dư vị miên man, đúng là mùi đàn hương đặc thù chỉ có trên người Thái úy đại nhân, nhớ rõ Nghiêu Thái úy từng nói qua, đàn hương này chính là Nam phiên tiến cống, hoàng đế ban thưởng cho hắn, có lẽ vị Phạm đại nhân này vừa mới từ Nghiêu phủ đi ra, liền vội vã đến nơi này để nhân tiện ban ân cho nàng."

Nghe xong lời Lục tiểu thư nói, Giác nhi càng cảm thấy hồ đồ, nhưng Ngọc Châu không muốn giải thích, xoay người lại đi đến quầy khách điếm, tiếp tục thêm bạc, còn Thường Mãn thì quay lại xe ngựa đem hành lý từng món bê vào thêm lần nữa.

Vào phòng, Giác nhi hỏi: "Lục tiểu thư, thật tốt quá, Phạm đại nhân đó cho chúng ta nhiều ngân phiếu như thế, sau này không cần lo chuyện thiếu bạc nữa rồi."

Nhưng Ngọc Châu lại đưa tay đem những tờ ngân phiếu kia xé rách thành một đống nhỏ, làm Giác nhi nhìn thấy ngạc nhiên không dứt.

Lúc này Ngọc Châu mới nhẹ nhàng giải thích: "Dùng chính tiền của mình để ăn uống tiêu xài mới có thể an tâm, đừng bao giờ trông cậy vào số tiền từ trên trời rơi xuống hoặc lòng tốt của bất kì ai." Vì thế nàng nhẹ nhàng cởi vòng ngọc trên tay xuống, đưa cho Giác nhi, lạnh nhạt nói: "Đây là vòng ngọc được dùng ngọc liêu thượng hạng nhất, công phu chạm trổ cũng thuộc hàng thượng đẳng, giá trị xa xỉ, ngày mai em đem vòng ngọc này đến cửa hiệu cầm tạm đi."

Giác nhi sửng sốt, nói: "Lục tiểu thư, vòng ngọc thượng hạng này là đồ cười mà tổ mẫu năm đó ban tặng, đem đi cầm chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"

Ngọc Châu nói: "Vật ngoài thân thôi. Vả lại sau này cũng có thể chuộc về mà."

Ngày thứ hai, Ngọc Châu mang theo Giác nhi và Thường Mãn, cùng nhau đến cửa thành xem bố cáo của cuộc thi. Bên trên danh sách đó quả nhiên tìm được tên của mình. Lần này được lọt vào vòng chung khảo, cuộc thi sẽ được ấn định vào nửa tháng sau.

Ngọc Châu thở một hơi dài nhẹ nhõm. Lúc đang xoay người, liền nghe được sau lưng có người đang gọi "Viên tiểu thư".

Ngọc Châu nhìn lại, thì ra Quảng Tuấn Vương đang đứng ở sau lưng của nàng, ở bên cạnh y là công tử của nhà họ Bạch. 

Nhị vị quý công tử này khi đứng trên phố xá nhộn nhịp này luôn làm cho người ta có cảm giác không phù hợp cho lắm, Ngọc Châu liền hướng nhị vị quý công tử đó thi lễ nói: "Không biết nhị vị công tử vì sao lại đến nơi này?"

Ngọc Châu tuy rằng đeo mũ sa, nhưng Quảng Tuấn Vương chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, nay thấy mình quả nhiên nhãn lực hơn người, không khỏi dương dương tự đắc không thôi.

Hôm qua y viết thư cho Nghiêu nhị trước, hỏi hắn có nguyện ý cùng Ngọc Châu tới tham gia tiệc trà do y chủ trì hay không. 

Nhưng cũng không biết Nghiêu nhị đang bận chuyện gì, lại không hề hồi âm. Quảng Tuấn Vương có chút nôn nóng không yên, liền thừa dịp yết bảng nên cố ý đến nơi này xem thử có gặp được Ngọc Châu hay không. Nhưng trên đường đến đây thì gặp phải xe ngựa của Bạch thiếu nên cùng nhau chạy đến, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, không nghĩ tới tên họ của Ngọc Châu lại xuất hiện trên bảng, lại thật sự gặp nàng đến đây để xem yết bảng, lập tức dâng lên một loại cảm giác mừng như điên, khi giữa biển người mêmh mông lại gặp được viên minh châu sáng rực.

Lập tức liền mời Ngọc Châu đến trà lâu bên cạnh nghỉ ngơi và đàm đạo. 

Ngọc Châu trong lòng biết vị Vương gia này cũng không phải loại người ngang tàng, cả người tràn đầy một loại khí chất hào sảng, không tạo cho người khác cảm giác chán ghét nên cũng không tiện chối từ, liền theo bọn họ cất bước đi tới quán trà.

Những trà quán ở kinh thành này đều thiết kế một vài nhã gian đặc biệt dành cho các vương hầu quý tộc đến chơi, khi ba người ngồi xuống thì Quảng Tuấn Vương liền không kịp chờ đợi mở miệng nói: "Hôm qua Ông lão và ta tâm sự một lúc lâu, vẫn liên tục cảm khái Viên tiểu thư thật sự là viên ngọc sáng nhất hiện nay, nếu cuộc thi này của tiểu thư không được trôi chảy, ông ấy nguyện ý sẽ làm người tiến cử tiểu thư vào hoàng cũng, nhất quyết phải để tài nghệ của tiểu thư lưu danh, làm gương cho hậu thế."

Ngọc Châu nghe xong đương nhiên là vô cùng cảm kích, sau khi cám ơn Quảng Tuấn Vương xong, lại nghe y với gương mặt phấn khởi đề cập đủ loại chi tiết về buổi trà yến sắp tới, rồi nồng nhiệt mời Ngọc Châu tham gia.

"Gã Nghiêu nhị này cũng không biết đang bận gì, gửi thư cho hắn lại cũng không thấy hồi âm? Tiểu thư có biết gã ta hiện tại đang làm gì không?"

Quảng Tuấn Vương đột nhiên chợt nhớ đến chuyện này nên cất lời thăm hỏi, nhưng câu hỏi thẳng thắn đó đã làm Ngọc Châu hơi xấu hổ, chỉ cúi người thi lễ nói: "Nghiêu Thái úy là người quyền quý, ở phủ môn kín cổng cao tường. Tiểu nữ thực sự không biết rõ sinh hoạt thường ngày của Thái Úy, xin hãy thứ lỗi."

Quảng Tuấn Vương vốn là người thẳng tính, nói năng thẳng tuột quen rồi, y vốn cho rằng Nghiêu thái úy hiện đang kết giao với cô gái này, nên cuộc sống hằng ngày đương nhiên cũng dính ngấy cùng nhau, nên mới có câu hỏi đường đột vừa rồi.

Dù sao nếu y là Nghiêu Mộ Dã trong tình cảnh này, đối với giai nhân trong ngoài đều xuất sắc đến thế, thì dù một khắc y cũng không đồng ý rời khỏi giai nhân, nhưng sau khi nghe xong câu trả lời hơi có vẻ lãnh đạm của Ngọc Châu, lại nhớ tới tính tình mưa nắng thất thường hằng ngày của Nghiêu nhị, y cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, người dù xinh đẹp tốt tính đến đâu, nhưng trong mắt gã đó cũng chỉ là sự mới mẻ không vượt qua một tháng, y chưa thấy người nào có quan hệ dài lâu được với gã này.

Lại nhớ đến hôm qua, trận đấu mới tiến hành hơn một nửa, vẫn chưa đến đoạn phấn khích nhất thì Thái Uý đã mất đi hứng thú đứng dậy rời đi. Có thể thấy được, đối với bậc giai nhân như Viên tiểu thư gã này cũng đã tình cạn hứng thú tan dần.

Nghĩ vậy, Quảng Tuấn Vương ngược lại cảm thấy cao hứng không thôi, cứ luôn cảm thấy Nghiêu nhị buông tay một giai nhân như thế quả đúng là phúc phần của giai nhân, loại người với tính nết luôn làm người ta giậm chân giận dữ như thế này, vốn đâu biết chân lý thương hoa tiếc ngọc, nếu Viên tiểu thư ở bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ chịu đủ mọi thiệt thòi.

Khác hẳn với Quảng Tuấn vương miệng lưỡi lưu loát, Bạch thiếu ngồi nghiêm túc bên cạnh lại gần như không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ uống trà, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn Ngọc Châu một cái.

Sau khi uống vài chén trà, Ngọc Châu đứng dậy cáo từ, từ trước đến nay Quảng Tuấn Vương vẫn thương hương tiếc ngọc, mắt thấy Ngọc Châu không còn thị vệ của Thái Uý theo bảo vệ như hôm trước, lập tức mở miệng muốn đưa giai nhân về nhà, Ngọc Châu từ chối mãi không được, đành chào từ biệt với Bạch thiếu sau đó leo lên xe ngựa Quảng Tuấn Vương.

Khi xuống xe ngựa thì Quảng Tuấn Vương lại ân cần đem Ngọc Châu đưa tới tận cửa khách điếm, cũng luôn mãi dặn dò Ngọc Châu tiểu thư đừng bao giờ quên buổi tiệc trà vào ba ngày sau, đến lúc đó Ông lão cũng sẽ tham gia, thỉnh tiểu thư tuyệt đối không thể lỡ hẹn. 

Ngọc Châu vào khách điếm, tiểu nhị bên trong lập tức bước ra nghênh đón, đưa cho Ngọc Châu một phong thư thơm lừng.

Ngọc Châu mở ra xem, thì ra là thư của Nghiêu tiểu thư, trong thư sau khi không ngừng tán dương khí chất anh thư nữ kiệt của Ngọc Châu trong trận đấu, rồi mới biểu đạt rằng mình cực kì yêu thích ngọc phẩm kia, mời Ngọc Châu nhập phủ, muốn thỉnh nàng đem ngọc phẩm đó chế tác hoàn thành.

Hôm qua vừa mới cùng Thái úy đại nhân chia tay không hề vui vẻ. Xem tình hình đó của Thái Uý đại nhân, là muốn cùng mình nhất đao lưỡng đoạn, không muốn liên quan gì đến nhau. Tuy rằng hắn xem như đã ra tay giúp mình có tư cách lọt vào vòng chung khảo, nhưng cũng không hề phái ai đến tìm mình. Nay nhận được thư mời của Bạch tiểu thư, Ngọc Châu nhất thời lâm vào khó xử, không chắc lần này khi mình tới cửa có thể làm chướng đôi mắt tôn quý của Thái úy đại nhân hay không.

Sau khi do dự một hồi, liền viết thư cho Nghiêu tiểu thư, trước tiên cảm ơn sự tán thưởng của nàng ấy, sau đó nói thẳng thân thể của mình không khỏe, không thể ra ngoài, xin Nghiêu tiểu thư hãy cho người mang ngọc phẩm đến đây, nàng nhất định sẽ mau chóng hoàn thành.

Cũng may Nghiêu tiểu thư không thích làm khó người khác như ca ca của nàng ấy, thấy Ngọc Châu từ chối, cũng không tiện cưỡng cầu nữa, chỉ ra lệnh cho người
hầu mang ngọc phẩm vẫn chưa hoàn thành đến cho
Ngọc Châu.

Hai ngày tới Ngọc Châu rảnh rỗi, lập tức tỉ mỉ tiến hành chậm khắc và mài giũa cho bức tượng. Chạm hình người bằng ngọc quý nhất ở tinh tế, tỉ mỉ tinh vi cũng giống như bức họa vẽ người, mỗi một sợi tóc trên đầu đều cần phải chạm trổ đúng nơi. Nhưng nếu như thế thì lại cực kì tổn hao nhãn lực, sau khi điêu khắc xong một ngày, mắt cực kì mỏi mệt. Liên tục điêu khắc ba ngày, chỉ mới đem đầu người chạm khắc ra được đại khái. 

Ba ngày sau tiệc trà xã giao do Quảng Tuấn Vương chủ trì, lại không được diễn ra như kỳ hẹn. Gần đây có thể là do trong triều bận rộn, ngay cả người nhàn tản như Quảng Tuấn Vương cũng xui xẻo nhận lấy thánh chỉ, đến huyện lân cận kinh thành tuần tra tình hình khai thông các lòng sông, phải năm ngày sau mới có thể trở về.

Quảng Tuấn Vương cực kì buồn bực nhưng lại không thể cãi lại lệnh vua, chỉ đành tự tay viết thư gửi đến Ngọc Châu tiểu thư, gửi lời xin lỗi vì đã lỡ hẹn với giai nhân, còn nhấn mạnh rằng đợi mình trở về sẽ đền bù thêm.

Ngọc Châu vốn cũng không thích tham gia loại tụ hội như thế này, nên thở phào nhẹ nhõm một hơi, không cần tiếp tục mở mắt thừa nhận lời tán thưởng không dứt của Ông lão.

Nhưng ngay ngày hôm đó, bên ngoài cửa khách điếm lại xuất hiện một chiếc xe ngựa nhỏ khác, chính là xe ngựa của Nghiêu phủ phái người tới đón Ngọc Châu.

Theo lời của người hầu kia nói là Nghiêu nhị tiểu thư cực kì hy vọng ngọc phẩm này có thể tạo hình ra được phong thái của tiên phụ đã qua đời, xin tiểu thư hãy mang ngọc phẩm cùng đến quý phủ, để tiểu thư nhà y có thể tận mặt bàn bạc cân nhắc một hai, tránh cho khắc ra ngọc phẩm không hợp tâm ý.

Ngọc Châu nghe xong tất nhiên là không thể từ chối thêm, đã nhiều ngày vẫn liên tục đóng cửa ở khách điếm tạo hình, trên người rối bù uể oải, vì thế thỉnh gia nhân của Nghiêu phủ chờ đợi thêm một lúc, vội vàng lấy một chậu nước ấm, dưới sự trợ giúp của Giác nhi tắm rửa, gội đầu xong, dùng khăn vải thô thấm bớt nước trên tóc, không kịp đợi tóc khô, đã đem tóc búi một kiểu đơn giản trên đỉnh đầu, dùng mộc trâm để cố định sau đó thay một bộ y phục vội vàng xuống lầu.

Thời gian gần đây, Ngọc Châu lại tuyển thêm một vài món trang sức của mình đem đi cầm cố, nên hiện tại khi có việc cần ra cửa, trên người trang điểm khá mộc mạc đơn sơ, không hề có chút trang sức nào để tô điểm thêm. Làm Giác nhi nhìn thấy cảm thấy khổ sở không thôi, cũng may là tiểu thư nhà nàng xinh đẹp tự nhiên, lại thêm nét tươi thắm mát lành khi vừa tắm xong làm người ta nhìn không thể rời mắt. Nếu không, đơn thuần không chút trang sức như thế khi ra ngoài chẳng phải sẽ bị người ta cười chết sao?

Ngọc Châu sau khi lên xe ngựa, liền nhắm mắt dưỡng thần, chỉ nghe tiếng bánh xe khua lộc cộc trên đường, không bao lâu sau đã đi vào trong một ngõ hẻm.

Chờ khi Ngọc Châu xuống xe ngựa quả thật sửng sốt, xe ngựa này dừng ở bên hông cửa của Nghiêu phủ, nếu nàng nhớ không lầm, đây chính là trạch viện riêng của Nghiêu Thái úy!

Ngọc Châu hít sâu một hơi, cũng không thể đã đi đến tận cửa rồi lại không vào, đành nhấc làn váy lên, theo thị nữ dẫn đường bước vào bên trong cánh cửa riêng biệt kia. Mà Giác nhi cũng theo lệ thường bị ngăn lại bên ngoài đình viện.

Khi Ngọc Châu bước vào sân viện của Thái úy đại nhân thì phát hiện hoa cỏ nơi này dường như khác lúc trước rất xa, có một số thứ dường như mới vừa được chuyển đến, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thưa thớt hơn xưa rất nhiều... Sau khi vào bên trong phòng, lại phát hiện Thái úy cũng không có ở trong phòng.

Thị nữ sau khi nghiêng người thi lễ liền lập tức lui ra ngoài, Ngọc Châu chỉ đành ngồi ở trong phòng kiên nhẫn chờ đợi, sách bên trong căn phòng này tuy nhiều, nhưng mà Ngọc Châu cũng không tiện lật xem khi chủ nhân căn phòng không có mặt. Nhưng nếu chỉ chờ đợi một cách buồn chán như thế thì khó tránh khỏi việc vô vị, Ngọc Châu ngồi ở bên cạnh bàn, nhịn không được chậm rãi nằm ở trên bàn, tự nhắc nhở bản thân rằng chỉ nên chợp mắt một chút là đủ, nhưng không bao lâu sau, cơn mệt mỏi hao tổn sức lực của mấy ngày nay đột ngột ào đến, nên đã ngủ quên mất.

Qua nửa canh giờ sau, khi Nghiêu Thái úy rốt cuộc cũng cất bước bước vào trong phòng thì nhìn thấy một hình ảnh như thế này. Mỹ nhân như một đóa thuỷ tiên, vành tai do nằm nghiêng bị cánh tay thon thả đè ép hiện lên nét ửng đỏ mê người...

Thật đúng là không biết chừng mực, ở trong phòng nam tử lại có thể ngủ một cách ngây ngô như thế...

Trong lòng Thái úy lạnh lùng nghĩ như thế, sau đó dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vài tiếng lên mặt bàn.

Ngọc Châu đột nhiên bừng tỉnh, vội vã ngồi thẳng người dậy, đôi mắt vẫn còn mơ màng ngẩng đầu nhìn về phía Thái úy, sau khi hơi ổn định lại tinh thần, lập tức đứng dậy nghiêng người thi lễ với hắn.

Nghiêu Mộ Dã hơi rũ mắt xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Vốn tưởng rằng tiểu thư thuộc dạng người có phẩm chất tốt đẹp, khi nói là sẽ làm, nhưng hôm nay mới phát hiện, tại hạ đã tin tưởng tiểu thư quá nhiều. Không biết sau khi tiểu thư đã có thể thuận lợi lọt vào chung khảo, vì sao lại không chủ động đến đây để thực hiện lời hứa hẹn, đến hầu bên gối tại hạ vậy?" 

Ngọc Châu thật sự không ngờ Thái úy đại nhân sau khi nhiều ngày không gặp mặt nàng nhưng hôm nay lại đi thẳng vào vấn đề như thế, lập tức ngây người, không biết nên trả lời Nghiêu thái úy như thế nào.

Nhưng lúc này Nghiêu Thái úy lại ngẩng đầu nhìn quầng mặt trời đang rực rỡ trong sân viện, thờ ơ mở miệng nói: "Lát nữa tại hạ phải đến Bạch phủ tham gia tiệc trà của Bạch tiểu thư, không thể đến trễ. Xin Lục tiểu thư hãy mau mau cởi áo, tại hạ và tiểu thư nên nhanh chóng giải quyết việc này, tránh việc trì hoãn quá nhiều canh giờ." 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp