Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 43


10 tháng

trướctiếp

Khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Ngọc Châu chuyển qua nhìn mình, thì Nghiêu Mộ Dã thầm biết mình đã nói lỡ lời nhưng lại không hề có chút cảm giác chột dạ, chỉ thở dài nói: "Nếu muốn nổi danh, cần gì tham gia loại cuộc thi của đám thợ chạm khắc nghèo khổ muốn nhờ cuộc thi để một bước lên mây đó, chỉ cần tham gia vài tiệc trà, tự nhiên danh chấn kinh thành, hiện giờ cái quan trọng nhất mà nàng cần làm là dưỡng cho lành vết thương ở tay, liều mạng không thương tiếc thân thể như thế đúng là tầm nhìn hạn hẹp mà."

Nghiêu Thái úy nói rất đương nhiên, từ trước đến nay hắn ở chức vị cao, từ hoàng đế cho tới bách quan, đều luôn chỉ điểm khiển trách như thế, có đôi khi cần thiết
dùng từ ngữ thẳng thắn để can gián hoàng đế hắn cũng chẳng thèm nhìn sắc mặt của ai hay sợ ai phật ý.

Ngọc Châu từ khi biết vị Thái úy đại nhân này tới nay, cũng đã quen với giọng điệu ngạo mạn cao cao tại thượng của hắn. Nhưng mà nghe từ chính miệng Thái Uý thốt lên rằng hắn đã ở giữa làm khó dễ cuộc thi... Nhẹ nhàng quyết định sự sống chết của người khác như thế, đây vốn chính là đặc quyền của bậc hậu duệ quý tộc vương hầu này, nhưng khi nghe hắn cắt đứt đường tương lai của mình như thế, trong lòng vẫn dâng lên một luồng lửa giận, thẳng tắp trừng mắt nói với Nghiêu Mộ Dã:

"Quân không phải phụ mẫu huynh trưởng của tiểu nữ, cũng không phải hôn phu tình lang của tiểu nữ, Ngọc Châu yêu tiếc thân thể của chính mình hay không, cũng là chuyện riêng của tiểu nữ, xin Thái úy cứ lo lắng cho đại sự của quốc gia, đừng bận lòng lo cho một tiểu nữ tử như Ngọc Châu làm gì!"

Một lời vừa dứt, nàng liền đứng dậy giữ lễ tiết cáo từ.

Nghiêu Mộ Dã chưa từng bị ai tận mặt nói năng lạnh lẽo như thế, đôi mắt phượng lập tức híp lại, âm thanh lạnh lùng quát: "Đứng lại cho ta!"

Nhưng tiểu nữ tử trước mắt kia lại làm như không nghe thấy, lập tức đi ra ngoài. Nghiêu Mộ Dã đứng bật dậy, sải bước đến giữ chặt cánh tay của nàng nói: "Ngươi muốn tạo phản đúng không!"

Cánh tay phải của Ngọc Châu bị hắn giữ chặt, lập tức đau đến kêu lên một tiếng.

Trên mặt Nghiêu Mộ Dã lại lạnh lẽo như sương, nhưng trên tay cũng hơi thả lỏng một chút lại không có ý định sẽ thả ra, chỉ trợn mắt nhìn Ngọc Châu bởi vì đau đớn mà ngấn đỏ khóe mắt.

Ngọc Châu đau đến mức không còn chút sức, chỉ đành tựa vào trong lồng ngực của hắn, nghe thanh âm của hắn giống như được thoát ra từ lồng ngực phập phồng vì giận: "Ngươi nói ta không phải tình lang của ngươi, vậy ta là cái gì của ngươi?"

Bởi vì đau đớn, Ngọc Châu lúc này đã tìm về vài phần lý trí, chỉ thở nhẹ, thấp giọng nói: "Là lỗi của Ngọc Châu, tài nghệ không bằng người, vốn không nên nổi giận với Thái Úy, Thái úy đại nhân vẫn luôn là quý nhân giúp đỡ Ngọc Châu từ lúc nhập kinh tới nay, Ngọc Châu vẫn liên tục cảm kích và nhớ nhung trong lòng..."

Lời nói này tràn đầy thành ý và khiêm tốn, nhưng trong lòng Thái úy lại giống như bị rót dầu sôi sùng sục, những câu nàng của nói không phải lời hắn muốn nghe: "Ý của Lục tiểu thư là, tại hạ không phải tình lang của tiểu thư, nhưng tiểu thư lại cho phép tại hạ nhấm nháp đôi môi anh đào, bầu ngực sữa của tiểu thư, lại càng cho phép tại hạ cùng giường chung chiếu với tiểu thư mà ngủ, có phải đối với quý nhân nào cũng đều có thể đối xử với tiểu thư như thế không?"

Ngọc Châu không bao giờ nghĩ đến chuyện riêng tư giữa nam và nữ lại có thể dễ dàng đem ra nói lung tung như thế, trong lúc nhất thời cực kì khốn quẫn, chỉ thấp giọng nói: "Ngọc Châu không muốn, nhưng ân tình của Thái úy rất nặng, Ngọc Châu không có gì để báo đáp, chỉ có thể đến hầu bên gối để báo đáp ân tình của Thái úy..."

Ngọc Châu nói rất thành tâm thực lòng, nhưng lại cảm thấy vòng tay đang ôm mình trở nên cứng ngắc, qua thật lâu, mới nói với giọng lạnh lùng: "Ngươi báo ân như thế này với bao nhiêu người rồi?"

Ngọc Châu không muốn trả lời những câu hỏi đầy ý sỉ nhục như thế nữa, chỉ hơi cúi đầu, nhìn hoa văn thêu trên vạt áo của Thái úy không lên tiếng.

Nghiêu Mộ Dã cảm thấy mình càng ở nơi này lâu chừng nào thì lửa giận mình càng thêm khó khống chế, phong độ quân tử lại càng có nguy cơ không kiềm giữ nổi. Lập tức đẩy Ngọc Châu ra, xoay người đi nhanh ra khỏi tửu lâu.

Khi vừa rời khỏi tửu lâu lập tức tung mình lên ngựa phi như bay trở về Nghiêu phủ.

Đợi đến con hẻm âm u tĩnh mịch, vó ngựa tạm dừng thì Nghiêu Mộ Dã lúc này lại cảm thấy tâm tình của mình đã khôi phục bình tĩnh. 

Thì ra là thế, mình đúng là tự mình đa tình, còn tưởng rằng nàng ấy thật lòng yêu quý mình, người ta ban đầu chỉ nhìn trúng quyền thế của mình, giữa bọn họ chẳng qua chỉ là giao dịch giữa quyền và sắc.

Nhưng cũng không có gì là lạ, người ta hay nói nữ tử thấp hèn luôn chỉ biết cái lợi trước mắt, quả thật là như thế. Khi mình giúp đỡ để lấy được điệp bài dự thi thì ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng khi mình không còn giá trị để lợi dụng nữa thì nôn nóng vạch rõ giới hạn, đúng là tính toán tài tình.

Chẳng qua là có một bộ dạng băng thanh ngọc khiết mà thôi, tâm tư thì lại thô tục xấu xa ti tiện của một con buôn! Thời gian qua mình lại si mê loại dong chi tục phấn như thế này? Nếu để người khác biết được, há chẳng phải sẽ âm thầm cười nhạo Nghiêu Mộ Dã hắn đắm mình, làm mất đi khí tiết thanh cao của Nghiêu gia hắn?

Ngay lúc vừa bước chân vào cửa Nghiêu phủ, Nghiêu Mộ Dã đã quyết định, chỉ xem mấy ngày hoang đường trước đó cứ như một giấc mộng hoàng lương không có thật, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ liên quan đến
người phụ nữ đó nữa!

Trong lòng đã có quyết định, Nghiêu Mộ Dã lập tức quyết ý không nghĩ đến người phụ nữ kia thêm chút nào nữa. Sau khi thay đổi quần áo xong, lập tức đi thẳng đến gặp mẫu thân.

Lúc này Nghiêu Xu Đình đang cùng Nghiêu phu nhân trò chuyện phiếm, xuyên qua hiên cửa sổ của vườn hoa, đã nghe thanh âm vui vẻ của nàng: "Mẫu thân xem này, đây chính là ngọc phẩm cuộc thi lần này của Lục tiểu thư, con chỉ mới liếc sơ thôi đã thích không chịu nổi, đáng tiếc là bởi vì thời gian cuộc thi có hạn, không phải thành phẩm, chỉ điêu khắc ra hình dáng đại khái mà thôi. Con cố ý nói với Phạm đại nhân muốn ngọc phẩm này, đợi lát nữa nhị ca về con sẽ cầu huynh ấy nhờ Lục tiểu thư đem vật này điêu khắc hoàn thành luôn được không ạ?"

Nghiêu phu nhân biết con gái của bà đối với thi họa cực kì si mê thưởng thức, đối với các vật phẩm chạm khắc xinh đẹp cũng đều yêu thích không buông tay, nếu không thể đạt thành tâm nguyện chỉ sợ sẽ ăn ngủ không yên, vì thế khẽ cười nói: "Cũng không phải việc khó gì, đợi nhị ca con về, con cứ nói thẳng với nó là được, nữ tử mà nó giao thiệp gần như đều tinh thông thi họa, cũng là tài nữ nổi tiếng nhất nhì, bản thân nó thì chơi cho sướng, thoải mái không cần lo nghĩ, nhưng cũng nên vì muội muội của mình ra chút sức lực gì đó, bằng không chẳng phải sẽ lãng phí khoảng thời gian giao thiệp đó của nó một cách vô ích hay sao?"

Nghiêu phu nhân được tôi luyện nhiều năm, sớm đã không còn tức tối vì tính tình phong lưu của con trai, tuy nhiên cũng luyện thành công lực tận dụng mọi thứ để trào phúng, ánh mắt liếc thấy con thứ hai từ bên ngoài hoa viên đi đến, liền nhân cơ hội trào phúng một phen, giải bớt ấm ức của một phu nhân nhà quyền quý sinh phải thằng nghịch tử. 

Nghiêu Xu Đình cũng nhìn thấy nhị ca đang bước đến, lập tức cười mừng rỡ: "Nhị ca, đang bàn về huynh đây này, sao hôm nay huynh về sớm thế? Chắc không thấy những cảnh tượng đặc sắc nhất rồi, huynh xem đây là ngọc phẩm của Lục tiểu thư, từ một khối ngọc vỡ nát, trải qua sự thiết kế tinh xảo tận tâm của nàng ấy trở thành một báu vật không tì vết. Đáng tiếc chưa điêu khắc xong, hay huynh đến thỉnh cầu Lục tiểu thư, nhờ nàng ấy hoàn thành giúp muội được không?"

Nghiêu Mộ Dã ngay cả liếc tác phẩm chạm khắc kia một cái cũng không thèm, nói với giọng điệu bình thản lạ thường:

"Cao đồ của Phạm đại nhân người người đều là thợ chạm khắc thiện nghệ, muội lại bỏ gần tìm xa, đúng một đứa trẻ chưa lớn, ngày mai, ta gọi ngọc tượng giỏi nhất của Phạm đại nhân đến đây để hoàn thành nó giúp muội là được."

Nghiêu Xu Đình không ngờ nhị ca lại khước từ như thế, nhưng cẩn thận ngẫm lại lập tức liền hiểu, nhỏ giọng nói:

"Muội đúng là tái phát căn bệnh gặp ngọc liền mê quên hết mọi thứ, trên tay Lục tiểu thư hiện đang bị thương, đương nhiên không thể vì muội mà làm mấy chuyện nặng nhọc vất vả thế này. Hôm nay nàng ấy vẫn liên tục kiên trì dùng tay phải điêu khắc, trong khoảng thời gian đó có lúc đau đến mức gần như không kiềm nổi, đổ mồ hôi ướt cả người, nha hoàn hầu bên cạnh thậm chí đã đổi ba lượt khăn... Sau khi khắc xong thì cả người mệt đến mức không đứng nổi phải dựa vào bàn để nghỉ một lúc rất lâu... Thân là một cô gái yếu đuối, không biết cái gì tạo nên động lực để nàng có thể tranh tài với một đám nam nhân cao to tráng kiện đó..."

Bởi vì Bạch tiểu thư, Nghiêu Xu Đình kỳ thật khá bất mãn với vị Lục tiểu thư đó. Nhưng hôm nay trên trường đấu, trong lòng nàng mới hiểu được vì sao nhị ca của nàng lại cư xử đặc biệt với người con gái này.

Nhìn cách nàng dồn hết tâm trí vào việc điêu khắc, trong lòng Nghiêu Xu Đình lập tức sinh ra loại cảm giác rung động khó nói thành lời, cứ luôn cảm thấy một nữ nhân lại có thể đứng giữa đám nam nhân để thi đấu như thế, cảm thấy kích động không thôi, làm cho nàng dâng trào hào khí, muốn cùng đấng tu mi tranh tài cao thấp một lần. 

Nghiêu Mộ Dã không nói gì, chỉ ung dung thong thả uống trà, nhưng lại nghe muội muội tiếp tục nói: "Lúc Phạm đại nhân cùng Lưu đại nhân đều bình phán tác phẩm của Lục tiểu thụ thuộc hàng hạ phẩm, muội thấy mặt Lục tiểu thư trắng nhợt, trong khoảnh khắc đó, nàng ấy gần như sắp bật khác, thật sự làm ai nhìn thấy cũng đau lòng. Ngay cả Quảng Tuấn vương cũng tức giận bất bình, không ngừng nói thời bây giờ loại tài hèn sức mọn lại bò lên được địa vị cao! Ngài ấy nói muốn vì Lục tiểu thư đãi một tiệc trà, dùng để giải ưu phiền của Thiên lý mã không biết tâm tư của Bá Nhạc, còn cố ý nhờ muội hỏi nhị ca, Lục tiểu thư khi nào rảnh để ngài ấy mời!"

Nghiêu Mộ Dã vẫn không trả lời, sau khi nghe muội muội mình lảm nhảm không ngừng, Nghiêu Mộ Dã nghiêng người thỉnh an Nghiêu phu nhân xong lập tức lấy cớ cần phải thẩm duyệt chuyện trong quân danh, đứng dậy trở về thư phòng.

Vào đến thư phòng, những tư liệu sổ con cần giải quyết quả nhiên bày đầy án thư. Nghiêu Mộ Dã tĩnh tâm lại, rút lấy một quyển ra xem, nhưng khi mới xem một trang, đột nhiên ném mạnh quyển sổ con sang một bên.

Là đấng nam nhi, không thể có ý chí không kiên định!
Chuyện mà mình đã hạ quyết tâm, sau có thể thay đổi xoành xoạch mãi như thế?

Mình vốn đã quyết tâm không nghĩ đến người phụ nữ thô tục kia nữa nhưng sau khi nghe muội muội nói một vài lời thì tâm tư dao động, liên tiếp xuất hiện những hình ảnh nàng trên trường đấu bị một đám nam nhân cười nhạo?

Nghiêu Mộ Dã đứng lên, bực bội cởi áo choàng, đưa tay gỡ bội kiếm đang treo trên tường xuống, bước vào bên trong đình viện, múa kiếm để phát tiết nội tâm phẫn uất.

Kiếm phong vun vút, hòa với gió thu vô tình, làm những đóa hoa nở rộ trong sân rụng rơi lả tả, một cánh hoa bay lạc vào gió kiếm, bị chém tan tành rơi trên mặt đất, sau đó bị bước chân giẫm lên, vùi sâu xuống bùn lầy. 

Cẩm Thư đang đứng hầu gần đó sợ đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám, thầm nghĩ chờ Nghiêu nhị thiếu bình tĩnh lại mới dám bước đến gần.

Khi bên trong viện không còn một cánh hoa nào rơi nữa thì Nghiêu Mộ Dã rốt cục thu kiếm về, hít một hơi thật sâu, mở miệng phân phó: "Đi, phái người mời Phạm đại nhân bên hộ bộ nhập phủ."

Khi Phạm Thanh Vân nhập phủ thì thấy Nghiêu Thái úy đang ngồi ở trong thư phòng thưởng thức một bức tượng được chạm từ ngọc -- Chính là bức tượng mà Viên Ngọc Châu điêu khắc hôm nay.

Phạm Thanh Vân vội vàng đi vào, hướng Thái úy đại nhân thi lễ vấn an. 

Nghiêu Thái úy chỉ chỉ bức tượng ngọc điêu đó nói: "Hôm nay thấy muội muội mang về bức tượng ngọc này, ta lại cảm thấy hối hận vì hôm nay mình về sớm đã bỏ qua phần đặc sắc nhất, Phạm đại nhân có biết, bức ngọc điêu này đã làm cho ta nghĩ tới người nào hay không?"

Phạm Thanh Vân kinh sợ nói: "Hạ quan không dám vọng đoán tâm tư của Thái úy đại nhân, thỉnh đại nhân giải thích nghi hoặc."

Nghiêu Thái úy trầm mặc một hồi mới nói: "Tư thế oai hùng này đã làm cho ta nghĩ đến gia phụ, nhớ năm xưa, lúc sinh tiền, khi ông cưỡi ngựa săn thú thì dáng vẻ cũng oai hùng như thế."

Phạm Thanh Vân chưa từng thấy qua người cha đã chết của Nghiêu nhị thiếu, nhất thời không biết câu chuyện ở đâu, lập tức chỉ khoanh tay cung kính nghe lời Nghiêu Thái úy dạy bảo. 

Nghiêu Thái úy nói tiếp: "Sinh động đến bực này, bất cứ ai nhìn thấy cũng cảm thấy xúc động không thôi, làm tại hạ muốn tạ ơn nghệ nhân có tay nghề khéo léo thế này. Phạm đại nhân nói thử xem, một ngọc tượng có tay nghề tuyệt vời như thế lại không thể lọt vào vòng trong của cuộc đấu, thì cuộc thi chạm ngọc lần này, đâu còn ý nghĩa gì nữa đúng không?"

Trái tim của Phạm Thanh Vân gần như lộn ngược, cũng không dám cãi lại lời dạy của Thái úy, luôn miệng nói: "Thái úy dạy rất phải, người này chắc chắn phải lọt vào vòng trong."

Ra khỏi cửa phủ của Thái úy thì Phạm Thanh Vân trầm mặc bước lên xe ngựa, đột nhiên mở miệng hỏi người dắt ngựa của Nghiêu gia: "Xin hỏi một tiếng, tiền phụ đã khuất của Nghiêu Thái úy rất đam mê cưỡi ngựa đúng không?"

Người dắt ngựa đó chính là nô bộc lâu năm của Nghiêu gia, vừa nghe xong câu hỏi đó lập tức phì cười: "Phạm đại nhân, tại đại môn của Nghiêu gia ngài đừng nên nói đùa như thế, ai chẳng biết lão gia đã khuất của chúng tôi dù là đại tướng quân dũng cảm trung thành của triều đình, nhưng suốt đời ông ưa chuộng thanh nhã, thù ghét nhất mùi hôi của ngựa, nếu ông gặp ngựa tránh còn không kịp, làm gì có chuyện cưỡi nó?!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp