Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 42


10 tháng

trướctiếp

Những câu nói của Ngọc Châu giống như một liều thuốc xoa dịu tinh thần của Thường Mãn và Giác nhi. Sau khi khai thạch trước mặt mọi người, liền bắt đầu tiến vào giai đoạn mài ngọc, nhưng quan chủ khảo sẽ cho điểm dựa vào độ hoàn chỉnh của ngọc sau khi được khai vỡ, sau đó dựa theo tạo hình của thành phẩm thống nhất số điểm, nói cách khác, ngay từ buổi đầu thi đấu, tổ của Ngọc Châu đang ở vị trí cuối của cuộc thi.

Vì đang ở trên đài cao, Nghiêu Mộ Dã cũng không thấy rõ tổ của Ngọc Châu khai thạch như thế nào, trên thực tế, hàng mày hắn đang nhăn lại như thế là bởi vì bực mình một chuyện khác.

Bởi vì hắn đang nhìn thấy rất rõ ràng rằng, Ngọc Châu lại đang tháo nẹp trúc ra khỏi tay mình, bắt đầu tiến hành điêu khắc ngọc thô bằng cánh tay bị thương chưa khỏi hẳn đó.

Người phụ nữ nhỏ ngu ngốc này! Lòng hiếu thắng lại mạnh đến như thế! Thi vẽ tranh trong buổi Trà Yến hôm qua cũng vậy, nay còn bạo gan hơn! Chẳng lẽ nàng vì trận đấu không chút quan trọng như thế mà không cần cánh tay phải của mình nữa sao?

Người phụ nữ ngu ngốc!

Càng nghĩ thì mặt càng thêm đằng đằng sát khí, rất muốn mở miệng kêu ngừng trận đấu, nhưng lại cảm thấy nếu làm như vậy nói không chừng người phụ nữ đó không hề cảm kích, lại sẽ làm những người bạn của hắn nghĩ hắn quá mức quan tâm người phụ nữ này...

Đúng lúc này, Phạm đại nhân đã nhận ra hình như Thái úy đại nhân có chút không vui, vội vàng bước qua thấp giọng hỏi: "Thái úy đại nhân, ngài cảm thấy trận đấu này có điều gì không ổn à?"

Nghiêu Mộ Dã lặng im rất lâu không đáp trả, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Người phụ nữ đó, biểu hiện như thế nào?"

Phạm Thanh Vân nhìn theo hướng ánh mắt hắn, lập tức thấy được Ngọc Châu, tức khắc trong lòng cả kinh, liền khiêm tốn mà cúi đầu nói: "Khai thạch tựa hồ không quá thuận lợi, hạ quan thấy hình như ngọc thạch bị rạn nứt."

Nghe thế, sắc mặt Nghiêu Mộ Dã hơi thả lỏng một chút, tiếp tục hỏi: "Nếu ngọc thạch bị rạn nứt, thì có cơ hội vào vòng trong hay không?"

Phạm Thanh Vân do dự một chút, thật sự là đắn đo không nổi ý tứ hiện giờ của Thái úy đại nhân, liền nói kiểu nước đôi: "Ngọc thạch rạn nứt, thì sẽ bị trừ điểm... Có lẽ sẽ bị bỏ lại phía sau, nhưng nếu tạo hình ngọc khí xuất sắc thì cũng sẽ có cơ hội để lật ngược thế cờ."

Nghiêu Mộ Dã lúc này đã lười biếng, không còn tâm tư xem thi đấu chạm ngọc gì nữa, rũ mắt xuống nói: "Phạm đại nhân lần này thay mặt Hoàng Thượng tuyển chọn nhân tài chạm ngọc, đừng tuyển chọn loại người tay nghề không vững chắc làm bẩn mắt thánh thượng."

Sau khi nói xong câu đó, Nghiêu Mộ Dã lại thấp giọng dặn dò Phạm Thanh Vân vài câu, lại cùng nhóm Quảng Tuấn Vương lên tiếng cáo từ "Có việc phải đi trước một bước", liền đứng dậy phất tay áo rời đi.

Phạm Thanh Vân vội vàng cung tiễn Nghiêu Thái úy rời khỏi giáo trường. Nhưng trong lòng vẫn còn đang cân nhắc ý của Nghiêu Thái Úy là gì, là không muốn cho người khai ngọc có tì vết được cào vòng trong? Nhưng sao lại chỉ riêng vào một mình Viên Ngọc Châu? Hai
người bọn họ có từng qua lại với nhau?

Sắc mặt Phạm Thanh Vân trở nên âm trầm, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đang chuyên tâm tạo hình. Ngọc liêu của nàng là do chính gã ra lệnh cho quan lại cấp dưới chọn chất liệu kém nhất, vốn dĩ hy vọng lọt vào vòng trong là gần như không có, bởi vì ý định ban đầu của gã là không hy vọng nàng tiến cung nhìn thấy Hoàng Thượng... Dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn như thế một khi lọt vào mắt thánh thượng thì... Nhưng ngàn tính vạn tính lại không dự đoán được, nàng ấy dường như đã sớm qua lại với Thái úy đại nhân.

Phạm Thanh Vân không hề nghĩ nhiều, chỉ bước nhanh mà về tới trên đài cao, tuy rằng Thái úy đã rời đi trước, nhưng khách quý trên đài vẫn còn không ít, nhân vật nào cũng không thể sơ sót.

Vì thế Phạm đại nhân một lần nữa treo lên nụ cười ấm áp, thân thiết mà tiếp đón các vị khách quý trên đài cao....

Dưa theo quy tắc thi đấu, sau khi khai thạch, dựa theo độ to nhỏ của Ngọc Liêu mà bắt đầu tạo hình, không thể quá mức lãng phí Ngọc Liêu, nếu còn thừa quá nhiều Ngọc liêu sẽ bị trừ điểm.

Những quy tắc đó đã làm những ngọc tượng lỡ tay làm vỡ ngọc liêu ai nấy đều mặt ủ mày chau, lo lắng nên dùng cách nào để tạo hình số ngọc liêu còn lại thành thành phẩm hoàn chỉnh nhất.

Mà tình hình tổ của Ngọc Châu bên này thì hơi đỡ hơn một chút, đây cũng phải kể đến tài nghệ khéo léo khi khai thạch của Thường Mãn, cũng không làm vỡ ngọc liêu hoàn toàn mà chỉ có chút vết nứt, ngọc liêu vẫn còn dính liền với nhau.

Ngọc Châu suy tư một hồi, quyết định dùng nó để chạm thành hình người mà mình sở trường nhất. Trong nghề chạm ngọc, chủ đề cơ bản là cung nữ, lão nhân, phật tượng và đồng tử bốn loại này.

Nhưng Ngọc Châu bỏ qua luôn mấy chủ đề tạo hình cơ bản này mà trực tiếp chạm một vị tướng quân, phần Ngọc Thạch bị vỡ được chạm thành tuấn mã đang tung vó phi
nhanh, mà một nửa còn lại là một vị tướng quân uy phong lẫm lẫm, chỉ là vị tướng quân kia tựa hồ vừa thúc
ngựa bay lên không trung, vó ngựa tung cao, bụng ngựa thóp sâu, chỉ có một chân móc vào lưng ngựa, còn toàn bộ thân mình đều treo một bên hông ngựa.

Khi Thường Mãn thấy Ngọc Châu điêu khắc ra hình dáng đại khái, trong lòng thán phục không thôi, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ngài giống như một vị thần!"

Vết nứt vốn dĩ không có cách nào cứu chữa được kia đã bị Ngọc Châu dùng kĩ thuật tinh xảo che dấu hoàn toàn. Ngược lại còn tô điểm thêm nét tự nhiên tư thế oai hùng của vị tướng quân đang tung mình trên lưng ngựa của vị tướng quân. Vết nứt ngang thì được chạm thành chiếc giày cưỡi ngựa cao đến gối, làm vết nứt kia được nối liền lại một cách hoàn hảo.

Các ngọc tượng đang thi đều lập tức ngừng tay sôi nổi bàn tán, kinh ngạc đánh giá nữ tử yếu ớt này.

Phải biết rằng thiết kế này tuy tinh xảo, nhưng làm cho nhóm ngọc tượng này khâm phục đó chính là cảm giác tạo cân bằng một cách kì diệu như gãi đúng chỗ ngứa kia,
trong nghề chạm ngọc, khi tạo hình người quan trọng nhất là tư thế đoan chính, nếu chạm hình người mà không thể đứng thẳng để đặt cân bằng thì đó chính là phế phẩm, bởi không ai muốn một bức tượng người lại lung lay như bất đảo ông cả.

Mà tôn tượng này của Ngọc Châu, lại vứt bỏ hình tượng đoan chính vốn có, nhân vật cùng ngựa hình thành một góc đứng quỷ dị. Nếu ước lượng không chuẩn xác, sẽ rất dễ làm cho pho tượng cả người lẫn ngựa kia đổ nhào, công sức sẽ đổ sông đổ biển.

Mà hiện tại, vị cô nương này tạo hình xong rồi chạm ra được hình dạng đại khái, pho tượng kia lại vững vàng đứng thẳng ở trên bàn, không thấy một tia lay động. Độ cân bằng tinh diệu chuẩn xác ấy có thể so với hình ngựa tung vó phi nhanh trong bức đồng điêu thời nhà Hán!

Rốt cuộc đây là danh sư của cao đồ nào? Tuổi còn nhỏ đã lợi hại như thế?

Trong lúc nhất thời, áp lực trong lòng mọi người càng tăng thêm, vì thế càng chăm chú tỉ mỉ chau chuốt món điêu khắc trong tay không dám để mình tụt hậu quá xa.

Ngọc Châu sau khi tạo ra được hình dạng cơ bản xong thì cảm thấy tay phải nhức mỏi không thôi, liền dựa vào tấm phản để đỡ đau.

Bởi vì lần thi đấu này không khảo sát điêu khắc cùng mài giũa, cho nên khi các ngọc tượng hoàn thành xong việc chạm hình từ ngọc thô cũng đều đồng loạt nghỉ tay.

Tiếp theo, đó là lời bình chạm ngọc nhóm quan chủ khảo lúc này đến kiểm nghiệm và sôi nổi tranh luận.

Lần này quan chủ khảo có ba người, ngoài Phạm Thanh Vân ra, còn có tân nhiệm chủ quản nội giám Lưu đại nhân cùng nội các đại học sĩ Ông lão.

Mấy cao đồ của Phạm Thanh Vân thì khỏi phải nói rồi, kỹ thuật thuần thục, nhìn cũng biết được kết quả, nhất thời cũng không tìm ra được điểm nào để chê trách nhiều.

Những ngọc tượng còn lại, tuy rằng đã vắt hết óc, muốn đem ngọc vỡ của mình chạm thành một thành phẩm hoàn mỹ, nhưng ý tưởng có chút gượng ép, thiếu tự nhiên, còn có người bởi vì ngọc vụn quá nhiều, đều không có hy vọng được lọt vào vòng trong.

Về phần Mạnh thị thì may mắn hơn rất nhiều, ngọc thạch là khối hoàn chỉnh nhất nhưng bởi vì trên ngọc phẩm lại quá nhiều tì vết, đôi vợ chồng này lại không biết cách che
chắn như thế nào, tạo hình cũng không gợi ra được linh tính bị ông lão khiển trách là mang hơi hướm hàng chợ thô tục, hai người còn lại cũng như thế nên nhất trí liệt vào hạ cấp, Tiêu phủ khó khăn lắm mới tham gia vào trận đấu lại bị loại ngay từ vòng đầu tiên.

Trong suốt quá trình bình phẩm, ba vị chủ khảo đều đồng loạt nhất trí, không khí khá hài hòa.

Nhưng khi đến trước bàn của Ngọc Châu, ba người lại nổi lên tranh chấp.

Ý của vị Lưu đại nhân kia là. Ngọc vốn là vật ôn nhuận, nhưng nữ tử này lại lấy linh vật tạo hình thành một vật tràn đầy sát khí như người, chính là vi phạm tính chất vốn có của ngọc nên chấm thành hạ phẩm.

Nhưng Ông lão lại cho rằng, quân tử ngày thường có thể ôn nhuận như ngọc, nhưng khi bảo vệ quốc gia thì phải nên mang theo khí chất hào hùng của đấng anh hào, dù nằm ngã nơi chiến trường vẫn không sờn bước. Vị Ngọc Châu cô nương này chạm khắc mỗi một nét đều nêu rõ
chí khí quân tử của đấng nam nhi, thâm ý cao xa, thật sự là làm chúng ta khâm phục, huống chi thiết kế tinh diệu, chạm trổ sắc bén, nên bầu thành hạng thượng phẩm!

Trong lúc nhất thời hai vị đại nhân nổi lên tranh chấp, ai đều giữ lý nấy, không ai nhường ai.

Phạm đại nhân kẹp ở bên trong nhất thời khó khăn, chỉ đành dùng ánh mắt tràn ngập xin lỗi liếc mắt nhìn Ngọc Châu, nói với nàng: "Ngươi có thể đem ngọc nứt thiết kế
thành thế này, thật sự là rất có tâm tư, tương lai sau này nhất định sẽ đạt được thành tựu, nhưng mà cuộc thi chạm ngọc lần này là tuyển chọn nhân tài chạm ngọc cho hoàng thượng. Kiến thức cơ bản về khai thạch ngươi vẫn còn có chút khiếm khuyết, nếu ta dục tốc bất đạt để ngươi được quá quan, đó là hại người... Bản quan thay mặt hoàng thượng, công chính liêm minh để bình thẩm công bằng, ngươi... Còn cần học tập nhiều hơn nữa!"

Nói xong những lời dạy dỗ tha thiết của một trưởng bối, gã cũng phụ họa ý kiến của Lưu đại nhân, cho Ngọc Châu lời bình là hạ phẩm.

Ông lão thấy vậy, cực kì bực bội, gân cổ lên cãi, nhưng dù sao cũng ba vị bình phẩm, kết quả đương nhiên phải thuận theo số đông.

Mặt Ngọc Châu trắng nhợt, chỉ trịnh trọng nghiêng người thi lễ thật sâu với Ông lão đã cực lực nhận xét tốt về mình, sau đó quay sang cúi đầu với hai vị đại nhân, sau đó nhìn ba người họ bước qua bình phẩm thí sinh kế tiếp.

Kết quả thi đấu hôm đó cũng không hề công bố, nhưng mà theo lời bình của ba vị đại nhân hơn nữa kết quả khai thạch của bản thân, tất cả mọi người đều đã đoán được kết quả thi đấu của mình lần này, đại đa số mọi người mang theo vẻ u ám rời khỏi trường thi.

Giác nhi cùng Thường Mãn cũng cực kì lo lắng, nhỏ giọng nói: "Nếu vòng loại cũng không thể qua, vậy chúng ta phải làm sao đây?"

Ngọc Châu sau khi bình ổn lại cảm xúc, xoa cánh tay phải đau nhức nói: "Đã cố gắng hết sức rồi, những chuyện khác đành phải do trời định đoạt. Hôm nay các ngươi cũng đều khổ cực, buổi tối nhất định phải ăn thật ngon, thức ăn ở Khánh Mỹ lâu trong kinh thành nghe nói ngon lắm, một lát nữa chúng ta đến đó ăn uống no say một trận."

Khánh Mỹ lâu chính là tửu lâu nổi danh trong kinh thành, với món ăn nổi tiếng là cá hấp rượu và thịt luộc nồi đất làm món ăn chính. Đến trưa thì kín người hết chỗ.

Giác nhi cùng Thường Mãn kỳ thật cũng không muốn ăn, liền cùng Ngọc Châu dạo quanh phố xá cả buổi, đợi qua giờ cơm, bóng đêm buông xuống thì mới vào tửu lâu gọi món ăn.

Ngọc Châu chọn một gian phòng thanh nhã yên ắng, sau khi gọi thêm một bàn thức ăn cho các thị vệ bảo vệ bên ngoài nhã gian, lúc này mới cùng Thường Mãn và Giác nhi bắt đầu ăn cơm.

Bình tĩnh mà xem xét, những món ăn kia nhìn rất bắt mắt, miếng cá kia được ướp bởi rượu đậm đặc, chính là
loại rượu nổi tiếng ở nơi này, còn có rượu hoa quế làm nước sốt, gắp một miếng cá lên, vừa mềm vừa tươi ngon, mùi rượu lan tỏa trong không gian.

Mà món thịt luộc nồi đất trừ những miếng thịt tươi được cắt lát mỏng còn có những miếng rau củ được hầm mềm, thái thành miếng nhỏ ăn kèm với thịt, cũng có điểm đặc biệt riêng.

Thường Mãn cùng Giác nhi dù sao vẫn còn trẻ tuổi, một khi được ăn uống no đủ thì lập tức quên hơn phân nửa những bực bội ban ngày.

Mà Ngọc Châu sau khi ăn vài miếng, sau đó vẫn liên tục
mỉm cười nhìn bọn họ ăn, không chạm đũa thêm lần nào nữa.

Sau khi bọn họ ăn gần xong, Ngọc Châu gọi tiểu nhị tính tiền. Kết quả lại tốn đến bảy lượng bạc. Giác nhi hoảng sợ, không khỏi giật mình, vội vàng nói: "Có tính nhầm không? Sao lại nhiều tiền đến thế, chúng tôi cũng đâu có gọi nhiều thức ăn đâu?"

Tiểu nhị nhẫn nại giải đáp: "Các vị đương nhiên gọi không nhiều, nhưng mấy vị bên ngoài gọi 1 vò Trần Nhưỡng thượng hạng, chỉ một và rượu đó đã hết năm lượng bạc rồi, tiểu thư, chúng tôi mở cửa kinh doanh ở kinh thành xa hoa này đâu thể tính bậy, làm loại chuyện như hắc điếm được."

Ngọc Châu nói: "Nếu là thế thì trả tiền cho họ đi."

Nhưng Giác nhi lại ôm chặt túi tiền cau mày nói: "Tiểu thư! Nếu rượu là do bọn họ uống, thì bảo bọn hắn tự trả tiền mới đúng! Đi theo tò tò đã bực còn phải trả tiền cho bọn họ ăn uống... Kinh thành tốn kém quá, bạc chúng ta mang theo sắp hết rồi!"

Đúng lúc này, rèm cửa được ai đó vén lên. Nghiêu Mộ Dã sải bước đi vào nhã gian.

Tiểu nhị trong điếm sao có thể không nhận ra Nghiêu Thái úy, liền vội vàng cúi đầu khom lưng cười nói: "Thái úy đại nhân sao lại đến gian này, trên lầu có nhã gian thượng hạng được chuẩn bị sẵn, thỉnh ngài quá bước lên lầu."

Nhưng Nghiêu Thái úy lại chỉ thản nhiên nói: "Đem phần của bọn họ ghi vào sổ của Nghiêu phủ rồi thanh toán một lượt..."

Thì ra các công tử thế gia giới quyền quý trong kinh mỗi khi rời nhà đều không mang theo loại vật dụng thô tục như tiền bạc này, đều là người hầu ra trả, mà đôi khi bọn họ hứng trí tiêu xài quá tay, số tiền người hầu đem theo cũng không đủ trả, nên khi ra vào tửu lâu bình thường đều là ký sổ đợi đến cuối tháng tiểu nhị của các cửa hiệu sẽ đến các phủ trạch để kết toán tiền thiếu, đến lúc đó còn tặng thêm cho các tiểu nhị một số bạc chạy chân khá hậu hĩnh, nên tiểu nhị các quán rất thích ghi sổ nợ cho các vị quý nhân thế này.

Khi tiểu nhị vừa cười vừa bước ra khỏi nhã gian, Nghiêu Mộ Dã phất phất tay, ý bảo Thường Mãn cùng Giác nhi đi ra ngoài.

Sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Ngọc Châu, sờ sờ cánh tay của nàng nói: "Hôm nay có mệt lắm không?"

Ngọc Châu lắc đầu nói: "Không sao."

Nghiêu Mộ Dã rót một chén trà, sau đó thản nhiên nói: "Bình thường ta rất ít mang theo bạc trên người nên nhất thời sơ sót, mà mấy tên thị vệ kia cũng đúng là vô liêm sỉ, lại dám để nàng trả tiền, ngày mai ta sẽ bảo Cẩm Thư mang ngân phiếu đến tránh nàng khỏi phải túng quẫn bối rối như vừa rồi."

Ngọc Châu liền vội vàng nói: "Mấy thị vệ kia vẫn luôn giành trả tiền, là Ngọc Châu kiên trì không chịu, xin Thái úy chớ nên trách tội bọn họ. Giác nhi tuổi nhỏ keo kiệt, nên đã lỡ thốt những lời không hay rơi vào tai ngài, xin ngài đừng để trong lòng."

Nghiêu Mộ Dã nghe xong, trong lòng nhất thời cực kì không vui, theo ý nàng nói, là từ khi nhập kinh tới nay nàng chưa từng tiêu xài của mình dù chỉ một chút?

Nếu là những quý nữ chung đụng trước kia, hắn đương nhiên sẽ không lưu ý loại tiêu dùng hằng ngày vặt vãnh này. Hai bên nam nữ đều theo đuổi chuyện phong nhã thanh lịch, ai lại để chuyện tiền nong sát phong cảnh như thế chứ?

Nhưng người phụ nữ nhỏ này vốn bị Tiêu gia đuổi ra ngoài, như thế tiền bạc trên người chắc cũng không nhiều lắm, nhưng lại chưa bao giờ mở miệng cầu mình tương trợ, loại khách sáo đó thực sự làm người ta không vui nổi.

Vì thế hắn suy nghĩ một chút nói: "Một phụ nhân như nàng, có khả năng thế nào mà bày đặt ra vẻ rộng rãi? Khách khí với đám người ăn lương cao bổng hậu như đám người đó làm gì? Dù sao chuyện thi đấu đã xong, ngày mai lập tức quay về biệt viện ngoại ô, sau này ăn mặc chi phí cũng không cần nàng lo lắng vất vả nữa."

Ngọc Châu thấp giọng nói: "Nếu chuyện thi đấu đã xong, Ngọc Châu cũng không có ý định lưu lại kinh thành, nên hiện tại cũng đang muốn chào từ biệt với Thái úy đại nhân, ngài cũng không cần khách sáo làm gì."

Buồn bực trong lòng Nghiêu Mộ Dã vốn dĩ có thể áp chế được, nhưng sau khi nghe xong câu nói dứt khoát không hề có chút quyến luyến nào của Ngọc Châu, cơn tức trong lòng nhất thời không nén được, âm thanh lạnh lùng nói: "Lục tiểu thư thực đúng là thong dong, đến đến đi đi nhẹ nhàng quá? Không lẽ vì không thể thông qua cuộc thi nên muốn đem chuyện này để uy hiếp tại hạ đúng không?"

Ngọc Châu không khỏi khẽ nhíu mày, nàng sợ mang ân huệ Thái Úy quá nhiều, mọi chuyện đều cẩn thận không thôi, sao lại nói là nàng đang uy hiếp hắn?

Nhớ lại lúc đang thi đấu, nàng vốn cũng không để ý hắn rời đi lúc nào, nhưng khi trận đấu tiến hành một nửa thì xác thực cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn, những tưởng rằng bản thân hắn cũng không biết kết quả, nhưng vì sao hiện tại hắn lại nói ra những lời như thế?

Chẳng lẽ hắn biết mình nhất định sẽ không thông qua đấu loại?

Tác giả tâm sự: Bản thân Cuồng Tử rất không thích giải thích cho tác phẩm của bản thân, về phần nhân vật, Cuồng tử cũng xem như máu thịt nên viết thật tâm hết ý. Nhưng hiện nay quá nhiều bạn đến phản đối về nhân vật Tiêu đại ca, nói rằng đã chèn ép nhân vật ấy nên hiện nay Cuồng Tử có đôi lời cảm thấy cần phải giải thích.

Nhân vật Tiêu Sơn, từ trước đến giờ Cuồng Tử chưa bao giờ có ý định đem làm nam 2, để chở che bảo vệ cho nữ 9. Về những bất hạnh hiện tại nữ 9 phải nhận, bản thân y cũng có trách nhiệm một nửa. Lúc nữ 9 còn nhỏ, y lại ở trước mặt người thân, biểu lộ thái độ không nên có, tuy Cuồng Tử không miêu tả chi tiết, nhưng từ việc Tiêu lão phu nhân cưỡng bách Ngọc Châu xuất giá, cũng đã đủ thể hiện bản thân Tiêu Sơn tùy hứng nhưng bất lực đến thế nào, nên người nhà mới cảm thấy phải gả nữ 9 đi mới có thể yên tâm.

Thứ hai, từ góc độ đủ loại bất mãn của y đối với tổ mẫu, lòng hiếu thảo, biết ơn tôn trọng chủ gia đình không nhiều, cho nên y bất mãn đối với tổ mẫu cường thế, tuy chưa bao giờ gặp mặt nói ra nhưng sau lưng lại oán hận hạ quyết tâm sẽ có một ngày y sẽ trở mình, y đâu phải nhà đế vương, nên giải thích và cảm thông với người nhà chứ không nên như thế.

Thứ ba, y đối với Liễu ma ma, người đã chăm sóc y từ nhỏ đến lớn lại không hề nhân từ nương tay. Nói bán là bán, tuy rằng với danh nghĩa là giữ gìn danh tiết cho nữ chính nhưng không thể che giấu được tính cách tàn nhẫn vô ơn của y.

Lỗi lầm trong lần say rượu đó, xem như thể hiện hoàn toàn cá tính ẩn giấu bên trong con người y ngoài xã hội hiện thực, có rất nhiều người nhìn có vẻ rất tốt nhưng lại đột nhiên mắc phải một tin tức làm người nghe chấn động kinh hoàng, kỳ thật, đa số đều là như thế, thói hư tật xấu trong tính cách một khi kích thích ra, sẽ làm những người thiện lương hoàn toàn không thể tin (nên những bạn đồng cảm với Tiêu Sơn đều là người lương thiện nha)

Về phần Ngọc Châu vô tình, chẳng qua là nàng không quan tâm tới đề nghị của Mạnh thị ở nơi đó. Nhưng các bạn nên hiểu rõ một điều là Ngọc Châu không phải người bị hại, nếu nàng là người bị hại thì có lẽ nghĩ đến ơn nghĩa của Tiêu lão gia mà xem việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không mà làm chứng cứ giả.

Giác nhi mặc dù là nha hoàn, nhưng mà ở trong mắt bé gái mồ côi Ngọc Châu lại giống như một người thân. Thử hỏi sao nàng có thể nghiêng về phía người có tội, làm cho người bị hại vô tội khác phải chịu thương tổn tâm hồn? Cho nên, trước khi trận đấu bắt đầu, nàng không thể để ý đến những việc nàng vẫn chưa rõ ràng, trong quan niệm đối nhân xử thế của Cuồng tử, cách nữ chính làm không có gì đáng trách.

Đương nhiên chắc chắn sẽ có độc giả thân yêu không ủng hộ quan điểm của Cuồng tử, nhưng không sao cả, ai đúng ai sai, vốn chính là tính cách và nơi sống của mỗi người, điều đó tạo nên thế giới muôn màu muôn vẻ như hiện nay.

Chấm dứt tranh cãi ở đây nhé!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp