Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 41


10 tháng

trướctiếp

Thoáng suy tư một chút, Ngọc Châu liền ngẩng đầu nhìn đài cao trên kia.

Nghiêu Nhị lang mũ cao áo rộng hiện thời đang quay đầu nói chuyện với tiểu thư của Bạch gia, cũng chưa từng nhìn đến nàng.

Là vị Thái úy đại nhân ấy ra tay sao?

Ngọc Châu nhất thời không dám xác nhận bừa bãi. Vị Thái úy này tiếp cận mình chỉ vì nhất thời cảm thấy mới mẻ, trong đoạn thời gian nàng ở kinh thành, nàng vẫn luôn nghe được đôi câu vài lời từ trong miệng người khác về quá khứ phong lưu của Thái úy, tuy rằng đó chỉ là suy diễn nghe gió đoán hình, nhưng chuyện nào cũng chỉ diễn ra được hơn một tháng là ngừng. Nếu mỗi một đoạn tình sử đều phải dùng sức mưu tính như vậy, thì Nghiêu thiếu trăm công nghìn việc chẳng phải đã quá vất vả chịu khó rồi hay sao?

Nếu bây giờ mình hỏi hắn về chuyện của đại ca, thì có vẻ như mình đã quá tự mình đa tình.

Xét theo tình cảnh trước mắt, hắn với Bạch tiểu thư trò chuyện hòa hợp đến vậy, có lẽ không bao lâu sau sẽ có tin tức về chuyện hai nhà Nghiêu Bạch tiến tới làm thông gia, vậy thì quãng thời gian hoang đường giữa mình với hắn cũng chỉ như nước chảy xuôi dòng không để lại dấu vết, cứ thế trôi đi. Mà đại ca bị bắt, dù gì cũng không phải là hàm oan, nếu không phải bên ngoài tường có thị vệ, vậy trong sạch của Giác nhi chẳng phải đã bị hủy sạch rồi hay sao? Chỉ là nàng vẫn không rõ rốt cuộc đại ca đã đắc tội với ai mà lại bị phán tội nặng như thế?

Nhưng mà... Cuối cùng như thế nào, vốn đã có quan phủ làm chủ, Ngọc Châu cho rằng mình không cần phải can thiệp quá sâu, hơn nữa cũng không muốn gánh quá nhiều ân huệ của Thái úy đại nhân...

Ngọc Châu yên lặng tiến lên vài bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Mạnh thị.

Mạnh thị thấy Ngọc Châu không thèm đoái hoài gì đến mình, tức giận đến mức mặt mày xanh mét, hung hăng mắng nhỏ vài tiếng nuôi nhầm loại người vong ân bội nghĩa, rồi quay lại vị trí của mình.

Lúc này trên đài cao rất là náo nhiệt, hóa ra quan viên sắp xếp lại sân lần nữa vẫn chưa lường trước được hôm nay sẽ có nhiều quý nhân đến tham dự như vậy, nên dựng đài
hơi chật hẹp một chút, nhóm quý nhân nhất thời không đủ chỗ ngồi.

May mà Quảng Tuấn vương rất phong độ, lập tức nhường chỗ của mình cho nữ quyến, còn bản thân y thì kéo Bạch Thủy Lưu cùng đi xuống dưới đài, định bụng lát nữa sẽ tiến lên gần một chút để quan sát tuyệt kỹ của nhóm thợ cho rõ.

Lúc Bạch tiểu thư đi đến chỗ ngồi, liền nhẹ nhàng thi lễ với Nghiêu thiếu ngồi bên cạnh, dịu giọng nói: "Hôm nay được gặp lần nữa, thật là có duyên..."

Hôm qua Nghiêu Mộ Dã về nhà bị muội muội của mình bám theo đằng sau nhắc nhở vài câu, đại khái là cho dù Bạch tiểu thư không thể trở thành nhị tẩu của nàng, nhưng dù gì vẫn là bạn tốt, nhị ca không nên vô tình như vậy, tự dưng lạnh lùng với người ta, làm cho Bạch tiểu thư lúng túng mất mặt.

Nghiêu Mộ Dã cảm thấy muội muội bình thường luôn ôn tồn, nay đột nhiên quay sang giáo huấn mình, cảm thấy thú vị giống như một con thỏ trắng nhỏ giả trang thành chó dữ, nên cũng không tức giận, ngược lại còn hứng thú ngồi nghe nàng lên án.

Hôm nay lại thấy muội muội đi cùng với tiểu thư của Bạch gia, cũng định để lại cho muội muội mình vài phần mặt mũi, nên mới hàn huyên vài câu với Bạch tiểu thư.

Nhưng khi thấy sóng mắt của Bạch Thanh Nguyệt biến đổi, gò má đỏ ửng, dáng vẻ kích động, đột nhiên lại cảm thấy không còn hứng thú gì, nên im lặng không nói chuyện nữa, chỉ dời mắt xuống dưới đài.

Lúc này nhóm ngọc tượng dưới đài đã chia nhóm, mỗi người đều đứng trước bàn ngọc của mình, chờ người ta phân phát ngọc thô.

Vì đây là vòng đấu loại, đương nhiên không thể trông cậy khối ngọc thô đến tay mình có thể tinh tế được bao nhiêu. Huống chi lần này là trận đấu mài ngọc, cơ bản đều là tú ngọc tương đối rẻ tiền, loại ngọc này có chất ngọc ôn nhuận trong suốt, nhưng lại quá giòn, lúc mài sẽ khảo nghiệm được bản lĩnh của người mài ngọc.

So với những nhóm khác, thì những người trong nhóm Ngọc Châu thoạt nhìn thật khiến người ta không đành lòng. Chỉ là một nữ tử yếu ớt, lại còn mang theo một nha
hoàn mới lớn cùng với một tiểu nam hài gầy yếu không chịu nổi, không hề có một chút khí thế cũng như đôi tay mạnh khỏe của ngọc tượng, quả thực chỉ nhìn đã biết sẽ thua.

Khi khối ngọc thô của bọn họ được đặt lên chiếc bàn trước mặt, Ngọc Châu cẩn thận đánh giá một phen, khối ngọc này rất lớn, ước chừng cũng phải hơn hai mươi cân.

Thường Mãn chưa từng được thấy khối ngọc thô nào to như vậy, hai mắt nhấp nháy tỏa sáng, cầm cưa lên định bổ ra.

Nhưng Ngọc Châu lại nói: "Không vội, quan sát thêm chút đã."

Khi ấy, mấy bàn của các nhóm thợ khác quanh bọn họ đã ào ào bắt đầu bổ đá lấy ngọc, có một người thợ nhanh tay nhanh mắt, đập một búa xuống làm tróc ra một khối vỏ
ngọc.

Tú ngọc là sản vật của phương bắc, đường xá xa xôi, tuy cứ cách vài năm sẽ có thương nhân chuyên buôn ngọc thạch vận chuyển đến đây bán, nhưng ở Đại Ngụy này
cũng không được xem như một loại ngọc thạch được lưu hành rộng rãi, phần lớn ngọc tượng đều mua tú ngọc đã được mài vỏ ra, trực tiếp điêu khắc, căn bản là chưa từng có kinh nghiệm mài tú ngọc.

Một búa này giáng xuống, tiếng ngọc vỡ hung hăng đập vào màng nhĩ, người thợ kia quát to một tiếng: "Hỏng bét!"

Mọi người chăm chú nhìn qua, còn không phải sao! Một khối ngọc tuyệt đẹp vốn ẩn mình trong khối đá nay đã bị đập vỡ tan thành ba khối nhỏ lẻ.

Thấy vậy, tất cả những người còn lại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, có vài thợ thạo nghề nhẹ nhàng cưa lớp vỏ mỏng bên ngoài ra rồi dùng một băng vải đen trùm đầu của mình cùng với khối ngọc thạch kia lại, sau đó lại dùng một ngọn đèn có đầu bọc thiếc chuyên dụng để soi lên khối ngọc thô kia, nhìn rõ tình hình bên trong, hòng tìm chỗ dễ dàng xuống tay.

Thường Mãn thấy vậy, trong lòng có chút nóng nảy. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ mọi dụng cụ, nhưng lại quên không chuẩn bị vải đen cùng đèn soi.

Thực ra cũng không thể trách Thường Mãn, ngay cả Ngọc Châu cũng không nghĩ đến việc chuẩn bị những thứ đó.

Tiêu gia hàng năm kinh doanh buôn bán ngọc, trong tiệm điêu khắc đều là danh ngọc của Tây Bắc, căn bản không nghĩ đến tú ngọc có tính chất giòn tan dễ vỡ như vậy, cho dù là bổ đá lấy ngọc cũng không cần phải rườm rà như thế, vốn không bao giờ dùng đến đèn soi ngọc.

Nhưng Ngọc Châu thận trọng, nàng phát hiện có vài sư phụ khắc ngọc khác khi chuẩn bị mài vỏ cũng không chút hoang mang, chỉ thoáng đánh giá khối ngọc một chút rồi lập tức lưu loát bóc lớp vỏ đá ra, bóc ra được một khối ngọc hoàn chỉnh, nhìn tỉ lệ kia thì có thể nói đó là cực phẩm.

Mấy người có vận may rơi xuống đầu ấy, ai nấy đều mặc quần áo không tầm thường, đều là kiểu dáng mới đang thịnh hành trong kinh...

Khi nãy lúc điểm danh, nàng đã để ý đến mấy người này, theo lời xì xầm bàn tán của những ngọc tượng khác thì hình như bọn họ đều từng là đồ đệ xuất sắc của Phạm Thanh Vân Phạm đại nhân.

Theo quy tắc mới của Đại Ngụy, người làm quan không được kinh doanh, nên khi Phạm Thanh Vân bước lên con đường quan lại, ắt phải buông bỏ những tiệm ngọc đã từng khổ tâm kinh doanh, song lại thu được lợi từ những môn đồ trung thành tận tâm ấy. Tuy từ đấy Phạm Thanh Vân không hỏi đến những chuyện thông tục tầm thường nữa, nhưng mỗi khi giao thừa đến, vẫn có một lượng lớn vàng bạc ồ ạt đổ vào túi tiền riêng của gã như thường,
mà số của cải đầy tràn đó lại ngược lại trợ giúp cho kẻ xuất thân bần hàn như gã tiếp tục bay lên như diều gặp gió...

Theo đó, khẩu vị của Phạm đại nhân hiển nhiên là càng lúc càng lớn, thậm chí không còn thỏa mãn với một chút tiền lợi nhuận của Tiêu gia kia, mà muốn triệt để nắm gọn việc kinh doanh ngọc thạch trong tay...

Nếu dựa theo cách làm giàu mà suy xét, thì Phạm đại nhân đây còn xa xỉ thuận lợi hơn cả một vài đại tộc đang trên đà lụi bại của Đại Ngụy.

So với mấy vị trò giỏi của Phạm đại nhân, những người khác lại không được may mắn như thế, có vài đại sư chạm ngọc lúc điểm danh đã khiến người khác phải liên tục hít khí, nay lại liên tiếp bổ đá làm vỡ ngọc; một số khác thì mặc dù ngọc thạch không bị hư hao, nhưng ngược lại phẩm chất cùng hình dạng của khối ngọc thô lại cực tệ, hoặc là ngọc không đủ nhiều nên khó mà tiến hành bước điêu khắc tiếp theo.

Sao lại trùng hợp đến thế?

Nghĩ vậy, Ngọc Châu lại tỉ mỉ quan sát khối ngọc thô trước mặt, tính nàng xưa nay thận trọng, nhờ đó mà đột nhiên phát hiện trên đường vân của khối ngọc thạch lại
có dấu vết bị lửa đốt cháy sém! Tuy sau đó đã được cẩn thận chùi đi, nhưng vẫn lưu lại một vài vết tích nho nhỏ.

Nàng ngẫm nghĩ kỹ càng, trong lòng bất chợt sáng tỏ!

Khối đá này hẳn là đã được ai đó nghiệm xét rồi, nên mới có dấu vết lửa đốt như vậy. Hơn nữa không riêng gì khối đá của nàng, mà e là tất cả mọi khối đá tại đây đều đã bị
kiểm nghiệm qua. Mà những mặt hàng thuộc loại cao cấp trong số ấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì nhất định là được xếp đặt trước mặt các đệ tử giỏi của Phạm đại nhân.

Thậm chí có một vài khối đá đã bị "gia công" rồi, nàng nhớ từng được nghe tổ phụ đề cập đến một lần, có một số người làm nghề "cược đá", lại bị đối thủ bày mưu lập kế, chỉ cần dùng cây búa bọc trong vải mềm đặc chế, dùng một lực vừa phải chuyên môn luyện thành, khéo léo không ngừng nện lên mặt ngoài của khối đá thô, sẽ khiến cho khối đá này mặt ngoài thoạt nhìn hoàn hảo, bên trong lại đã bị nứt, nếu khối ngọc thạch này bị người ta nhất thời nhìn nhầm mà ra giá cao mua về, thì cho dù có mời thợ khắc có bản lĩnh cao tới đâu, lúc mở ngọc cũng sẽ làm cho khối ngọc cất giấu bên trong bị vỡ nát, cuối cùng
chỉ thu được một đống ngọc vụn không còn giá trị gì, cho nên có khối người đã vì chuyện này mà táng gia bại sản!

Không biết khối đá mà Phạm đại nhân đưa cho mình có từng trải qua sự "chăm sóc đặc biệt" nào chưa?

Tuy đã hiểu rõ điểm này, nhưng cho dù bây giờ mình có nói ra, cũng chỉ là lời nói suông không bằng không cớ, toàn bộ cuộc thi này cũng như quan lại quản lý cuộc thi đều do một tay Phạm Thanh Vân an bài, bây giờ mà vội vàng tùy tiện nói ra, có khi lại bị khép tội gây náo loạn trường thi, bị đuổi ra ngoài, như vậy sẽ không còn cơ hội xoay người nữa...

Nghĩ thông mọi chuyện, Ngọc Châu ngược lại bớt đi do dự, trong lòng thản nhiên.

Ngay khi ấy, Thường Mãn đang khẩn cầu ngọc tượng ở bàn bên, muốn mượn vải đen cùng đèn soi của hắn.

Nhưng đối phương lại chỉ trừng mắt, tức giận mắng một tiếng: "Đầu bị ai nạo rồi à? Đang trong cuộc thi, há có đạo lý cho đối thủ mượn đồ? Tiểu tử ngu dốt, mau cút đi!"

Giác nhi thấy Thường Mãn bị mắng, bỗng chốc lửa giận vọt lên đầu, đang định đi qua, chợt nghe Ngọc Châu nói: "Thường Mãn, mau về đây!"

Thường Mãn bị mắng cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể phồng má quay về cạnh Ngọc Châu: "Làm sao bây giờ, tiểu thư, ta không mượn dụng cụ được, lát nữa nếu bóc đá làm vỡ ngọc thì biết phải làm sao đây?"

Ngọc Châu mỉm cười, an ủi sờ sờ đầu của hắn, nói: "Không sao, cứ làm như thường ngày, mọi khi ngươi mở ngọc thế nào cứ làm thế ấy."

Thường Mãn nghe Ngọc Châu nói xong, hít sâu một hơi, chuẩn bị cưa sắt cát mịn, còn có ấm nước miệng nhỏ, bắt đầu bóc đá mở ngọc.

Trong lúc hắn bắt đầu cưa vỏ đá bên ngoài, Giác nhi ở một bên rót cát mịn cùng nước vào, gia tăng lực ma sát, từng chút bóc đi lớp vỏ đá...

Người thạo nghề đều có thể nhìn ra, tiểu ngọc tượng này có cơ bản rất vững, lớp vỏ đá được bóc ra kia mỏng vô cùng, tuyệt đối sẽ không lãng phí bóc nhầm một lớp ngọc
nào. Nhưng không biết vì sao, thao tác tỉ mẩn cẩn thận là thế, mà vẫn phát sinh điều tiếc nuối, khối ngọc thô ẩn trong lớp đá kia quá lớn, vẫn để lại vết nứt mơ hồ, nếu
dùng thêm một chút lực nữa, thì e rằng khối ngọc ấy cũng sẽ bị vỡ thành hai nửa.

Thường Mãn tuổi nhỏ khí thịnh, thấy tình hình này liền ảo não vứt bỏ cưa sắt trong tay, tự túm lấy tóc mình, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp lại Ngọc Châu tiểu thư, thì thào lẩm bẩm: "Đều do ta dùng lực quá mạnh! Ta quả nhiên là một đứa ngu ngốc!"

Nhưng Ngọc Châu lại nhặt dụng cụ kia lên, trịnh trọng trả lại cho Thường Mãn, sau đó khom lưng đánh giá khối ngọc ẩn giấu bên trong ấy, vẻ mặt ôn hoà nói: "Thân là
ngọc tượng, dù trong thời khắc nào cũng phải hết sức yêu quý công cụ của mình, sao có thể ném lung tung như thế? Mở đá vốn cũng như đánh cờ, bên trong tốt hay xấu là do ông trời định ra, thân là thợ điêu khắc không thể oán giận trời cao, chỉ có thể dùng tài nghệ của chính mình mà bù lại, trả lại cho ngọc thạch vẻ đẹp vốn được ban tặng ấy, đây mới là điều khiến người ta say mê nhất. Một khi đã như vậy, thì còn có gì phải ảo não nữa?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp