Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 12


10 tháng

trướctiếp

Nếu chuyện ở Bán Bình sơn đã xong, thì có thể quay về bất cứ lúc nào rồi.

Tiêu Sơn không muốn ở nơi đây lâu, liền lệnh cho hạ nhân chỉnh đốn hành trang, quay trở về Tiêu phủ.

Nhưng Ngọc Châu vẫn cứ lo lắng việc Đào thần y có chịu cứu trị cho Vương lang hay không, đợi đến khi sắp xuất phát, cuối cùng cũng chờ được một phong thư do đích thân Đào thần y tự tay viết, kèm theo thư là một túi nhỏ.

Ngọc Châu mở thư ra xem, là một hàng chữ lưu loát sinh động, như mây bay nước chảy: "Kỹ năng vụng về, không được một phần của phụ thân, nếu đã cầu y vì cố nhân, cần gì xử sự như một con buôn? Cần chữa trị cho ai? Chỉ cần nói tên!"

Ngọc Châu đọc một lần, liền mở túi vải ra, bên trong là hộp ngọc mà nàng đã tặng cho Đào thần y lúc trước. Nhưng hộp ngọc hiện giờ đã gãy mấy cánh hoa được chạm nổi trên đó, không còn vẻ tinh mỹ mượt mà của lúc trước.

Sắc mặt của Ngọc Châu khẽ biến, Giác nhi ở bên cạnh cũng nhịn không được khẽ kinh hô: "Ông lão kia nếu không thích thì chỉ cần trả về là được! Cần gì phải đập của người ta thế?" Nhất thời xấu hổ đến đỏ hồng đôi má thắm.

Hộp ngọc mà nàng chạm trổ đó, trong các Ngọc tượng (*) ở vùng Tây Bắc này, có thể nói là kỹ thuật xuất sắc nhất ở đây, không Ngọc tượng nào có thể vượt qua. Nhưng Đào tiên sinh đã từng gặp qua những đồ vật mà cha cô đích thân chạm trổ. Nên đương nhiên, lão tiên sinh có thể nhìn thấy những khuyết điểm mà nàng đã che giấu một cách nôn nóng Hộp ngọc này nhìn sơ qua thì cực kì hoàn mỹ không chút khiếm khuyết, nhưng nếu nhìn xuyên qua đám hoa được chạm trên đó, phần rỗng bên dưới những cánh hoa sẽ phát hiện một số điểm thô ráp mà chỉ người sành về chạm khắc mới nhìn ra.

(Thợ chạm ngọc)

Mà hiện tại lão tiên sinh đem hộp ngọc đập nát, làm những điểm trầy do xúc động lỡ tay làm ra bị lộ ra bên ngoài, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Câu "Kỹ thuật vụng về" đó của lão tiên sinh tuy có vẻ khắc nghiệt, thực tế chỉ là đang nhắc nhở nàng Nếu đem so với kĩ năng chạm trổ xuất thần nhập hỏa của phụ thân, mình còn kém rất xa!

Cũng không biết Đào thần y là nghe từ ai, lại biết mình là hậu nhân của Viên sư phụ, nhưng giọng điệu đó, thật sự đã nhắc nàng thoát khỏi cơn mê, nàng cách chữ "Tượng từ tâm" đó quá xa!

Ngọc Châu mím chặt môi, nhấc bút hồi âm, ngoại trừ viết ra căn bệnh của Kính Đường, mặt khác trịnh trọng viết thêm vài chữ: "Ngọc Châu thụ giáo, chỉ có thể dùng lời cảm tạ để biểu đạt sự biết ơn."

Vì thế, sau khi đem thư gửi đi, nàng cũng lên xe ngựa chuẩn bị quay về, trên suốt đường đi, nàng chỉ cúi đầu trầm tư, hoàn toàn không nói câu nào.

Nghe được tin tức Tiêu Sơn trở về Ngũ tiểu thư Tiêu Trân Nhi là người kích động nhất. Từ sớm đã kéo mọi người ra đứng đợi bên ngoài cửa phủ. Vừa thấy xe ngựa chạy đến, chỉ còn thiếu việc xốc váy lên chạy qua đón.

Nếu ngày thường, nàng đương nhiên sẽ quấn quýt đại ca đòi quà, nhưng hôm nay lại chỉ nắm tay của Lục muội Ngọc Châu, kéo thẳng về phòng của mình.

Cũng không đợi Ngọc Châu cởi bỏ áo choàng bằng lông cừu, đã vội vàng hỏi: "Muội có gặp được Ôn tướng quân không?"

Ngọc Châu cười, đưa tay cởi dây buộc áo choàng ra vừa nói: "Là khoai lang nướng bằng lò sưởi? Thơm quá!"

Ngũ cô nương có chút nôn nóng: "Sao càng ngày càng giống đại ca của muội thế, cứ nói những chuyện đâu đâu lại không đi vào vấn đề người ta đang nôn nóng, muội muội ngoan, mau kể tỷ nghe đi, lát nữa tỷ sẽ lột cho muội củ khoai ngon nhất, ngọt nhất!"

Ngọc Châu cảm thấy trêu Ngũ cô nương như thế đã đủ, liền cười nói: "Chỉ gặp lúc mới đến trạm dịch, lúc đó trên mặt muội nổi mẩn ngứa đỏ ửng, không tiện gặp người khác nên chỉ thăm hỏi vài câu, sau đó không từng gặp lại nữa, nếu như tỷ muốn hỏi về chuyện của Ôn tướng quân, muội nghĩ tỷ nên đến hỏi đại ca là rõ nhất."

Tiêu Trân Nhi tuy rằng không hỏi ra được tình hình cụ thể, nhưng từ câu trả lời đó cũng không thấy có gì mờ ám, nhất thời cảm thấy sự lo lắng không yên mấy ngày nay của mình đã có thể thở phào rồi. Nên đứng dậy đi đến bếp sưởi ở gian ngoài, dùng khăn tay bọc củ khoai lang nóng hôi hổi vừa được gắp ra bằng chiếc đũa đồng từ bếp lò, sau đó dùng giấy bản lột đi lớp da bên ngoài, đưa cho Ngọc Châu ăn.

Nếu nói về những huynh đệ tỷ muội của Tiêu Phủ thì ngoài nhị tỷ được gả đến kinh thành ra, thì Ngọc Châu tương đối thích Tiêu Trân Nhi hơn. Tuy rằng vị này không có trí tuệ nhạy bén như nhị tỷ, tính tình vụng về không biết xem ánh mắt của người khác, nên lúc nói chuyện hơi không được duyên lắm, nhưng vui buồn đều hiện rõ trên mặt, giận dỗi gì cũng đều quên ngay sau 1 đêm, dù sao vẫn thoải mái hơn rất nhiều so với những người toan tính chi li.

Vì thế ăn củ khoai lang nóng hôi hổi, lại uống thêm hai chén trà táo, sau đó lại với tay ăn tiếp. Làm Ngũ cô nương nhìn đến trận mắt. Tiêu Trân Nhi tuy rằng đần độn, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là lớn lên cùng với Ngọc Châu, nên khi thấy nàng ăn hết củ này đến củ khác, liền hỏi: "Trong lòng không thoải mái à, sao lại ăn nhiều như thế?"

Ngọc Châu cười nói: "Muội cũng đâu phải đứa trẻ, sao rồi, mới ăn mấy củ khoai của tỷ, tỷ liền đau lòng à?" Tiêu Trân Nhi cười nói: "Mấy củ khoai thôi mà, chỉ cần không giành Ôn tướng quân của tỷ, thì muội muốn gì cũng được!"

Ngọc Châu nghe đến đó thì lắc lắc đầu, thở dài một hai. Nhưng Tiêu Trân Nhi cũng chỉ lo tranh ăn, nên không hề cảm thấy.

Bởi vì ngon miệng nhất thời, lại đã no căng bụng, nên không đến nhà trước dùng cơm.

Cơm trưa có thể không ăn, tuy nhiên không thể không đi vấn an tổ mẫu.

Từ miệng Giác nhi, Ngọc Châu nghe được tin đại ca đã bán Liễu ma ma, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn. Đại ca từ nhỏ chính là trưởng tử đích tôn của Tiêu gia, tuy rằng làm việc thận trọng có suy tính, nhưng tật xấu của đại công tử nhà giàu cũng có chút ít, nhất là bản tính luôn nghĩ bản thân mình là đúng mà hoàn toàn không hề nghĩ đến những người chung quanh nghĩ thế nào.

Mấy câu nói đó của Liễu ma ma, thật ra, đối với nàng cũng chỉ là chuyện nhỏ, không quan trọng gì, nhưng nếu đem bà ấy bán đi, thì đó lại đã là chuyện lớn rồi. Nếu lão tổ mẫu nổi giận, chẳng phải sẽ trút hết lên người mình hay sao?

Nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, có nói nhiều cũng là vô ích. Chỉ đợi xem lão phu nhân sẽ nói như thế nào.

Khi nàng đến phật đường thỉnh an lão tổ mẫu, mới phát hiện đại ca Tiêu Sơn đã ở đây.

Khác với dự tính của nàng là lão tổ mẫu sẽ mang gương mặt giận dữ, nhưng Tiêu lão tổ mẫu với vẻ mặt hoà nhã nói chuyện cùng cháu trai. Thấy Ngọc Châu bước vào, liền vẫy tay kêu nàng đi qua, kéo kéo tay của nàng nói đầy thương tiếc: "Đường đi vất vả quá, mới mấy ngày không gặp mà con đã gầy thế rồi."

Ngọc Châu cười cười: "Bước ra ngoài đường, thì đương nhiên là không được an ổn như trong nhà."

Tiêu lão phu nhân gật đầu nói: "Ngày mai ta sẽ kêu quản gia đến nhà kho lấy một ít nhân sâm con bồi bổ, coi như ta thay Liễu ma ma xin lỗi con."

Lão tổ mẫu đột nhiên nhắc tới Liễu ma ma, Tiêu Sơn không khỏi nhíu mày, nói với giọng lạnh lẽo: "Loại người trong mắt không có chủ nhân như bà ta, sao lão tổ mẫu phải hạ mình chịu tội thay?"

Lão ma ma khẽ lắc đầu, nói: "Làm người thì nhất định phải có trước có sau, lời này thích hợp với trường hợp của Liễu ma ma. Con đừng quên, lúc nhỏ con vì ham chơi, rơi vào hồ nước, là Liễu ma ma kịp thời nhảy vào đầm nước, không quan tâm đến đùi mình đã bị đá cắt chảy máu, đem con ướt ra khỏi hồ. Khi cả hai lên bờ được thì máu cũng đã nhiễm đỏ nửa hồ nước. Chỉ riêng chuyện đó thôi, con cũng nên nhớ cái ân cứu mạng. Tuy rằng ả nhất thời u mê, mới nói ra những lời nói bất kính, nhưng không đến mức đem ả bán đến phía nam. Khi ta nhận được tin, đã cho người cản thuyền ở bến tàu rồi, sau đó cho người đến khiển trách thêm, và đã cho ả ít tiền về nhà dưỡng lão rồi."

Nghe xong lời này, lông mày Tiêu Sơn cau lại thật sâu, trong lòng lập tức dâng lên cơn giận dữ. Mình vừa ra lệnh bán Liễu ma ma, nhưng khi tổ mẫu biết chuyện liền âm thầm phái người kịp thời ngăn cản, đây chính là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo mình rằng lão tổ tông của Tiêu Phủ vẫn là bà, và bà lúc nào cũng đang trông chừng mình.

Lúc này Tiêu Sơn đã có thể hiểu rõ vì sao hoàng đế tiền triều khi bị thái hậu buông rèm chấp chính, lại hậm hực đến mức niên thiếu chết sớm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì bảo hắn làm sao có thể thoải mái để chấn chỉnh Tiêu gia?

Nhưng bây giờ hắn thật sự có chút đuối lý, ngược lại cũng không tiện phát tác, nhưng chuyện kế tiếp hắn cần phải làm đó là phải loại bỏ sạch sẽ cơ sở ngầm ở bên cạnh mình của tổ mẫu.

Ngọc Châu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vẫn là lão tổ tông nghĩ chu đáo, Ngọc Châu sẽ nhớ kỹ lời người dạy bảo."

Đúng vậy, câu nói làm người phải có trước có sau, đó chẳng phải là để nhắc nhở Tiêu Ngọc Châu nàng đừng bao giờ quên ân tình của Tiêu gia sao?

Nhưng câu chuyện về một người hầu già nua không phải là trọng điểm mà lão tổ mẫu lo lắng, trọng điểm của bà là hỏi về chuyện Ôn tướng quân khi nào đến Tiêu phủ để đàm đạo.

Tiêu Sơn đương nhiên hiểu rõ dụng ý lão tổ mẫu, có chút lạnh lùng nói: "Ôn tướng quân cũng chỉ là nói lời khách sáo, loại người một ngày cả trăm nghìn việc như hắn làm sao có thời giờ đến nhà của thương nhân chúng ta gặp mặt."

Tiêu lão tổ mẫu nghe xong lời này cũng không nói thêm lời gì, chỉ nhắm mắt lại, cầm lấy cái chùy nhỏ trên bàn gõ bang bang vào chiếc mõ, sau đó nói: "Không còn chuyện gì nữa, các con hãy ra ngoài đi."

Hai người ra khỏi phòng, đi được một đoạn, Tiêu Sơn gọi Ngọc Châu lại, mong mỏi nhìn vào gương mặt thanh nhã của nàng, hít sâu một hơi, nói: "Tổ mẫu tuy rằng không chịu buông quyền, nhưng đại sự trong nhà đều là ta định đoạt. Muội nhẫn nại chờ đợi, ta sẽ cho muội trở thành nữ chủ nhân của Tiêu phủ."

Ngọc Châu nghe xong lời này, hàng mi cong cong cuối cùng nhướn cao lên một chút, nhẹ giọng nói: "Đại ca luôn yêu thương Ngọc Châu, nên chắc Đại ca biết tâm nguyện lớn nhất của Ngọc Châu đó là rời khỏi Tiêu phủ, sống cuộc sống an bình tự tại. Lời của đại ca vừa nói, vừa không phải là ý nguyện của Ngọc Châu, lại vừa làm cho cả nhà không được sống yên ổn, mong đại ca hãy quên những lời nói không cần thiết vừa rồi." Nói xong, liền xoay người nhanh chóng rời đi. Chỉ để lại Tiêu Sơn tay đã nắm chặt thành nắm đấm nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của nàng.

Ngọc Châu bước nhanh về tới phòng của mình, nhớ tới những lời Tiêu Sơn vừa nói, lại nhíu mày. Nàng không biết từ nhỏ mình đã làm sai chuyện gì, lại để đại ca có tâm tư như vậy với mình, không ngờ nhất là, hắn đã có gia đình, nhưng tâm tư đó vẫn tồn tại!

Nếu nàng cứ ở lại trong phủ, về sau không chừng sẽ còn xảy ra nhiều chuyện. Ý của tổ mẫu nàng hiểu rất rõ, bà đang chờ Ôn tướng quân đến đây, sau khi nói chuyện bà cần nhờ, và bà cũng sẽ ra mặt làm chủ, nhờ Ôn tướng quân nạp nàng làm thiếp, cũng cắt đứt tâm tư của đại ca.

Nàng không hề có ý định tái giá với bất kì ai, cho dù lòng nàng đang mang nặng ân tình của Tiêu gia, nhưng trên chuyện này nàng cũng không bao giờ khuất phục. Nay nguy cơ của Tiêu gia đã được giải trừ, vậy thì nàng cũng không nên tiếp tục ở lại Tiêu phủ. Điền trạch của Kính Đường và nàng, đấy mới chính là tương lai của nàng.

Nghĩ vậy, nàng quay lại phòng ở, lấy ra khế đất, lại thừa dịp Giác nhi đi lấy canh sâm hầm, tự mình sắp xếp những vật cần thiết, đóng thành túi nhỏ, đặt ở phía dưới rương quần áo. Về phần rương ngọc thô do Nghiêu nhị thiếu tặng, đến tận bây giờ Ngọc Châu mới có thời gian để nhìn, lúc này mới phát hiện Ngọc Liêu này đều là trân phẩm người thường khó có được. Chất ngọc trong suốt, thuộc hàng thượng hạng.

Ngọc Châu không hiểu được ý của Nghiêu nhị thiếu, nếu nói là do mình biết bí mật của hắn, nên lấy cớ khắc ngọc, đưa Ngọc Liêu tốt nhất đến làm phí bịt mồm? Nhưng chính hắn cũng đã nói muốn mình làm một món quà để hắn mang về kinh làm quà cho mẫu thân, mình cũng nên tận tâm tận lực chạm ra một vật tinh xảo, còn về chuyện hắn có nhận hay không, đó là chuyện của hắn.

Lòng thầm tính như thế nên rương ngọc liêu đó nàng cũng đóng gói mang đi.

Đến sáng hôm sau, ngay cả lời từ giã Ngọc Châu cũng không nói, chỉ nói mang Giác nhi ra ngoài mua kim chỉ, sau đó đem hai cái gói nhỏ khoác ở trên cánh tay, bên ngoài phủ thêm áo khoác, dẫn theo Giác nhi liền đi ra ngoài.

Đợi đến đường lớn, nàng đi đến một ngã tư, thuê ngay một chiếc xe ngựa, nói đi thẳng đến huyện lân cận theo lời Kính Đường hướng dẫn. 

Giác nhi giờ mới biết ý định muốn rời khỏi Tiêu phủ của tiểu thư, giật mình nhảy dựng lên nói: "Lục cô nương, sao lại có thể đi như thế? Chúng ta vẫn chưa chào từ giã lão tổ mẫu, lão gia và thiếu gia một tiếng."

Ngọc Châu lại nói không chút hoang mang: "Nếu đến từ giã thì chúng ta không thể nào đi được, ta đã để lại một phong thư cho lão tổ mẫu ở trong phòng. Trên thư viết rằng Nghiêu nhị thiếu đã nhận ra ta chính là hậu nhân của nhà họ Viên, dù rất buồn, nhưng vì tránh cho Tiêu gia không đón nhận thêm một tai họa nữa, nên nguyện xóa tên rời xa Tiêu phủ, nơi ở mới cũng đã an bài, không cần lo âu."

Lão tổ mẫu là người thông minh, khi nàng nhấn mạnh vào điểm này, lão tổ mẫu sẽ cân nhắc lợi hại. Nếu đem tư sắc của nàng và an nguy của cả Tiêu phủ lên bàn cân, thì nàng không đáng để so sánh. Vì thế, thay vì đến tạm biệt để bị đại ca cản trở, nàng âm thầm rời đi vẫn tốt hơn.

Nhưng để nàng đi được một cách thong thả không vướng bận như thế, thì phải cảm ơn chồng trước Kính Đường đã lo lắng an bài, nếu không có nơi để đặt chân, ở một huyện hoang dã vắng vẻ như Tây Bắc này, quả thật là không tưởng tượng nổi.

Đợi khi đến nơi, tưởng rằng chẳng qua chỉ là đất cằn nhà tranh, nhưng khi xuống xe ngựa, Ngọc Châu lại chấn động không thể tin vào mắt mình. Mặc dù nhà cửa ở ngoại ô, nhưng phòng ốc lại được xây dựng theo kiểu trang viên ở huyện thành, nhưng lại độc lập trang nhã, không hỗn độn ầm ĩ như ở huyện.

Sân không lớn, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ. Phòng chủ nhân cùng phòng người hầu ở lại hoàn toàn không thiếu. Nơi ăn, chốn ở, chỗ đi dạo hoàn toàn được sắp xếp cẩn thận. Một ma ma đang chỉ huy hai lão bộc sửa chữa cái nóc nhà thì thấy Ngọc Châu mang theo nha hoàn tiến vào, đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, người là Viên tiểu thư?"

Ngọc Châu gật đầu, đang muốn đưa ra khế đất, liền nghe ma ma cười nói: "Có thể tận mắt nhìn thấy tiểu thư, đúng là đẹp hơn bức họa mà Vương công tử vẽ! Nô tỳ là Triệu ma ma, cô nương nhìn xem trong nhà có còn thiếu gì không, cứ lên tiếng sai bảo."

Sao có thể thiếu, thận trọng như Vương Lang, có lẽ đã chuẩn bị chu toàn. Ruộng vườn đều đã cho tá điền thuê, tiền thuê hàng tháng tuy không nhiều nhưng cũng đủ đảm bảo cuộc sống trong căn nhà nhỏ này sống thoải mái.

Trong trang viên nho nhỏ này, Ngọc Châu là chủ nhân nơi đây, nàng cảm thấy suốt bao nhiêu năm sống trên đời này, chưa từng có giây phút nào thoải mái thích ý như thế này.

Kêu người hầu thu dọn một đống tạp vật rườm rà mang vào nhà kề, sắp đặt, bàn ghế, giá đỡ để làm xưởng điêu khắc. Muốn tận tâm điêu khắc ra một vật hoàn mỹ nhất để cảm tạ Đào tiên sinh đã ra tay cứu chữa cho Kính Đường.

Lúc trước nàng lo lắng đại ca sẽ tìm đến, nhưng đã qua nửa tháng, người của Tiêu gia hoàn toàn không có động tĩnh. Nàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đến một ngày, trước cửa trang viên lại truyền đến âm thanh hỗn loạn của người nói chuyện, tiếng ngựa kêu vang, lúc này đã có người gõ cửa cất cao giọng nói: "Có phải Lục tiểu thư đang ở nơi này?"

Một lão bộc liền mở cửa lớn, lại bị thị vệ mặc cẩm y hoa phục đứng thẳng ở cửa làm cho hoa mắt, chỉ biết đứng ngây ngốc nhìn xe ngựa hoa lệ bên ngoài.

Thị vệ cầm đầu liếc mắt nhìn thấy được Ngọc Châu đang đứng ở trong viện, liền kiêu căng nói: "Nghiêu nhị thiếu mời Lục tiểu thư đến luận bàn về tài nghệ khắc ngọc!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp