Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 13


10 tháng

trướctiếp

Ngọc Châu yên lặng một lát, tính cách của nàng nhẹ nhàng điềm đạm, gặp người cũng chỉ cười nhẹ, thanh đạm như nước, không có bất cứ chuyện gì làm nàng có thể dao động. Nhưng khi nghe nói câu: "Luận bàn chạm ngọc", bỗng như thấy thời gian đang quay ngược lại, bất cẩn không thu kịp lực, mũi dùi nhấn mạnh xuống đã làm vỡ tan ngọc phẩm sắp hoàn thành. 

Nhưng lí do của người thị vệ kia lại quá chính đáng không cho phép cự tuyệt, chỉ nói Nghiêu nhị thiếu gia đưa cho Lục cô nương mấy khối Ngọc Liêu cực phẩm, lại quên nói về hình dạng, chủ mẫu Nghiêu gia lại rất chú ý trang phục quần áo và trang sức đi kèm, ý của nhị thiếu gia là muốn gặp mặt để chỉ điểm cho Lục cô nương trước lúc hắn rời khỏi Tây Bắc, để có thể làm thân mẫu vui lòng.

Lúc trước khi Ngọc Châu đồng ý nhận rương ngọc liêu đó, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền, lấy lý do nhị thiếu gia muốn nhờ nàng chạm ngọc, tránh cho việc nàng bị mời đến Hành quán sẽ làm người ta bàn ra tán vào không hay, nhưng ai có thể ngờ Nghiêu nhị thiếu này lại rắc rối như thế.

Lúc nàng chuyển ra khỏi nhà họ Vương có chút vội vã nên không mang theo đủ các dụng cụ chuyên chạm ngọc, với yêu cầu phải dốc lòng chế tác như thế này của chủ nhà, đương nhiên nàng phải dốc hết sức để làm, hơn nữa rương ngọc liệu mà Nghiêu nhị thiếu đưa đều là thượng hạng, hắn không yên tâm muốn dặn dò vài câu cũng là hợp tình hợp lý...

Nghĩ vậy, Ngọc Châu dịu dàng nói: "Nếu nhị thiếu gia lo lắng, thì phái người đưa bản vẽ tới, ta sẽ theo bản vẽ mà làm, thân phận ta chỉ là một dân đen bần tiện, đâu dám không biết xấu hổ mà xuất hiện làm bẩn mắt Nghiêu nhị thiếu. Quấy rầy sự yên tĩnh của ngài ấy."

Nhưng người thị vệ kia lại không hề bị lay chuyển chút nào vì những lời nói đó, chỉ làm như không nghe thấy, tiếp tục nghiêng người thi lễ:

"Nhị thiếu gia có nói, nếu cô nương không có thời gian rảnh, vậy nhất định không được quấy rầy cô nương. Chỉ là, ngài ấy cũng có dặn rằng, Đào thần y cũng đi cùng Nghiêu nhị thiếu, dường như là muốn đến Mậu huyện, không biết cô nương có cần chuyển lời gì cho Đào thần y không?"

Mậu huyện và Ngọc Thạch trấn gần sát nhau, cũng chính là nơi cư ngụ của nhà họ Vương. Lời nói của nhị thiếu gia nhìn như khiêm tốn, nhưng cũng không hề che giấu sự cứng rắn lạnh lùng của hắn, ý nghĩa ẩn trong câu đó rất rõ ràng. Đến hay không tùy ngươi, nhưng Đào thần y có đến được Mậu huyện hay không là do ta!

Hiểu rõ điểm này, Ngọc Châu cũng không muốn kéo dài làm gì nữa, bèn nói thị vệ và xe ngựa chờ một chút, nàng trở lại phòng của mình, ở trong phòng nàng chọn một bộ quần áo tối màu nhìn có vẻ khá già dặn. Mái tóc được búi lên đơn giản rồi dùng trâm gỗ cố định lại. Mặc thêm chiếc áo cừu bên ngoài rồi dẫn Giác nhi lập tức ra cửa.

Ngọc Châu vốn tưởng rằng sẽ đi đến Hành quán ở Bán Bình sơn, nhưng không ngờ xe ngựa đi chưa đến nửa canh giờ, liền dừng lại ở Lao Dương quan, một trấn quan trọng ở Tây Bắc. Ngọc Châu liền hỏi mới biết, từ mấy ngày trước, Nghiêu nhị thiếu vừa tới nơi này để thăm một người bạn cũ, cho nên hắn sống bên trong một phủ trạch ở Lao Dương quan.

Khi Ngọc Châu và Giác nhi từ cửa sau đi vào trong phủ, liền có người tới mời nàng sang Thiên phòng để đợi. Ngọc Châu đợi một hồi lâu, thấy gần đến giữa trưa, trong bụng có chút đói, thì mới có người đến mời Lục tiểu thư đến hoa viên phía sau. Bởi vì chỉ mời một mình Lục cô nương nên Giác nhi phải ở lại Thiên phòng.

Lần trước gặp mặt, Nghiêu nhị thiếu gia chỉ mặc một bộ áo khoác hờ khi tắm xong nên lưu lại ấn tượng sâu sắc trong đầu của Lục cô nuong, thêm chuyện giải khóa bên trong căn phòng kín, đối diện với nhau là da thịt trắng trơn trần trụi, Lục cô nương tự cảm thấy đôi mắt của mình hiện giờ cũng coi như đã trải qua nhiều chinh chiến, có thể gặp biến không sợ hãi, nhưng không ngờ tới khi vào hậu viện lại bị hình ảnh trước mắt làm giật mình thêm lần nữa. Hóa ra Nghiêu nhị thiếu đang cùng một hán tử thân hình cao lớn bàn luận kiếm thuật.

Nghiêu nhị thiếu trong ấn tượng của Lục cô nương từ trước đến nay vẫn luôn là một công tử quần áo lụa là, ăn chơi trác táng, tuy cũng có nghe những lời đồn đại về những chiến công trong giai đoạn tòng quân, nhưng chắc cũng chỉ là tranh thủ thêm chút danh tiếng, xem quân doanh như chốn để kiếm thêm thú vui hoặc giết thời gian mà thôi.

Nhưng khi thấy hình ảnh trước mắt, nàng mới hiểu rõ, thân hình rắn chắc đầy cơ bắp của Nghiêu nhị thiếu là từ đâu mà có.

Chỉ thấy Nghiêu nhị thiếu vẫn ăn mặc thiếu thốn như lần đầu tiên mới gặp, tuy rằng bên dưới có mặc quần dài kín đáo, nhưng có lẽ do đánh nhau trong một thời gian dài, nên đã cởi đi chiếc áo vướng víu. Do thân trên trần trụi nên nàng có thể thấy rõ bờ vai rộng rãi rắn chắc nhưng lại không có quá nhiều cơ bắp, nhưng những múi thịt rắn chắc đi thẳng dài đến thắt lưng được buộc lại bởi chiếc ngọc đái. Trong gió lạnh thấu xương, những giọt mồ hôi nóng bỏng không ngừng lăn xuống trên cơ ngực của hắn và rơi dần xuống dưới...

Ngọc Châu giỏi về tạo hình, đương nhiên cũng biết thưởng thức những người tuấn mỹ. Nhưng Nghiêu nhị thiếu lại là nét đẹp duy nhất là người mà nàng ngắm hoàn chỉnh và đầy đủ nhất toàn bộ cơ thể. Hình ảnh khi hắn vung kiếm lên đánh thì có một loại khí chất nam tính mạnh mẽ tuyệt vời không thể tả được.

Không biết Nghiêu nhị thiếu gia rốt cuộc mạnh mẽ đến đâu, nhưng tốc độ xuất kiếm rất nhanh và mãnh liệt, nam tử cùng hắn đánh nhau đã biểu hiện rất mệt mỏi, bước chân di chuyển dần dần lảo đảo, chỉ sơ sẩy một chút thôi đã bị trường kiếm đánh tới nơi đầu gối, lập tức quỳ rạp xuống đất.

Nam tử kia thở hổn hển nói: "Ta nhận thua, kiếm thuật của Nghiêu nhị thiếu thật xuất thần!"

Nghiêu nhị thiếu gia mỉm cười: "Là Vạn huynh sống cuộc sống an nhàn sung sướng quá lâu, không chạm đến kiếm thuật thôi."

Người nọ bật cười ha hả: "Thiên hạ thái bình, đâu giống như trong quân doanh ngay cả bóng phụ nữ cũng không có, nên thân thể dồn nén quá nhiều, nên mới tìm người để đấm đá vật nhau để xổ ra bớt. Nay ta có ba phòng thê thiếp, luôn luôn phải làm ấm giường các nàng, vắng vẻ bất kì người nào trong số họ thì gà chó không yên! Nhưng Nghiêu nhị thiếu đúng thật là quá dũng cảm! Trên suốt đoạn đường về Tây Bắc, chẳng lẽ không có bóng giai nhân nào làm vừa ý ngài? Chắc ngài đã nín nhịn lâu lắm rồi đúng không? Có cần tại hạ tìm một người đến đây, giúp Nghiêu nhị thiếu thỏa mãn một phen? Khà khà
khà!"

Loại lời nói thô tục bốc mùi như thế này giữa đám đàn ông với nhau, đã quá quen thuộc đối với những người từng tham gia quân doanh. Nhưng khi lọt vào tai phái nữ thì làm người nghe xấu hổ không thôi, Ngọc Châu đang định xoay người chuẩn bị lánh đi một lúc, lát nữa sẽ quay trở lại. Đúng lúc này, Nghiêu nhị thiếu quay đầu lại thấy được nàng, vừa dùng khăn lau đi mồ hôi trên cơ bụng, vừa nói: "Đã làm cho Lục tiểu thư phải đợi lâu."

Nam tử đánh nhau cùng hắn là quan tổng binh Vạn Thủy Lưu. Nghe Nghiêu nhị thiếu nói, hắn cũng nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa nhìn thấy thì suýt nữa tròng mắt trực tiếp rơi xuống.

Úi mẹ ơi! Đây có phải là tiên tử vừa mới hạ xuống phàm trần hay không? Tuy rằng cô gái này mặc trên người chiếc áo màu đen rộng thùng thình và khoác chiếc áo choàng thô nên không thể thấy được dáng người yểu điệu mềm mại bên trong, búi tóc lại được quấn đơn sơ trên đỉnh đầu, nhưng như thế lại càng lộ ra ngũ quan sáng chói, làm người nhìn thấy lại không thể rời chân. Vạn tổng Binh là người quê mùa, nhất thời lục tung đầu óc lên nhưng lại chẳng tìm ra được một từ nào, chỉ cảm thấy từ cô gái này luôn tỏa ra một khí chất đặc biệt mà không có nữ tử nào có thể so sánh được.

Có lẽ cô gái bị hắn nhìn đến mức bối rối, nên tay nắm chặt chiếc áo hồ cừu, tay thì đem mũ đội lên đầu, hướng hai người thi lễ nói: "Thỉnh an Nghiêu nhị thiếu, thỉnh an đại nhân."

Nghiêu nhị thiếu đang được thị nữ Cẩm Thư hầu hạ mặc áo khoác, vừa đưa tay cột lại thắt lưng, vừa thờ ơ nói: "Cẩm Thư, mời Lục tiểu thư đến phòng khách đi."

Cẩm Thư gật đầu vâng lời, bước về phía Ngọc Châu, đưa tay hành lễ: "Lục cô nương, mời sang bên này."

Khi vào phòng khách, Ngọc Châu thấy trên bàn nhỏ đã bày đầy rượu và thức ăn, còn đang tỏa ra hơi nóng nghi ngút.

"Có lẽ Lục tiểu thư đã đói bụng, mời vào bàn dùng cơm."

Ngọc Châu thật sự đã đói bụng, bởi vì lúc thức dậy chỉ uống một chén cháo loãng, lúc này ngửi thấy mùi thức ăn thì bụng đã kêu vang, vì thế cũng không khách sáo, sau khi cám ơn lời mời của Cẩm Thư, nhờ thị nữ đứng bên cạnh cởi áo khoác lông cừu, rửa tay trong chậu đồng nhỏ, liền bưng bát đũa, chuẩn bị ăn vài miếng cho ấm bụng.

Chưa ăn được bao nhiêu, liền nghe từ phía cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân. Chỉ chốc lát, bóng dáng của Nghiêu nhị thiếu đã xuất hiện ở trong phòng khách.

Miệng Ngọc Châu đang nhai cơm, chưa kịp nuốt cũng không kịp nói chuyện, chỉ kịp buông chén đũa xuống chuẩn bị đứng dậy thi lễ. Nhưng bàn tay của Nghiêu nhị thiếu đã đến trước, đặt nhẹ trên bờ vai gầy của nàng, hơi dùng lực một chút, nàng liền không thể đứng dậy. 

"Không cần giữ lễ, Lục tiểu thư tiếp tục dùng cơm đi."

Nói xong lời này, Nghiêu nhị thiếu cũng buông tay, ngồi xuống đối diện Ngọc Châu, cầm bát đũa lên, cũng bắt đầu ăn. Đối diện với bậc công hầu khanh tước quyền quý nhất Đại Ngụy này, Ngọc Châu cho dù có đói cũng cảm thấy nuốt không trôi, đang muốn buông chén đũa xuống thì liền nghe thấy nam tử đối diện không vui nói: "Như thế nào? Ngồi cùng tại hạ nên không muốn ăn à? Tại hạ đã đắc tội với Lục tiểu thư sao?"

Ngọc Châu thầm nghĩ: Nghe nói Nghiêu gia không cùng ăn cùng uống với những người không có thân phận sang quý, nàng đã vô lễ dùng thức ăn trước hắn, là nàng đắc tội Nghiêu nhị thiếu thì đúng hơn.

Nhưng lần này Ngọc Châu không muốn đối đáp nhiều với Nghiêu nhị thiếu, vì thế chỉ nói một câu: "Sao có thể, thức ăn thật ngon, cảm ơn Nghiêu nhị thiếu." Liền cúi đầu tiếp tục ăn.

Rượu và thức ăn trên bàn đúng là mỹ vị, có thể là Nghiêu nhị thiếu mang theo đầu bếp từ kinh thành tới nấu nướng, không gì là không ngon, nếu Ngọc Châu được ăn một mình, chắc chắn sẽ cảm thấy rất ngon, nhưng nay phải ăn cùng Nghiêu Mộ Dã, cho dù là mỹ vị trần gian cũng sẽ mất đi hương vị.

Thật vất vả mới ăn xong một chén cơm, Ngọc Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang ngẩng đầu chuẩn bị hướng Nghiêu nhị thiếu nói lời cảm tạ thì lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào hắn đã ngừng đũa, nhìn chăm chú vào đôi môi của nàng.

Ngọc Châu nghi ngờ môi nàng dính mỡ, vội vàng dùng khăn lụa trong tay để lau.

Đúng lúc này, Nghiêu nhị thiếu mở miệng nói: "Nghe nói Lục tiểu thư đã rời khỏi Tiêu phủ, có thể cho tại hạ biết vì sao không?"

Ngọc Châu cúi đầu nói: "Là một người bị nhà chồng đuổi đi, may nhờ được chồng trước khoan dung độ lượng, cho một miếng đất cằn cỗi để có thể lo miếng cơm manh áo, nên đâu thể dày mặt ăn nhờ mãi của dưỡng phụ dưỡng mẫu. Nhưng dân nữ có một chuyện không rõ, Nghiêu nhị thiếu nghe từ đâu mà tìm được chỗ ở hiện tại của dân nữ?"

Nghiêu nhị thiếu nhận lấy trà thơm thị nữ đưa tới, thưởng thức vài ngụm rồi mới nói: "Chỉ giao cho hạ nhân đi mời Lục tiểu thư, còn bọn hắn làm việc như thế nào, thứ lỗi cho sự vô năng của tại hạ, không thể hỏi rõ từng chuyện một để có thể trả lời cho Lục tiểu thư."

Lời nói này của Nghiêu nhị thiếu gia cũng thật là hợp lý. Ngọc Châu nhất thời cũng không tiện mà hỏi tiếp, nàng không nói lời nào, Nghiêu nhị thiếu tựa hồ cũng không có ý muốn nói chuyện tiếp, hai người đều đã dùng cơm xong, ngồi đối diện đưa mắt nhìn nhau như thế đúng là có chút xấu hổ.

Ngọc Châu quyết định đánh tan không khí xấu hổ này, liền mở miệng nói trước: "Không biết Nghiêu nhị thiếu triệu kiến dân nữ là có chuyện gì muốn dặn dò?"

Khi nói lời này Ngọc Châu khẽ liếc mắt nhìn về phía đũng quần của Nghiêu nhị thiếu thầm nghĩ: "Chắc không phải là lại bị cô nương nghịch ngợm nào khóa chỗ đó nữa đấy chứ?"

Nghiêu nhị thiếu đương nhiên nhìn thấy cái liếc mắt đầy thâm ý đó của nàng, nhưng cũng không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ chậm rãi nhấp một ngụm trà, rồi nói: "Chỉ là hôm đó, đại công tử của Tiêu gia đến rồi đi có chút vội vàng, tại hạ vẫn chưa kịp bàn chút chuyện quan trọng với Lục tiểu thư, gần đây mới nhớ tới, nên mới làm phiền tiểu thư tự mình đến đây một chuyến. Mong tiểu thư thứ lỗi."

Nói một cách công bằng, vị công tử của Nghiêu gia này, tuy rằng từ người hầu đến chủ nhân đều là kiêu căng ngạo mạn, nhưng ở mặt lễ tiết, đối đáp, cũng cực kì cẩn thận, hoàn toàn là dáng vẻ của một chính nhân quân tử.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp