Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 10


10 tháng

trướctiếp

Ngọc Châu mỗi khi đối diện với tác phẩm ngọc được chạm trổ tinh tế, đều thành tâm thành ý thưởng thức, mà trước mắt nàng lại là một cực phẩm chạm trổ tinh tế hiếm có trên đời. Huyền thiết làm giá, ngọc trắng làm viền, lại kết hợp với tơ lụa thượng hạng bao quanh, hoàn toàn là phong cách cao ngạo cổ xưa của tiền triều. Huống chi, phối hợp với khối ngọc cực phẩm đó lại là một thân thể tráng kiện khôi ngô.

Nếu nói đôi bàn chân của Nghiêu nhị thiếu được chăm sóc bảo dưỡng cẩn thận không giống như vũ phu, thì khi cởi nút buộc trường bào ra, đấy chính là những cơ bắp cuồn cuộn cứng cáp mà chỉ người tập võ mới có. Đôi chân dài mạnh mẽ, quanh thắt lưng là những múi cơ rắn chắc, nếu đem vật thực trước mắt mà so với hình ảnh trong bức hoạ của tổ phụ để lại, thì hoàn toàn làm nhục vật thể xinh đẹp trước mắt này.

Nhưng lần này khi đối mặt với vật phẩm chạm khắc cực phẩm đó thì Lục cô nương ngoài bối rối và ngượng ngùng ra, thì chỉ là những ý nghĩ cự tuyệt.

"Nhị thiếu xem trọng tay nghề của tiểu nữ, tiểu nữ thật lòng biết ơn. Nhưng tiểu nữ chỉ hiểu biết về tạo hình, không biết gì về giải khóa... hơn nữa nếu vật này phải cần một thợ chạm ngọc để nghiên cứu cách giải khóa thì vùng Tây Bắc này là nơi tụ hội của rất nhiều cao thủ chạm ngọc, ngài vẫn nên tìm một nam tử thì hay hơn..."

Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời thoái thác của Ngọc Châu, chỉ lãnh đạm nói: "Có lẽ ngươi đã nhìn ra vật này được xuất phát từ tay người nào rồi chứ? Tiêu Trung, Tiêu lão thái gia đã khuất của Tiêu gia, quả nhiên là cao thủ, có thể sánh với cao thủ chạm ngọc là Viên sư phụ cha của
ngươi, tác phẩm độc nhất vô nhị trên thiên hạ này của ông ta đã làm biết bao cao thủ phải bó tay líu lưỡi. Nếu tính luôn ngươi, thì ta đã tìm đến năm cao thủ chạm ngọc vùng Tây Bắc này, đáng tiếc là, toàn bộ những thợ chạm ngọc của nhà họ Tiêu các ngươi từ nhỏ đến lớn, không một ai có thể bước ra khỏi Bán Bình Sơn này nửa bước. Nếu như tiểu thư cảm thấy mình bất tài vô dụng, thì cứ tự nhiên rời khỏi nơi này, chỉ là, trên đoạn đường đi của tiểu thư có bình an suôn sẻ hay không thì Nghiêu mỗ thật sự không dám cam đoan."

Lòng bàn tay của Ngọc Châu ướt đẫm, đồng thời trong lòng lại khiếp sợ không thôi, thì ra đây chính là vật được làm ra từ tay của tổ phụ! Cũng khó trách vì sao vị này lại dùng giọng điệu khắc nghiệt như thế khi dừng ở trước cửa Tiêu gia, có lẽ cơn giận dữ xuất phát từ đây.

Nhưng câu nói vừa rồi của hắn là có ý gì? Những thợ chạm ngọc không thể bước ra khỏi Bán Bình Sơn là có ý gì?

Ngọc Châu chỉ thoáng nghĩ thôi đã lập tức hiểu ngay, người có quyền cao chức trọng giống như Nghiêu Mộ Dã đây, lại bởi vì nhất thời sơ ý mà bị một nữ lưu tổn hại tôn nghiêm, khoá chặt gốc rễ, khuấy thành một vụ án oan hy hữu khó có thể nói thành lời như thế này, oán giận trong lòng hắn nói không chừng còn mãnh liệt hơn sóng dưới sông Hoàng Hà.

Chuyện xấu hổ riêng tư như thế này, lại càng không muốn cho người ngoài biết nên những người thợ chạm ngọc không thể cởi khoá trước kia, chỉ sợ sẽ bị vị quyền cao chức trọng này giết người diệt khẩu.

Nếu lần này mình không thể cởi bỏ thứ quỷ quái trên người của người này, thì già trẻ ở Tiêu gia cũng khó thoát khỏi cái chết, cho dù mình may mắn giải khóa được thì cũng khó thoát khỏi cảnh bị diệt khẩu.....

Thật ra, nếu không phải tính mạng của già trẻ ở Tiêu gia đè nặng lên đầu vai của mình, nàng đúng là muốn thử làm gãy luôn tâm của ổ khoá, để xem thử Nghiêu nhị thiếu cao ngạo, sĩ diện tận mây kia sẽ gây nên mưa to gió lớn gì?

Lòng thì thầm nghĩ như thế nhưng trên tay lại không hề chần chờ, mang đến một khay châm có đủ kích cỡ, ngồi xổm trước đôi chân dang rộng của Nghiêu nhị thiếu, bắt đầu khám phá ổ khoá cực nhỏ kia...

Nghiêu nhị công tử rũ mắt xuống, nhìn thấy đỉnh đầu và tóc của Lục cô nương, nhìn từ trên xuống, có thể nhìn thấy cái trán trơn bóng, hàng mi dày đen rợp bóng như hai cánh quạt đang cách bắp đùi hắn không xa, cái miệng nhỏ hồng hồng thở ra hơi thở thơm tho nóng ấm đó như đang tấn công về phía hạ thân của hắn, một dòng máu nóng, khí thế mạnh mẽ xông thẳng xuống bụng dưới...

Đúng lúc này, lại nghe nữ tử dưới thân lẩm bẩm: "Ủa, kỳ lạ thật, sao cái kia lại to lên bịt kín lỗ khoá rồi, thỉnh nhị thiếu hóp bụng bắt nó nhỏ lại..."

Nghiêu Mộ Dã khẽ nhíu mày, không nhìn nàng nữa, khép hờ mắt, hít sâu một hơi, lặng lẽ nghe nàng dùng những cây kim nhỏ thăm dò ổ khoá.

Qua một lúc lâu, Ngọc Châu dừng tay lại, nhíu mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên chợt nảy ra một ý, nàng đi đến trước cửa nội thất, thấp giọng nói những thứ mình cần dùng với thị nữ Cẩm Thư đang canh giữ trước cửa phòng.

Không lâu sau Cẩm Thư đã mang đến những vật dụng mà Lục cô nương cần, thì ra là một miếng thiếc mỏng như giấy, nhưng Lục cô nương dường như vẫn cảm thấy nó còn chưa đủ mỏng nên dùng đồ khắc ngọc tỉ mỉ chau chuốt thêm, sau đó quấn tròn lại, lúc này, miếng thiết mỏng đó đã cứng rắn hơn rất nhiều, nàng đem miếng thiếc mỏng được cuốn nhỏ lại đó tỉ mỉ nhét vào lỗ khoá.

Giấy thiếc mỏng manh, không cứng rắn giống như những vật bén nhọn khác, nên không cần sợ nó sẽ làm hư hại đến khóa tâm bằng ngọc bên trong ống khóa, khi đến chỗ cong của ổ khoá, vật này vốn mềm dẻo, sẽ uốn cong sát theo những khúc quanh bên trong ổ khóa tiến tới chốt khoá.

Ngọc Châu kiên nhẫn thử đi thử lại nhiều lần, sau đó ‘răng rắc’ một tiếng, ổ khoá nhỏ gàn bướng ngốc nghếch kia đã được mở ra...

Nghiêu nhị thiếu có chút kinh ngạc nhìn thứ mà Ngọc Châu cô nương đang cầm trong tay. Lúc trước, cũng có những tay thợ lành nghề chuyên mở khóa thử theo cách này, nhưng bọn họ lại quen sử dụng lá sắt mảnh hoặc tơ đồng, nhưng khi nghe khóa tâm bên trong được làm bằng ngọc, thì ai nấy cũng đều nhát tay không dám thử. Sợ lỡ mình sơ suất sẽ làm cho Nghiêu nhị thiếu gia chỉ trong một buổi chiều mùa thu, sẽ chia tay vĩnh viễn với cực lạc chốn nhân gian.

Mà các thợ chạm ngọc được mời đến trước kia cũng từng thử làm qua những chìa khóa tương tự nhưng không có tác dụng.

Không ngờ một tiểu nữ tử tưởng chừng chưa đến tuổi cập kê này lại chỉ tốn thời gian không đến một canh giờ, đã diệt trừ sạch sẽ căn bệnh kín đã làm hắn day dứt suốt hơn tháng qua, nhất thời cảm thấy khó mà tin được, không khỏi nhíu mày hỏi: "Dễ mở đến vậy à? Vậy mấy tên trước đây đều là phế vật cả sao?!"

Ngọc Châu nhẹ nhàng lau mồ hôi, thầm nghĩ:  Nếu trước đây lúc vị này mời những thợ mở khóa đến, mặt mày ôn nhu, không hầm hét dọa nạt, hoặc sử dụng những thủ đoạn làm người ta kinh hồn bạt vía thì chắc cái khóa này đã mở được từ lâu. 

Nhưng những lời này lại tuyệt đối không thể nói thẳng cho Nghiêu nhị thiếu nghe.

Đúng lúc này, vật nào đó bị trói buộc lúc này, lại bất kham bành trướng lên, to đến mức như sắp rơi xuống đất. Nghiêu nhị thiếu ngẩng đầu nhìn vị Lục cô nương kia vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào ‘nó’, trên gương mặt ngây thơ kia lộ ra mấy phần tò mò của thiếu nữ chưa giả, liền nói một cách từ tốn: "Như thế nào? Cô nương thấy cái này cũng xinh đúng không? Có cần tại hạ dạng chân lớn hơn nữa, để cô nương có thể thưởng thức và giám định ‘nó’ rõ ràng hơn?"

Ngọc Châu thầm kinh hoảng, tự cảm thấy mình không nên quấy rầy Nghiêu nhị thiếu và ‘vật quý’ đã xa cách nhiều ngày nay mới vừa đoàn viên, liền cúi đầu nói khẽ: "Không tiện quấy rầy, tiểu nữ xin cáo lui trước." Liền nhanh chóng rời khỏi phòng.

Lần này Nghiêu nhị thiếu lại không hề lên tiếng ngăn cản Lục cô nương, nàng bước ra khỏi nội thất, dưới sự chỉ dẫn của thị nữ quay trở về phòng khách mình đang ở tạm.

Nha hoàn Giác nhi từ khi Lục cô nương đi rồi, vẫn luôn đi vòng quanh phòng, lo lắng không thôi, sự Lục cô nương xảy ra sơ xuất gì, nhìn thấy tiểu thư rốt cuộc cũng đã trở về, trông cũng không có gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi hỏi Lục cô nương vì sao Nghiêu nhị thiếu lại cho mời đến gặp mặt, thì Lục cô nương chỉ lãnh đạm nói: "Luận bàn tài chạm ngọc thôi."

Giác nhi không nghi ngờ gì, chỉ thầm tính toán rằng ngày mai mình sẽ rời khỏi Hành quân này.

"Lục cô nương, người ta đồn đại rằng vị Ôn tướng quân kia tâm tính bất chính, hoang đường phóng đãng, chỉ cần nghe tên hắn ta thôi thì cũng đã mang thai. Nhưng em lại cảm thấy vị Nghiêu nhị thiếu này lại càng gian tà hơn, những nhân vật tai to mặt lớn từ kinh thành đến thấy ai cũng không phải người đàng hoàng, cô nương, ngài nhất định phải cẩn thận đó!"

Ngọc Châu không nói gì, ung dung thong thả dùng lược chải lại mái tóc của mình, thầm thở dài, ai lại ngờ rằng, mình chỉ vì không cẩn thận, hôn mê một chút lại sinh ra nhiều chuyện thị phi như thế? Nếu có thể, nàng thật sự rất muốn khen nha hoàn Giác nhi của mình rằng: Kiến thức của em đúng là không tệ, vị Nghiêu nhị thiếu kia đúng là loại người còn kinh khủng hơn cả Ôn tướng quân nhỉ, đâu cần nghe nói, chỉ cần dùng mắt nhìn hắn thôi thì cũng đã mất trong sạch, tự mang thai luôn!

Nhưng trước mắt chuyện mà nàng lo lắng nhất đó chính là vị Nghiêu nhị thiếu này sẽ giết người diệt khẩu. Năm đó, tộc họ Viên bị họa toàn tộc, vốn không liên quan đến phụ thân, nhưng phụ thân lại bị người ta cố tình hãm hại, giúp người ta tạc mấy bức tượng ngọc lại bị người ta hãm hại biến thành tội đồ vì đã dùng vu thuật để nguyền rủa người trong hoàng cung, vì thế mới bị cuốn vào trong đó.

Nàng còn nhớ rất rõ, từng lời từng chữ đầy tâm huyết của phụ thân trước khi lâm chung có dặn dò rằng: Quyền quý sẽ kèm với si mê lợi lộc, tranh đấu lẫn nhau, trước kia cũng bởi vì phụ thân mê luyến chốn phồn hoa phù phiếm, không biết tĩnh tâm tu thân dưỡng tánh, nên Châu nhi của cha phải nhớ kĩ, xa phú quý, tránh công khanh, như vậy mới có thể bình an!

Nhưng mà cuối cùng, cha con nàng cũng đều bị quấn vào guồng lốc xoáy vô hình của quyền quý, thành công cụ của người khác để rồi cuối cùng phải rơi vào cảnh thê thảm, không biết phải cầu cứu với ai...

Nghĩ vậy, Ngọc Châu nhẹ thở ra một hơi, thầm nghĩ, thay vì hoảng sợ, chi bằng sắp xếp chuyện hậu sự sẽ hay hơn. Nàng nhẹ giọng nói với Giác nhi: "Giác nhi, cũng là ta liên lụy đến em, nếu em có thể rời khỏi Bán Bình sơn này, và khi vị thần y kia có đến tìm để hỏi những phần còn lại của hộp thuốc, em không thể chạm được thì cứ lấy bộ bình hoa bằng ngọc ta cất dưới đáy rương quần áo, nhất định phải khẩn cầu ngài ấy đến chữa trị cho Kính
Đường, chỉ cần việc đó hoàn tất thì ta mới có thể an lòng. Ngoài ra, ngày thường ta cũng có tích góp một số bạc, dù không nhiều, nhưng cũng đủ để em chuộc thân. Các vị chủ nhân ở Tiêu phủ có lẽ không cần thiết để giữ em lại. Đất đai vườn tược, nhà ở mà Kính Đường cho ta, ta đều để lại tất cả cho em. Em chọn một thanh niên cần cù trung thành, yêu cầu hắn đến ở rể, như vậy sau này nửa đời sau của em cũng coi như không sầu không lo, không uổng công em làm bạn với ta bao nhiêu năm qua..."

Giác nhi không biết vì sao Lục cô nương đột nhiên lại nói ra những lời như thế, giống như muốn bỏ nàng lại để đi về một nơi thật xa, vì thế giật bắn mình: "Tiểu thư, người làm sao thế?"

Lúc hai người còn đang nói chuyện thì Cẩm Thư đã mang theo thị nữ mang thức ăn đến cho Ngọc Châu. Lúc này đã qua giờ ăn trưa, nhưng từ khi Ngọc Châu tỉnh lại đến giờ, ngoài ngụm trà uống ở phòng Nghiêu nhị thiếu, nàng cũng chưa ăn gì, nên khi ngửi thấy mùi thức ăn cũng cảm thấy có chút đói bụng.

Những món ăn được bày ra trên bàn đều dùng chén nhỏ đĩa nhỏ, lượng thức ăn không nhiều nhưng món nào cũng cầu kì tinh xảo, ngay cả rau xanh xào, đậu phụ chiên giòn, cũng đều được xếp thành những hình thù đẹp mắt, món trứng chưng với thịt băm. Còn có món thịt heo kho nhìn rất ngon miệng.

"Lang trung nói tiểu thư vừa mới giải độc xong, không nên ăn nhiều thức ăn, nô tỳ không biết khẩu vị của tiểu thư, nên mạo muội chuẩn bị mấy thứ, không biết tiểu thư có vừa lòng không?" So với vẻ kiêu căng của buổi sáng, lúc này Cẩm Thư đã khiêm tốn hòa nhã hơn rất nhiều, lúc nói chuyện cũng tươi cười vui vẻ.

Ngọc Châu lặng im nhìn mọi thứ, sau đó gật đầu nói: "Làm phiền cô nương." Nói xong liền chậm rãi cầm đũa lên, gắp một miếng thức ăn rồi chậm rãi đưa vào trong miệng.

Hương vị ngọt lành nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng Ngọc Châu lại tràn đầy thắc mắc, chẳng lẽ chất độc của giới quyền quý đều không màu không mùi, không vị như thế này sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp