Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 9


10 tháng

trướctiếp

Nghiêu thiếu pha xong hai chén trà thơm, một tay kéo lấy ống tay áo dài rộng, tự mình cầm một chén trà đưa đến trước mặt Ngọc Châu.

“Tuy Tây Bắc không trồng trà, nhưng người sành sỏi lại không ít. Hồng trà Điền Xuyên sau khi vào đến Tây Bắc, sẽ trải qua một quá trình chưng chế đặc biệt, sau đó lại kết hợp với sữa dê, làm tăng thêm hương vị ngọt ngào khác lạ. Nhớ năm xưa khi tại hạ còn ở binh doanh, thứ tại hạ thích nhất chính là hương vị tô trà Tây Bắc.”

Không ngờ Nghiêu thiếu lại bình dị gần gũi đến thế, hoàn toàn không còn vẻ thanh cao chán ghét thương nhân bẩn thỉu như lúc dừng chân trước cửa Tiêu phủ.

Ngọc Châu hiển nhiên có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, nhận lấy chén trà, nhẹ giọng cảm ơn Nhị thiếu rồi hé môi nhấp thử một ngụm nhỏ, cười nói: “Tuy tiểu nữ sinh trưởng ở Tây Bắc, nhưng thường ngày vẫn hay uống lục trà, hoàn toàn chưa biết đến vị ngon của tô trà, nay được
thưởng thức, quả nhiên cả hương lẫn vị đều rất tuyệt vời.”

Có một vài nữ nhân, nét ôn nhu luôn tự nhiên toát ra từ trong chính bản thân họ, Lục cô nương chính là người như vậy. Một hớp hồng trà nho nhỏ được nàng uống vào trong miệng, lại nhẹ nhàng nuốt xuống, hai cánh môi mềm đỏ tươi như được tô thêm một lớp son bóng loại tốt nhất, khi nàng khẽ nhấp môi, đầu lưỡi màu hồng phấn thoáng hiện ra giữa hai hàm răng trắng ngà, giống như thịt trai, e lệ lộ ra một chút rồi lại cấp tốc thu về.

Đây vốn chỉ là một động tác lơ đãng, nhưng dáng vẻ tự nhiên không điệu bộ ấy càng câu hồn người hơn.

Nghiêu thiếu nhấc chén trà của mình lên, chậm rãi uống, nhưng đôi mắt lại lướt qua phía trên mép chén trà, ánh mắt tối đen khó hiểu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng trơn bóng của Lục cô nương.

Ngọc Châu nhanh chóng uống hết chén trà nho nhỏ của mình, mà Nghiêu thiếu còn đang từ từ thưởng thức, đương nhiên nàng không nên quấy rầy. Đã vậy lại còn không thể cúi đầu soi mói đôi chân anh vĩ của vị khách quý đến từ kinh thành ấy, hơn nữa càng không thể tùy tiện nghiên cứu đường nét xinh xắn duyên dáng trên cơ thể quý báu của Nghiêu thiếu, Ngọc Châu chỉ đành khẽ khàng cử động thân mình, hơi nghiêng người dựa lên tấm đệm mềm trong Noãn các.

Nhưng ngay khi nàng vừa nghiêng người đánh giá mấy cái kệ bày trong một góc của Noãn các, ánh mắt lập tức cứng lại, sững sờ nhìn một dải đai lưng bằng ngọc treo trên giá gỗ đàn.

Dưới sự ảnh hưởng của hoàng thất đại tộc, người sống trong thời này rất yêu quý ngọc. Bình thường đai lưng của nam nhân luôn được trang trí bằng móc khóa ngọc, nhưng cả một sợi đai lưng đều được làm từ ngọc thì lại thuộc hàng hiếm của hiếm. Một là vì đai lưng ngọc rất kén người đeo, yêu cầu về dáng người rất cao, đại tộc hoàng thất nhậu nhẹt suốt ngày, hiển nhiên ít người bụng
nhỏ. Hôm nay ăn thêm một mâm rượu thịt, ngày mai đai lưng ngọc liền chật ních, nếu cứ liên tục bện thêm dây thừng vào để nới thêm ra, thì lại mất vẻ mỹ quan. Hơn nữa, nếu như muốn đeo một chiếc đai lưng thoải mái, thì đai lưng chế tạo hoàn toàn từ ngọc lại càng không phải là
lựa chọn tối ưu.

Nhưng sợi đai lưng trước mắt này được chế tác bằng kỹ thuật chạm rỗng. Giữa mỗi bản đai bằng ngọc lại dùng một khuyên ngọc được chạm rỗng để nối lại, có thể biến hóa theo thân hình người đeo, cả một chiếc đai lưng dài như vậy mà không hề có một sợi dây thừng nào để nối. Bên ngoài phòng, ánh tịch dương từ phía tây chiếu vào, từng vệt nắng đỏ vàng nhảy nhót trên những bông hoa được chạm trổ khéo léo, toát lên vẻ đẹp không thuộc về nhân gian...

Nàng từng được chiêm ngưỡng đai lưng này một lần, thậm chí còn được tận mắt chứng kiến cảnh một đôi tay
rắn chắc cẩn thận từng chút từng chút một đẽo gọt ra nó...

“Cha, chiếc thắt lưng này đẹp quá, cho Châu Nhi đeo được không?”

Nam tử khôi ngô nghe thấy những lời ấy, cười lớn bế bổng bé con lên, nói: “Eo của Châu Nhi bé xíu, thậm chí còn không to bằng cánh tay của cha, có đeo vừa không đấy?”

Lời này chọc cho nàng, khi đó vẫn còn là một tiểu cô nương bé xíu ngây thơ, cười khanh khách không ngừng...

Khi nàng còn đang thất thần nhìn chăm chú vào chiếc đai lưng kia, Nghiêu Nhị thiếu cuối cùng cũng uống xong chén trà của mình, nhìn một bên mặt của Lục cô nương, hỏi: “Có xinh không?”

Lần này Lục cô nương hoàn hồn hơi chậm một chút, cũng không hỏi Nhị thiếu đang hỏi về cái gì, khuôn mặt
trắng bệch, nói: “Trong phòng của Nghiêu thiếu không vật nào là không thanh nhã, đều xinh đẹp như nhau...”

Nghiêu thiếu bỏ đôi guốc gỗ ra, dứt khoát thoải mái ngồi xếp bằng trên chiếc ghế mềm mại rộng rãi, ống tay áo dài rộng vắt hờ hai bên thành ghế, không có biểu cảm gì, giọng nói lại tăng thêm vài phần lạnh lùng cương nghị: “Tiểu thư mồm miệng lanh lợi, lời lẽ nhanh nhẹn sắc bén, sao đến khi nhìn thấy tác phẩm của phụ thân, ngược lại không khen được câu nào hay ho?”

Ngọc Châu gần như nín thở, im lặng một hồi rồi cúi người quỳ xuống: “Con gái tội nhân, Viên Ngọc Châu bái kiến Nhị thiếu.”

Nghiêu Mộ Dã đã nói ra lời chắc chắn như vậy, hẳn là đã phái người đi điều tra rõ. Dù gì thân thế của nàng cũng giấu không nổi, năm xưa phụ thân bị cuốn vào vụ án Viên đảng dùng thuật vu cổ gây náo loạn cung đình, suýt thì bị phán tội lớn liên lụy đến cửu tộc, chẳng qua khi ấy phụ thân mắc bệnh hiểm nghèo, chưa kịp nhận thánh chỉ đã trút hơi thở cuối cùng. Đương kim thánh thượng cũng coi như là một vị vua nhân từ, không đi trị tội người đã
khuất, chỉ tịch biên toàn bộ gia sản của Viên Trung Việt, sung hết vào công quỹ, nhờ đó tính mạng của Ngọc Châu khi ấy vừa được sáu tuổi mới có thể bảo toàn.

Đương sự khuấy lên trận mưa gió năm xưa hiện đang an vị ngay trước mắt, Ngọc Châu cũng không biết vì sao Nghiêu Nhị thiếu lại dâng trào tâm huyết, tra hỏi kỹ càng mọi chuyện về mình như vậy. Nhưng bất luận thế nào, đây chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.

Thấy Lục cô nương quỳ dưới đất, làm đại lễ với mình, Nghiêu Nhị thiếu cũng không sốt ruột gọi nàng đứng dậy, chỉ thản nhiên nói: “Xem ra Tiêu gia to gan lớn mật, quả thực đã có từ lâu, con gái của tội nhân mà cũng dám thu nhận giúp đỡ, khó trách có thể khắc ra một vật phẩm bị lỗi, trào phúng thái hậu... Năm đó phụ thân ngươi chưa kịp lĩnh chỉ chịu phạt, nay người Tiêu gia có thể nhận thay...”

Vì cổ họng của Nghiêu thiếu bị thương, nên âm lượng cũng không lớn, nghe qua nhẹ nhàng như làn khói lan tỏa trong lư hương, chỉ vừa lượn lờ thoát ra khỏi miệng liền tiêu tan đi mất. Nhưng khi lọt vào tai Lục cô nương, lại khiến nàng không rét mà run.

Rất đơn giản, người hiện đang ngồi trước mặt nàng hoàn toàn không phải là con cháu nhà quyền quý tầm thường, mà chính là Thái úy trong triều, tuy giờ đã từ quan ở ẩn, nhưng vẫn nắm giữ quyền thế to lớn của Nghiêu gia ------ Nghiêu Mộ Dã.

Chỉ một lời nói nhẹ tựa lông hồng, nhưng thứ tước đi chính là vài chục mạng người. Theo như ý hắn, là đang
muốn trị tội Tiêu gia...

“Năm đó Ngọc Châu còn nhỏ tuổi, Tiêu gia cũng chỉ thương hại Ngọc Châu như thương hại con mèo con chó, nuôi lớn Ngọc Châu. Nhưng vì Ngọc Châu làm ra chuyện quá đáng, đã bị trục xuất ra khỏi Tiêu gia, cũng sửa về họ Viên, xin Quân thượng hãy phân rõ phân ràng, nếu muốn trừng phạt thì Ngọc Châu sẽ chịu tội một mình, tránh vì một nữ tử chỉ bé bằng con kiến hôi mà khiến danh tiếng
công chính liêm minh của Quân thượng bị bôi nhọ...” Ngọc Châu quỳ rạp trên mặt đất, nói ra những lời này xong liền yên tĩnh đợi Nghiêu Nhị thiếu xử lý.

Nghiêu Nhị thiếu cụp mắt nhìn nữ nhân quỳ gối dưới đất kia, tuy không thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng trên cần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài lớp vải lại lấm tấm mồ hôi, có thể thấy được, khi nói những lời này nàng nóng ruột đến mức nào.

Mà từ lúc nàng bước bước chân đầu tiên vào Noãn các đến giờ, cũng chỉ có duy nhất lúc này, nữ tử gian xảo lão luyện cực kỳ ấy mới để lộ ra một chút cảm xúc chân thật trong lòng mình.

Hắn vẫn chậm rãi từ tốn nói: “Đứng dậy nói chuyện đi.”

Ngọc Châu không dám trái lời, lập tức đứng lên đi đến trước mặt Nghiêu Nhị thiếu, đôi mắt như hồ nước mùa
thu ấy bởi vì cảm xúc đong đầy trong nội tâm mà che phủ một lớp sương mỏng, lại càng thêm lóng lánh long lanh.

“Khi nghe được câu chuyện về cô nương, Nghiêu mỗ thật lòng cảm thấy cô nương xử sự quá mức lão luyện, ngược lại không giống một tiểu nữ tử mới chỉ mười sáu. Tự bôi
phấn hoa tử quỳ lên mặt, mượn cớ này tiếp cận Ôn tướng quân, càng chứng tỏ cô nương đã trù tính tỉ mỉ cỡ nào. Một nữ tử trí tuệ đến thế, tuy rằng xuất thân hèn mọn, nhưng để tìm được một trượng phu tốt cũng không phải là vấn đề gì to tát. Vậy mà Tiêu gia lại gả cô nương cho kẻ bị bệnh lao sắp chết kia, liên tục chèn ép khắc nghiệt với một dưỡng nữ là cô nương, nhưng vì sao bây giờ cô nương ốc còn không mang nổi mình ốc, lại vì tính mạng của cả nhà Tiêu gia mà mang cọc cho rêu, sốt ruột đến thế này?”

Ngọc Châu hơi hé miệng, cũng không kinh ngạc vì nam nhân này nhìn ra mưu kế cố ý tự hủy dung nho nhỏ của
mình, nhưng nãy giờ luôn bị nam nhân ấy nhìn chăm chú từ trên cao xuống, lại còn đặt ra vô số nghi vấn, cảm giác bối rối ngượng ngùng như đang quay về thời còn bé, lúc tổ phụ kiểm tra bài tập vẽ ở thư phòng, khiển trách nàng bút lực không đủ.

Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Chẳng qua do không có cách để đến khẩn cầu, Ngọc Châu chỉ đành nghĩ ra hạ sách này, đương nhiên không thoát được pháp nhãn của Nhị thiếu. Nhưng một giọt nước ân tình đã nhận của người, đương nhiên phải đền đáp bằng cả con suối, Ngọc Châu chỉ khắc ghi ân đức của Tiêu gia đối với Ngọc Châu ở trong lòng. Về phần những chuyện không tốt đẹp mà Quân thượng vừa nói, há có thể nương vào đó mà quên hết ân tình mình đã nhận? Nếu Quân thượng vì chuyện Tiêu gia thu dưỡng Ngọc Châu mà giáng tội Tiêu gia, Ngọc Châu... Thật sự là tội ác tày trời...”

Nghiêu Nhị thiếu híp mắt lắng nghe, nói: “Lời của Lục tiểu thư tuyệt diệu biết bao. Ân thù không thể bù qua sớt
lại... Nếu tại hạ niệm tình tiểu thư đau khổ cầu xin, buông tha cho Tiêu gia, chút sơ suất bọn họ gây ra trong cống
phẩm tại hạ cũng miễn tội, chẳng hay tiểu thư có thể ghi khắc giọt nước ân tình nhỏ nhoi này của tại hạ?”

Ngọc Châu có thể nghe ra, Nghiêu thiếu nói những lời ấy tức là chuyện này vẫn còn thương lượng được. Trên thực tế, cũng chỉ vì nàng không đoán ra được bản tính của Nghiêu thiếu nên nhất thời loạn hết cả lên. Hiện tại nàng nghe được ý định muốn buông tha của hắn, một lòng thắt chặt nay thoáng bình tĩnh lại, đồng thời có chút ảo não phát hiện, nam tử này quả thực khó ưa đáng ghét, không hổ là bậc lưu manh lão thành lăn lộn trên quan trường nhiều năm, từ khi mình đặt chân vào Noãn các đến giờ,
trong từng lời nói vẫn luôn che giấu ý dò hỏi nhằm nắm thóp được điểm yếu của mình.

Chẳng qua, người ngồi lâu nơi địa vị cao, đều thích nắm chắc toàn cục trong tay. Tuy Ngọc Châu âm thầm ảo não, nhưng càng khó hiểu nguyên nhân tại sao vị Nghiêu Nhị thiếu nội tâm sâu kín kia lại phải trăm phương nghìn kế bắt bí mình. Tuy nhiên, nàng vẫn vô cùng thức thời bày ra vẻ mừng rỡ không thể tin được, nói: “Nếu Nghiêu Nhị thiếu bằng lòng làm vậy, Ngọc Châu đương nhiên sẽ ghi tạc mối ân tình này.”

Tuy Nghiêu Mộ Dã biết nữ tử này vô cùng gian xảo, nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt nàng bây giờ, đôi môi anh đào hé mở, hiện ra hàm răng trắng sáng bên trong, nụ cười tươi tắn như ánh ban mai này thậm chí còn xinh đẹp động lòng người hơn cả điệu bộ vờ vĩnh thận trọng cười khi nãy, không khỏi khiến ánh mắt Nhị thiếu híp lại đầy nguy hiểm.

Hắn đứng dậy, bước lại gần Ngọc Châu, nói: “Vì tiểu thư tự ý bôi loạn phấn hoa độc lên mặt, ngoại trừ trên mặt bị nổi mẩn đỏ dị ứng, tiểu thư cũng sẽ trở nên mẫn cảm hơn với đàn hương – thứ tương khắc với tử quỳ. Mà quần áo tại hạ mặc trên người lại vừa vặn được ướp đàn hương, cho nên tiểu thư mới bị hôn mê bất tỉnh. Vì sợ tiểu thư còn chưa tiêu hết dư độc trong người, nên trước khi gặp
tiểu thư, tại hạ đã tắm rửa thay quần áo, không mặc đồ đã được ướp hương nữa, vì thế quần áo không được chỉn chu cho lắm, Lục tiểu thư không trách tại hạ đấy chứ?”

Vừa đấm vừa xoa, ân uy đều diễn đủ, kỹ xảo chèn ép người khác cỡ này, Ngọc Châu tự nhận thấy cho dù mình
có thấu hiểu hết được tinh túy trong đó, e là cũng không tài nào áp dụng một cách tự nhiên như Nghiêu thiếu được. Nhưng hiện tại nàng phải phối hợp tốt với cảm xúc của Nghiêu thiếu, lập tức thoáng đỏ mặt nói: “Đa tạ Nghiêu thiếu săn sóc... Chẳng qua, không biết một phụ nhân bị nhà chồng ruồng bỏ đuổi ra khỏi cửa như Ngọc Châu đây, phải làm gì mới bày tỏ được tấm lòng cảm kích của Ngọc Châu dành cho Nghiêu thiếu?”

Thực chất Ngọc Châu đang cố ý tự khinh rẻ mình như thế. Tuy phẩm chất thưởng thức của Nghiêu thiếu cao cấp hơn, đối xử với nàng lạnh nhạt hơn hẳn Ôn tướng quân, nhưng từ trong mắt hắn, Ngọc Châu vẫn nhạy bén nhận ra được một chút nguy hiểm, hơn nữa thái độ của vị
công tử này cứ như con mèo đang thích thú vờn chuột, chậm rãi ép buộc nàng, đây cũng chả phải là dấu hiệu tốt đẹp gì.

Nhưng thật may vì đây là công tử của Nghiêu gia, là người sang quý mà chỉ đứng một lát trước cửa hộ thương
nhân thôi cũng đã cảm thấy dơ bẩn khó chịu.

Cứ cho là vì dung mạo tuyệt trần của mình mà hắn cân nhắc đi, nhưng chỉ cần nhớ đến nàng là một phụ nhân
thương gia đánh mất danh tiết, Nghiêu nhị công tử xưa nay cao quý cũng sẽ chùn bước thôi.

Quả nhiên lời này vừa được thốt ra, Nghiêu Nhị công tử lặng im một hồi, giọng nói dường như lạnh đi vài phần: “Quả thật tại hạ có một việc mà phải đích thân bàn tay của Lục tiểu thư làm mới được... Có thể mời Lục tiểu thư cất bước theo tại hạ vào nội thất để đàm đạo được chăng?”

Ngọc Châu nghe được lời này, không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ nàng nhìn nhầm vị công tử này rồi sao?

Bên ngoài trông lạnh lùng khắc nghiệt là thế, nhưng thật ra còn nóng vội hơn cả tên Ôn Tật Tài kia?

Tuy nhìn ra Ngọc Châu đang do dự, Nghiêu Nhị thiếu lại không có ý muốn đùa cợt, chỉ lạnh lùng nói: “Không phải Lục tiểu thư muốn dùng toàn lực để bảo hộ chu toàn cho Tiêu phủ của tiểu thư sao? Làm tốt chuyện này, tiểu thư có thể lập tức cùng gia huynh rời khỏi Bán Bình Sơn.”

Ngọc Châu cắn cắn môi, chần chờ bước theo nam tử cao lớn phía trước, tiến vào nội thất...

Ngọc Châu thầm nghĩ, trong thư phòng của Tiêu phủ, nàng từng được chiêm ngưỡng biết bao ngọc khí, sách quý, tranh vẽ mà tổ phụ sưu tầm được, nhưng nàng thật không ngờ sau khi bước qua tấm màn che, tiến vào trong nội thất của Nghiêu Nhị thiếu danh chấn thiên hạ, lại có thể nhìn thấy vật quái dị lạ thường chỉ từng nhìn thấy qua những bức họa ấy!

Trước khi hoàng tộc Dương gia vượt sông xuôi Nam, cả nội cung dâm loạn phóng túng, thối nát đến cực điểm. Không riêng gì nam tử hoàng thất chiêu mộ tần phi, lưu luyến bụi hoa, mà thậm chí quý nữ hoàng tộc cũng tận tình vui chơi trụy lạc, quả thực không thua gì đấng mày râu.

Trong đó Văn Uyển công chúa của Đông Ngụy là có tiếng nhất, không những nuôi dưỡng trai lơ, mà còn lén lút trao nhận với những trọng thần đã có vợ con trong triều, nếu như gặp được người mà nàng ta cực kỳ yêu
thích, thì càng không đành lòng để hắn trở về ngủ cùng thê thiếp, nhưng dù sao đây cũng là thần tử trong triều, không thể nhốt vào trong phủ trạch của mình bao nuôi. Vì vậy, nàng ta liền ra lệnh cho các thợ có tay nghề khéo léo chế tạo ra một thứ hoàn toàn không thể tưởng tượng
nổi, dùng huyền thiết tốt nhất để làm ra, kín kẽ không một khe hở, ôm trọn lấy gốc rễ phong lưu của nam nhân,
mà lại chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa, từ nay nếu muốn phong lưu, cũng chỉ có thể tìm đến công chúa mở ra khóa nhỏ, vui vẻ với nhau. Một thứ quá thể thế này, nghe nói vào thời Đông Ngụy cũng chỉ có duy nhất vị công chúa to gan này dám dùng, sau đó đã sớm thất truyền hậu thế...

Nàng còn nhớ hồi nhỏ, cuộn tranh vẽ lại khí cụ bí mật của hoàng cung tiền triều vốn được cất giữ tại một góc
hẻo lánh khuất sâu nhất trong thư phòng. Bức tranh này phác họa từng chi tiết cơ quan rất sống động, còn phối hợp với cả hình vẽ của người ta khi sử dụng món đồ đó sẽ trông như thế nào,  quả thực chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi đã mở ra cho tiểu cô nương ấy một cánh cửa dẫn đến thế giới thần kỳ, khiến tiểu cô nương như được
khai sáng... Trong lúc Ngọc Châu vô tình phát hiện, bên cạnh sự tò mò, nàng còn xấu hổ ngượng ngùng nhiều hơn. Sợ bị tổ phụ nhìn thấy, nàng vội vàng lén lút đặt tranh về chỗ cũ, không dám lật ra xem thêm lần nào nữa.

Nhưng đời lại không tránh khỏi một chữ ngờ, món đồ quỷ quái mà nàng đã sớm loại ra khỏi đầu ấy, có một ngày lại sẽ xuất hiện ngay trước mắt mình, lại còn dưới hình dạng một hiện vật hàng thật giá thật như thế! Hoặc, nói một cách chính xác hơn, là sẽ xuất hiện ngay trên cơ thể sang quý của Nghiêu Nhị công tử thuộc hàng danh môn.

Quả không hổ là công tử danh gia, bất cứ trong hoàn cảnh nào cũng vẫn giữ vững phong độ, cho dù ngay tại giờ phút này, hắn đang nửa nằm trên tháp mềm, áo khoác mỏng mở toang, toàn thân vẫn tràn ngập khí phách của một bậc danh sĩ, cực kì trấn định tự nhiên: “Nghiêu mỗ đã hỏi thăm một số thợ trong nghề rồi, ở trung tâm bên trong ổ khóa này có một cái khóa bằng ngọc, không thể dùng sức để cạy ra, nếu không một khi khóa trung tâm bị vỡ, sẽ không bao giờ mở ra được nữa. Mà ta thấy Lục cô
nương điêu khắc hộp ngọc khéo tay đến vậy, hiển nhiên tài nghệ chạm trổ cũng không thua kém phụ thân của cô nương. Chẳng hay cô nương có thể mở lòng từ bi, dò xét thử xem khóa trung tâm ấy hình dạng thế nào, rồi lại nghĩ cách chế tạo ra một chiếc chìa khóa, mở thứ này ra giúp
Nghiêu mỗ.”

Tuy hắn không đề cập đến chuyện ai đã đeo cái thứ hiếm có khó tìm ấy lên người hắn, nhưng Ngọc Châu cũng có
thể đoán ra đại khái, chắc là hắn ta phong lưu chơi bời ở đâu đấy, rồi bị một vị quý cơ nào đấy lưu luyến si mê, nên mới đeo cho tình lang món đồ thần thánh ấy với mục đích duy nhất là muốn chàng thủ thân như ngọc. Chậc chậc, nhưng lại không khéo sao đó, rơi chìa khóa đi đâu
mất tiêu, nên bây giờ mới có cảnh Nghiêu Nhị thiếu nhà ta đóng vai Đường Tăng, bước lên con đường thỉnh chìa khóa đầy chông gai... Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, trên món đồ này chằng chịt những vết trầy xước, xem ra trước đó vị “Đường Tăng” này đã thỉnh về vô số chìa khóa nhưng toàn trúng phải chìa rởm.

Nhưng nàng thật sự nghĩ không ra, nhân vật nói một là một như Nghiêu Nhị thiếu đây, sao lại cam tâm tình nguyện tự hạ thấp mình đeo vật này vào?

Đúng lúc này, nhân vật chính là Nghiêu Nhị thiếu của chúng ta vươn bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, tư thế vô cùng tao nhã, nói: “Trong một buổi yến tiệc, nhất thời uống rượu say khướt, chỉ thoáng sơ ý đã bị một nữ tử bướng bỉnh tinh quái đeo thứ này vào. Tuy sau đó Nghiêu mỗ đã nghiêm trị nàng ta, nhưng chìa khóa kia lại rơi vào trong sông, tìm mãi không thấy. Lục cô nương, cô nương cũng đã từng làm thê tử người ta, tức là đã thông hiểu mấy chuyện giữa nam với nữ, kiến thức về những chuyện này cũng không phải không có, vậy cô nương còn muốn thưởng thức tại hạ thêm bao lâu nữa mới đến mở khóa đây?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp