Sáng hôm sau cô thức dậy trong tình trạng mất ngủ, vì ngày nào cô cũng gặp ác mộng mỗi khi nhắm mắt lại và sang hôm sau dậy không còn nhớ gì nữa.cô làm vscn xong thì thay đồ xuống ăn cơm. Vừa mở cửa bước xuông nhà thì cô đã nghe một mùi thơm của thức ăn.cô phải bật cười khanh khách:
-Gì àk, con vẫn khoái khẩu mấy món gì làm hơn ngoài nhà hang đó. Món gì làm ngon dã man luôn.
Gì Minh Anh vừa thấy cô đã cười tươi và nói:
-Gì ở vs con 8 năm rồi mà không biết tính con sao,vs lại, món ăn của gì chắc vẫn còn như ngày xưa.
-Dạ, con biết gì vẫn chưa lụt nghề, phải không nào?-cô cười đùa rồi chạy lại ôm gì Tư, rồi ngồi xuống bàn thưởng thức từng món
-Con nhỏ này!- gì dúi tay vào đâu cô, ra vẻ bực dọc
-Thôi mà gì. Mà thôi,giờ con đi học đây, trưa về gì nhớ nấu ăn thật ngon cho con ăn nha.- cô nũng nịu
-Được rồi,con đi học đi kẻo muộn đó- gì giục
-Con đi nha gì- cô lấy xe đạp ra và cười
Ừk, con đi nhá, nhớ cẩn thận đó- gì gọi vs theo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT