Chương 9:

*Đã mấy hôm rồi, kể từ khi vụ việc tình cờ đó, đêm nào mình cũng gặp ác mộng sao ý, đến khi tỉnh dậy lại quên hết mọi thứ,mong hôm nay sẽ có một giấc ngủ ngon*-Minh Anh tự nhủ thầm sau khi tắm rửa xong.Vừa nhắm mắt lại, mọi thứ lại trở về như hôm qua,trở về vs vạch xuất phát của nó.

Đó là một căn nhà hoang lạnh lẽo, đầy rẫy những cạm bẫy nguy hiểm và hơn thế,có một cô bé tội nghiệp ngồi co ro một góc tường. Xung quanh cô chỉ là một màu đen ảm đạm, bong tối đang nuốt đi than hình nhỏ bé của cô. Người cô toàn những vết thương do roi đánh mà thành. Nhưng hơn cả, …cô không khóc, không rên la. Trong thâm tâm của cô chỉ có một câu:”ba mẹ, anh hai, anh Phong nhất định sẽ đến đón mình, nhất định vậy.

Thế rồi cô lại mơ mình đang ở trong một căn phòng toàn màu trắng toát,xung quanh cô còn có ba mẹ, anh hai, cô giúp việc, gì của cô,nhưng,…thiếu 1 người,1 người luôn lo lắng cho cô thì nay lại không thấy,anh ấy đã hứa vs cô sẽ mãi mãi bên cô cơ mà.

-Ba mẹ, anh Phong của con đâu.Sao con lại không thấy anh ấy.- cô nhìn ba mẹ băng ánh mắt thành khẩn.

-Anh Phong đi rồi,anh ấy không về vs con đau. Anh ấy chết rồi.-bố cô nhắm mắt ns vs cô

Cô như không tin vào tai mình, cô không tin,cô hét lê:

-Ba lừa con,anh Phong chưa chết, ba lừa con. Con ghét ba.

Cô vừa dứt lời thì xung quanh mình chỉ còn lại một màu trắng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play