“nếu một lần nữa được gặp lại anh, em không biết mình sẽ vui tới mức nào. Nhưng… kí ức của em về anh…đã mất đi lúc nào em không biết”
Minh Anh lái chiếc xe đạp bon bon đến trường, đây cũng là thói quen của cô vì mỗi khi đi đâu, chiếc xe đạp này cũng là bạn đồng hành của cô suốt 8 năm. Trông nó vẫn còn ms vì cô hay lau chùi và bảo quản nó vì đó là món quà cuối cùng mà ba mẹ tặng cho cô khi cô tròn 9 tuổi.Còn những kỉ niệm lúc nhỏ thì cô chẳng nhớ được gì.
Đang lái xe đến đường quẹ thì cô đâm sượt qua một chiếc xe ô tô đen khá hiếm,hình như là hang ngoại, không biết vì sao thế nào mà cô ngã nhào ra đường.
-Ai…da…sắp vào học lại gặp chuyện xui xẻo thế này-cô nhăn mặt
-Ai đi đường kiểu gì mà lạ vậy?- người trong ô tô bước ra
*đã đâm người khác không xin lỗi thì thôi còn chửi nữa chứ, ns một câu mất màu thật*- Minh Anh nghĩ
Người trong ô tô là một cậu thanh niên, cậu ta có khuôn mặt ko giống người cho lắm (khuôn mặt bằm trợn, mắt như ếch lồi)nên cách ns chuyện cũng khó nghe. Bước đến chỗ cô, đỡ cô dậy:
-Cô không sao chứ?-người đó hỏi
Minh Anh ngẩng đầu lên định chửi hắn một tăng xịch xông thì chợt thấy một bóng người ngồi trong xe, nhìn trông như một người con trai
*thôi, đằng nào cũng sắp vào học rồi, cho qua chuyện đi*-Minh Anh nghĩ thầm
- Cô không sao chứ?- Anh ta hỏi lại lần nữa
Cô nhìn vào bong người ngồi trong xe, hình như cũng đang nhìn cô, nhưng sao cô lại không thể nhìn rõ mặt người đó.
- tôi không sao.- Minh Anh ns rồi liền lấy xe đạp rồi phóng nhanh như bay trước sự ngỡ ngàng của anh ta
Người ngồi trong xe khẽ nhíu mày
bỗng có chuông điện thoại reo lên, người đó nghe máy:
-Chuyện gì vậy,chú?
người bên đầu dây ns:
-…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT