“Chuyện đó...dù sao cháu cũng giải quyết xong rồi, ông khỏi cần lo. Vậy đi nha ông!”
Trường Quân mong mau chóng đẩy người ông này ra ngoài
cho lẹ. Ở đây lát nữa thế nào cũng có chuyện động trời xảy
ra.
“Ông già yếu rồi cháu đẩy như vậy gãy xương
thì làm sao? Nếu như không nói ông cũng biết là ai thôi. Khỏi
cần giấu chi cho mệt cháu yêu à!”
“Ông nói vậy là sao?”
“Ha ha cô gái đeo mặt nạ thiên sứ hôm nay chứ gì? Cô bé đó dùng tên giả thi giùm người khác. Cháu tưởng cái chức
hiệu trưởng của ông chỉ để làm kiểng thôi hay sao?”
“Làm...làm sao ông biết? Ông rình cháu phải không?”
“Vậy nhé cháu ngoan, cô bé đó tốt tốt theo tiêu chuẩn
của ông. Cháu mau dẫn cô bé về đây nhanh đi, để lâu là bị cướp
thì đừng có trách sao ông không nhắc trước!”
Chưa kịp phản đòn, ông đã phi lẹ ra khỏi phòng. Công nhận ông già
rồi mà thân thủ phi phàm dữ dội, mới chút xíu đã phóng không
có dấu dép.
“Cám ơn cô, An Hảo!”
“Khỏi cần khỏi cần! Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!”
“Vậy cô không muốn điều tra người bắt Trang Như là ai sao?”
“Không cần, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là Trần Kiều Vy
rồi! Lần này coi như tôi bỏ qua, con cáo già đó mà dám làm thêm một lần
nữa là tôi bảo đảm nó không toàn mạng trở về!”
“Vậy thì tôi cúp máy đây!”
“Ờ, bái bai!”
--------------------
“Ủa Uyên Linh, cái đó là cái gì mà bà giấu kĩ quá vậy?”.
An Hảo vốn đã thắc mắc từ hồi Uyên Linh vào lớp, trên tay còm
cầm nguyên một hộp gói kín mít. Thỉnh thoảng ngó trộm còn thấy cô tủm
tỉm cười gian. Đến tiết cuối, cô nàng nhịn không nổi nữa, chồm lên bàn
trên ngó ngó.
“Bà muốn biết lắm hả?”
“Ừ”
“Vậy thì tôi nói cho bà nghe, trong đó là cơm hộp cho con chồn hôi đấy!”
“Hả??? Bà làm cơm hộp cho tên đó sao? Á à…chuyện lớn kinh thiêng động địa, tôi phải mật báo ngay!”
An Hảo oang oác cái mồm, cô nàng vì sợ không ai nghe thấy đó mà.
“Tôi cấm bà leo lẻo gì với bà tôi đấy, hó hé là tôi xé xác bà!”
“Được rồi được rồi, có một chuyện nhỏ thôi đâu cần làm bự lên, tôi hứa dù bà nội có cạy miệng cũng không nói!”
An Hảo hứa danh dự, tay đưa lên thề thốt.
“Nhưng bà xì cho tôi biết đi, cơ duyên nào đưa đẩy bà làm như thế?”
“Cơ duyên á? Nghe thấy gớm quá! Bà có biết hai ngày liên tiếp tên khùng đó bắt tôi làm cơm hộp rồi không?”
“Rồi sao nữa?”
“Hôm qua đưa rồi chưa chịu, hôm nay bắt đem nữa!”
“Rồi sao nữa?”
“Được voi đòi hai bà Trưng! Hôm nay sẽ là ngày nhớ nhất đời hắn ta!”
…………………..
--------------------
“Ái cho cho, cơm hộp ta!”
Thái Hoàng ngửi ngửi hộp cơm, hắt hắt xì chảy ra nước. miệng không ngừng “ái cho cho”.
“Cái này mới gọi là chịu ơn chứ!”
Trường Quân cười đắc ý, tay chống cằm suy tư.
“Nhưng mà tôi ăn trưa rồi, ăn nữa sao chịu nổi?”
“Ái cho cho! Ăn cơm người đẹp làm thì cần gì nghĩ ngợi!”
“Vậy qua ăn chung luôn cho vui” Trường Quân mở hộp cơm gói kín như ma tuý. Tự dưng một hột mồ hôi bự tổ chảng chảy ra “hay là…cậu ăn
hết đi Hoàng!”
“Sao? Bữa nay tốt đột xuất vậy cha nội?”
“Ờ, nhường nhịn là tốt mà! Ăn ngon miệng nha!”. Trường Quân vọt lẹ ra khỏi phòng hội học sinh.
Và sau đó là tiếng hét dữ dội…………….
Trên đầu Thái Hoàng nảy tưng tưng một cái lò xo.
“Gì…cám…heo????”
Hèn chi Trường Quân chuồn còn nhanh hơn trốn giặc, bữa nay tự dưng rộng rãi là thấy nghi nghi rồi.
Bên này, Uyên Linh cười khanh khách…
Bữa trưa là cám heo………..
--------------------
Ngày 9 tháng 9…
Anh Khoa, anh có khoẻ không? Hôm nay là sinh nhật anh, em đã làm một cái bánh, hy vọng anh thích.
Không hiểu sao em luôn có cảm giác anh đang ở bên cạnh em, dõi theo em. Liệu có phải là ảo giác của em không?
Uyên Linh gấp nhật kí, cô đẩy cửa sổ. Gió mát lùa vào trong phòng, mang theo hương thoang thoảng của hoa cỏ.
Dưới đường, ngọn đèn đường leo loét rọi vào thảm cỏ xanh. Bóng một người con trai dựa vào cột đèn, chiếc mũ lưỡi trai che hết khuôn
mặt…
Uyên Linh cảm thấy tim mình khẽ nhói, đôi chân
không tự chủ bước đi trong vô thức. Trong cô bây giờ chỉ có hình bóng
của người đó, rất quen thuộc………….
Cô xuống lầu, chạy ra khỏi cửa, chạy về phía cột đèn. Nhưng không còn ai ở đó nữa.
Uyên Linh nhìn xung quanh, bốn phía chỉ toàn là một màu đen của bóng đêm.
Mình…nhìn lầm sao? Chắc chắn là không phải, đó không phải ảo giác…?
Uyên Linh quay người bước đi, nỗi thất vọng dâng trong lòng. Không biết bao lâu rồi cô không còn nhìn thấy anh nữa…
Tiếng còi xe chói tai xé vỡ không gian, nhưng dường như Uyên Linh không nghe thấy.
Hếp chap 27
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT