“Cũng may chúng tôi phát hiện sớm cô ta bị trói nhốt
trong nhà kho, nếu không ngày mai chắc chắn thành một bộ xương
khô!”. Thái Hoàng trịnh trọng tiến ra, trên tay còn cầm nguyên
một, à không, là một tá hộp khăn giấy bị chùi nham nhở.
“Mà sao An Hảo và Trang Như lại ở đây?”
Uyên Linh thắc mắc, An Hảo an toạ ngồi bình thản trên
ghế sofa, trên tay còn cầm một cái bánh ăn ngon lành.
“Thì tôi...ực...lo cho bà lắm đấy! Nhưng mà họ bảo cứ
để cho Trường...ực...Quân kia lo. Vậy nên...ực...tôi không cần
phải động tay...ực...ực...”
An Hảo mắc nghẹn, khổ! Thế Trọng đành bỏ cuốn sách đang đọc dở dang mang nước ra cho cô nàng.
Hai cái con mụ này, được lắm! Mình thì lo rớt tim, còn họ thì một khóc một ăn ở cái chốn này! Gzừ!
“À quên, tôi chưa giới thiệu, tôi tên Thái Hoàng. Hân
hạnh được làm quen với cô gái xinh đẹp!”.Lại một tên háo sắc,
Thái Hoàng chìa tay ra trước mặt Uyên Linh.
Cô giượng cười lại, bắt tay hắn cho qua chuyện “Tôi tên Uyên...ủa quên Ngọc Thư!”
Nghe tới đây, Trang Như nín khóc ngay và lập tức, hai
mắt long lanh lên thấy rõ. An Hảo nhanh chóng nắm tình thế nhét nguyên miếng bánh còn lại vào mồm Trang Như.
“Này, hai người bắt tay gì mà lâu quá vậy?”.
Đúng, cái tên háo sắc cứ cầ tay Uyên Linh hoài không
chịu buông, nếu Trường Quân không nói thì lát nữa chắc chắn sẽ có án mạng liên hoàn ngay tại đây.
“Hí, lâu lâu
làm quen được cô bạn xinh thế thì phải lợi dụng chút chứ!”.
Cái tên Thái Hoàng không biết điều, còn làm bộ mặt dê chính
hiệu, hất nguyên “tô mì” tóc của hắn nữa chứ! Uyên Linh thề sẽ tìm cơ hội hấp hắn trong nay mai!
“Mà khoan đã,
cái trận bom khói ngoài kia là do mấy cậu làm sao?”. Uyên Linh
chỉ trỏ, cả năm cái đầu gật gật.
“Khỏi cần quan tâm chi cho mệt! Mọi chuyện đã có hoàng tử Trường Quân này lo!”.
“Cậu tự tin quá hen!”
“Tất nhiên! Vì tôi là hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích mà!”
“Hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích?”
Uyên Linh bần thần, đã từng có người nói với cô câu
đó. “Vì anh là hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích mà!”
“An Hảo...tôi...có một cảm giác...”
“Hả? Cảm giác gì?”. An Hảo cũng khó hiểu, nét mặt cô nàng nhăn nheo.
Những khóm cúc đại đóa toả hương thơm ngào ngạt, bóng đèn hắt tia ánh sáng lên những cánh hoa, một con đom đóm lập
loè trên nhị hoa.
Bóng một người con trai ngồi yên trên chiếc ghế đá. Nụ cười lạnh ngắt.
--------------------
Ngày 26 tháng 8...trời nắng!
Hôm nay là sinh nhật 7 tuổi của mình.
Anh Khoa tặng cho mình một con cào cào bằng lá. Mình
thích lắm luôn. Anh còn nói mai mốt sẽ lấy mình làm vợ, nhưng
mình nghĩ mãi mà không ra. Làm sao anh em lấy nhau được? Anh chỉ cười rồi nói sau này mình sẽ biết...
...................
Ngày 4 tháng 5...trời mưa tầm tã!
Ông trời đã nhẫn tâm cướp đi người mình yêu thương
nhất, còn ba tháng nữa là tới sinh nhật thứ mười bốn của
mình. Nhưng tại sao? Tại sao? Anh đã rời xa mình...mãi
mãi...chiếc xe đó...mình ghét chiếc xe đó...nó đã cướp mất
anh...
.....................
Ngày 13 tháng 9...
Không biết đã bao lâu rồi mình không còn cảm nhận được sự hiện diện của anh ấy. Anh rời xa mình...như một vết cắt
không bao giờ có thể lành được. Mình mất một năm rơi vào trầm
cảm...khoảng thời gian đó...như tra tấn mình vậy...!
......................
Ngày 15 tháng 6...
Hôm nay em gặp một tên thấy ghét! Hắn ta dám nhấn nước em...em nhất định sẽ luộc hắn cho anh xem.
Anh Khoa, anh ở trên đó có khoẻ không? Anh có nhìn theo
em mỗi đêm hay không? Em nhớ anh lắm! Ba năm rồi...em ước anh ở
lại đây bên cạnh em...nhưng lại không thể...
--------------------
Chiếc lá nhẹ nhàng lìa cành...êm ả...
Uyên Linh cuộn tròn trong chiếc mền ấm, trên mi mắt còn đọng lại một giọt nước...
Tin...tin...tin...
Tin...tin...tin...
“Ờzm, ai nửa đêm nửa khuya rảnh rỗi quá vậy?”
Uyên Linh sờ xoạng tìm kiếm chiếc điện thoại, cô dụi dụi mắt nhìn tin nhắn. Số lạ.