Hai đứa băng qua cánh đồng rộng mênh
mông và hướng đến ngôi nhà có ống khói. Mặt trời đã lên ngay trên đỉnh đầu. Khi
đến gần cổng ngôi nhà, hai đứa ngửi thấy một mùi thơm phức phảng phất trong nắng
trưa. Hẳn là ai đó trong ngôi nhà đang nấu một bữa rất ngon.
Nhìn qua hàng giậu ở bên phải cánh cổng,
Thỏ Trắng trông thấy một vườn rau cải xanh tươi được trồng thẳng tắp. Từ vườn
rau cải, có những âm thanh líu lo phát ra thật trong trẻo và vui tươi.
“Đại ca ơi, đại ca có nghe thấy tiếng gì
không?”
“Có.”
“Những cành cây xanh mát trên cao kia có
thể là nơi trú ngụ của lũ chim nào đó. Nhưng em nghe rõ ràng tiếng hót líu lo lại
đến từ bên dưới. Lạ thật!”
“Là những luống cải kia đang hót.”
“Hả? Rau cải hót tiếng chim ư?”
“Khẽ nào, Đo Đỏ! Hình như tớ còn nghe thấy
tiếng nói của ai đó trong nhà…”
Hai đứa lắng tai nghe kỹ hơn. Thì ra đó
không chỉ là tiếng nói, mà chính xác hơn, là những tiếng ca hát hòa bè với nhau:
“La là la lá la!
Gia đình của
chúng ta
Mê nhất món bún chả
Quạt lò bằng chiếc
lá
Nướng thịt bằng
than hoa
Nào bát đĩa bày
ra
Thêm một chút
dưa giá…
La là la lá la!
Gia đình của
chúng ta
Yêu cuộc sống
chan hòa
Nào thưởng thức bún
chả
Tuyệt vời hơn tất
cả!
Tài nghệ của
chúng ta
La là la lá la!…”
Đo Đỏ nói:
“Đại ca ơi, để em bay vòng ra phía sau
nhà họ xem thử nhé.”
Thỏ Trắng thấy một sợi dây thòng xuống ở
ngay cánh cổng, nối lên trên một chiếc chuông khá lớn.
“Khoan đã! Chúng ta phải lịch sự khi đến
nhà người ta chứ! Có chuông đây, tớ sẽ rung để báo cho chủ nhà biết. Không nên
tự tiện vào khi người ta chưa cho phép.”
“Vâng ạ.”
Thỏ Trắng giật sợi dây, nhưng chiếc
chuông không phát ra tiếng của kim loại khi va đập mà thay vào đó là những tiếng
lớn hô lên:
“Có khách! Có khách! Một sư tử bờm đen
và một cà rốt Đá Cuội!”
Cả Thỏ Trắng lẫn Đo Đỏ đều giật mình và ngạc
nhiên khi nghe tiếng hô của chiếc chuông cổng.
“Đại ca, nó biết cả tên dòng họ em đấy!”
“Có lẽ quanh vùng này chỉ có mỗi một
dòng họ cà rốt duy nhất chăng?”
Trên cánh cổng gỗ phẳng lì, có một lỗ
tròn rộng bằng nắm bàn tay, nhưng bị một tấm gỗ ở mặt bên kia che lấp. Mặc dù
không còn đôi dài cực thính như trước nhưng Thỏ Trắng – trong hình hài một cậu
bé sư tử – vẫn có thể nghe thấy rõ hai tiếng nói tíu tít ở phía bên kia cánh cổng:
“Để anh!”
“Không! Lần trước anh ra rồi, bây giờ phải
tới lượt em chứ!”
“Em vào giúp mẹ đi! Để anh mở cổng!”
“Không! Có chị Hai phụ mẹ rồi. Anh vào bếp
giúp chị đi!”
“Anh sẽ mở cổng!”
“Không, phải để em!”
Thế rồi liền sau những tiếng “lạch cạch”,
tấm gỗ che lỗ tròn trên cánh cổng được mở qua một bên, và hai đôi mắt tròn cứ
tranh nhau nhìn. Ngay cả những câu hỏi đầu tiên, chúng cũng tranh nhau nói:
“Ai đó?”
“Ai đấy?”
“Có việc gì đó?”
“Có việc gì đấy?”
Thỏ Trắng hơi bất ngờ nên chưa kịp trả lời.
Nhưng liền đó, nó thấy hai đôi mắt kia đã cùng nhau rời cái lỗ tròn. Một giọng
nói cao và trong trẻo, rõ ràng là giọng nữ, cất lên:
“Hai đứa bất lịch sự thế này mà đòi tiếp
khách sao? Đi vào nhà ngay!”
“Chị Hai, bỏ em xuống! Để em mở cửa!” Một
đứa em nói.
“Chị Hai, tại Bé Em cứ đòi giành với em
đấy! Em sẽ ra mở cửa thật lịch sự cho chị xem!” Đứa em kia nói.
“Anh tưởng mỗi anh là biết mở cửa tiếp
khách sao, Bé Tí?” Đứa có tên là Bé Em nói, có chút giận dỗi.
“Chị Hai, chị túm Bé Em vào với mẹ đi!” Bé
Tí nói.
“Anh vào thì có!”
“Em vào ấy!”
“Anh!”
“Em!”
“HAI ĐỨA! IM NGAY!”
Chị Hai giận dữ quát lên rồi xách lưng
áo hai đứa sư tử sinh đôi, treo lên cành cây phía góc vườn.
“Xin lỗi, hai đứa em tớ hiếu động quá.”
Cô bé chị Hai nói bằng một giọng nói hết sức trìu mến và nhẹ nhàng sau khi trở
lại với cái lỗ tròn trên cánh cổng. “Chào bạn. Bạn vui lòng giới thiệu mình là
ai, đến đây có việc gì?”
“À, chào bạn, tớ là Thỏ…”
Thỏ Trắng nói chưa dứt câu thì Đo Đỏ nhắc
khe khẽ bên tai:
“…Áo Choàng Xanh! Đại ca đang trong hình
hài sư tử đấy!”
“Ừ nhỉ.” Thỏ Trắng đáp khẽ rồi nói tiếp
với người trong nhà. “À ừm, tớ là Áo Choàng Xanh. Còn đây là cà rốt Đo Đỏ, bạn
tớ. Bọn tớ đến đây để hỏi thăm…”
“Bạn muốn hỏi thăm ai?” Chị Hai của mấy
nhóc sư tử nói, cùng lúc cánh cổng được nhẹ nhàng mở ra. Trước mặt Thỏ Trắng và
Đo Đỏ là một cô nàng sư tử xinh xắn trong bộ tạp dề màu da cam viền xanh tím.
“À, một người bạn…”
Thỏ Trắng chợt nhớ về những câu nói của
mình khi còn ở chợ. Nó không muốn người trong nhà phải bỏ chạy như vậy nữa nên
thay vì hỏi thăm về Nai Tai Trắng, nó lại miêu tả Khủng Long Xanh:
“À, vâng, một người bạn… nghịch ngợm và…
không được lành tính cho lắm. Bạn đó cao to, màu xanh lá cây. Trên lưng có bốn
cánh. Khuôn mặt bặm trợn, có lúc hơi ngu ngu.”
“Rất xin lỗi các bạn, tớ chưa từng thấy
ai trông như vậy.” Cô bé chị Hai nói.
Thỏ Trắng và Đo Đỏ thở dài nhìn nhau, mặc
dù tụi nó đã chuẩn bị tinh thần nhận được câu trả lời thế này rồi. Vương quốc
Mãnh Sư rộng lớn, hẳn việc Khủng Long Xanh và Nai Tai Trắng đã đến một nơi nào
khác ngoài ngôi nhà có cửa sổ xanh lam này là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng ngay khi Thỏ Trắng vừa định mở miệng nói câu “Cám ơn bạn” theo phép lịch
sự thì một trong hai đứa sư tử em đang bị treo toòng teng trên cành cây bỗng
nói lớn:
“Chị Hai, em biết đấy!”
Bé Em nghe Bé Tí vậy thì bắt chước:
“Chị Hai, em cũng biết!”
Chị Hai của chúng nó nói:
“Mấy đứa không nói linh tinh chứ? Không
đùa được đâu nhé!”
“Em chắc chắn mà!” Bé Tí khẳng định.
Cô bé chị Hai quay sang Thỏ Trắng:
“Mời các bạn vào trong. Có thể đứa em tớ
sẽ giúp được.”
“Cám ơn bạn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT