Trong lúc dìu Thỏ Xanh đi qua một đồng cỏ
xanh rờn, Thỏ Trắng vô tình chạm hai vành tai của nó vào vành tai Thỏ Xanh nên
đã phát hiện ra cách hóa giải phép phân thân. Hai Thỏ đã nhập lại làm một. Giờ
đây, chỉ còn Thỏ Trắng và Đo Đỏ đi tiếp trên đường.
“Đại ca ơi, cho em hỏi câu này…” Đo Đỏ
nói.
“Ừm, cứ hỏi đi.” Thỏ Trắng quay sang
nhìn củ cà rốt đang bay ngang đầu mình.
“Đại ca có thật là… đại ca không ạ?”
“Hả? Câu hỏi gì mà lạ lùng thế? Tớ là tớ
chứ là ai?”
“Vậy đại ca có còn nhớ câu nói đầu tiên
của em khi gặp đại ca không?”
Thỏ Trắng nhìn Đo Đỏ một cách ngạc nhiên
trong vài giây, không nói năng gì, rồi nhìn xuống tay chân mình.
“A ha ha ha! Tớ hiểu rồi!” Thỏ Trắng cười.
“Hóa ra cậu thấy tớ mang trên mình một màu lông khác nên nghi ngờ chứ gì? Chẳng
có Thỏ Dũng Sĩ nào khác ngoài đại ca này đâu. Tớ vẫn là tớ thôi. Còn câu nói đầu
tiên của cậu á? ‘Ối hàng xóm láng giềng ơi! Có người nhổ tôi!’ phải không nào?”
Giọng Thỏ Trắng bắt chước lại những âm
thanh oai oái của cà rốt Đo Đỏ trong giây phút đầu tiên chào đón ánh nắng mặt
trời. Đo Đỏ mở rộng cái miệng cá trê của mình ra mà cười.
“Hi hi. Đại ca lông trắng ở đây cũng là
đại ca. Đại ca lông đỏ bị bắt ở chợ cũng là đại ca. Không biết cảm giác phân
thân nó như thế nào nhỉ?”
“Lúc bọn mình ở chợ, tớ có thể vừa nghe
được những gì hai thỏ kia đang nghe, nhìn được những gì hai thỏ kia đang nhìn.
Phép phân thân rất màu nhiệm. Bọn tớ tách thân thể ra, nhưng bọn tớ vẫn là bọn tớ.
Tuy ba thân thể riêng biệt, nhưng bọn tớ thấu hiểu được nhau, liên kết với
nhau, luôn luôn ở bên nhau.”
“Vậy chứ, em hỏi thử nhé: đại ca Thỏ Đỏ
đang nhìn thấy gì, nghe thấy gì ạ? Ngay lúc này đây ấy.”
Thỏ Trắng bỗng nhiên đứng sững lại, nhìn
trân trân về phía trước một lúc lâu khiến Đo Đỏ ngạc nhiên lắm.
“Không có thông tin gì.” Thỏ Trắng đáp.
“Hả? Không có thông tin gì từ đại ca Thỏ
Đỏ sao ạ? Phép phân thân kỳ diệu lắm mà. Nhưng sao thần sắc đại ca… có vẻ là lạ…?”
“Cái cậu cà rốt này… Đương nhiên là tớ vẫn
có thể liên kết với Thỏ Đỏ mọi nơi mọi lúc.” Đôi mắt Thỏ Trắng vẫn nhìn về phía
trước. “Nhưng Thỏ Đỏ đang khò khò thì tớ có thể cảm nhận được gì chứ?”
“À à, em quên mất. Nhưng đại ca làm sao
mà như mất hồn thế?”
“Cậu nhìn xem cái gì đằng trước kia…”
Đo Đỏ nhìn theo hướng chỉ của Thỏ Trắng.
Một cây đa xanh mát khổng lồ đang chặn
ngay giữa đường đi của hai đứa. Thân cây to đến mức có lẽ phải cần hai chục
chàng Thỏ Dũng Sĩ nắm tay nhau vòng xung quanh mới ôm trọn. Những tầng tán lá rậm
rạp xào xạc lộng gió trên cao như vẫy gọi mọi thứ ở dưới hãy trèo lên để chiêm
ngắm cảnh tượng hùng vĩ vậy. Từ những cành lớn của cây, mọc ra vô số rễ phụ rủ
thẳng xuống dưới. Nhưng những sợi rễ phụ ấy không hề chạm đất. Và gốc cây cũng hoàn
toàn lơ lửng.
“Đại ca ơi, em… em có thể… gọi nó là…
cây đa không ạ?” Đo Đỏ tròn mắt nhìn, há hốc miệng.
“Không ai cấm cậu đâu. Nếu nó chưa được
đặt tên, thì hãy cậu cứ gọi là cây đa đi. Mặc dù trên đời này chẳng có một cây
đa nào lơ lửng như vậy.” Thỏ Trắng ngước nhìn với ánh mắt chưa hết ngỡ ngàng.
“Em dám chắc nó phải nặng cả mấy tấn ấy.”
“Đo Đỏ, cậu bay lên trên kia đi. Hình
như tớ thấy có cái gì đó phát sáng…”
“Ở đâu ạ?”
“Trên ngọn cây đa lơ lửng ấy.”
“Vâng ạ.”
Cà rốt Đo Đỏ nhanh nhẹn bay lên. Nó lách
qua các nhánh, cành cây và đến nơi phát sáng trong chưa đầy một phút. Cách nó
nhìn ngắm vật phát sáng giống hệt như một chú chim ruồi đang vỗ cánh trước một
bông hoa để hút mật vậy.
“Đó là cái gì thế Đo Đỏ?” Thỏ Trắng hỏi
với lên.
“Một tấm bia đá, đại ca ạ!” Đo Đỏ đáp từ
trên cao. “Có chữ nữa!”
“Bia viết gì thế?”
“Có ba dòng. Em đọc từng dòng nhé. À mà đại
ca ơi, đầu mỗi dòng lại có một ký hiệu được đóng khung. Ký hiệu thứ nhất giống
như chữ S. Ký hiệu thứ hai giống một chữ A ngược. Cuối cùng là một chữ D.”
“S, A ngược và D ư?” Thỏ Trắng ngạc
nhiên. “Cậu đọc lần lượt ba dòng chữ xem nào!”
“Vâng ạ. Ba dòng chữ trên bia là: S – ‘Đuôi khỉ nâu lêu lêu cá sấu’; A ngược – ‘Bánh xèo kẹo kéo lợn béo bánh chưng’; D – ‘Lá bí đỏ xỏ lá bí xanh’.”
“Hả? Đọc lại lần nữa được không Đo Đỏ?” Thỏ
Trắng càng ngạc nhiên hơn.
Dòng chữ thứ hai, cà rốt Đo Đỏ đang đọc
dở dang thì bỗng nhiên ngập ngừng. Bởi vì những gì nó đang thấy ở bên dưới, chỗ
Thỏ Trắng đứng, khiến mắt nó mở tròn ra hơn, miệng cá trê của nó như trề ra
hơn. Đôi tai Thỏ Trắng đang từ từ cuộn xuống rồi cụp hẳn vào đỉnh đầu. Màu lông
trắng toát của Thỏ đang dần chuyển thành màu nâu bẩn bẩn của một lớp da nhẵn nhụi,
nhớt nhớt. Hai chân Thỏ co lại, dính liền nhau và kéo dài thành một khối thân với
từng ngấn khúc. Còn khuôn mặt Thỏ – điều khiến Đo Đỏ ngỡ ngàng nhất – đã không
còn đôi mắt sáng tinh khôi, chiếc mũi tam giác hồng hồng cùng hai răng cửa to
to của hàm trên. Thay vào đó là hai cục u mắt to tướng và một cái lỗ miệng tròn
vành vạnh một cách kỳ dị.
“Đại ca, đại ca bị làm sao thế này?” Đo
Đỏ vội vàng bay xuống, đến gần “quái vật” đang đứng trong tư thế gần giống một
con rắn hổ mang to lớn.
“Tớ… tớ cũng không hiểu…” Thỏ Trắng đáp
với cái miệng tròn của thân xác quái vật.
“Ôi chao… Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Nãy giờ đại ca có ăn nhầm cái gì trên đường không?” Đo Đỏ vô cùng lo lắng, bay
lượn cuống quýt quanh Thỏ Trắng.
“Ăn cái gì đâu! Cậu đi cùng tớ suốt dọc
đường cơ mà. Khoan đã nào… Hình như… Đó chính là…”
Ánh mắt gằm gằm từ cục u trên đầu Thỏ Trắng
cho phép Đo Đỏ nhận thấy đại ca của nó đang suy nghĩ một cách nghiêm nghị.
“Đúng rồi! Một câu thần chú!” Thỏ Trắng bất
chợt nói với Đo Đỏ.
“Thần chú nào ạ?”
“Câu thần chú trên cây đa!”
“Hả? Thần chú trên cây đa sao? Cái câu
mà em đọc từ trên kia á?”
“Phải.”
“Vậy là… đọc thần chú thì sẽ biến hình?”
“Đúng.”
“Nhưng em cũng đọc mà. Đại ca nhìn em có
biến hình biến hóa gì đâu!”
“Vì cậu không có hai viên ngọc ở tai như
tớ.”
“A, em hiểu rồi!” Đo Đỏ bay lượn quanh Thỏ
Trắng, rồi lại nhìn lên cây đa lơ lửng. “Hẳn đây là một phép thần nữa của pháp
sư Sói Ngây Thơ!”
“Có lẽ vậy. Và tớ dám chắc rằng thần chú
của pháp sư không thể không có ý nghĩa nào đó trong cuộc hành trình của chúng
ta.”
“Vâng. Em thấy cũng khá hay đấy. Nhưng
mà biến hình thế này để làm gì nhỉ?”
Đo Đỏ bay lượn vòng xung quanh thân hình
kỳ dị dài ngoằng của Thỏ Trắng. Nó cũng chưa hết ngỡ ngàng khi nhìn thấy trước
mắt nó là một đại ca Thỏ Trắng… không tai! Thỏ Trắng thì nắm nắm bàn tay để cảm
nhận rõ hơn cái sức mạnh của từng cơ bắp. Rõ ràng thân xác này khỏe hơn thực lực
của nó rất nhiều.
“A…!” Đo Đỏ thốt lên với tiếng “a” kéo
dài. Rõ ràng là nó đã phát hiện ra một điều gì đó.
“Có chuyện gì vậy Đo Đỏ?”
“Nếu em không nhầm thì…”
“Thì sao?”
“Thì đây chính là… địa quân giun đất!”
“Giun đất sao?” Thỏ Trắng nhìn hai ngón
tay bèn bẹt dị hợm trên tay trái của mình. “Tớ là một tên giun đất sao? Giun đất
có tay sao?”
“Rất có khả năng như vậy! Đại ca đã biến
thành một tên giun đất.”
“Nếu đúng thế thì... À, thảo nào, bọn sư
tử bé tẹo kia lại sợ giun đất đến vậy. Cậu nhìn xem, có phải tớ đã to lớn hơn
kích thước cũ không nào?”
“Đúng vậy. Gấp đôi ấy, đại ca ạ.”
“Ái chà, tớ cũng đã hiểu vì sao trước
câu thần chú đầu tiên có một chữ S rồi. Đó chính là hình ảnh giun đất được vẽ
đơn giản.”
“Vâng, em cũng nghĩ thế. Đại ca ơi, còn
hai câu nữa trên tấm bia đá. Với chữ A ngược và chữ D.”
“Đo Đỏ, mau mau bay lên đó, đọc lại cho tớ
xem nào.”
“Vâng ạ.”
Tiếng phành phạch của những chiếc lá
trên đầu Đo Đỏ lại hướng về ngọn cây đa. Củ cà rốt nhỏ bé như chim ruồi ấy lại
xuất hiện trước tấm bia đá. Và những dòng chữ trên bia vẫn lấp lánh ánh sáng kỳ
diệu như ban đầu.
“Bánh
xèo kẹo kéo lợn béo bánh chưng, lá bí đỏ xỏ lá bí xanh.” Đo Đỏ đọc.
Vừa dứt lời, phép biến hình thứ hai xảy
ra với Thỏ Trắng. Đôi tai dài của nó xuất hiện trở lại, và lớp lông trắng lại
thay thế lớp da nâu nhớt nhớt của giun đất.
“À, hóa ra câu thần chú này biến đại ca
trở lại là một đại ca Thỏ.”
“Hì hì, cái đầu và đôi tai của tớ khá giống
chữ A ngược.” Thỏ Trắng nói trong khi vuốt vuốt đôi tai yêu quý vừa mới trở lại
của mình.
“Ái chà, ông pháp sư này thật thú vị. Hi
hi.” Đo Đỏ nhìn xuống dưới đất rồi lại nhìn tấm bia. “Đại ca đoán xem câu thần
chú cuối cùng nói về ai nào?”
“Chữ D à? Ha ha! Rõ ràng đó là một cái bờm
sư tử.”
“Đại ca sẽ biến thành một tên sư tử tí
hon sao?”
“Tớ nghĩ mình đoán đúng. Thử xem nào!”
“Vâng, đại ca đọc nhé: Lá bí đỏ xỏ lá bí xanh.”
“Lá bí đỏ xỏ lá
bí xanh.” Thỏ Trắng lặp lại.
Lần này, Đo Đỏ nhìn thấy đại ca của nó
đã thực sự hóa thành một anh chàng sư tử lông vàng với bộ bờm màu đen tuyền thật
rậm rạp và oai hùng. Cái đuôi ngắn cũn của Thỏ Trắng đã kéo dài ra thành đuôi
sư tử, có thể vẫy qua vẫy lại một cách linh hoạt. Và đầu những ngón chân mọc ra
móng vuốt sắc nhọn có thể chìa ra hay thu vào theo ý muốn.
“Đại ca! Đại ca ơi! Đại ca đâu rồi?”
Đo Đỏ vừa bay xuống vừa cất tiếng gọi,
lượn vòng xung quanh mặt đất. Rõ ràng nó đang trong tư thế tìm kiếm Thỏ Trắng đứng
bên dưới, nhưng đôi mắt của nó thì cứ ngước lên nhìn bầu trời.
“Này, tớ ở đây.” Thỏ Trắng nói. “Cậu
nghĩ tớ biến thành con kiến đấy hả? Tuy cư dân sư tử có kích thước tí hon,
nhưng cũng đâu đến nỗi không thể nhìn thấy!”
“Hì hì. Em đùa một tí thôi.” Đo Đỏ cười
khì.
“Tốt rồi. Với diện mạo này, tớ có thể
đàng hoàng gia nhập Vương quốc Mãnh Sư và giải cứu Nai Tai Trắng. Cần phải
nhanh chóng tìm ra tung tích của em ấy!” Thỏ Trắng nắm chặt bàn tay.
“Biết đi đâu mà tìm bây giờ?”
“Phải hỏi thăm ai đó quanh đây thôi.”
“A, đại ca ơi! Có ngôi nhà đằng kia!”
Phía xa xa, sau hàng cây bên một sườn đồi,
có làn khói nghi ngút bốc lên. Ngôi nhà bên dưới làn khói có mái ngói màu xanh
đen, gạch tường màu đỏ nâu, còn những ô cửa sổ màu xanh lam.
“Chúng ta đến đó xem sao.” Thỏ Trắng nói
vậy rồi quay lại nhìn cây đa lơ lửng. “Cám ơn pháp sư Sói Ngây Thơ nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT