Tất cả đứng lặng. Trận địa chỉ còn lửa
và khói bốc lên nghi ngút. Không còn tiếng binh khí, không còn tiếng hò hét. Cả
dân sư tử và giun đất sững sờ nhìn nhau. Chúng thấy ở nhau những vết thương đẫm
máu với một sự xót xa khốn khổ mà trước đó mọi cảm xúc đã bỏ qua. Chúng nhìn những
đống gạch đá vụn vữa nằm lẫn với vô số thi thể quân sĩ tử trận, lòng dợn lên một
nỗi niềm đau xót. Khoảnh khắc bàng hoàng chợt ập đến từng kẻ lớn nhỏ. Đôi mắt lạnh
lùng của lão Đại tướng giờ đã hoàn toàn đổi khác. Lão nhìn lại thanh giáo mình
đang cầm, từ từ hạ xuống và buông tay. Những tên giun đất khác cũng lồm cồm bò
dậy, lặng lẽ nhìn quanh. Đám dân sư tử, kẻ gạt vệt máu trên má, kẻ nhấc đá tảng
ra khỏi thân mình đồng đội, kẻ đang nắm gươm đao trong tay thì buông thõng xuống
đất. Bọn sư tử không quân từ từ hạ cánh, đáp xuống những sân thượng của ụ nhà đất,
mái tháp, bậc thềm. Tất cả lặng lẽ nhìn nhau rồi cùng nhìn về một phía: nơi vừa
vang lên tiếng hát thần.
“Xin hãy dừng lại, hỡi tất cả mọi người!”
Bé Chị đứng trên một vị trí cao và nói. “Đừng đánh nhau nữa! Hãy dừng lại trước
khi quá muộn. Chúng ta có thể hóa giải tất cả mọi hận thù bằng cách khác, không
phải thế này. Hãy nhìn xem hậu quả đớn đau của cuộc chiến. Đó là điều không ai
trong chúng ta mong muốn. Xin hãy để cho lòng đất được bình yên…”
Sau một phút im lặng, Hàm Sấm tiến ra
trước mặt lão Đại tướng quân.
“Cô bé nói đúng. Thực tình chúng tôi
không muốn những đau thương này xảy ra. Chúng ta có thể sống hòa bình. Sư tử ở
trên, giun đất ở dưới. Không phạm đến nhau. Chúng tôi muốn là bạn, không phải
nô bộc cho các ông.”
“Nhưng những trận động đất cứ tàn phá
thành phố Phì Nhiêu của bọn ta.” Lão Đại tướng đáp. “Các ngươi cần phải xây sửa
hang hốc, tháp đền, đại lộ cho bọn ta. Và nhất là trao trả bọn ta Chiếc Vòng
Quyền Năng mà một trong số các ngươi đã đánh cắp.”
Hàm Sấm chưa kịp đáp thì Thỏ Trắng, sau
khi biến hóa trở lại nguyên hình, đã lên tiếng:
“Sư tử tí hon không đánh cắp! Dân tộc nhỏ
bé này đã chịu nỗi oan ức suốt ba mươi năm như thế là quá đủ rồi!”
“Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà ngươi nói
thế?”
“Tôi là một người bạn của sư tử, và cũng
có thể là bạn của các ông. Lời tôi nói hoàn toàn chính xác. Chính cuốn sách Quyền
Năng trong tàng thư viện của các ông đã xác định điều ấy. Sư tử không đánh cắp
báu vật.”
“Nếu không phải chúng thì còn ai? Không
lẽ chính bọn ta đã đem giấu Chiếc Vòng ư? Không lẽ chính bọn ta lại muốn tai họa
ập đến trên đầu mình, sau khi Chiếc Vòng Quyền Năng bị nhấc khỏi chính điện?”
“Chính thế! Một trong số địa quân giun đất
các ông đã lấy đi Chiếc Vòng, chiếm hữu làm của riêng hòng đoạt lấy sức mạnh
quyền năng của thế giới lòng đất. Kẻ đó trước kia đã luôn ở gần Chiếc Vòng, có
thể là một tên lính canh đền thờ, và đã lén lút ăn trộm Chiếc Vòng. Nghĩ lại
xem, không một người dân sư tử bé nhỏ nào có thể đến gần và đủ sức nhấc Chiếc
Vòng được. Chỉ có thể là một địa quân khổng lồ, tâm địa xấu xa mới đánh cắp
nó!”
Lão Đại tướng hết sức ngỡ ngàng khi nghe
kẻ lạ mặt tai dài nói. Lão bừng bừng nộ khí, nắm chặt hai bàn tay, nhưng không
tấn công Thỏ Trắng và sư tử. Lão quay lại nhìn lũ giun đất cấp dưới của mình.
Đôi mắt lạnh lùng của lão lừ lừ nhìn khắp một lượt bọn chúng, và Thỏ Trắng biết
lão đang nghĩ gì.
“Không phải bọn chúng đâu, Đại tướng.
Ngài đừng dò xét chúng làm gì nữa. Bởi vì tên trộm sau khi chiếm đoạt báu vật,
đã có sức mạnh khôn lường. Hắn đã lột xác, và biến hình thành một kẻ dữ, đầy
gian trá và độc ác. Đó chính là Đỉa Ngàn Chân!”
Lão Đại tướng và bọn địa quân kinh hoàng
như không tin nổi vào tai mình. Kẻ lạ mặt này là ai mà to gan lớn mật đến thế?
Nó dám nói phạm đến chính thần minh uy quyền của thành phố Phì Nhiêu! Thật là
vô lý! Thật là hoang đường!
“Đỉa Ngàn Chân gian trá không phải là thần
của các ông. Thần Công Minh Ánh Sáng mới tạo ra Chiếc Vòng Quyền Năng và sức sống
kỳ diệu trong lòng đất này.” Thỏ Trắng nói tiếp. “Có một điều các ông có thể dễ
dàng nhận ra, và là một minh chứng rõ ràng cho lời tôi nói: trước khi Chiếc
Vòng bị mất, không có thần Đỉa Ngàn Chân nào, còn sau đó…”
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Thỏ Trắng chưa nói hết câu thì một tiếng
động lớn phát ra từ phía hang dẫn lối vào đền thờ. Không khí như bị uốn cong.
Gió mạnh nổi lên như có bão. Một khối đen lạ lùng xuất hiện trước cửa hang. Khối
lạ dần dần hiện rõ một quái vật dị thường, cao lớn gấp đôi lão Đại tướng, bay
lơ lửng trên không trung. Quái vật có hàng ngàn cái chân ngoe nguẩy, thân hình ục
ịch uốn éo đáng sợ. Đặc biệt, cái miệng quái vật khi mở ra đã để lộ vô số răng
nhọn ghê tởm.
“Kẻ nào đang nói đến ta đấy?”
Đôi mắt của hắn như mắt ốc sên, kéo dài
về phía hai Thỏ Dũng Sĩ và các quân sĩ hai phe.
“Gừ… Đại tướng quân, chúng đã nói gì? Nhắc
lại cho ta nghe!”
“Bẩm… Bẩm thần… Đỉa Ngàn Chân…” Lão Đại
tướng run rẩy không nói nên lời.
“Ta đã nói,” Thỏ Trắng lên tiếng, “Ngươi
không phải là thần của họ. Ngươi đã đánh cắp Chiếc Vòng Quyền Năng và vu oan
cho dân tộc sư tử tí hon… Phải rồi! Kia! Chính là nó! Ngay trên đầu Đỉa Ngàn
Chân, mọi người hãy nhìn xem, khối hằn lên trên đầu hắn trông giống như những
chiếc sừng, nhưng tôi nghĩ đó chính là Chiếc Vòng Quyền Năng!”
Cả Hàm Sấm và lão Đại tướng cùng quân sĩ
hai bên kinh ngạc nhìn lên hướng Thỏ Trắng đã chỉ. Quả thực, trên đầu Đỉa Ngàn
Chân, có một chiếc vương miện lạ kỳ. Nó ăn sâu và dính liền vào khối da thịt của
Đỉa Ngàn Chân. Năm mấu nhọn của chiếc vương miện bị bao phủ bởi một lớp chất sừng
sần sùi màu tím đen, hình thành nên năm khối u sừng ngắn.
“Lẽ nào…” Lão Đại tướng khẽ thốt lên
trong khi đôi mắt vẫn mở to nhìn Đỉa Ngàn Chân.
“Hóa ra… đây mới chính là… kẻ đã gây biết
bao thương đau cho dân ta!” Hàm Sấm tức giận nắm chặt thanh kiếm trong tay. Đôi
mắt hắn lộ rõ cơn phẫn nộ.
Đám dân sư tử rì rầm. Bọn giun đất không
nói năng gì.
“Gừ… Các ngươi sắp tạo phản sao? Các ngươi
tính làm gì hả? Gừ…” Đỉa Ngàn Chân uốn éo thân mình. “Nếu những lời thằng tai
dài đều đúng thì làm sao hả? Các ngươi sẽ bắt đền ta ư? Hả? Sao đây? Các ngươi
đang nghĩ gì hả? Phải! Ta đang đội Chiếc Vòng Quyền Năng đấy! Tên lính canh mất
tích năm xưa đang ở trước mặt ngươi đấy, Đại tướng quân! Ha ha ha! Ba mươi năm
nay, ta tận hưởng quyền lực một cách sung mãn và khoái trá làm sao! Trong khi
lũ giun đất thì phát điên mà trở nên hung bạo, cuồng nộ, bọn sư tử bé tẹo lại
nhát như cáy, chỉ biết an phận chịu đựng kiếp nô lệ, chẳng dám hé răng nửa lời.
Một lũ lông lá hèn yếu và ngu xuẩn đã trở thành những con cờ giải trí cho ta.
Các ngươi chỉ biết làm lụng cực nhọc mà chưa bao giờ tự hỏi tại sao mình lại phải
làm! Ha ha ha! Ôi sao mà trò chơi này lại buồn cười đến thế? Thôi, ba mươi năm
nay ta đã chơi chán rồi. Giờ đây cũng chẳng thèm giấu giếm gì các ngươi nữa. Ta
nhắc lại cho tất cả các ngươi rõ: Ta chính là chủ nhân đích thực của Chiếc Vòng
Quyền Năng! Ha ha ha!”
Nghe những lời ấy, lão Đại tướng quân tức
giận cực độ, hét lên một tiếng vang khắp khoang vòm. Liền đó, lão nhặt lấy
thanh giáo dài dưới đất, phóng về phía Đỉa Ngàn Chân với một mãnh lực phi thường.
“Ùm bòa òa!”
Thanh giáo đâm trúng thân mình quái vật,
nhưng bật trở lại như vừa đụng phải một lớp cao su siêu đàn hồi. Còn Đỉa Ngàn
Chân thì chẳng có dấu hiệu thương tích nào.
Những tên giun đất khác lập tức khuân đá
tảng cực lớn, ném mạnh vào Đỉa Ngàn Chân. Hàng chục tiểu đội sư tử không quân
cũng bay lên, nhắm tên quái vật khổng lồ mà phóng đạn. Nhưng tất cả đều chỉ như
gãi ngứa cho Đỉa Ngàn Chân.
“Ha ha ha! Các ngươi là ai mà nghĩ rằng
có thể đối đầu với sức mạnh quyền năng của ta? Không! Chẳng kẻ nào có thể sánh
ngang uy lực của ta cả! Ta là Đỉa Ngàn Chân bất khả chiến bại! Ha ha ha!”
“Ngươi sai rồi!” Thỏ Trắng hét lớn. “Chẳng
có sự gian trá nào được phép tồn tại mãi mãi! Chẳng kẻ độc ác nào không bị tiêu
diệt đâu!”
“Vậy thì hãy xem đây… Ta ghét nghe giọng
điệu của ngươi lắm rồi, thằng tai dài ạ!”
Một cơn cuồng phong dần nổi lên như
giông tố bão bùng. Cái miệng ghê tởm của Đỉa Ngàn Chân đang mở rộng ra, hút lấy
mọi vật trước mắt hắn như một xoáy nước khổng lồ. Đất đá bị cuốn bay. Lập tức,
tất cả đám dân sư tử cố gắng nắm chắc lấy những sợi dây thừng quấn quanh địa
quân giun đất. Còn lũ giun đất thì bấu chặt vào những mỏm đá, ụ đất, bờ thành.
“Mọi người, hãy nắm chắc tay nhau!” Thỏ
Đỏ hét lớn. “Bé Chị, Bé Tí, Bé Em, Nai, hãy chạy về phía này, nấp sau các bức
tường thành tháp, nhanh lên! Đo Đỏ, cậu cũng bay về bên này đi, tránh xa vòi rồng
của Đỉa Ngàn Chân!”
Bé Em nắm tay Bé Chị và Bé Tí, chạy thật
nhanh khỏi khu vực cửa hang. Nai Tai Trắng và các củ cà rốt cũng nhanh chóng tìm
đến vị trí đứng của lực lượng Không quân. Trong cơn gió mạnh đang ngày một lớn,
mọi vật hỗn loạn, không trung hầu như không còn ánh sáng vì nhiều ngọn đuốc đã
vụt tắt. Thỏ Đỏ và Thỏ Trắng đứng cạnh bên nhau, cố gắng trụ vững để che chắn
cho đám dân sư tử đang bám vào áo choàng xanh của mình. Đất đá vụn bị gió cuốn
lên khiến chúng tối tăm mặt mũi. Trong cơn hỗn loạn ấy, bỗng nhiên, trước mắt
hai Thỏ Dũng Sĩ, Đo Đỏ hiện ra, cố gắng chấp chới bay ngược chiều gió.
“Đo Đỏ, cố lên! Tớ sắp với được cậu rồi!”
Thỏ Đỏ gào thét.
“Không, đại ca!” Lời đáp của Đo Đỏ khiến
cả hai Thỏ giật mình. “Em cố gắng bay đến gần để được nói lời vĩnh biệt với đại
ca…”
“Cậu nói cái gì thế? Vỗ cánh mạnh hơn
đi! Tớ sẽ tóm được!” Thỏ Đỏ nói.
“Không, đại ca không cần phải làm thế.
Hãy bám chắc bờ thành và bảo vệ cho mọi người là được rồi. Chỉ một lúc nữa
thôi, không lâu đâu, em nghĩ thế. Còn em, em sẽ bị Đỉa Ngàn Chân hút lấy. Em sẽ
tiêu diệt hắn.”
“Cái gì? Cậu nói gì lạ thế?” Thỏ Trắng
nheo mắt và hét lớn.
“Chính là ‘tam giác’ và ‘mũi tên’, đại
ca ạ! Em chính là ‘tam giác’ và ‘mũi tên’ trong lời tiên tri của cuốn sách quyền
năng! Em sẽ đâm xuyên ‘kẻ dữ ngông cuồng’ là Đỉa Ngàn Chân kia!”
“Hả? Nghĩa là sao?”
“Em đã nhìn thấy một mũi tên đặt trên một
tam giác nơi bức vách trong hang. Hình ảnh ấy ghép lại chính là củ cà rốt.
Chính là cà rốt!”
“Ôi, không… Đo Đỏ, có lẽ nào…”
Thỏ Trắng bàng hoàng nhớ lại những họa
tiết trên vách hang. Những hình tam giác và mũi tên xoay chiều hỗn độn. Nhưng
Đo Đỏ đã nhìn thấy chính mình ở một hình ghép hai họa tiết. Một mũi tên chỉ xuống,
chạm vào một tam giác lật ngược.
“Chắc chắn là vậy.” Đo Đỏ nói tiếp. “Em
sẽ tiêu diệt Đỉa Ngàn Chân, không còn được nhìn thấy đại ca và mọi người lần
nào nữa. Đại ca ơi, em rất vui vì trong đời mình đã từng được quen biết đại ca.
Thật vinh dự làm sao khi em trở thành người truyền ngọc thần cho đại ca và cùng
đại ca phiêu lưu trong hành trình tìm cứu Nai Tai Trắng. Nhưng đến giờ phút này
đây, em phải dừng lại thôi. Đại ca hãy bảo trọng nhé!”
“Ôi, Đo Đỏ... Tớ thật hối hận vì mình đã
không tìm ra ý nghĩa lời tiên tri ngay từ sớm. Tớ không muốn cậu phải hy sinh!
Tớ không muốn chút nào! Cậu là một củ cà rốt đáng mến, vui vẻ, dễ thương, thật
thà, tốt bụng. Phải rồi… Cà rốt là biểu tượng của lòng trung tín ở xứ sở này,
là những người bạn tuyệt vời của dân chúng sư tử tí hon. Tại sao tớ không nhận
ra từ sớm cơ chứ? Ôi, tớ thật là một kẻ vô tâm và ngu ngốc!”
“Đại ca, đại ca đừng nói thế. Trong mắt
em, đại ca luôn là một người anh hùng hiệp nghĩa. Đại ca không bao giờ thờ ơ
trước những sự bất công và những điều trái mắt. Đại ca không sợ hãi điều gì, mà
luôn dũng cảm, đường hoàng làm điều chính nghĩa. Em ngưỡng mộ đại ca lắm. Và em
hy vọng rằng việc cuối cùng em có thể làm đây sẽ giúp ích phần nào trên hành
trình nghĩa hiệp mà đại ca đang đi. Vĩnh biệt đại ca!”
“Không! Đừng đi, Đo Đỏ! Đừng!”
Hai Thỏ Dũng Sĩ hét lớn vừa lúc cơn cuồng
phong lên đến cực đỉnh. Đo Đỏ và cát bụi bị hút mạnh vào xoáy không khí nơi miệng
Đỉa Ngàn Chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT