Hàm Sấm nói xong, không có một tiếng trả lời nào cất lên. Nhưng điều đó không có nghĩa là địa quân không nghe thấy. Những tên giun đất từ các công trường và các bãi tập đã ngoái lại nhìn. Ánh mắt chúng lừ lừ nhìn đám dân sư tử vừa mới kéo đến. Một không khí im lặng lạnh lùng bao trùm cả thành phố, trải dài từ những tên địa quân đến khắp các nẻo đường của Đại lộ.

Đám dân sư tử đã bắt đầu nghe thấy tiếng trườn soàm soạp của nửa thân dưới địa quân, tiếng răng rắc của những bàn tay bèn bẹt đang nắm lại. Những tên giun đất tiến ra Đại lộ. Hai tên. Bốn tên. Bảy tên. Dần dần, mười tên giun đất khổng lồ đã sừng sững trước mặt dân sư tử nổi loạn. Tầm nhìn của đám lông lá tí hon giờ đây hầu như không còn thấy đỉnh vòm của khoang thành phố nữa, thay vào đó là các khối u vai và bắp tay cuồn cuộn của địa quân. Chúng di chuyển chầm chậm về phía đám đông sư tử. Bất chợt, một tiếng nói hầm hè từ phía bậc thềm cao cao cất lên, thu hút sự chú ý của cả mười tên giun đất và đám tí hon:

“Tên kia, ngươi là ai?”

Hàm Sấm ngước lên nhìn lão Đại tướng quân giun đất. Lão đang đứng trên một bậc thềm cao, trước một tòa tháp đất. Từ vị trí ấy xuống đến Đại lộ, nơi Hàm Sấm đang đứng, cách nhau hơn năm mươi bậc thang.

“Lão Đại tướng, không nhớ ta sao?” Hàm Sấm đáp. “Hai năm trước, rất nhiều tên trong số các ngươi đã ngã quỵ dưới một cuộc nổi dậy. Đó chính là nghĩa binh của Hàm Sấm ta. Và ngày hôm nay, sau khi đã thoát khỏi ngục Sấu Đá, ta đã trở lại.”

“Ngươi muốn gì?” Lão Đại tướng lạnh lùng hỏi.

“Ta nhắc lại: các ngươi phải dừng ngay thái độ độc đoán và hành xử bất công với dân sư tử chúng ta!”

Lão Đại tướng nghe vậy, liền di chuyển xuống theo các bậc thang. Lão lừ lừ trườn đi, ánh mắt xoáy sâu vào kẻ lông lá bé nhỏ vừa lên tiếng. Càng tiến gần về phía sư tử, những u vai và hai cánh tay nổi đầy gân của lão càng hiện lên rõ nét. Các đốt thân của lão co giãn như một cái lò xo khổng lồ, đẩy đưa cả thân mình di chuyển về phía trước.

Đến trước mặt Hàm Sấm, lão dừng lại. Hai u mắt to lớn của lão dần chuyển sang trạng thái trợn trừng, long sòng sọc, nhìn xuống tên sư tử tí hon chỉ nhỏ bằng một phần mười lão. Và bất ngờ, lão giáng một nắm đấm tựa như khối đá lớn rơi từ trên núi xuống mặt đất và nói:

“Không!”

Đám dân sư tử kinh hoàng cực độ trước lực đấm khủng khiếp của lão khổng lồ. Có tên đánh rơi ngọn đuốc mình đang cầm trên tay. Vài ba tên sư tử không quân thì may mắn bám chặt vào khung sắt cà rốt mới có thể giữ vững thăng bằng.

“Anh em! Đừng sợ! Hắn to lớn hơn mỗi người chúng ta. Nhưng hắn không thể thắng được hợp lực của toàn dân ta! Hãy đoàn kết và cùng nhau hạ gục chúng!”

Ngoái lại nhìn anh em dân sư tử trong khoảnh khắc, Hàm Sấm hất tay cầm thanh gươm về phía trước và hô lớn:

“Vương quốc Mãnh Sư vĩ đại! Sư tử tí hon vĩ đại!”

Ngay lập tức, đám đông sư tử tản ra hai bên. Hàng loạt dây thừng được tung lên thân mình lão Đại tướng. Lực lượng Không quân thì bay vòng ra phía sau bọn giun đất, bắn tên liên tiếp vào chúng như những trận mưa rào. Hàm Sấm nhảy phóc lên các ụ nhà đất, tiếp cận tòa tháp cao cao gần bên lão Đại tướng trong chưa đầy nửa phút. Từ đỉnh tháp cao, hắn nhảy xuống một vai lão. Vừa đáp xuống đúng vị trí dự tính, hắn giơ thanh gươm lên, định lấy đi con mắt của Đại tướng.

“Gừ! Chúng mày khá nhanh nhẹn đấy! Nhưng hãy xem đây!”

Với một lực tay sung mãn, lão Đại tướng chộp lấy một sợi dây thừng vừa tung lên trên mình, giật ngược về phía sau. Tên sư tử lính ở bên dưới đang nắm chắc dây thừng, bỗng cảm thấy mình bị kéo bốc lên không trung. Hắn đập đầu vào bụng Hàm Sấm, khiến cả hai cùng rơi về phía sau lưng lão Đại tướng. Tên sư tử lính ngã huỵch xuống mặt đất, còn Hàm Sấm thì nhanh tay tóm lấy sợi dây thừng khác, đánh đu tiếp cận hông sườn của lão khổng lồ. Vừa đâm những nhát gươm vào thân mình Đại tướng, hắn vừa hô lớn:

“Anh em! Kéo mạnh xuống! Hạ những tên to xác này đi!”

Hàng trăm sợi dây thừng được kéo căng hết sức. Cả lão Đại tướng và mười tên giun đất tối tăm mặt mũi bởi hàng loạt thế trận dây thừng kết hợp mưa tên, mưa đạn trứng phóng tới tấp từ trên xuống. Bọn giun đất điên cuồng vùng vẫy, vung tay cố đấm những cặp đôi sư tử - cà rốt đang bay trên đầu. Nhiều tên đã ngã sầm xuống như một con đập nước vỡ vì không chịu nổi hợp lực dây thừng của sư tử bên dưới. Những tên khác bắt chước chủ tướng của mình, tóm lấy một vài sợi dây thừng, giật lên không trung. Bọn sư tử nắm chắc dây thừng bị bốc tung lên cao, lao về phía những bức tường đền tháp, ụ nhà đất, đập mạnh thân mình một cách đau đớn. Nhiều tên sư tử khác thì bị lão Đại tướng cúi xuống tóm lấy, ném mạnh về phía thành khoang thành phố.

“Ôi không!... Không!...” Thỏ Trắng khẽ thốt lên. “Họ không nên làm thế này. Chỉ toàn thương tích và chết chóc mà thôi… Không! Trận chiến này phải dừng lại càng sớm càng tốt!”

Bỗng nhiên nó thấy Thỏ Đỏ chạy lên bậc thang về phía nó.

“Huynh đệ! Chúng ta phải trợ giúp dân sư tử! Quân số tử thương đang tăng lên!”

“Nào! Hai chúng ta hãy biến thành khổng lồ!”

Và sau câu thần chú, hai đứa đã sừng sững vươn lên trước mặt mọi người. Đám sư tử thấy có thêm hai tên giun đất khổng lồ thì chợt hoảng hốt, nhưng khi nhìn những tà áo choàng xanh tung bay, chúng lại yên lòng và hiểu rằng phe mình đã có đồng minh. Thỏ Đỏ và Thỏ Trắng lừ lừ tiến ra trận địa trên Đại lộ, rồi nhanh chóng vung tay đấm bọn giun đất những quả trời giáng. Lão Đại tướng đã thoát khỏi những sợi dây thừng bủa vây lên mình. Sau giây lát toan tính, lão tung một cú đấm vào bức tường tháp gần đó. Vụn vữa vỡ ra. Những khối đá xây tường lăn xuống như núi lở. Lão nhặt lấy một khối đá lớn, định ném mạnh nhằm vào một nhóm dân sư tử đông nhất mặt trận. Thỏ Đỏ nhìn thấy, liền xông tới, huých mạnh vào be sườn lão, khiến cả hai đổ ầm xuống như hai cột chống trời vừa gãy.

Hàm Sấm bị phần đuôi của lão Đại tướng quất bay về phía ba chị em sư tử.

Uỳnh!

“Ôi!” Bé Chị chạy xuống chỗ Hàm Sấm vừa rơi. Những bậc thang nát vụn. “Hàm Sấm! Anh có làm sao không?”

“Tôi… tôi…”

Hàm Sấm đã bị gãy nát các xương nửa người bên trái. Hắn gắng gượng dậy nhưng rồi lại ngã quỵ. Máu loang lổ khắp bộ giáp vai, chảy xuống chân như những dòng nước mắt.

“Em gái… hãy đi… đi khỏi đây… Nơi này nguy… hiểm lắm…”

“Ôi... Nhìn anh bị thương khắp người rồi kìa…”

Bé Chị vừa đỡ lấy Hàm Sấm, vừa sợ hãi nhìn quanh. Cảnh tượng khủng khiếp đang diễn ra trước mắt cô bé quả thực hãi hùng. Những người dân sư tử tí hon bé nhỏ cứ lần lượt thay nhau va đập vào các mảng tường thành, sau khi bị địa quân phản công. Có nhiều kẻ vì không chạy kịp nên đã bị thân mình to lớn của giun đất giẫm lên. Gươm đao bé nhỏ của chúng không chọi lại được với những nắm đấm và mũi giáo khổng lồ. Hai trong số mười tên giun đất đã bị trói chặt, trong khi đó, ba phần mười quân số sư tử thì đã tử trận. Binh đao, lửa khói nghi ngút khắp nơi. Máu thẫm tràn lan mặt đất…

Bỗng một ký ức vụt qua tâm trí Bé Chị. Cô bé vẫn đỡ lấy Hàm Sấm nơi tay, nhưng nhắm mắt lại. Môi miệng cô bé bắt đầu cất lên những lời ca ngọt ngào:

“A la la la

A la la la…

Này bạn thân yêu ơi,

Hãy lắng nghe tiếng trái tim tôi

Những tiếng ca ngọt ngào sâu lắng

Những thanh âm mềm mại trắng trong

Này bạn thân yêu có biết không

Tôi có một thần dược diệu kỳ

Sẽ xoa dịu mọi nỗi thương đau

Sẽ xua tan mọi nỗi âu sầu

A la la la

A la la la…”

Phép thần kỳ đã chữa trị vết thương Hàm Sấm trong phút chốc. Máu ngừng chảy và xương lại lành. Hắn không còn đau đớn gì nữa. Đôi chân lại đứng vững trên mặt đất. Hai cánh tay lại đầy sức sống. Như được hồi sinh, hắn ngỡ ngàng nhìn Bé Chị:

“Ta có đang mơ đây không? Ôi, thật là kỳ diệu! Cám ơn cô bé!”

Một tảng đá lao về phía hai đứa. Hàm Sấm ôm Bé Chị vụt tránh qua một bên.

“Hãy chạy lên trên kia đi em!” Hắn chỉ về phía bậc thềm an toàn.

“Nhưng…”

Sau khi rời khỏi Bé Chị, Hàm Sấm lại xông ra chiến trận. Những tiếng binh đao và lửa khói lại ập đến với hắn. Hai Thỏ Dũng Sĩ đã giúp quân sư tử đánh ngất được năm tên giun đất nữa. Lão Đại tướng vừa bị lãnh những quả đấm của hai kẻ khổng lồ phe địch. Lổm nhổm bò dậy, lão chợt nhìn thấy thanh giáo của tên lính cấp dưới nằm trên mặt đất. Thanh giáo khổng lồ, lớn gấp chục lần thanh kiếm Hàm Sấm. Với lấy thanh giáo, lão nhắm thân mình Thỏ Đỏ, dự định sau khi giết được nó, sẽ đến lượt tên áo choàng xanh còn lại.

Nhưng ngay khi vừa giương mũi giáo lên, cả lão Đại tướng và tất cả đấu thủ hai phe đều nghe thấy một tiếng ca vang vọng khắp vòm thành phố Phì Nhiêu:

“Lửa, máu và thương đau

Những hoang tàn đổ nát của một cuộc chiến

Đang vây quanh tôi như những cơn mê

Ôi chao, thương thay cho những giọt nước mắt

Đã bị ố hoen bởi bụi khói tro tàn

Máu kia sao cứ mãi tuôn

Vết thương kia mãi nộ cuồng phong vân

Xin hãy dừng!

Xin hãy buông!

Xin hãy để cho lòng đất được tĩnh dưỡng

Đất đã thấm quá nhiều

Những giọt lệ đỏ thương đau

Đá đã nghe quá nhiều

Những tiếng kêu than oán âu sầu

Xin hãy dừng!

Xin hãy buông!

Xin hãy để cho lòng đất được tĩnh dưỡng

Niềm an vui

Xin hãy đến trong hòa bình

Tình thân hữu

Xin hãy trở lại

…trong tha thứ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play