Lãnh Hương Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, nhịn không được nhẹ giọng du
dương nói: “Mấy ngày trước Hoàng Phủ công tử ”vừa lúc” muốn tới ”Diệu Từ am” ở vùng lân cận, lúc này lại ”vừa lúc” phải đến Kinh Thành ?”
Hoàng Phủ Đình Ngạn cao giọng cười, nói: “Ta thừa nhận lần trước là ta thuận
miệng bịa chuyện, nhưng lần này là thật. Nhà của ta ở Kinh Thành, lần
này đến Giang Nam là vì công việc, chuyện cũng đã xong vốn nên trở về.”
“Thì ra là thế, nhưng mà……..” Lãnh Hương Nhi có chút do dự nói: “Ta trời
sinh thích lo chuyện bao đồng, chỉ sợ không những sẽ trì hoàn hành trình của Hoàng Phủ công tử, ven đường còn có thể gây ra không ít phiền
toái.”
Hoàng Phủ Đình Ngạn cười cười nói: “Việc này, cô nương
không cần lo lắng, thành thật mà nói thích lo chuyện bao đồng, tại hạ
cũng không tốt hơn nhiều!
Huống hồ, chính là sợ trên đường đi nàng lại gặp phải chuyện gì phiền toái, hắn mới không hài lòng lo lắng để nàng đi một mình.
Cho dù võ công của nàng cao cường, người lại khá thông minh, nhưng là trên
đời luôn có một số tên âm hiểm giả dối, kẻ khác khó lòng phòng bị!
Giống như lần này, lúc đó chẳng phải nếu đối phương nói mới biết nàng trúng độc ?
Lãnh Hương Nhi gật đầu đồng ý nói: “Nói cũng phải, nếu không phải chúng ta
đều thích lo chuyện bao đồng, chỉ sợ cũng sẽ không gặp nhau.”
Nghiêm túc mà nói, hai người bọn họ đúng thật là rất giống nhau, nếu đổi lại
là nàng ở trên đường phát hiện có bọn trộm cắp ác tặc, khẳng định cũng
sẽ lập tức đuổi theo.
Nghĩ nghĩ, Lãnh Hương Nhi nhịn không được nở nụ cười, mà nụ cười yếu ớt kia làm cho nàng tăng thêm vài phần kiều mị.
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn chăm chú lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng cơ hồ không có cách nào khác di chuyển tầm mắt.
Lãnh Hương Nhi lơ đãng giương mắt, ánh mắt cùng con ngươi đen sâu thẩm kia
của hắn vội vàng giao nhau, tim đập nhanh, tiết tấu loạn nhịp, trong đầu cũng không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh lúc bị hắn kéo vào tong
lòng ngực còn bị hắn cuối người ôm lấy.
Trong những năm gần đây
chưa từng có bất kỳ nam nhân nào thân mật mà ôm nàng như vậy mặc dù sau
đó nàng rất nhanh mất đi ý thức, nhưng lúc ấy đáy lòng bỗng dưng dâng
lên một dòng xao động khác thường lại xa lạ, nàng không biết như thế nào lại nhớ rõ rành mạch…..
Tựa như giờ phút này, khi hắn nhìn chăm chú xuống, dòng xao động khác thường kia lần nữa dâng lên, khiến cho lòng nàng rối loạn.
Nàng buông con ngươi suy nghĩ xuống, che dấu vẻ không tự nhiên của chính
mình, mở miệng nói: “Nếu Hoàng Phủ công tử không sợ hành trình bị ta trì hoãn, vậy cùng đồng hành cũng là có thể.”
“Vậy thật tốt quá.”
Hoàng Phủ Đình Ngạn cười cười, bỗng nhiên thần sắc chợt tắc, giọng điệu
nghiêm túc hỏi: “Hiện tại, có thể nói cho ta biết, cô nương vừa rồi rốt
cuộc đã gặp chuyện phiền toái gì ?”
Lãnh Hương Nhi có chút chần
chờ, do dự có nên hay không nói ra, chỉ sợ cũng làm cho hắn gặp phiền
toái, nhưng dưới ánh mắt kiên trì của hắn, nàng rốt cục cũng chậm rãi
nói ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Hôm sau, thời gian đã trôi qua, đêm dài mọi người yên tĩnh.
Khi dân chúng đang trong giấc mộng đẹp, thì hai bóng dáng không tiếng động ở trong bóng đêm nhanh chóng bay vút vào trong thành, chỉ chốt lát sau,
đã lẻn vào một ngôi nhà to như thế.
Bọn họ vận một thân y phục dạ hành, cẩn thận ẩn núp ở nóc nhà, hướng phía dưới nhìn xung quanh, chỉ
thấy vài tên thủ vệ tuần tra bên trong.
Hai người ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nhau một cái, dù ai cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng
dường như chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể biết tâm ý đối phương.
Sau khi ánh mắt nhất thời giao nhau, bọn họ hầu như là có cùng động tác,
thi triển khinh công nhanh chóng đi đến phía trước nóc của một toà lầu
các.
Lãnh Hương Nhi hơi liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, trong lòng có chút bất ngờ.
Nàng vốn cho rằng, trên đời này chỉ có sư muội Thượng Quan Như Vũ cùng nàng
rất ăn ý. Dù không cần ngôn ngữ, cũng có thể dựa vào ánh mắt mà biết tâm tư đối phương. Không ngờ được, mới quen nam nhân này không lâu, nhưng
lại khiến cho nàng có loại cảm giác tâm linh tương thông…..
Nhìn
bóng dáng của hắn, lòng của nàng có một chút áy náy, giống như có chút
cảm tình phản phất dưới đáy lòng lén lút lan tràn mở ra, cảm giác lạ lẫm mà xa lạ kia khiến cho lòng nàng có chút không rõ ràng.
Hoàng Phủ Đình Ngạn liếc mắt nhìn nàng một cái, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy ?”
Lãnh Hương Nhi nhanh chóng kéo lại suy nghĩ, nói: “Không có gì, ta chỉ là
đang suy nghĩ, phải đối phó với tên Tô Đại Hào kia như thế nào.”
Gian phủ đệ này to như vậy, chính là nơi ở trong thành của ác bá Tô Đại Hào.
Người này là bà con họ hàng xa của Huyện thái gia Trương Chí Mẫn, hai người
thông đồng với nhau, cấu kết nhau làm việc xấu, cũng không có gì giỏi.
Vì ngại quan hệ giữa Tô Đại Hào cùng Huyện thái gia, nên dân chúng không
dám đụng chạm đến hắn, kết quả lại cổ vũ cho sự kiêu ngạo của hắn, chẳng những mỗi lần ở tửu lâu tiệm cơm ăn uống không trả tiền, thậm chí có
khi nhìn trúng món đồ cổ, châu báo nào đó, còn có thể mạnh mẽ hướng
thương gia “mượn” về nhà thưởng thức, nhưng chưa bao giờ trả lại dù chỉ
một ngày.
Cách đây không lâu, Tô Đại Hào nhìn trúng món đồ gia
truyền trong nhà của vị thương nhân họ Tương trong thành —- Ngọc Quan
Âm, mánh cũ lần nữa thực thi mà muốn “mượn” để thưởng thức.
Sau
khi bị từ chối, Tô Đại Hào đã thực sự tức giận phái người xông vào nhà
đối phương, đem vị thương nhân họ Tương đánh đập tàn nhẫn, ương ngạnh
đem pho Ngọc Quan Âm kia cướp đi.
Vị thương nhân họ Tương không
chỉ bị đánh gần như mất đi nửa mạng, cha già vốn đã bệnh nặng ở trên
giường nghe nói đồ gia truyền lại bị cướp đi, cảm xúc phẫn nộ, cuối cùng như vậy mà tắt khí. (die =.=)
Sự việc liên quan đến mạng người,
thế nhưng Huyện thái gia Trương Chí Mẫn lại tiếp tục bao che cho Tô Đại
Hào, tuyên bố chứng cớ không đủ cho rằng pho Ngọc Quan Âm kia xác định
là do Tô Đại Hào đoạt được, còn đe doạ Tương gia nếu lần nữa tuỳ tiện
“vu cáo”, sẽ trị tội Tương gia.
Hành vi kiêu ngạo như thế, thật sự là vô cùng xấu xa !
Tối hôm qua Lãnh hương Nhi vốn định trước tiên trộm pho Ngọc Quan Âm kia
ra, nào ngờ tên Tô Đại Mông*kia đã sớm lo lắng có bọn đạo chích nhìn
trúng kỳ trân dị bảo của hắn kiên quyết cướp đoạt, trước đó trong lầu
các nơi cất giữ bảo vật đã thiết lập rất nhiều cơ quan.
*Mông: lừa gạt, ý nói Tô Đại Hào là tên lừa gạt.
Nàng vừa chạm đến một ngăn tủ, lập tức một trận sương khói toả ra, tiếp theo là từ một bên bắn ra mấy mảnh ám khí.
Dựa vào khả năng của nàng, dễ dàng tránh được những ám khí ấy, nhưng nàng
lại không kịp ngưng thở tránh trận sương khói kia, chỉ có thể nhanh
chóng thoát ra khỏi Tô gia.
Cũng may nàng cuối cùng cũng không
rơi vào trong tay của bọn họ, nghe nói trước đây từng có ngươi đắc tội
với Tô Đại Hào, bị Huyện thái gia nhốt vào trong đại lao, ba ngày liền
không ra “Vô cớ bỏ mình chết bất đắc kỳ tử.”
Hoàng Phủ Đình Ngạn hôm qua sau khi nghe được việc này, cũng phẫn nộ không thôi.
Ngoại trừ cảm thấy khinh thường đối với hành vi xấu xa hung hăng của Tô Đại
Hào ra, hắn đối với Huyện thái gia Trương Chí mẫn lại càng khó nhận
thức.
Nếu tiếp tục bỏ mặc tên cẩu quan Huyện thái gia như vậy, sẽ chỉ càng làm cho nhiều dân chúng vô tội bị hại.
Chẳng qua, thân hắn không có một nửa quan chức, dù muốn đối phó với Trương
Chí Mẫn cũng không có lập trường hợp lí mà hữu lực, vì thế sáng sớm hôm
nay hắn viết một phong thư nói rõ việc này, lệnh Trương Đức ra roi thúc
ngựa chạy về Kinh thành trước, đem thư trình cho cha hắn, tin tưởng cha
sẽ xem xét thận trọng xử lý việc này.
“Đi thôi, nên cho tên ác bá Tô Đại Hào kia một chút giáo huấn.” Hoàng Phủ Đình Ngạn mở miệng.
“Ừh.” Lãnh Hương Nhi gật gật đầu.
Bọn họn núp ở góc nhà lặng lẽ quan sát trong chốc lát, tránh khỏi hai gã
thị vệ tuần tra, nhẹ nhàng không tiếng động nhảy vào bên trong đình
viện.
Lãnh Hương Nhi lần trước có kinh nghiệm, vì tránh trong lầu các vẫn có cậm bẫy khó đề phòng, bọn họ quyết định trực tiếp tìm tới Tô Đại Hào.
Khi bọn họ không tiếng động lẻn vào tẩm phòng (phòng
ngủ) của Tô Đại Hào, tên kia đang nằm ở trên giường ào ào ngủ [ko hiểu
chỗ này >’’
Hoàng Phủ Đình Ngạn tiến về phía trước, một tay kéo chăn, Tô Đại Hào lập tức bị tỉnh giấc.
Vừa nhìn thấy hai tên Hắc y nhân che mặt lẻn vào bên trong phòng, Tô Đại
Hào quá sợ hãi muốn kêu to lên, trường kiếm trong tay Lãnh Hương Nhi
cũng đã chặn ở cổ họng hắn.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.” Nàng đè thấp tiếng nói quát mắng.
Tô Đại Hào sợ hãi mà miệng nuốt nước miếng, quả nhiên bị doạ đến không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
“Các ngươi….. Các ngươi rốt cục muốn làm gì ?”
Hoàng Phủ Đình Ngạn đáp: “Rất đơn giản, chúng ta muốn đem tất cả các kỳ trân
dị bảo mà lúc trước ngươi đã “mượn” đến để “mượn” đi. Bất quá chúng ta
đối với quý phủ không quá quen thuộc, còn phải mời ngươi dẫn đường.”
Tô Đại Hào sắc mặt khói coi, chậm chạp không có phản ứng, như vậy rất rõ ràng không vui.
“Nhanh lên ! Ta cũng không có nhiều nhẫn nại như vậy !” Lãnh Hương Nhi khẽ
giọng quát, trường kiếm trong tay hơi sử dụng lực một tí, cổ của Tô Đại
Hào lập tức rướm máu.
Đau đớn từ trên cổ truyền đến, làm cho Tô
Đại Hào lần nữa lâm vào sợ hãi. Hắn ngay cả thở cũng không dám quá sức,
chỉ sợ không cẩn thận một tý, lập tức sẽ đi đời nhà ma.
“Được, được, đừng chuyển động……. Ta dẫn đường, ta dẫn đường là được……”
“Tốt lắm, xem như ngươi thức thời ! Đi !” Lãnh Hương Nhi thấp giọng quát mắng.
Một bên Hoàng Phủ Đình Ngạn bỗng dưng ra tay, điểm trụ huyệt nói của Tô Đại Hào, tránh người này không thành thật ven đường lớn tiếng ồn ào, khiến
cho bọn họ rước lấy phiền toái.
Hơn nữa, vì sợ Tô Đại Hào ven
đường lại sử dụng âm mưu quỷ kế đả thương người, Hoàng Phủ Đình Ngạn một tay tóm hắn lại, tiếp nhận việc áp giải người, để lãnh Hương Nhi đi bên cạnh, tương đối an toàn một chút.
Ven đường, Tô Đại Hào quả thực không thành thật, cố ý quấy nhiễu đường đi khiến cho hai gã thủ vệ tuần tra nhìn thấy bọn họ.
Chẳng qua, hai gã thủ vệ này nhìn thấy chủ tử rơi vào trong tay người bịt
mặt, căn bản không hề dám hành động thiếu suy nghĩ, mà nói võ công của
hai người bọn họ lại càng không phải là đối thủ, rất nhanh liền bị Lãnh
Hương Nhi đánh hôn mê.
“Ta khuyên ngươi đừng giở trò gì nữa, nếu
không ta trước tiên ở trên người ngươi vẽ mấy đao ! Nghe thấy không ?”
Lãnh Hương Nhi mở miệng đe doạ, quả nhiên Tô Đại Hào sợ đến mức liều
mạng gật đầu.
Trên đường đi vào lầu các nơi cất giữ kì trân dị
bảo lúc sau, Lãnh Hương Nhi lại cảnh cáo nói: “Ta biết nơi này có rất
nhiều cơ quan, ngươi tốt nhất nên an phận một chút, nếu không chúng ta
nhất định sẽ bắt ngươi đến chắn ám khí !”
Tô Đại Hào vẻ mặt
hoang mang sợ sệt, vì bảo vệ mạng nhỏ của chính mình, hắn căn bản không
dám làm việc gì mạo hiểm, chỉ có thể ngoan ngoãn từ trong ngăn tủ lấy ra một lại một bảo vật nữa.
Chỉ chốc lát sau, trên bàn cây trắc to
như vậy đã bày ra tất cả các kỳ trân dị bảo rực rỡ muôn màu, dù là loại, hay số lượng, đều làm cho Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lãnh Hương Nhi cũng
không chịu được có chút há hốc mồm.
Nhiều như vậy, bọn họ cũng rất khó mang đi nha !
Lãnh Hương Nhi suy nghĩ trong chốc lát, đáy mặt xẹt qua một tia sáng.
Nàng bỗng nhiên bước đến bên cạnh Tô Đại Hào, cũng từ trên người lấy ra một
đan dược, nhét vào trong miệng Tô Đại Hào, kiên quyết buộc hắn nuốt vào.
Tô Đại Hào hoảng sợ trừng lớn mắt, nghĩ muốn mở miệng hỏi nàng đã cho hắn
nuốt cái gì, nhưng vì huyệt nói bị điểm mà không phát ra một chút âm
thanh nào.
Lãnh Hương Nhi lạnh lùng cười, nói: “Ta muốn ngươi
trước trưa mai, đem toàn bộ những thứ này hoàn trả lại cho chủ, nếu
ngươi dám cả gan bí mật cất giữ lại một chút bảo vật nào, cả nhà ngươi
sẽ chờ nhặt xác giúp ngươi đi !”
Nàng dừng một chút, tiếp tục
nói: “Được rồi, ta vừa cho ngươi ăn chính là độc dược bí truyền của độc
vương Tây Vực, đại phu bình thường không giải được, nếu như tuỳ tiện
uống một ít giải độc đan, chỉ làm cho độc nhanh chóng phát tác. Nếu
ngươi không tin lời nói của ta, cứ việc thử xem, chẳng qua ta chỉ nhắc
nhở ngươi…… dạ dày vỡ ra ruột thối rữa cảm giác chính là sống không bằng chết a, ta nghĩ, ngươi hẳn là sẽ không muốn nếm thử cảm giác kia chứ ?”
Tô Đại Hào nghe xong lời nói này, sắc mặt không chỉ trắng bệch, càng sợ hãi không thôi mãnh liệt lắc đầu.
Dù không xác định độc dược này có phải hay không lợi hại đúng như lời nàng nói, nhưng không có người dám dùng tính mệnh chính mình mà đánh cược
xem.
“Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, đem tất cả đồ vật này
hoàn trả lại cho chủ, ta tự nhiên sẽ cho ngươi giải dược, bằng không…….”
Nàng hừ lạnh hai tiếng, có ý đe doạ không cần nói cũng rõ.
Sau khi thấy Tô Đại Hào gật đầu không ngừng, tỏ vẻ chính mình sẽ ngoan
ngoãn nghe theo, Hoàng Phủ Đình Ngạn một tay lấy lưỡi dao đánh vào sau
gáy hắn làm hắn ngất đi.
“Đi thôi.” Hắn hướng về phía Lãnh Hương Nhi nói.
Lãnh Hương Nhi gật gật đầu, theo hắn cùng nhau rời khỏi.
Sau khi bọn họ rời khỏi Tô gia, Hoàng Phủ Đình Ngạn tò mò hỏi: “Rốt cuộc cô nương đã cho hắn ăn cái gì ?” Hắn không tin được nàng thực sự sẽ cho Tô Đại Hào ăn cái gì độc dược bí truyền của độc vương Tây Vực.
Lãnh Hương Nhi đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng, cặp mắt kia mang ý cười,
giống như ngôi sao nhỏ lấp lánh toả sáng nơi chân trời.
“Chẳng
qua là sẽ làm cho hắn đau bụng như vắn, thuốc làm tuôn mồ hôi lạnh mà
thôi. Muốn hành tẩu giang hồ, trên người không có một ít tài nghệ làm
sao có thể doạ người được.”
Tuy rằng trong lòng hoàng Phủ Đình
Ngạn đối với sự thông minh của nàng cảm thấy có chút bội phục, nhưng
cũng không khỏi nảy lên một chút đau lòng.
Cô nương trẻ tuổi như
nàng, phải được bảo vệ và chăm sóc tốt, nhưng nàng lại vì an nguy của
bản thân, mang theo bên người một ít đồ vật mới có thể lừa người.
“Làm sao vậy ?” Lãnh Hương Nhi ngoái đầu nhìn lại hắn.
“Không có gì.” Hoàng Phủ Đình Ngạn lắc lắc đầu. Hắn chẳng qua là không biết
làm sao, bỗng nhiên có một dòng suy nghĩ muốn bảo vệ nàng thật tốt.
“A, theo ngươi, tên Tô Đại Hào đó có thể ngoan ngoãn đem tất cả đồ vật đó hoàn trả lại cho chủ không ?”
“Chắc chắn, theo ta, tên kia căn bản chỉ là ác nhân nhát gan.” Hoàng Phủ Đình Ngạn nói.
“Nói cũng đúng, trông hắn dễ dàng bị ta vẽ như vậy, liền sợ tới mức miệng sùi bọt mép.” Lãnh Hương Nhi nhịn không được cười khẽ.
Vì đe doạ tên Tô Đại Hào kia mà nói một kiếm cắt cổ, thực ra chỉ là một
vết xước cực kỳ nhỏ thôi, dù không dùng thuốc cũng không việc gì.
“Cho nên, hắn vì tránh nếm đau đớn đến “Bụng vỡ ruột thối”, “Sống không bằng chết”. Nhất định sẽ ngoan ngoãn làm theo.”
Nghe hắn nói những lời vừa rồi nàng dùng để hù doạ Tô Đại Hào, Lãnh Hương Nhi không khỏi mỉm cười.
Hai người nhìn nhau cười lập tức vô cùng ăn ý mà cùng thi triển khinh công, hai bóng dáng nhanh nhẹn chỉ trong chốc lát sau liền biến mất trong
bóng đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT