Hoàng Phủ Đình Ngạn theo Lãnh Hương Nhi đến Giang Nam, chính thức tiếp kiến sư phụ Thượng Quan Phượng Ngân của nàng cầu hôn, Thượng Quan Phượng Ngâm biết được ái đồ từ nhỏ đến lớn do mình chăm sóc tìm được hạnh phúc, đượng nhiên cảm thấy vui mừng.
Rất nhanh, ngày thành thân định ra đã đến, mà nàng đã chờ mong tha thiết, ngày này rốt cục cũng đã đến.
Không khí vui mừng tràn ngập khắp nơi cùng tiếng chúc mừng không dứt bên tai, bọn họ đã bái thiên địa, giờ phút này, Lãnh Hương Nhi đang đội mũ phượng trùm khăn hỉ, ngời ở mép giường lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, Hoàng Phủ Đình Ngạn đẩy cửa tiến vào, vỗ tay ra lệnh cho bọn nha hoàn trong phòng rời đi.
Chờ khi trong phòng không còn người khác thì, hắn bước nhanh đến gần cạnh thân thể của nàng, vén hỉ khăn, nhìn dung mạo kia của nàng, dường như luyến tiếc trong nháy mắt.
Trong nháy mắt Lãnh Hương Nhi cũng không nháy mắt mà chăm chú nhìn phu quân tuấn mỹ của nàng, sóng mắt hai người giao nhau, tình ý triền miên, dường như có thể nhìn nhau như vạy cho đến thiên hoang địa lão.*
*Thiên Hoang Địa Lão: lâu như trời đất.
Một lát sau, Lãnh Hương Nhi bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó trở mình mốn nhảy xuống giường, mở miệng thúc giục nói: “Tướng công mau! Chúng ta mau uống rượu giao bôi!”
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn động tác của nàng vội vàng đi đến trước bàn, khẽ cười nói: “Vội như vậy?”
Lãnh Hương Nhi không chút do dự nói: “Vội! Đượng nhiên vội! Thiếp đã chờ giờ khắc này thật lâu!”
Khi bọn họ uống rượu giao bôi lúc sau Lãnh Hương Nhi chủ động cởi quần áo trên người, đành chịu y phục tân hôn thật sự quá mức phiền phức, nàng cởi không được thuận lợi.
“Không cần không cần, chàng cũng mau cời quần áo trên người, nhanh lên!”
Dưới lời thúc giục của nàng, Hoàng Phủ Đình Ngạn tay cũng chỉ không ngừng cởi áo tân lang trên người ra, giữa chừng hắn phân tâm liếc nhìn nàng một cái, thấy da thịt trắng noãn của nàng lộ ra, con ngươi đen lập tức dáy lên ngọn lửa.
Hắn kìm lòng không được đem nàng kéo vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn trụ môi của nàng.
Lãnh Hương Nhi ngay từ đầu bị hắn ý loạn tình mê, nhưng rất nhanh khôi phục lại lý trí, giãy dụa đẩy hắn ra.
“Không được đâu! Chàng đã quên rồi sao? Chúng ta bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn nha!”
”Chuyện quan trọng hơn?” Hoàng Phủ Đình Ngạn vẻ mặt ngạc nhiên, khó hiểu mà nhìn thê tử mới cưới.
Trong đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, có chuyện gì quan trọng hơn so với việc viên phòng?
Lãnh Hương Nhi giọng điệu vội vàng nói: “Chàng đã quên rồi sao? Tên ác tặc gian xảo hung tàn “Cửu Vĩ hồ” kia không phải nói đêm nay sẽ hành động sao ? Không ai ngăn cản hắn làm sao được!”
Nếu không phải việc bái đường thành hôn vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể trì hoãn thời gian, nàng chỉ sợ kiềm chế không được!
Hoàng Phủ Đình Ngạn nghe vậy, mày nhanh chóng nhíu lại, tuấn mâu hiện lên một chút thất bại.
“Chẳng lẽ không thể chờ một chút ư?” Tuy rằng việc bắt ác tặc rất quan trọng, nhưng… Lúc này chính là đêm tân hôn hắn chờ mong đã lâu!
“Không được đâu! Không thể chờ ! Nếu lại có dân chúng vô tội bị giết hại thê thảm, vậy nguy rồi!”
Nhìn vẻ mặt vị thê tử mới cưới vội vã muốn duy trì chính nghĩa, Hoàng Phủ Đình Ngạn thực sự không biết nên khóc hay cười.
Trên đời này lại có đêm động phòng hoa chúc như thế? Tân lang, tân nương không ở trong hỉ phòng lửa nóng triền miên, ngược lại phải chuồn ra ngoài đi hành hiệp trượng nghĩa!
Bất quá, có thê như thế, cuộc sống sau này của hắn sẽ không nhàm chán!
Hoàng Phủ Đình Ngạn cười cười, rất nhanh thay y phục dạ hành, cùng thê tử âu yếm lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Dù sao đêm cũng còn dài, chờ khi bọn họ trở về, lại thật tốt mà lửa nóng triền miên trong đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT