Rõ ràng mấy ngày trước đó mùa hè vừa đến, mặt trời chói chang nhô lên cao, làm cho giữa trưa nóng nực không chịu nổi, vậy mà sắc trời không chỉ âm u, mà còn thổi lên từng cơn gió mạnh.

Mặc Dương Thành ở giữa Kinh Thành và Giang Nam, là hai nơi mà nhất định phải lui tới, nơi này so ra tuy rằng kém* của Giang Nam, cũng không bì kịp với sự phồn hoa hưng thịnh chốn kinh thành, nhưng miễn cưỡng xem như cũng náo nhiệt.

*Thuỷ tú sơn minh: đẹp như tranh, ý chỉ phong cảnh hữu tình, tuyệt đẹp.

Trong ngõ hẻm ở phía đông Mặc Dương thành, có một gian phòng cũ nhỏ hẹp, giờ phút này người bên ngoài đang kích động đến nỗi không cần quá mất sức đã đạp phăng chiếc cửa gỗ ra.

Bốn gã lưng hùm vai gấu cường tráng lần lượt xông vào, bọn họ đối với hành vi thô lỗ của mình một chút áy náy cũng không có. Theo sau là một đôi vợ chồng, đáy mắt mang theo vẻ bất mãn mà không dám hé răng nói nửa lời.

Trong tay tên cường tráng cao nhất kia ước chừng cầm một túi ngân lượng, nói “Vốn theo quy củ của đỗ phường chúng ta, nếu dám gian lận, phải bồi thường gấp trăm lần đỗ kim (tiền tệ của đỗ phường). Niệm tình hai người các ngươi lần đầu vi phạm, ngân lượng cùng trang sức trong nhà tất cả đều ở đây, lần này miễn cưỡng bỏ qua cho các ngươi. Nếu sau này dám tái phạm, cũng đừng trách ta đánh gãy chân chó của các ngươi.”

“Không dám ! Không dám nữa…” Người đàn ông vội lắc đầu xua tay, chỉ sợ rước thêm hoạ.

“Hừ ! Cho mạng chó các ngươi cũng không dám ! Chúng ta đi.”

Sau khi bốn gã cường tráng rời khỏi, hai vợ chồng nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt ban đầu từ khúm núm dần trở nên ảo não không cam lòng.

“Ngươi nói hiện tại phải làm như thế nào mới tốt ?” Tô Huỷ Vân nôn nóng hướng tên phu quân bại hoại bên cạnh mà oán giận “Ngân lượng cùng một số trang sức đáng giá trong nhà, đều bị họ lấy đi.”

“Còn có thể làm sao bây giờ ? Ta có thể làm sao bây giờ ?” Lãnh Nghĩa Uy hai tay chấp lại, không chịu đựng được cũng không muốn gánh vác một chút trách nhiệm nào, thật sự là bộ dáng của kẻ bất lực.

Thái độ của hắn làm cho Tô Huỷ Vân càng thêm buồn bực, quay người lại, nhìn vị tiểu cô nương phía sau, lửa giận bốc lên đến đỉnh đầu.

“Tất cả đều tại nha đầu ngốc này hại !” Nàng giữ chặt lỗ tai tiểu cô nương, một bên nắm kéo, một bên tức giận mắng: “Kêu ngươi lưu ý đỗ khách phía sau, để cha ngươi lặng lẽ đánh ám hiệu, kết quả ngươi lại làm trò khiến người khác chú ý. 『Cha, ta đã quên ngươi dạy ta phải đánh ám hiệu như thế nào ! 』Trên đời này sao lại có nha đầu ngu xuẩn như ngươi ?”

“Mẹ, ta chỉ là —– ”

“Câm mồm ! Ngươi còn dám cãi lại !” Tô Huỷ Vân không thể nén cơn giận, giơ tay tát một cái, đem nữ nhân này làm đối tượng trút giận.

“Ba” một tiếng, thân mình nhỏ bé ấy nhất thời mất đi cân bằng, ngã xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức hiện lên năm dấu ngón tay, ngay cả lòng bàn tay non mịn và và đầu gối cũng đều bị mặt đất thô ráp làm trầy da.

Đau đớn kịch liệt làm cho hốc mắt của Lãnh Hương Nhi chứa đầy nước mắt, nhưng nàng lại liều mình nhịn xuống không khóc, từ trên mặt đất đứng lên.

Nàng biết khóc cũng không được gì, chẳng nhận được cái ôm thương tiếc nào, ngược lại sẽ làm tâm tình của mẹ càng thêm nổi giận, cái kia nàng cũng có nhận được.

Nhưng dù nàng nhịn không khóc, mẹ cũng không bởi vì vậy từ bỏ, oán hận cùng tức giận đối với vẫn tưa như bài sơn đảo hải* hướng về phía nàng mà thổi đến.

*Bài sơn đảo hải: dời núi lấp biển.

“Sớm biết rằng, năm đó ta thà mạo hiểm nguy uống thuốc phá thai, cũng không nên sinh ngươi ! Đều là ngươi ! Nếu không bởi vì ngươi, ta cũng không phải lưu lạc đến nông nỗi như ngày hôm nay !” Tô Huỷ Vân lại phẫn hận kêu la, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lãnh Nghĩa Uy. “Còn có ngươi ! Cha con các ngươi đã hại ta ! Tất cả đều do các ngươi !”

Sáu năm trước, nàng là người xuất thân cao quý, là thiên kim của phú thương, mà hắn chỉ là một tên nô tài trong nhà.

Đêm hôm đó, bởi vì nam nhân mà nàng ái mộ đã cưới vị cô nương khác, đau lòng, đêm khuya một mình trốn ở trong góc đình viện, vừa ngắm trăng, vừa uống rượu giải sầu, mà hắn đúng lúc uống rượu say khướt đi qua, vì cớ gì hai người không yêu lại hồ đồ phát sinh quan hệ da thịt dưới tàng cây.

Lúc sau thanh tỉnh, nàng vừa khiếp sợ lại hối hận, buộc hắn phải thề độc, không được nói ra việc này với bất kỳ kẻ nào. Nào ngờ, một tháng sau nàng lại mang thai, chuyện tình tối đó đúng là giấy vẫn không gói được lửa.

Cha mẹ đối với việc này tức giận không thôi, nô bộc trong nhà lại lắm miệng đem việc xấu này truyền ra ngoài, Tô gia chính vì thế mà mất hết thể diện, vì giận dữ nên đã đuổi họ ra khỏi nhà, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ, đến bước đường cùng nàng chỉ có thể gả cho Lãnh Nghĩa Uy.

Những năm gần đây, lòng của nàng tràn ngập oán hận, không cam lòng, oán hận cảnh ngộ bất hạnh của chính mình, càng hận nữ nhân này căn bản không nên tồn tại ! Nếu không phải vì năm đó nàng có mang, sự việc kia cũng đã không bại lộ !

“Ngươi nghĩ ta muốn như vậy ư ?” Lãnh Nghĩa Uy phân trần.

Lấy Tô Huỷ Vân làm thê tử, trong lòng hắn một chút cũng không cảm thấy chính mình chiếm được một chút tiện nghi, ngược lại còn cảm thấy không được may mắn !

Do ngay sau đó bị trục xuất khỏi Tô gia, nàng trừ bỏ vài món châu báo trang sức tuỳ thân, ngay cả tấm ngân phiếu cũng không mang, đừng nói gì đến của hồi môn.

Hắn không kiếm được một chút lợi ích, lại phải lấy nàng thiên kim Đại tiểu thư kiêu căng xấu tính, nuôi sống một nhà ba người, trong lòng nghĩ rằng nếu nàng không tồn tại, bọn họ sẽ không lưu lạc đến tận đây.

“Hiện tại trong nhà không còn gì đáng giá, làm sao bây giờ ? Ngươi nói phải nên làm sao bây giờ ?” Tô Huỷ Vân hung hăng hỏi, nhìn bộ dạng bất lực của phu quân, toàn bộ tức giận lại chuyển sang nữ nhân kia: “Đều là tại ngươi ! Tất cả là do ngươi, đồ sao chổi ! Trời sinh hoạ thuỷ !”

Tô Huỷ Vân càng nói càng giận, không thể khống chế cảm xúc đưa tay bóp cổ nữ nhân.

Lãnh Hương Nhi khó chịu giãy dụa, đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

“Ai, ai, mau dừng tay a !” Lãnh Nghĩa Uy vội vàng ngăn cản.

Hắn cũng không phải thương tiếc nữ nhân này, mà trong lòng đột nhiên có chủ ý.

“Tốt xấu gì nàng cũng là một tiểu cô nương xinh đẹp, nếu thực bóp chết nàng, không đáng ?”

Tô Huỷ Vân sửng sốt, từ từ buông tay ra, trên mặt hiện lên một chút do dự.

Tuy rằng nàng cảm thấy nữ nhân này thật sự chướng mắt, những năm gần đây cũng chưa từng yêu thương đứa nhỏ này, như thế nào thì cũng do chính mình sinh ra….

Nhưng mà, vừa nghĩ đến những tên cường tráng vừa rồi lấy đi tất cả của cải trong nhà, bữa cơm tiếp theo bọn còn không biết phải thu xếp như thế nào, nàng cũng không quản được nhiều như vậy.

“Trông mặt nàng xinh đẹp thế này, sau này nhất định là mỹ nhân bại hoại, nhờ vào khuôn mặt xinh đẹp này, nhất định sẽ có người mua. Nói không chừng nếu bán vào thanh lâu, sẽ được giá.” Lãnh Nghĩa Uy nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của nàng, tham lam mà mưu tính.

Lãnh Hương Nhi không biết cái gì gọi là thanh lâu, nhưng nàng không thích cha dùng ánh mắt tính kế này nhìn nàng chằm chằm, cũng không thích cha nói bởi vì bộ dạng xinh đẹp của nàng mà sẽ có người mua, giống như những người bán hàng rong đem nàng ra phố biểu diễn chào hàng, nàng không thích như vậy, một chút cũng không thích !

”Khuôn mặt của ta không đẹp…… Không đẹp …… Cha mẹ đừng đem ta bán đi có được không…..” Nàng vừa khóc vừa van xin, lòng nàng rơi vào khủng hoảng cực độ.

Mặc dù cha me đối đãi với nàng không tốt, thường xuyên đánh nàng, mắng nàng, thế nhưng bọn họ là chỗ dựa duy nhất của nàng, không có họ, nàng phải làm sao ?

“Không đến phiên ngươi không cần !” Lãnh Nghĩa Uy ánh mắt hung ác. “Cha ngươi đã nuôi dưỡng ngươi năm năm, cũng đã đến lúc ngươi nên báo đáp ta !”

Vào lúc này, một gã tiểu tử ăn mặc giống kẻ hầu theo đường lớn vào ngõ tắt, đi đến trước mặt họ.

“Chủ tử nhà ta đúng lúc đi qua nơi này, vừa lúc nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của hai vị, chủ tử muốn mua nữ oa nhi này làm tiểu nha hoàn, hai vị ra giá đi.”

Lãnh Nghĩa Uy cùng Tô Huỷ Vân quay đầu, do là con hẻm nhỏ nên đoạn đối thoại vừa rồi vọng ra ngoài, lúc này mới phát hiện xe ngựa dừng trước phố, có thể vừa rồi họ di chuyển rất nhẹ nên không chú ý !

Nếu đã định đem nữ nhân này bán đi, có người đến tận cửa để mua thật sự giảm bớt không ít chuyện phiền phức, nhưng vấn đề chính là….. Xe ngựa kia thoạt nhìn vừa không khí phái cũng không hoa lệ, mà từ trong xe ngựa bước ra là vị nữ tử ước chừng ba mươi tuổi chân đi khập khiễng đến bên cạnh tên tôi tớ, cách ăn mặc rất giống hiệp nữ giang hồ, có thể ra bao nhiêu ?

“Khuôn mặt của con gái chúng tôi như ngọc được điêu khắc, sau này nhất định là đại mỹ nhân, không phải là nha đầu có thể dễ dàng so sánh, ngươi mua được ư ?” Mắt chó Lãnh Nghĩa Uy cúi thấp nhìn Thượng Quan Phượng Ngâm hừ nói.

Ánh mắt Thượng Quan Phượng Ngâm dừng trên mặt Lãnh Hương Nhi, chỉ thấy hai tay đứa nhỏ kia che mặt của mình, vẻ mặt đau lòng tuyệt vọng, như là chán ghét khuôn mặt xinh đẹp của mình, cho rằng chính vì khuôn mặt ấy làm cho bản thân trở thành món hàng hoá mua bán.

“Mua hay không là việc của ta, ngươi chỉ việc ra giá.” Thượng Quan Phượng Ngâm nói.

Sư phụ của nàng là người đứng đầu trong “Giang hồ lục kiệt”, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, sư phụ đã truyền lại toàn bộ võ công cho nàng, thường xuyên dạo chơi tứ hải, hành hiệp trượng nghĩa.

Hai tháng trước, vì nguyên nhân ngoài ý muốn mà chân của nàng không còn như xưa, khi đó nàng giúp quan phủ bắt được tên đầu sỏ của bọn thổ phỉ, phần thưởng là năm trăm lượng, đang lo không biết phải dùng vào đâu !

Lãnh Nghĩa Uy vươn hai ngón tay, không chút khách khí nói: “Hai trăm lượng bạc !”

Nghe thấy cha cuối cùng cũng ra giá, Lãnh Hương Nhi xúc động khóc to: “Ta không muốn ! Ta không muốn ! Cha, van cầu ngươi đừng đem ta bán đi !”

Tô Huỷ Vân nhíu mày, vẻ mặt tức giận tay che miệng của nàng, khẽ quát: “Lắm lời ! Ngươi câm miệng cho ta, không cần ngươi gây trở ngại việc cha ngươi buôn bán !”

Thượng Quan Phượng Ngâm lạnh lùng liếc nhìn phu phụ bọn họ, sảng khoái đáp ứng: “Được, hai trăm lượng.”

Lãnh Nghĩa Uy kinh ngạc ngây ngẩn cả người, như thế nào cũng không nghĩ đến vị nữ hiệp này trông giản dị nhưng lại sòng phẳng như vậy, lòng tham lập tức nổi lên.

“Từ từ ! chúng ta đã vất vả nuôi dưỡng nàng khôn lớn đến nay, từ bé đến lớn, nàng ăn, mặc, dùng mọi thứ đều phải dùng đến bạc.”

Lời nói hắn còn chưa xong, bỗng một thanh chủy thủ từ phía đối diện phóng tới làm hắn mất mấy sợi tóc, lưỡi dao găm thật sâu trên khung cửa. Hắn sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần.

Thượng Quan Phượng Ngâm vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy rất xem thường loại người tham lam, lật lọng như ngươi.”

Lãnh Nghĩa Uy một thân đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Ai… Ai nói ta lật lọng? Ta chẳng qua chỉ là… Chẳng qua chỉ muốn nói cho ngươi, lúc trước bọn ta đã tốn không ít bạc trên người nàng, vì vậy bán cho ngươi chỉ hai trăm lượng, xem như ngươi có lợi rồi.”

Thượng Quan Phượng hừ một tiếng đem ngân phiếu hai trăm lượng ra giao cho tuỳ tùng.

“Ngươi theo bọn họ vào nhà viết giấy chứng nhận, sau này đứa nhỏ này cùng với bọn họ không còn quan hệ gì.”

“Vâng.”

Tùy tùng đi theo Lãnh phu nhân vào nhà viết giấy chứng nhận, cũng giao ra ngân phiếu cho hắn, rồi mang Lãnh Hương Nhi ra ngoài.

Lãnh Hương Nhi kinh hoàng né tránh, chạy trốn đến bên cạnh mẹ, nắm chặt tay mẹ.

Nàng một bên gào khóc, một bên van cầu nói: “Ta không muốn, ta không muốn ! Cha, nương, van các ngươi đừng đem ta bán đi, sau này ta sẽ ngoan ngoãn, đừng đem ta bán đi được không ?”

Tô Huỷ Vân không kiên nhẫn, không chỉ hất tay nàng ra, còn mang nàng kiên quyết đẩy nàng đến trước mặt ttuỳ tùng.

“Sau này chúng ta không phải cha mẹ ngươi, ngươi có thể đi rồi !” Nàng vô tình nói.

Lãnh Hương Nhi hai mắt đẫm lệ, mãnh liệt lắc đầu, nàng vẫn muốn khóc van cầu cha mẹ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của họ khi tấm ngân phiếu đến tay, lòng nàng dường như bị hung hăng xé nát.

Nàng không hề giãy dụa phản kháng, tuyệt vọng mà tuỳ ý để tuỳ tùng mang nàng đi, ngồi trên xe ngựa rời đi.

Lãnh Nghĩa Uy cầm ngân phiếu, lòng tham không đáy mà nói: “Sớm biết thế ta vừa rồi ra giá ba trăm lượng…. không không, phải là năm trăm lượng mới đúng !”

“Hiện tại nói những lời này có ích gì — ai nha ! Nguy rồi !” Tô Huỷ Vân đột nhiên kinh hãi.

“Chuyện gì ?”

“Ngọc bội của ta ! Ngọc bội kỳ lân tuỳ thân của ta nha !” Nàng chán nản, đột nhiên dậm chân.

Lúc trước khi nàng bị đuổi khỏi gia môn, ngoài một ít hoa tai, trâm gài tóc cùng vòng ngọc đáng giá, thì chỉ có mảnh ngọc bội kỳ lân đeo trên cổ, đó là quà mà cha nàng tặng khi nàng đến tuổi cập kê, nghe nói trên đời này chỉ có một cái như vậy, giá trị ba, năm trăm lượng bạc nha !

Vừa rồi nàng sợ mấy tên cường tráng kia sẽ đem ngọc bội đi, nên đã lén lút đem giấu vào người nữ nhân kia, vì quên gở xuống, nên để tuỳ tùng mang đứa nhỏ đi !

Phu phụ bọn họ vội vàng suy nghĩ làm sao để đòi ngọc bội lại, nhưng xe ngựa kia chẳng biết đi đâu.

“Đáng giận ! Tính toán như vậy, bán hai trăm lượng không phải lỗ vốn sao.” Tô Huỷ Vân dậm chân mãnh liệt.

*****

Bên trong xe ngựa, Thượng Quan Phượng Ngâm quan sát tỉ mỉ đứa nhỏ bên cạnh, thấy trên má nàng vẫn còn dấu năm ngón tay đã bị mờ, tuy rằng nước không không ngừng rơi, nhưng lại cố không khóc thành tiếng, bộ dạng đáng thương kia làm cho lòng Thượng Quan Phượng Ngâm cảm thấy xót xa.

Hai tháng trước, nàng võ công cao cường vô ý bị vài kẻ gian mai phục, bị trọng thương, mặc dù đại phu đã chữa trị, cũng không còn nguy hiểm, nhưng chân phải của nàng không còn như trước.

Trận ngoài ý muốn này làm cho nàng có ý định rời khỏi giang hồ, nàng dự định đến Giang Nam tìm nơi sơn minh thuỷ tú ẩn cư, vốn một thân một mình, nàng muốn tìm một nha hoàn sai bảo và làm bạn, vừa lúc gặp được màn vừa rồi, bởi vì nàng không đành lòng nhìn vợ chồng kia đối đãi với con gái nhỏ tuổi như thế, nên đem nàng thu mua về.

“Đứa nhỏ, ngươi tên gọi là gì ?” Thượng Quan Phượng Ngâm hỏi.

Lãnh hương Nhi chần chờ trong chốc lát, sau đó hốc mắt rưng rưng mà mở miệng trả lời: “Ta gọi là Hương Nhi, Lãnh Hương Nhi.”

“Hương nhi, từ nay về sau, ngươi đi theo ta. Yên tâm, ta sẽ không khắc khe với ngươi.”

Thượng Quan Phượng Ngâm vỗ nhẹ lưng trấn an Lãnh Hương Nhi, trong đầu bỗng nhiên có một tia sáng chợt loé, nghĩ thầm, nếu chính mình đã muốn thoái ẩn giang hồ, thu nhận đồ đệ như vậy, đem tất cả võ công của nàng truyền lại cũng không phải là không tốt.

Thượng Quan Phượng Ngâm càng nghĩ càng cảm thấy điều là có thể, liền hỏi: “Hương nhi, sau này ngươi muốn làm nha hoàn hầu hạ ta, hay muốn làm đồ đệ của ta, theo ta học võ công ?”

“Võ công ? Giống vừa rồi, ném dao nhỏ như vậy là võ công ư ?”

“Ừh, võ công cũng giống thế, nhưng lại lợi hại hơn một ít.”

Lãnh Hương Nhi chậm chạp, trong chốc lát mới nhẹ nhàng mà gật đầu, đáp: “Được, nhưng, Hương nhi có thể học thêm một loại võ công khác được không?”

“Võ công khác?” Thượng Quan Phượng Ngâm tò mò hỏi.

“Thuật dịch dung.” Lãnh Hương Nhi đáp. Nàng từng ở trên phố nghe người ta nói qua thuật dịch dung là một loại công phu rất lợi hại, có thể đem mặt chính mình biến thành gương mặt của người khác.

Thượng Quan Phượng Ngâm kinh ngạc giật mình, khó hiểu hỏi: “Ngươi vì cái gì mà muốn học thuật dịch dung ?”

“Bởi vì ta chán ghét bản thân ta ! Ta không thích khuôn mặt của ta !” Lãnh Hương Nhi có chút xúc động mà gào thét.

Đều là bởi vì nàng có khuôn mặt dễ nhìn, cha mới nghĩ đến phải đem nàng bán đi, cho nên nàng chán ghét khuôn mặt mình, cực kỳ chán ghét !

Thượng Quan Phượng Ngâm lại một trận ngạc nhiên, lập tức nhớ lại vừa rồi cha mẹ nàng đem dung mạo xinh đẹp của nàng như món hàng bình thường mà ra giá, chắc hẳn đã làm tổn thương sâu sắc tâm hồn nhỏ bé của nàng.

“Ta không biết thuật dịch dung, nhưng chỉ cần ngươi đồng ý nghiêm túc luyện tập võ công theo sự chỉ dạy của ta, ta có thể tìm sư phụ dạy ngươi thuật dịch dung.” Thượng Quan Phượng Ngâm mở lời hứa hẹn.

“Thật vậy chăng ?” Lãnh Hương Nhi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ vẫn tràn đầy bi thương.

“Đương nhiên là thật.”

“Được, ta sẽ ngoan ngoãn theo sư phụ học võ công !” Lãnh Hương Nhi lau khô nước mắt, thuận theo mà ngổi ở bên cạnh Thượng Quan Phượng Ngâm.

Xe ngựa chở hai thầy trò các nàng cùng nhau đến Giang Nam. Từ nay về sau Lãnh Hương Nhi hoàn toàn khác biệt với người đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play