Thành Dương Châu Giang Nam.

Thời gian gần về chiều, mặt trời ngã dần về phía tây, ánh chiều tà chiếu xuống mặt hồ, mặt nước dao động, loé ra ánh vàng đẹp đẽ và rực rỡ đến chói mắt.

Trên lầu hai của một gian tửu quán ven hồ, một gã mặc thâm tử y bào* ngồi tựa bên cửa sổ.

*thâm tử y bào: áo màu tím đậm.

Hắn xem ra khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, tuấn tú tao nhã, ung dung phóng khoáng, gã tuỳ tùng đứng bên cạnh hắn trông ít tuổi hơn, trong tay cầm thanh trường kiếm.

“Khách quan, rượu đến đây !” Tiểu nhị động tác nhanh nhẹn mang lên một bình rượu cùng mấy đĩa thức ăn, trên mặt hiện lên nụ cười lấy lòng.

Tiểu nhị đã làm việc tại tửu quán này hơn mười năm, hắn tự tin vào việc nhìn người đến tám chín phần.

Cho dù công tử trước mặt này dung mạo tuấn tú không có toả ra vẻ khinh người cùng bộ dáng phô trương, nhưng trên người hắn một thân áo quần được may bằng vải thượng hạng, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng toát lên khí chất tôn quý làm cho hắn không dám chậm trễ.

Cung kính bưng rượu và thức ăn lên, lúc sau tiểu nhị thân thiện nói: “Đây chính là loại rượu thượng đẳng của『An Bình Tửu Trang 』đến từ kinh thành, hương thơm thuần hậu nồng đậm, khách quan không uống tuyệt đối sẽ hối hận, uống một lần đảm bảo cả đời khó quên !”

Giọng điệu của tiểu nhị lộ ra một chút tự hào, có thể thấy rõ việc tửu lâu của bọn họ có được rượu của “An Bình tửu trang” là chuyện khó lường.

Khoé miệng Hoàng Phủ Đình Ngạn gợi lên, con ngươi đen hiện lên ý cười.

“Cảm tạ, ta sẽ thưởng thức.”

“Đừng khách sáo, khách quan nếu còn cần gì, cứ việc dặn dò một tiếng !”

Sau khi tiểu nhị lui ra, Hoàng Phủ Đình Ngạn bắt đầu rót rượu vào chén mình.

Hắn bưng ly rượu lên, dù bận nhưng vẫn nhàn hạ quan sát tửu sắc, ngửi mùi hương của rượu, cũng không vội vả uống, bởi vì cho dù không uống, hắn cũng biết nó có hương vị gì.

Dù sao, hắn thân là lão bản của “An Bình tửu trang”, nếu không biết rõ mùi vị của rượu do chính mình làm ra, khó tránh lời qua tiếng lại.

Năm nay hắn hai mươi ba tuổi, thân là con trai thứ hai của cẩn an tướng quân Hoàng Phủ Trung, tuy còn trẻ tuổi, nhưng võ công cao cường, tài nghệ hơn người, vừa có văn lại có võ, từng được xem trọng dù làm quan văn hay võ tướng đều có triển vọng.

Chẳng qua, điều làm mọi người cảm thấy bất ngờ chính là, hắn chẳng những không làm quan văn, võ tướng cũng không đảm nhiệm, bởi vì hắn thích tự do, đối với việc làm quan một chút cũng không hứng thú, việc kia làm hắn cảm thấy gò bó, không được tự nhiên.

May mà cha mẹ biết rõ tính tình hắn, chưa từng có một chút trách cứ hoặc miễn cưỡng, dù sao huynh trưởng hắn đã theo cha làm một võ tướng, xem như có người thừa kế y bát* của cha.

*y bát: truyền từ đời này sang đời khác.

Được cha mẹ cho phép, hắn bắt tay vào việc tự mình kinh doanh, cảm thấy hứng thú với việc buôn bán nên tìm vài người bạn cùng chung chí hướng cùng sáng lập “An Bình tửu trang”, trong vòng hai năm ngắn ngủi, làm cho thiên hạ đều biết đến tửu trang.

Chỉ cần là rượu do “An Bình tửu trang” làm ra đều là rượu ngon, không chỉ mấy gian tửu lâu ở Kinh thành muốn có được nó, mà ngay cả một số tửu quán nổi tiếng ở Giang Nam cũng không từ ngàn dặm đến đặt hàng, việc buôn bán cực kỳ hưng thịnh.

Hắn đến Giang Nam lần này, ngoài việc giúp cha hắn đến thăm bệnh của bá phụ ra, cũng thuận tiện xem tình hình của các gian tửu quán ở Giang Nam.

Hôm nay sự việc cũng đã đâu vào đấy, hắn định ngày mai sẽ lên đường trở về kinh thành.

Đang lúc Hoàng Phủ Đình Ngạn định vừa thưởng thức cảnh vật, vừa uống rượu nhạt, nhàn nhã hưởng thụ không khí yên tĩnh thì mấy vị khách bàn đối diện bàn tán lớn tiếng phá huỷ nhã hứng của hắn.

“Ai, không biết bên Diệp gia rốt cuộc sẽ như thế nào ?”

“Tuy rằng quan phủ phái không ít người đến, ngươi xem…. Bát bạc* của Diệp gia vẫn là khó tránh ! Thật là đáng tiếc nha !”

*Bát bạc: theo ta search thì nó là sản phẩm được chạm khắc, chạm bạc tinh xảo.

“Vậy không có biện pháp, ai làm cho Diệp gia thân là phú thương Hàng Châu, thụ đại chiêu phong*, mới bị tên ác phỉ kia nhìn trúng, cũng chỉ có thể trách bản thân không may mắn, dùng tiền xua đuổi điều không may.”

*Thụ đại chiêu phong: cây cao đón gió lớn.

“Đúng vậy. tuy nói tên ác phỉ kia chỉ cướp tiền không giết người, cũng không tránh khỏi lòng ham muốn quá lớn ? Mở miệng nói sẽ lấy năm trăm lượng ! Ta không biết phải mất bao lâu mới có thể kiếm được nhiều bạc vậy nha !”

Chân mày Hoàng Phủ Đình Ngạn hơi nhíu lại, quay đầu nhìn mấy người kia.

“Đến hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.” Hắn hướng tuỳ tùng Trương Đức phân phó.

“Vâng.”

Trương Đức lập tức đi đến bàn đối diện, khách khí mở miệng hỏi: “Xin hỏi các vị đại ca, vừa rồi các ngươi nói đến ác phỉ là như thế nào ?”

“Ơ ? Ngươi không biết à ? Hôm qua có một gã ác phỉ vô cùng can đảm, nói là muốn phú thương Dịêp Bách Phong ở thành Nam, hoàng hôn hôm nay phải giao ra năm trăm lượng bạc, còn kiêu ngạo nói nếu không tự giao ra, hắn sẽ xông vào Diệp gia cướp bạc.”

“Vậy Diệp gia có dự định gì chưa ?” Trương Đức lại hỏi.

“Đương nhiên là không có, chẳng những Diệp gia không có dự định, đã báo quan, quan phủ cũng phái không ít quan binh đến bắt người. Nhìn thời gian xem, hiện tại cũng không còn nhiều, chẳng qua theo ta thấy….. chỉ sợ năm trăm lượng bạc của Diệp gia có lẽ khó bảo toàn a !”

“Như thế nào lại mất ?” Trương Đức nghi hoặc hỏi: “Không phải đã phái quan binh đến bắt người rồi ư ?”

“Ai, quan binh thì có ích gì ? Nghe nói không lâu trước đây, tên ác phỉ kia cũng đã dùng thủ pháp tương tự, ở Tô Châu đã từng cướp đi năm trăm lượng bạc của thủ phủ (người giàu nhất vùng) nơi đó ! Đối phương cũng từng báo quan đến bắt người, kết quả tên ác phỉ kia võ công cao cường, khinh công rất cao, hơn mười tên quan binh cũng không làm gì được hắn a !”

Nghe xong câu chuyện này, chân mày Hoàng Phủ Đình Ngạn không khỏi nhăn lại.

Không thể tưởng tượng được, vùng Giang Nam lại có tên ác phỉ kiêu ngạo tự cao như vậy, trong mắt quả thực không có vương pháp !

Mặc dù hắn không phải là quan cũng không phải tướng quân, nhưng nói như thế nào đường đường là con trai tướng quân, nếu hắn đã biết việc này, lại có thể nào khoanh tay đứng nhìn ?

Thần sắc Hoàng Phủ Đình Ngạn chợt tắt, không nói hai lời đứng dậy xuống lầu.

Trương Đức thấy thế, nhanh chóng thanh toán tiền rượu và thức ăn, lập tức đi theo.

***

Thành Nam, trong phủ đệ của phú thương Diệp Bách Phong, đã được bố trí một nhóm quan binh, trong đó có hơn mười người ở bên ngoài phòng thu chi bày trận chờ quân địch, mặt khác còn có năm, sáu người canh giữ bên trong phòng thu chi.

Diệp Bách Phong gần năm mươi tuổi cùng phu nhân của hắn bất an mà đi đi lại lại ở ngoài hành lang gấp khúc, thần sắc ngưng trọng mà khẩn trương.

Nhìn thấy mặt trời ngã dần về phía tây, mọi người càng cảm thấy khẩn trương hơn.

Mọi người nín thở tập trung chờ đợi tên ác phỉ xuất hiện, bỗng dưng truyền đến một động tĩnh, một bóng dáng khả nghi từ trên bay xuống, lúc sau nhanh chóng dừng tại núi giả ở góc đình viện.

“Đến đây ! Ở đây !”

“Mau bắt lấy hắn ! Đừng để hắn chạy thoát !”

Hơn mười tên quan binh thoáng chốc vay quanh xông lên, định tóm gọn tên ác phỉ, nhưng khi bọn họ vừa đến núi giả, tất cả đều giật mình.

Nơi này làm gì có bóng dáng của tên ác phỉ ? Vừa rồi chỉ là một bóng dáng chợt loé qua, căn bản chỉ là bộ y phục trùm lên người rơm !

“Trúng kế.”

Mọi người vừa sợ vừa giận, vội vã nhìn về phía phòng thu chi, bỗng chốc kinh hãi khi thấy một gã hắc y nhân, người bịt mặt từ phòng thu chi chạy ra, trong tay còn xách một bọc vải nhỏ.

Quan binh trong phòng thu chi thế nhưng không đuổi theo ra ngoài, chắc hẳn đã bị xử lý chỉ trong nháy mắt, bởi vậy có thể thấy được thân thủ bất phàm của tên ác phỉ này, không được phép khinh thường.

Hơn mười tên quan binh không dám xem thường, lập tức tức xông lên, vây quanh đối phương.

Tên ác phỉ này dáng người thấp bé, bởi vì khăn che trên mặt, chỉ nhìn thấy một đôi mắt hẹp dài, mà theo bên phải thái dương nghiêng dài đến ấn đường*, có một vết sẹo rất xấu xí.

*ấn đường (mi tâm): điểm giữa hai đầu lông mày.

“Tên ác phỉ to gan lớn mật, ngươi đừng mong trốn thoát !” Tên quan binh dẫn đầu vừa hét to.

“Hừ, dựa vào đám ô hợp các ngươi, cũng muốn ngăn cản bổn đại gia ?” Hắc y đạo tặc giọng nói khàn khàn cười nhạo.

“Bớt nói nhảm! Ngoan ngoãn để bạc lại, khoanh tay chịu trói !”

Bọn quan binh xông lên, gương mặt đằng đằng sát khí mà khua đao tấn công. Hắc y đạo tặc rút ra thanh trường kiếm tuỳ thân ứng chiến, với số lượng quân tuy ít nhưng bọn chúng không cảm thấy sợ hãi chút nào.

Hắn võ công cao cường, chiêu thức nhanh nhẹn mà linh hoạt, bọn quan binh căn bản không phải là đối thủ, dù ra sức chém giết, nhưng ngay cả nửa mảnh y phục của hắn cũng chưa chạm đến, ngược lại đao trong tay còn bị đánh rơi, lại còn bị điểm huyệt đạo, bọn họ cứng như tượng đá, không thể động đậy.

Hắc y đạo tặc nhìn một pho “Tượng đá”, đáy mắt xẹt qua một ý cười xảo hoạt.

Mấy tên quan bình này dễ dàng đối phó giống mấy tên trong phòng thu chi, mà huyệt đạo của mỗi người bọn họ ước chừng hai giờ sau sẽ tự động giải.

Hắc y đạo tặc liếc xéo hướng về hành lang gấp khúc bênh cạnh, chỉ thấy vẻ mặt căm hận không cam lòng của Diệp Bách Phong, rồi lại sợ hãi công phu của hắn, ngay cả cổ họng cũng không dám thốt ra một tiếng, đừng nói là muốn tiến về phía trước đoạt lại, đoạt ngân lượng trở về.

Bộ dáng của bọn họ rất giận nhưng không dám nói gì, làm cho đáy mắt hắc y đạo tặc hiện lên ý cười sâu sắc, thậm chí còn kiêu ngạo giơ giơ bọc vải nhỏ trong tay lên, cười nói: “Ngân lượng cùng ngân phiếu này ta mang đi, không hẹn gặp lại !”

Khi Hoàng Phủ Đình Ngạn từ tửu quán ven hồ vội vàng tìm đến, vừa lúc thấy hắc y đạo tặc này nhảy lên mái hiên, định một màn rời đi.

Con ngươi hắn sáng lên, dùng khinh công, chỉ trong nháy mắt người đã đứng trên mái hiên, ngăn cản đường đi của đối phương.

“Muốn chạy đường nào ?” Hắn thanh âm trầm trầm quát.

Hắc y đạo tặc chau mày, không nghĩ tới từ đâu lại xuất hiện một tên xen vào việc người khác.

“Tránh ra ! Không phải chuyện của ngươi !” Hắn lấy giọng khàn khàn nói.

“Tuy không phải chuyện của ta, nhưng nếu gặp chuyện bất bình, tự nhiên sẽ rút đao tương trợ.” Hoàng Phủ Đình Ngạn quyết định phải bắt tên kiêu ngạo lại ngông cuồng này.

“Rút đao tương trợ ?” Hắn y đạo tặc thanh âm cười nhạo. “Ta xem hai tay ngươi không có gì, trên người chỉ sợ ngay cả con dao nhỏ cũng không có ?”

Hoàng Phủ Đình Ngạn còn chưa mở miệng trả lời, Trương Đức tuỳ tùng của hắn đã đuổi tới.

“Thiếu gia !” Trương Đức lên tiếng hô, biết võ công của hắn, thanh trường kiếm trong tay hướng thẳng đến mái hiên mà ném.

Hoàng Phủ Đình Ngạn nhanh nhẹn bắt lấy thanh trường kiếm, tiếp đến xoay người đá một cước, kiếm kia liền bay xuống phía dưới, làm cho Trương Đức vững vàng tiếp được.

“Xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng ta khuyên ngươi bớt lo chuyện người khác !” Hắc y đạo tặc hừ nói.

“Nhưng ta chính là nhất định phải quản !”

“Được thôi, ngươi đã tự mình chuốc lấy cực khổ, vậy đừng trách ta không khách khí !”

Hắc y đạo tặc ra chiêu trước, rút kiếm hoa* ra, tấn công mãnh liệt, Hoàng Phủ Đình Ngạn bình tĩnh tiếp chiêu, cùng lúc đánh trả.

*kiếm hoa: ở đây chỉ thanh kiếm được trang trí hoa văn.

Ngay lập tức, ngân quang dao động, chiêu thức của Hoàng Phủ Đình Ngạn sắc bén, mà kiếm pháp của Hắc y đạo tặc linh hoạt, nhất thời khó phân cao thấp.

Liên tiếp qua hơn mười chiêu, lúc sau trong lòng hắc y đạo tặc biết bản thân đã gặp đối thủ khó chơi. Ánh mắt hắn chợt loé, nhân lúc có một chiêu sơ hở sau đó nhanh chóng thi triển khinh công rời đi.

Bọn quan binh tuy rằng cũng muốn đuổi theo, tiếc rằng huyệt đạo đã bị điểm, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai bóng dáng kia nhanh chóng biến mất ngoài tầm mắt.

*****

Hoàng Phủ Đình Ngạn đuổi theo tên ác phỉ, một mạch đuổi đến ngoại thành, đi vào một ngọn núi xanh tươi trắng xoá.

Người này cực kỳ gian xảo giảo hoạt, sau khi vào núi, đường đi càng lúc càng ngoằn ngoèo quanh co, thường mượn địa thế như vậy nhằm che giấu, khom người di chuyển, lúc sau bỗng nhiên bỏ chạy theo hướng khác.

Có vài lần, hắn thiếu chút nữa đã mất dấu người, may mắn đúng lúc thoáng thấy bóng dáng màu đen chợt loé, mới lập tức đuổi theo.

Lúc sau nhìn thấy bóng đen kia lại biến mất ở trước một sườn núi cao vút, Hoàng Phủ Đình Ngạn tức giận cắn chặt răng.

“Tên hỗn trướng nham hiểm xảo trá này ! Ta tuyệt đối không để ngươi chạy thoát !”

Mũi chân hắn bước đến một chút, một bóng dáng chợt thoáng qua, sau đó nhanh chóng bay về phía sườn núi, nhưng hắn cái gì cũng không kịp nhìn thấy rõ ràng, chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cô nương —-

“A —- Ngươi là người nào ? Đừng nhìn a !”

Hoàng Phủ Đình Ngạn giật mình dừng lại, nhìn chăm chú, tuấn nhan lập tức hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn trăm triệu lần cũng không đoán được sẽ thấy một màn như thế này —- một vị cô nương ước chừng mười tám, mười chín tuổi, đang ngâm mình trong hồ nước xanh biếc.

Một hơi nóng bỗng dưng chạy loạn trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, hắn xấu hổ nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.

“Thật xin lỗi, không biết cô nương ở đây, thất lễ.”

Hắn nhìn rừng cây rậm rạp trước mắt, suy nghĩ miên man.

Tuy vừa rồi chỉ là cảnh hồng thoáng qua, nhưng dung mạo kiều mỵ tuyệt luân kia, cũng đã lạc vào trong đầu óc hắn —– Khuôn mặt trái xoan kia, cùng ngũ quan tinh xảo tuyệt mĩ, da thịt trắng nõn, quả thực như là kiệt tác của trời.

Mặc dù thiên kim khuê các đoan trang nhã nhặn ở kinh thành không thiếu, nhưng lại không thể so được với diện mạo xinh đẹp của nàng, thậm chí ngay cả hoàng thân quốc thích có địa vị cao quý, so với nàng cũng đều lập tức mất hết nhan sắc.

Tuyệt sắc giai nhân như thế, như thế nào lại xuất hiện ở đây ?

Ngay cả đàm thuỷ xanh biếc, bóng cây trùng trùng, nàng lại chỉ lộ ra chiếc cổ trên dung mạo xinh đẹp kia, kỳ thật hắn chưa thấy những gì không nên nhìn thấy, nhưng…. Nếu nàng đang ngâm mình trong đàm thuỷ, nghĩ cũng biết bên trong hồ nước là thân thể không mảnh vải che thân…..

Trên tuấn nhan lại hơi xấu hổ, đồng thời cũng không tránh khỏi một chút hoang mang.

“Cô nương như thế nào lại ở đây một mình ?”

“Nhà của ta ở vùng lân cận, bình thường lúc này hoàn toàn không có người đến đây, cho nên…… cho nên ta mới có thể……. “

Nghe xong lời giải thích của nàng, Hoàng Phủ Đình Ngạn nhịn không được nhíu mày.

Cho dù nhà nàng ngay tại vùng lân cận, dù bình thường hoàn toàn không có người đến nơi này, nàng cũng không nên khinh thường sơ suất như vậy a !

Không may gặp phải kẻ ác có tâm hoài bất quỷ (ý đồ xấu xa), như vậy phải làm thế nào ? Cô nương trong sạch chẳng phải bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát ?

Khi hắn định khéo léo nhắc nhở nàng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét kinh hãi chói tai của nàng ——

“A ! Đằng trước phiến rừng trúc kia có người ! Là Hắc y nhân che mặt !”

Hoàng Phủ Đình Ngạn vừa nghe, lập tức bất chấp muốn đưa ra khuyên bảo gì, lập tức nắm chặt thanh trường kiếm, thi triển kinh công hướng về phía phiến rừng trúc nàng nói đuổi theo.

Nhưng mà, vừa mới rời u đàm không lâu, hắn bỗng nhiên phát hiện có sự kỳ hoặc.

Khoảng cách phía trước phiến rừng trúc kia so với u đàm xa như vậy, mà khinh công của tên hắc y đạo tặc kia, nhất định là thoáng cái đã đến, cô nương bình thường như thế nào có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, thậm chí còn thấy đối phương che mặt ? Có phần hơi khó tin !

Trong lúc tâm Hoàng Phủ Đình Ngạn bắt đầu hoài nghi, tiếng nước phía sau đột nhiên truyền đến.

Hắn kinh ngạc nhìn lại, rõ ràng nhìn thấy cô nương kia từ giữa hồ phá nước mà ra, cũng từ một bên bụi cây nhanh chóng lách mình rời đi. Thân thể cũng không phải không mảnh vải che thân như hắn nghĩ ban đầu, mà là ăn mặc y phục như nam nhân y phục hắc y…….

Đợi chút ! Y phục hắc y ?! Đó không phải là y phục của tên đạo tặc vừa rồi ư ?

Hoàng Phủ Đình Ngạn khiếp sợ nhanh chóng thi triển khinh công trở lại u đàm, thoáng thấy ở giữa đàm thuỷ có một bụi cỏ dài, có một bố khăn màu đen cùng với một cái gì đó có chút quỷ dị.

Hắn cẩn thận nhìn chăm chú vào, không khỏi ngạc nhiên mà trừng lớn mắt.

Kia đúng là một cái da mặt giả !

“Thì ra là dịch dung thuật.” Hắn bị đùa giỡn !

Hoàng Phủ Đình Ngạn tức giận cúi đầu rủa một tiếng, lập tức đuổi theo hướng nàng vừa biến mất.

Nhưng mà, nàng không chỉ có khinh công cao cường, lại thông minh giảo hoạt, trải qua việc vừa rồi đã bỏ lỡ không ít thời gian, sớm đã không thấy bóng dáng của nàng, cũng không có chút manh mối đuổi theo.

“Đáng giận, lại để cho nàng chạy thoát !”

Hoàng Phủ Đình Ngạn lần thứ hai trở lại u đàm vừa rồi, trong bụi cỏ nhặt lên khăn che mặt cùng da mặt giả kia.

Trừng mắt nhìn vết sẹo giống như thật kia trên da mặt giả, trong đầu hắn không khỏi hiện kên cảnh hồng vừa rồi của dung mạo kiều mị, kia chính là diện mạo thật của nàng !

Nàng rốt cuộc là ai ? Có dung mạo kiều mị tuyệt luân kia, đầu óc cơ trí giảo hoạt, còn có một thân công phu không thể khinh thường cùng với thuật dịch dung tinh xảo, quả thật giống như một sương mù bí ẩn xinh đẹp.

Hoàng Phủ Đình Ngạn tay nắm chặt bố khăn cùng da mặt giả, con ngươi đen dao động quyết tâm.

Dù nàng là cô nương xinh đẹp tuyệt luân cỡ nào, cướp đoạt tài sản của dân chúng hắn không thể thờ ơ bỏ mặc. Bất luận như thế nào, hắn nhất định phải nghĩ cách bắt được nàng !

***

Sau khi Hoàng Phủ Đình Ngạn trở về thành, đầu tiên trở lại khách điếm tìm Trương Đức, lệnh cho hắn đến mấy gian khách điếm, quán trà gần đây dò la tin tức về tên đạo tặc kia, mà hắn lại định đến Diệp gia gần đây, điều tra xem có manh mối gì khả nghi.

Khi hắn hướng đến Diệp gia ở thành Nam, ngoài tầm mắt thoáng thấy có bóng dáng vội vàng bước đi.

Nam tử áo xám kia trông khoảng chừng ba mươi tuổi, dung mạo cùng cách ăn mặc quần áo đều rất không thu hút, bình thường đi trên đường sẽ không gây chú ý với bất kì kẻ nào, nhưng mà tên kia một bên bước nhanh đi tới, một bên vẻ mặt căng thẳng mà nhìn xung quanh hai bên, dường như rất sợ có người theo dõi hắn.

Hành động kia không bình thường, làm cho Hoàng Phủ Đình Ngạn lập tức nổi lên lòng nghi ngờ.

Nếu không phải trong lòng có quỷ, cần gì phải lén lút như thế ? Huống hồ, trông hướng đi của người này cũng hướng đến phía Diệp gia ở thành Nam, nên sẽ không có quan hệ cùng tên hắc y đạo tặc vừa rồi ? Hoặc là….. Nam tử áo xám này căn bản là nàng dịch dung cải trang thành ?

Vì không đả thảo kinh xà, Hoàng Phủ Đình Ngạn cẩn thận theo sát hành tung của tên nam tử áo xám kia, quả nhiên chỉ thấy người nọ một mạch tiến về phía Diệp gia, nhưng lại lặng lẽ đi vòng tới cửa sau.

Hắn vốn tưởng người này có lẽ sẽ trèo tường mà vào, nhưng là không ngờ được hắn lại đưa tay gõ gõ cửa !

Một lúc sau, một gã hạ nhân của Diệp gia đến đấy mở cửa, thấy nam tử áo xám dường như không hề kinh ngạc, với lại thăm dò xác nhận bên ngoài không có người khác đi qua, mới để tên nam tử áo xám kia vào nhà.

Nhìn thấy một màn kia nghi hoặc trong lòng hoàng Phủ Đình Ngạn càng sâu.

Từ hành động lén lút của nam tử áo xám đó cho thấy, chỉ sợ không phải người quang minh lỗi lạc gì, nô bộc của Diệp gia như thế nào lại để hắn vào ?

Rốt cuộc tên nam tử áo xám kia là ai ? Cùng Diệp gia có quan hệ gì ?

Vì tìm đáp án cho những nghi hoặc này, Hoàng Phủ Đình Ngạn lặng lẽ vào Diệp gia, chỉ thấy tên nô bộc dẫn dắt tên nam tử áo xám kia đi vào một căn phòng.

Lúc sau khi tên nô bộc lui ra, Hoàng Phủ Đình Ngạn không tiếng động lẻn đến bên ngoài cửa sổ, âm thầm vận lực bên tai, chú ý động tĩnh bên trong phòng —-

“Ai, ngươi đã đến, tên kia thật sự đã lấy đi năm trăm lượng bạc của ta a!” Từ một vài câu trong nội dung nghe được, người mở miệng rõ ràng là Diệp Bách Phong.

“Ngươi không phải đã báo quan rồi ư ? Vậy mà vẫn để cho hắn lấy được ?”

“Còn phải nói quan phủ phái đến những kẻ vô dụng này ! Người đến nhiều như vậy, một chút cũng không dùng được !”

“Ai, đã bị cướp, vậy cũng không có biện pháp. Dù sao nếu kế hoạch của chúng ta tiến hành thuận lợi, năm trăm lượng bạc kia rất nhanh có thể kiếm trở lại.”

“Miễn bàn kế hoạch kia đi !” Diệp Bách Phong thở hổn hển nói: “Ta chính là vì chuyện này, vội vã tìm ngươi đến.”

“Như thế nào ? Xảy ra chuyện gì ?”

“Tên kia không chỉ đoạt lấy bạc, còn để lại tờ giấy, nói lấy khoản tiền này làm việc thiện thay ta, còn cảnh cáo ta nếu còn dám lấy loại gạo kém chất lượng có lẫn tạp chất vào loại thượng đẳng bán cho dân chúng để có lợi nhuận, lần sau sẽ bắt ta trả giá lớn hơn nữa !”

“Cái gì ? Hắn làm thế nào mà biết chuyện này ?” Giọng nói của nam tử áo xám lộ ra vẻ khiếp sợ. “Vậy hiện tại nên làm sao bây giờ ? Ta bây giờ đã trộn lẫn một số lớn hàng rồi, đang chờ mang đến mấy gian cửa hàng của ngươi nha !”

“Còn có thể làm sao bây giờ ? Toàn bộ đều không thể bán !”

“Như thế sao được ? Vậy chẳng phải chúng ta tổn thất nghiêm trọng sao ?”

“Ta cũng không có biện pháp khác, tên kia võ công cao cường, không may lần tới hắn không chỉ muốn bạc, còn muốn mạng của ta, vậy làm sao bây giờ ? Ta muốn sống lâu một chút a !” Diệp Bách Phong hét lên.

Những lời nói này, một chữ cũng không sót toàn bộ đều truyền đến tai Hoàng Phủ Đình Ngạn, tuấn nhan của hắn khó nén kinh ngạc.

Thì ra, Diệp Bách Phong là một tên gian thương xấu xa !

Từ thư cảnh cáo tên “Hắc y đạo tặc” kia để lại cho thấy, vị cô nương ấy không giống loại người tham lam, ngược lại phương pháp hành hiệp trượng nghĩa của nàng thật đặc biệt.

Lấy được năm trăm lượng bạc từ Diệp gia, nàng thật sự lấy đi làm việc thiện ? Nàng sẽ dùng để làm gì ?

Trong đầu Hoàng Phủ Đình Ngạn không tự chủ được mà hiện lên dung nhan xinh đẹp kia, hứng thú trong lòng đối với vị cô nương bí ẩn ấy không ngừng dâng cao.

Hắn thật hy vọng có thể gặp mặt nàng lần nữa, biết thật rõ nàng rốt cuộc là người như thế nào ? Nhưng là hiện tại không tìm ra manh mối, hắn nên đến nơi nào để tìm người ?

***

Sáng hôm sau, bầu trời quang đãng trong lành.

Gió thổi chầm chậm, một bóng dáng nhỏ xinh vừa bước đi nhẹ nhàng, vừa ngâm nga một ca khúc không nhịp điệu, hướng đến một thôn xóm dưới chân núi.

Nếu chỉ nghe thanh âm của nàng, giống như vị cô nương trẻ tuổi, nhưng cẩn thận nhìn lên, lại là vị ni cô ước chừng ba mươi tuổi.

Ni cô này dung mạo bình thường, ngũ quan nhìn chung cũng cực kỳ bình thường, nhưng hai mắt lại hiện lên sự thông minh rạng rỡ.

Lãnh Hương Nhi liếc mắt nhìn cách ăn mặc y phục của chính mình, buồn cười thiếu chút nữa đã cười ra.

“Hì hì, hôm nay giả dạng như vậy, thật sự ngay cả bản thân ta cũng rất vừa lòng !”

Mười mấy năm trước, nàng cùng sư phụ ẩn cư tại một ngọn núi vô danh ở phía Đông Nam Tô Châu, mà lần này nàng phụng lệnh sư phụ mới xuống núi.

Thật ra nghiêm túc mà nói, nàng có hai vị sư phụ, một vị chính là mười bốn năm trước, ra hai trăm lượng bạc mua nàng là Thượng Quan sư phụ, còn lại một người khác là thông qua quan hệ thuê Tô sư phụ từ Quý Châu đến dạy thuật dịch dung cho nàng, có điều khi nàng hoàn thành việc học, Tô sư phụ liền rời khỏi Giang Nam trở về Quý Châu, đến nay đã nhiều năm không gặp.

Lần này nàng phải xuống núi, chính là không muốn đại nhân chân đi khập khiễng kia – Thượng Quan sư phụ lặn lội đường xa đến Kinh thành một chuyến, hướng Đại sư huynh Lữ Xuân Húc của sư phụ chúc thọ.

Năm đó, sư tổ của nàng là người đứng đầu trong “Giang hồ lục kiệt”, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, khi sư tổ còn sống đã thu nhận ba đồ đệ, hai nam một nữ, thân là tiểu sư muội cùng hai vị sư huynh tình cảm hoà thuận, hơn nữa lại cùng Đại sư huynh Lữ Xuân Húc tựa như huynh muội thân sinh (huynh muội ruột thịt).

Bởi vì cách tiệc mừng thọ của Lữ sư bá còn gần một tháng, vì vậy Lãnh Hương Nhi cũng không vội vã lên đường, định dọc đường đi nhìn xem một chút, thưởng thức phong cảnh, lo chuyện bao đồng.

Nào ngờ, nàng xuống núi không bao lâu, ngay trong thành Tô Châu phát hiện phú thương Trang Đại Đức thất đức áp bức tiểu nhị, cho dù tiểu nhị mệt mỏi, bị bệnh cũng không được nghỉ ngơi, không nên để bọn họ tiếp tục làm việc một ngày một đêm.

Nghe nói có vài tiểu nhị vì chạy chữa chậm trễ, thậm chí mất mạng, nhưng tên đáng ghét này lại thờ ơ, vẫn không thay đổi, thật sự quá đáng !

Nàng nhịn không được, dịch dung thành “Hắc y ác phỉ” hướng Trang Đại Đức đoạt năm trăm lượng bạc, hơn nữa để lại lời nhắn hắn không được áp bức tiểu nhị lần nữa, nếu không sẽ bắt hắn trả giá lớn hơn.

Sau đó, nàng cải trang thành một gã thiện tâm giàu có, đem ngân lượng này giao cho một lão Đại phu đáng tin cậy trong thành, mời Đại phu chữa bệnh từ thiện cho dân chúng nghèo khổ, mà ngân lượng này xem như là trợ giúp chi phí chuẩn bệnh cùng với dược liệu trị bệnh.

Sau khi rời Tô Châu, nàng đến Dương Châu, không ngờ nàng lại gặp được Diệp Bách Phong cùng đối tác của hắn lén lút đem loại gạo kém chất lượng có lẫn tạp chất vào loại thượng đẳng, hơn nữa theo đoạn đối thoại của bọn họ cho thấy, hành động thất đức như vậy đã được âm thầm tiến hành từ rất lâu.

“Hừ, loại hành vi xấu xa này để ta gặp được, quả thực là ông trời có mắt, muốn ta đến trừng phạt bọn họ thật tốt mà !” Lãnh Hương Nhi hừ nói.

Bởi vì hành vi của Diệp Bách Phong quả thực đáng giận cùng Trang Đại Đức thật giống nhau, lập tức khiến cho nàng quyết định cũng dùng cách đối phó với Trang Đại Đức kia đối phó với Diệp Bách Phong ——– cũng hoá trang thành “Hắc y ác phỉ” đoạt năm trăm lượng của hắn, cũng cảnh cáo tên đáng giận này không được tái phạm !

Về phần bạc trong tay, nàng sớm đã nghĩ nên xử lý thế nào ——- trong đó một phần cũng giống như lúc trước, tìm vị đại phu đáng tin, xem như chi phí giúp chữ bệnh từ thiện, mặt khác phần còn lại đưa đến cho “Đào Hỉ thôn” một thôn xóm nghèo khó ở phía trước chân núi.

Nghe nói vài năm trước, vì tính tình thẳng thẳng nên thôn trưởng “Đào Hỉ thôn” đã đắc tội với quan viên địa phương, về sau quan địa phương không muốn giúp đỡ bọn họ, giả sử cần kinh phí xây cầu đường, khẳng định họ trước tiên sẽ lấy kinh phí đến nơi khác.

Sáng hôm qua nàng đã xem qua “Đào Hỉ thôn”, nơi này thật sự là quá nghèo khó, có rất nhiều phòng không chỉ bị hư hỏng, lại không có khả năng sửa chữa, bọn nhỏ trong thôn thậm chí ngay cả mảnh vải ra dáng xiêm y cũng không có, hoàn cảnh thật khốn khổ.

“Có số bạc này, bọn học có thể cải thiện cuộc sống !”

Lãnh Hương Nhi chân bước nhanh hơn, vội vã muốn đem số bạc này tặng đi, nhưng khi nàng gần đến “Đào Hỉ thôn”, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy trước thôn có ba bóng dáng đứng im, trong đó có lão nhân gia tuổi già là thôn trưởng của “Đào Hỉ thôn”. Thân hình cao lớn đứng bên cạnh trưởng thôn trông rất quen mắt, kia không phải là nam tử cùng nàng giao đấu hôm qua sao ? Về phần nam tử trẻ tuổi bên cạnh, khẳng định chính là tuỳ tùng hôm qua đã ném kiếm cho hắn.

“Nam nhân kia như thế nào lại đến nơi này ? Hắn muốn làm cái gì ?” Lãnh Hương Nhi hoài nghi mà nói nhỏ.

Nhìn thân hình cao lớn kia, Lãnh Hương Nhi không khỏi nghĩ đến cảnh hôm trước cùng hắn giao đấu.

Hắn võ công cao cường, khinh công cũng không tồi, là một đối thủ khó gặp, hơn nữa xem ra, hắn thực sự muốn bắt được nàng “Ác tặc” này, là nam tử hán hành hiệp trượng nghĩa.

Dựa vào điểm này, ấn tượng trong lòng nàng đối với hắn cũng không tồi, trừ lần đó ra, hôm qua hắn kinh hãi khi gặp cô nương tắm rửa trong u đàm, lập tức xoay người sang chỗ khác, cho thấy hắn là chính nhân quân tử quang minh chính trực !

Vừa nghĩ đến tình hình nguy cấp hôm qua nàng chợt nghĩ ra bệnh pháp thoát thân, đáy mắt Lãnh Hương Nhi không khỏi hiện lên ý cười.

Lúc sau biết được mình bị lừa, hắn hẳn là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không biết có hộc máu không?

Đối với thuật dịch dung của chính mình, nàng rất tin tưởng, ngay cả Tô sư phụ cũng khen ngợi nàng rất có tài năng, mà đã nhiều năm qua thế này, cũng chỉ có vị hôn phu Hoa Thần An của sư muội nàng Thương Quan Như Vũ là người nhìn thấu thuật dịch dung của nàng.

Suy nghĩ một chút, Lãnh Hương Nhi liền cảm thấy không có gì phải lo lắng, tin tưởng ni cô của chính mình giả dạng sẽ không có sơ hở gì.

Vẻ mặt nàng lộ ra hàng loạt biểu cảm thương người điềm đạm, chậm rãi đi đến.

“A di đà phật, vị này chính là thôn trưởng của 『Đào Hỉ thôn 』 ?” Nàng đè thấp giọng nói, lấy âm điệu trang nghiêm mở lời hỏi.

“Đúng là lão phu.”

“Bần ni đến từ 『Diêu Từ am』 trên núi, hôm qua có một vị thiện tâm làm việc thiện không muốn người biết, nghe nói trong thôn hoàn cảnh khó khăn, uỷ thác bần ni đem số bạc này giao đến cho trưởng thôn.” Lãnh Hương Nhi lấy ra một túi tiền.

Trước đó nàng đã dò hỏi qua, vị trưởng thôn này là người thành thật lại chăm chỉ thật sự là người tốt, tin tưởng sẽ đem khoản tiền này sử dụng thích đáng, sẽ không giấu làm của riêng.

Trưởng thôn đầu tiên là một hồi kinh ngạc, lập tức cảm động rơi nước mắt tiếp nhận túi tiền kia.

“Cảm ơn, cảm ơn !”

Một bên Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn chằm chằm vào nàng, như là ở bên trong âm thầm quan sát, suy nghĩ gì đó.

“Vị sư phụ này thật sự là người hào phóng trợ giúp.” Hắn mở miệng tán thưởng.

“Bần ni chẳng qua là làm thay người khác mà thôi, không dám kể công.” Lãnh Hương Nhi giọng điệu vững vàng trả lời, ánh mắt cùng nam tử trước mắt nhất thời giao nhau, trong lòng bỗng dưng nảy lên.

Mặc dù nàng cực tin tưởng vào thuật dịch dung của chính mình, cũng không cố ý hạ thấp, giọng nói cũng đã thay đổi nên cũng không lộ ra sơ hở gì, nhưng….. Con ngươi đen sâu khó lường được kia của hắn, làm thế nào lại nhìn chằm chằm vào nàng giống như nhìn thấu tim gan nàng. Chẳng lẽ nàng có chỗ nào sơ hở ?

Không, không có khả năng. Trước khi ra ngoài, nàng đã ở trước gương đồng kiểm tra cẩn thận, tuyệt đối không có khả năng có sơ hở gì.

Nhưng…… Hắn vì cái gì lại nhìn chằm chằm một ni cô như vậy ? Có phần hơi kỳ lạ ! Mặc kệ thế nào, nàng tốt nhất vẫn là nên tránh xa.

Mắt nàng cúi thấp quan sát, tránh đi cái nhìn chăm chú của hắn, nói: “Bần ni đã đem bạc đến, vậy cũng nên cáo từ trước.”

Hoàng Phủ Đình Ngạn lập tức tiếp lời nói: ” Ta vừa lúc cũng định đến 『Diệu Từ am』 ở vùng lân cận, không bằng cùng đi với sư phụ !” [Chết chưa =)), xong rồi ]

Lãnh Hương Nhi nghe vậy có chút cứng đờ, tiếp đến chợt nghe thấy hắn hướng tuỳ tùng nói ——-

“Trương Đức, ngươi ở lại nơi này trợ giúp trưởng thôn cùng nhau đem nhà cửa bị hư hỏng tu sửa cho tốt, sau khi xong việc quay lại khách điếm chờ ta.”

“Vâng.”

Trưởng thôn lòng đầy cảm động xoay người dẫn Trương Đức trở về thôn, mà trước thôn cũng chỉ còn lại hai người Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lãnh Hương Nhi.

Lãnh Hương Nhi liếc mắt nhìn hắn, nghĩ đến hắn cố ý đi cùng nàng, nàng thầm nghĩ nếu đồng ý sẽ không được ổn cho lắm.

Tuy rằng nàng không xác định hắn là thật sự vừa lúc có việc muốn đến “Diệu Từ am” trên núi ở vùng lân cận hay không, nhưng mà bất luận thế nào, đi cùng hắn không phải là chủ ý tốt.

“A di đà phật, cước trình của bần ni chậm chạp, không dám trì hoãn thí chủ, vẫn là thỉnh thí chủ đi trước —-” Lời của nàng nói đến một nửa, bên chân đột nhiên lủi qua một bóng đen nho nhỏ.

Ánh mắt của nàng lơ đễnh nhìn xuống phía dưới, ngay lúc đó sắc mặt của nàng biến đổi rất lớn, giống như nhìn thấy thứ gì kinh khủng nhất trên đời này.

Hoảng sợ quá mức, nàng phản xạ sử dụng khinh công hướng bên cạnh mà nhảy, chớp mắt thân thủ đã ở bên ngoài mấy trượng, mà lúc sau con chuột nho nhỏ kêu chít chít, nhanh như chớp lủi vào bụi cỏ, không thấy bóng dáng.

Hoàng Phủ Đình Ngạn con ngươi đen mê hoặc nổi lên, mà trong lòng Lãnh Hương Nhi âm thầm lên tiếng quát hỏng bét.

Tất cả là vì khi nàng còn nhỏ, thường bị cha mẹ không yêu thương nàng xem là đối tượng trút giận, chẳng những động một chút là đánh chửi, mà một lần còn đem nàng nhốt vào trong nhà bếp.

Bên trong nhà bếp u ám nhỏ hẹp, thường có vài con chuột ở bên chân của nàng chạy tới chạy lui, thậm chí còn gặm cắn vào chân của nàng. Nàng vừa sợ vừa đau nhưng trốn không thoát, chỉ có thể bất lực khóc lớn thành tiếng, từ đó về sau trong lòng của nàng đã để lại bóng ma đáng sợ không cách nào xoá đi được.

Nàng phải mạnh mẽ đối mặt với sài lang hổ báo, nàng một chút cũng không sợ hãi, thế nhưng một con chuột nho nhỏ, chỉ cần một con cũng đủ khiến cho nàng lông tơ dựng thẳng, hoa dung thất sắc. (hình dung bộ dáng nữ tử vô cùng sợ hãi.)

“Động tác của sư phụ thật là nhanh nhẹn, quả thực là người có khinh công thượng thừa.” Hoàng Phủ Đình Ngạn cười như không cười nói, con ngươi đen dao động bình tĩnh.

Hôm qua sau khi biết được Diệp Bách Phong kia thật ra là gian thương thất đức, hắn nghĩ thầm, nếu quả thực “Hắc y đạo tặc” kia như lời nàng nói lấy năm trăm lượng bạc ấy để làm việc thiện, hẳn là sẽ chọn lựa đối tượng cần sự giúp đỡ nhất.

Dựa vào những gì tối qua hắn tìm hiểu, biết được vùng lân cận là “Đào Hỉ thôn” có thôn xóm nghèo khó nhất, vì thế sáng sớm hắn lập tức đến đây xem, không ngờ vừa đúng lúc gặp vị ni cô này đến để tặng tiền.

Hắn vốn nghĩ thầm, tuy vị ni cô này nói “Người lương thiện làm việc thiện không muốn người biết” rất có thể chính là vị cô nương kia, cho nên mới lấy cớ có việc muốn đến “Diệu Từ am” vùng lân cận, trên đường đi muốn thừa cơ hội dò la chuyện của người lương thiện kia.

Nào ngờ, một con chuột đột nhiên chạy ra làm cho hắn cảm thấy sự việc rất kỳ lạ ! Vừa rồi nhìn thân thủ của nàng nhảy đến mấy trượng, nhất định võ công bên trong rất thâm hậu.

Như vậy xem ra, vị “người lương thiện làm việc thiện không muốn người biết” kia cùng vị ni cô trước mắt rất có khả năng chính là cùng một người, hơn nữa cũng là vị cô nương dịch dung thành hắc y đạo tặc kia !

Lãnh Hương Nhi cười gượng hai tiếng, mạnh miệng phủ nhận nói: “Bần ni chẳng qua là lúc nhỏ từng luyện qua võ công, chưa được gọi là người có khinh công thượng thừa ? Thí chủ thật sự là nói đùa. Trời không còn sớm, bần ni cũng nên quay về am, đã đến lúc phải cáo từ.”

Nàng xoay người muốn đi, nhưng thân hình hắn lại nhoáng lên, chặn đường đi của nàng.

“Cô nương xin dừng bước.”

Lãnh Hương Nhi trong lòng cả kinh, vẫn mạnh miệng phủ nhận: “Cái gì cô nương ? Bần ni sớm đã xuất gia, thí chủ xưng hô như vậy quả thực không được thoả đáng.”

Nhìn thấy nàng lại muốn rời đi, dưới tình thế cấp bách Hoàng Phủ Đình Ngạn ra tay giữ nàng lại.

Lãnh Hương Nhi chau mày lại, cố nén không ra tay mà xúc động quát: “Vị thí chủ này, nam nữ thụ thụ bất thân, bần ni lại là người xuất gia, lôi kéo như vậy còn ra thể thống gì ?”

Bị nàng trách cứ như vậy, Hoàng Phủ Đình Ngạn cũng hiểu được lôi kéo cô nương như vậy quả thực không ổn, vì vậy lực ở cánh tay giảm bớt, nàng không chỉ thừa cơ hội thoát khỏi hắn, mà còn nhanh chóng ra tay điểm huyệt đạo của hắn !

“Ngươi !”

Hoàng Phủ Đình Ngạn ngạc nhiên, không ngờ nàng lại ra tay điểm huyệt đạo của mình.

Lãnh Hương Nhi nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng đắc ý giơ lên.

“Tuy là bởi vì con chuột kia làm bại lộ thân phận của ta, nhưng ngươi có thể nhanh như vậy đoán được ta giả mạo ni cô, xem như ngươi có bản lĩnh.”

Hôm qua đã giao đấu với hắn, nàng biết võ công hắn cao cường, hẳn là rất nhanh có thể tự mình giải huyệt đạo, nhưng dù thời gian chỉ có một ly trà nhỏ, đối với nàng mà nói cũng đã đủ rồi.

“Ta sẽ không đi 『Diệu từ am 』 ngươi cũng đừng đi quấy nhiễu sự thanh tĩnh của người ta. Cứ như vậy, về sau không hẹn gặp lại.” Nàng hướng về phía hắn thản nhiên cười, sau đó lập tức thi triển khinh công, nhanh chóng rời đi.

Hoàng Phủ Đình Ngạn huyệt đạo bị điểm, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi.

Dù lại bị nàng trêu đùa, nhưng trong lòng hắn một chút cũng không giận, ngược lại sự tò mò cùng hứng thú đối với nàng ngày càng mãnh liệt.

Nếu lần sau gặp lại vị cô nương này, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để nàng rời đi, tuyệt đối không tách rời nàng một bước ! [ khiếp, chưa gì anh đã định giữ làm của riêng rồi… bá đạo quá > “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play