Biên tập: Erale

♥♥♥♥♥♥♥♥

[ 4 ] Bọn họ sống ở phía đông rừng rậm có khoảng mười mấy bộ lạc lớn nhỏ, mỗi bộ lạc đều sẽ trục xuất phản tổ thú không thể biến hình, nhưng số lượng gộp lại cũng chỉ là một hai trăm con. Diện tích vùng rừng rậm dưới chân này vô cùng rộng lớn, đồng thời chỉ có bộ lạc Lôi Nặc cư trú, số phản tổ thú lại không chỉ một hai trăm.

Chu Doãn Thịnh chưa tính toán rõ ràng, nhưng một đường đi đến cũng phải 70,80 con phản tổ thú cúi đầu kính chào sư tử ngu xuẩn từ xa, hiển nhiên là muốn qua lại thân thiết với y. Dựa theo mật độ này tính toán, số lượng phản tổ thú xung quanh bộ lạc Lôi Nặc hẳn là hơn một nghìn.

Nhiều phản tổ thú tụ tập ở chỗ này như vậy? Có phải có mục đích đặc biệt không? Phán đoán này rất nhanh liền biến mất, Chu Doãn Thịnh phát hiện ra phía trước không xa có tiếng khóc, đó là vài giống cái ném thú nhỏ không đủ hai tháng vừa mới ra đời trong ngực dưới sự giám sát của giống đực. Giống cái sinh ra là hình người, giống đực qua một tháng cũng có thể biến hình, duy chỉ có phản tổ thú, sau một tháng vẫn là bộ dáng thú hoang.

Thú con trong ngực bọn họ là đứa con dứt ruột đẻ ra, nếu không sẽ không khóc đến đau lòng như vậy. Thấy giống cái không nỡ, giống đực liền giật thú con lại, ném vào bụi cỏ, sau đó túm bọn họ đi. Không lâu sau, vài con phản tổ thú thành niên men theo mùi vị tìm đến, tha thú con đi.

Tuy rằng bị cha mẹ ruột vứt bỏ, nhưng đồng loại lại sẽ chăm sóc tốt cho chúng.

Nhìn đến đây, Chu Doãn Thịnh hiểu ra, phản tổ thú bên trong khu rừng rậm này cũng đều là tộc nhân bị bộ lạc Lôi Nặc vứt bỏ, không phải là có mục đích mà tập trung ở đây.

“Cục cưng, bộ lạc Lôi Nặc có vấn đề. Bộ lạc khác nhiều năm cũng chẳng sinh được một phản tổ thú, bộ lạc Lôi Nặc một lần có thể sinh được bốn, năm con, xác suất biến dị quá cao. Anh nói xem bộ lạc Lôi Nặc có chỗ nào không giống với bộ lạc khác? Loại biến dị phạm vi lớn này chung quy sẽ để lại dấu vết.” Chu Doãn Thịnh trầm ngâm, trong lòng đã có đáp án.

Triệu Huyền gầm nhẹ một tiếng, chân trước chỉ chỉ về phía ngọn núi chôn hồng tinh đồ sộ. Điểm khác biệt của bộ lạc Lôi Nặc với những bộ lạc khác đương nhiên là hồng tinh. hồng tinh là thể năng lượng, tất nhiên chứa phóng xạ vật chất, một phần trong đó có ích với thân thể người, một phần ảnh hưởng tới di truyền gien của bọn họ, khiến đời sau của bọn họ xuất hiện hiện tượng phản tổ quy mô lớn.

Tuy rằng không ngừng có giống cái được đưa tới bộ lạc Lôi Nặc, giúp dân số của họ đạt được cân bằng nhưng qua nhiều năm, ảnh hưởng của phóng xạ nặng hơn, khả năng trong một tổ thú chỉ sinh ra được một hai con giống cái có thể biến hình, còn lại đều là phản tổ thú.

Hồng tinh vừa giúp thực lực giống đực thú nhân được nâng cao, vừa hủy diệt khả năng sinh dục của bọn họ. Cứ tiếp tục như vậy, bộ lạc Lôi Nặc đã từng uy danh hiển hách sớm muộn cũng có ngày diệt vong. Hồng tinh không phải bảo vật, ngược lại là độc dược, nếu như muốn tăng thực lực, hiển nhiên là không thể tùy tiện hấp thu hồng tinh.

Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến mình, chỉ cần hồng tinh có thể dùng để mua muối là được rồi, mình chẳng phải chúa cứu thú. Hơn nữa hành vi vạch trần tai hại của hồng tinh sẽ ảnh hưởng tới tiến trình lịch sử của dân bản địa, trái với pháp luật tinh tế. Hắn cũng không muốn hưởng tuần trăng mật xong thì ngồi tù. Chu Doãn Thịnh mỉm cười, nhảy lên lưng đại sư tử để y cõng mình lên núi.

Vua của vùng rừng rậm này là hổ răng kiếm phản tổ thú, hắn muốn tra hỏi một chút hai kẻ khả nghi, mới vừa tới gần liền bị móng vuốt đánh bay, nửa ngày không bò dậy được. Triệu Huyền nhanh nhẹn đi quanh nó hai vòng, liên tục gầm nhẹ. Cũng không biết hai con thú đạt thành thỏa thuận kiểu gì, hổ răng kiếm gật gật đầu, vừa sợ hãi vừa rời đi.

Nửa tiếng sau, Chu Doãn Thịnh cuối cùng cũng hiểu sư tử ngu xuẩn muốn làm gì. Y để một đám phản tổ thú dẫn dũng sĩ trông coi quặng mỏ đi, mượn cơ hội vào trong cướp sạch.

Thú nhân tinh cầu tuy rằng ở thời đại Man hoang, sức sản xuất cực kì lạc hậu nhưng thú nhân có nanh vuốt sắc bén và sức mạnh dùng mãi không hết, đào ra một cái động cũng không phải việc khó. Đường hầm dài ngoằng tối đen, dường như nhìn không thấy điểm cuối, đi mười mấy phút mới nhìn thấy hồng quang phát ra từ phía xa.

Một người một thú chạy tới, quả nhiên nhìn thấy tinh thể đỏ quạch che kín trên vách động, từng khóm từng khóm chụm chung một chỗ, như từng đóa hoa mỹ lệ. Thú nhân giống đực cơ thể cường tráng cần hơn một tháng mới có thể cắt xuống một khối hồng tinh to bằng lòng bàn tay, Chu Doãn Thịnh lại nhẹ nhàng bẻ gãy như bóp đậu phụ.

Hắn cầm lên cẩn thận nghiên cứu khối tinh thể, cảm giác bên trong ẩn giấu một tia năng lượng bạo ngược, đại khái chính là thủ phạm khiến bộ lạc Lôi Nặc liên tục sinh ra phản tổ thú.

“Vấn đề quả nhiên ở trên hồng tinh, anh muốn xem một chút không?” Hắn đưa tinh thạch cho sư tử ngu xuẩn.

Triệu Huyền lắc đầu tỏ ra không hứng thú, nhấc chân trước vỗ mông người yêu giục hắn nhanh chút. Váy da thú của Chu Doãn Thịnh suýt nữa bị tuột xuống, hắn vội vã kéo lại thắt lưng, tiện tay ném hồng tinh vào nhẫn không gian. Nhẫn không gian của bọn họ chứa đựng được cả phi hành khí, thừa sức chứa mấy khối tinh thạch.

Một người một thú lấy hết hồng tinh trên vách động, lúc đi ra thì dũng sĩ trông coi mỏ quặng đúng lúc chạy về, đang định vào trong động kiểm tra. Chu Doãn Thịnh nhặt mấy viên đá vụ bắn ra, đánh ngất từng người, sau đó nhàn nhã rời đi. Ở đại lục phía đông, hồng tinh giống kim tệ, có hồng tinh, bọn họ liền cần không cần lo lắng, thích gì mua nấy.

Một người một thú vẫn chưa rời khỏi lãnh địa của bộ lạc Lôi Nặc mà đi vòng sang hồ nước ở phụ cận. Giống loài trên thú nhân tinh cầu phong phú, ngay cả cá mập trắng chỉ có thể nhìn thấy ở đại dương cũng sinh hoạt trong hồ. Hồ nước ở bộ lạc Lôi Nặc cũng khác nơi khác, còn có vài con huyễn long cư trú, ước chừng là khi vỏ trái đất biến động mấy trăm triệu năm trước không thể bơi theo bộ tộc ra ngoài, sau đó muốn bơi cũng không được vì đại lục mới hình thành đã ngăn eo biển.

Chúng nó là bá chủ của hồ nước này, không có thú hoang dám đến nơi này uống nước, sợ huyễn long đột nhiên nổi lên mặt nước kéo xuống nước ăn thịt. Con hổ răng kiếm vừa nãy đưa ra yêu cầu ngoài dự tính, hy vọng Triệu Huyền có thể săn giết một con huyễn long, để bọn chúng nếm thử thịt rồng. Huyễn Long ăn rất nhiều đồng tộc của hắn, hắn đương nhiên hận chúng thấu xương, nguyên nhân sâu hơn là ăn thịt huyễn long có thể giúp phản tổ thú cường tráng hơn.

Phản tổ thú không thể hấp thụ hồng tinh, nhưng bọn họ có thể thông qua việc ăn thịt thú hoang mạnh để có sức mạnh. Xuất phát từ trực giác của thú hoang, hổ răng kiếm biết kim mao sư tử rất mạnh, vô cùng mạnh, đối phương chỉ dựa vào hơi thở đã có thể chấn áp toàn bộ mãnh thú trong rừng. Y mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm hơn cả huyễn long.

Quan trọng nhất là tên này còn nuôi dưỡng một giống cái vô cùng xinh đẹp, giống cái kia còn đẹp hơn gấp một vạn lần bạn đời của thủ lĩnh bộ lạc Lôi Nặc, lại nguyện ý dựa dẫm vào một con phản tổ thú. Thử hỏi không có thực lực mạnh, ai có thể làm được điểm này? Cho nên hổ răng kiếm kiên quyết không rời mà tin tưởng kim mao sư tử có chỗ hơn người.

Sự thực chứng minh suy đoán của hắn là đúng. Kim mao sư tử đi tới bên hồ, nhẹ nhàng đặt giống cái xinh đẹp trên đám cỏ mềm, sau đó xuống nước. Một lát sau, hồ nước yên tĩnh dâng lên từng đợt sóng, còn có chất lỏng đỏ lòm hòa tan bên trong bọt nước trắng xóa, hình ảnh vô cùng khủng bố.

Hổ răng kiếm lo lắng giống cái kia bị dọa, định nhảy xuống từ ngọn cây, lại thấy giống cái che miệng ngáp, trên mặt chỉ có buồn bực ngán ngẩm và không hứng thú, nào có chút kinh sợ nào. Bước chân hắn dừng lại, đúng lúc này, một con sóng lớn đánh về phía hồ, mắt thấy sắp nhấn chìm giống cái, đối phương lại dùng tốc độ khó phân biệt được bằng mắt thường né tránh, trong nháy mắt nhảy lên cổ thụ cao mười mấy mét.

Phản ứng nhanh nhẹn này vượt xa năng lực nhảy của người thường khiến hổ răng kiếm nghệch ra. Bằng thân thủ của giống cái này, một người sống trong rừng rậm căn bản không thành vấn đề, đâu cần dựa vào một con phản tổ thú? Chẳng lẽ hắn với kim mao sư tử là tình yêu đích thực? Nghĩ đến đây, hổ răng kiếm vừa chua xót trong lòng vừa ước ao. Lòng chua xót bản thân không có bạn đời, ước ao tương lai xa bản thân cũng có thể dựa vào mị lực mà bắt được một giống cái.

Phản tổ thú đều là giống đực không có giống cái, nếu như bọn họ muốn sinh sôi đời kế tiếp thì chỉ có thể tìm kiếm thư thú. Nhưng thư thú dù sao cũng là thú hoang, không có linh chí, cảm giác giao phối cùng chúng nó một lời không thể nói hết. Hổ răng kiếm buồn bã ủ rũ thở dài một hơi não nề.

Cùng lúc đó, Triệu Huyền kéo một con huyễn long nặng mười tấn lên bờ, còn có vài con huyễn long ở mặt nước cách đó không xa rít gào về phía y, nhìn vô cùng hung ác, nhưng thật ra trong mắt tràn đầy sợ hãi. Chúng nó bị móng vuốt sắc bén của kim mao sư tử cào đến rách da rách thịt, thương tích đầy mình, máu tươi nhuộm đỏ nửa cái hồ nước, thế nhưng đối phương ngay cả một sợi lông cũng không rụng.

Huyễn long là động vật lưỡng cư, mặc dù không thể rời khỏi nước nhưng lại có thể tùy ý hoạt động trong phạm vi trăm dặm, vì để tránh trở thành đồ ăn của huyễn long, xung quanh hồ là khu vực cấm, không có thú hoang hoặc thú nhân muốn đặt chân đến đây. Vì vậy dù Triệu Huyền gây ra động tĩnh lớn như thế nhưng bộ lạc Lôi Nặc cũng rề rà không phái dũng sĩ tới điều tra. Bọn họ còn tưởng rằng là hai con huyễn long đang tranh đấu với nhau.

Triệu Huyền cắn rớt một miếng thịt trên thân huyễn long, đặt ở một bên, sau đó rống lên gọi hổ răng kiếm qua. Hổ răng kiếm nhảy xuống khỏi cây chậm rì rì đi tới bên cạnh kim mao sư tử, nó cúi người làm ra tư thế thuần phục. Đàn thú nghe thấy tiếng sư tử hống mà chạy tới dồn dập nằm trên đất, hình ảnh hùng vĩ giống như đang khấu kiến đế vương. Vài con huyễn long quanh quẩn ở trên mặt hồ không dám làm ầm ĩ nữa, chúng nó ủ rũ lặn xuống đáy nước nhanh chóng rời đi.

Triệu Huyền dùng đuôi cuốn lấy người yêu đang âm thầm cười chậm rãi rời đi, xác định xung quanh không có thú nhân cũng không có phản tổ thú, lúc này mới ném thịt huyễn long vào trong nhẫn không gian.

“Mười bước giết một người, ngàn dặm không để lại. Xong chuyện phủi áo đi, ẩn thân và tên họ. Anh yêu à, anh càng ngày càng bá đạo.” Chu Doãn Thịnh cũng không nhịn được nữa, híp mắt nở nụ cười. Sư tử ngu xuẩn muốn làm gì, chiếm núi làm vua? Nhìn xem, lại bắt đầu vãi nước tiểu, đây là coi bộ lạc Lôi Nặc thành lãnh địa của y, phản tổ thú trong lãnh địa được thừa nhận làm tiểu đệ a.

Triệu Huyền ngẩng đầu ưỡn ngực gầm một tiếng, muốn bao nhiêu uy phong có bấy nhiêu uy phong, khiến Chu Doãn Thịnh cười đến nghiêng ngả, ôm lấy đầu y xoa nắn một hồi. Một người một thú không chậm trễ đi thẳng về hướng biển.

Bộ lạc Lôi Nặc đêm đó lâm vào khủng hoảng lớn, bọn họ phát hiện hồng tinh trong mỏ biến mất. Đến cùng thì là ai có năng lực một lần trộm đi tinh thạch nặng mấy chục tấn? Bọn họ căn bản nghi ngờ phản tổ thú nhưng tinh thạch bị trộm đi thể tích vô cùng lớn, còn tản ra hồng quang, ban ngày không hiện ra nhưng khi màn đêm buông xuống thì căn bản không giấu được, nó có thể rọi sáng cả một vùng rừng rậm.

Thủ lĩnh của bộ lạc cũng không vội vã, hắn biết bất kể là ai trộm đi hồng tinh nhất định chạy không xa, đến buổi tối men theo tia sáng tìm tới là được. Nhưng mà khi màn đêm buông xuống, trong rừng đen kịt một màu, không có cảnh tượng hồng quang trùng trùng như dự đoán. Nói cách khác, hồng tinh trong mỏ không phải là bị đánh cắp mà là biến mất tăm mất tích.

Thủ lĩnh bộ lạc vừa tức giận vừa sợ hãi, bởi vì tổ vu nói với hắn đây rất có thể là tác phẩm của thú thần. Bộ lạc Lôi Nặc ngày càng mạnh mẽ, coi người của bộ lạc khác là nô lệ mà sai khiến, thậm chí đến mùa đông đồ ăn khan hiếm còn có thể giết bọn họ làm thành thịt khô. Phản tổ thú bị bọn họ vứt bỏ càng trở thành đối tượng săn bắn chủ yếu.

Ăn thịt nhiều đồng bào như vậy đương nhiên sẽ chọc giận thú thần, hồng tinh biến mất chính là sự trừng phạt của thú thần. Tổ vu sợ hãi quỳ trước tượng thú thần cầu xin bảo hộ. Bọn họ chẳng thể đoán được ra trên thế giới này còn có nhẫn không gian, chỉ có thể quy tất cả những hiện tượng không giải thích được là do thần thánh.

Thủ lĩnh của bộ lạc đành phải mang tính chất tượng trưng mà phóng thích một nhóm nô lệ, giữ lại đều là giống đực thanh niên trai tráng. Hắn cần những đầy tớ này để tiếp tục giúp bộ lạc Lôi Nặc đào bới ra một cái mỏ mới. Hiển nhiên, cho dù thần thú giáng tội cũng không thể khiến hắn từ bỏ tham vọng. Khi hắn vội vàng bố trí công việc khai mỏ, vẫn không phát hiện phản tổ thú bên trong lãnh địa đã theo mùi nước tiểu của kim mao sư tử cùng nhau di chuyển về rừng rậm phía đông.

Bọn họ vừa đi, một đoàn thú hoang cũng lần lượt rời đi, khi thủ lĩnh phục hồi tinh thần, dũng sĩ trong bộ lạc đã liên tục mấy ngày không bắt được con mồi. Nhưng điều này cũng không có vấn đề gì, vì trao đổi hồng tinh, bộ lạc khác tự nhiên sẽ tiến cống đồ ăn. Khi bọn họ còn đang yên tâm thoải mái hưởng thụ lợi ích mà hồng tinh đem đến thì không nghĩ tới sinh hoạt an nhàn sẽ cướp đi năng lực sinh tồn của các dũng sĩ.

Bọn họ chỉ có cấp bậc nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến, một khi giao chiến với bộ lạc khác thì sẽ thất bại thảm hại. Bết bát hơn chính là hồng tinh đã phá hủy năng lực sinh dục của bọn họ khiến bọn họ không cách nào có được gien tốt cho đời sau. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, sớm muộn cũng có một ngày bọn họ phải nhận quả đắng khi lạm dụng hồng tinh quá mức. Đương nhiên bộ lạc khác cũng khó thoát một kiếp.

Chu Doãn Thịnh đã tiên đoán được tương lai của những bộ lạc này nhưng hắn không muốn nói cũng không thể nói. Qua nửa tháng, hắn cùng với sư tử ngu xuẩn thuận lợi đi đến bờ biển tìm tới một bộ lạc nhân ngư lớn nhất, dùng hồng tinh đổi lấy 500 kg muối, cũng tại thời điểm vắng người để vào trong nhẫn không gian. Như vậy không cần cách mỗi tháng lại chạy ra một lần, bớt đi rất nhiều phiền phức.

Bộ lạc nhân ngư chỉ cần cấp đủ hồng tinh thì cái gì cũng sẽ không hỏi, còn thúc giục người rời đi nhanh một chút. Chu Doãn Thịnh cùng sư tử ngu xuẩn không thể không bỏ đi ý nghĩ nằm phơi nắng, mua thêm mấy con cá ướp muối rồi chậm rãi trở về.

——————-

Cùng lúc đó, vết thương của Khôn đang từng ngày khôi phục. Tiểu chim cút chẳng ngờ thảo dược trên thú nhân tinh cầu không chỉ lớn hơn so với trái đất mà ngay cả dược hiệu cũng hơn trái đất gấp mấy chục lần. Vốn tưởng rằng không có thuốc kháng sinh thì miệng vết thương tuyệt đối không đỡ hơn, vậy mà đột nhiên lại lành, chỉ còn lại một vết sẹo màu hồng nhạt.

Tiểu chim cút vô cùng vui vẻ, dùng than ghi chép lại cách chữa bệnh trên một khối đá, cẩn thận cất vào một cái rương lớn. Đây là cái rương mà Bạch làm cho cậu, mặt gỗ được bào vô cùng bóng loáng, công nghệ so với thợ mộc ở hiện đại cũng không hề kém là bao. Phải biết rằng móng vuốt của phản tổ thú còn sắc bén hơn so với dao giải phẫu.

Khôn nhẹ nhàng sờ vết sẹo, trong mắt không có một chút cảm kích nào với tiểu chim cút, nhưng lại ít đi một chút thù hận, dù sao những ngày qua đều là đối phương chăm sóc hắn, còn rất cẩn thận chu đáo. Hắn vẫn như cũ không tin rằng tiểu chim cút chữa trị cho mình, chỉ cho là thần huyết phát huy tác dụng, mà tác dụng quá muộn nên Eddie không thể tận mắt nhìn thấy.

Nhớ tới Eddie, trong lòng hắn mềm xuống, đang định chào tạm biệt tiểu chim cút, dưới tàng cây lại truyền đến tiếng Bạch gầm lên, còn có một giọng nói xa lạ xen vào dường như đang chào hỏi với Bạch. Nơi này vậy mà còn có thú nhân khác? Không phải chỉ có tiểu chim cút và Bạch sao?

Hắn cho rằng tiểu chim cút vì mạng sống mà nương nhờ một con phản tổ thú, trong lòng thực ra là rất xem thường tiểu chim cút đắm mình trong trụy lạc. Thế nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ tới một giống cái khác vì vậy lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ. Chẳng trách trên cây có hai gian nhà, thì ra còn có một đôi bạn đời cũng ở nơi này.

Nói thật, hắn rất thích loại phòng trên cây này, khô ráo hơn so với hang động, không khí cũng lưu thông, mùi lạ tán đi rất nhanh, còn có rất nhiều vật kỳ quái nhưng lại dùng rất thuận tiện. Nếu như có thể mang những tri thức chế tạo ra đồ vật này về bộ lạc thì tốt rồi, chứ chỉ nhìn thôi hắn cũng không hiểu rõ lên làm như thế nào.

Khôn âm thầm âm mưu, thấy tiểu chim cút kích động đi ra ngoài cũng lập tức đuổi theo. Hai người thuận theo thang dây trèo xuống liền thấy một con kim mao sư tử cường tráng chở một tên giống cái mặc váy da cá chậm rãi đi tới.

“Đỡ lấy.” Giống cái cười vô cùng cởi mở, dơ tay ném một cái túi da cá qua.

Tiểu chim cút nhanh tay nhanh mắt đỡ được, lúc mở ra xem lập tức vui như điên. Là muối a, nặng như vậy ít nhất cũng phải 50 cân đi, đủ ăn được rất lâu. Nam thần quả nhiên là rất cố gắng.

Bạch cũng rất vui vẻ, nó đứng thẳng người lên đụng ngã tiểu chim cút, cẩn thận liếm gò má và xương quai xanh của cậu, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Khôn nhìn một người một thú, không biết vì sao có chút không thoải mái. Hắn có thể cảm giác được tiểu chim cút không ỷ lại mình giống như trước đây, cũng không nói với mình những lời như trước đây nữa.

Hiện giờ cậu có Bạch, bất kể nói ra những từ khó hiểu đến thế nào thì Bạch cũng đều sẽ nghiêm túc lắng nghe sau đó liên tục gật đầu. Hắn không thể mở miệng đáp lại nhưng hắn hiểu ánh mắt chính là thứ tiểu chim cút cần, tiểu chim cút càng ngày càng thích hắn, chuyển toàn bộ những nhiệt tình đã từng dành cho Khôn lên trên người Bạch.

Khôn bởi vì có được sự ưu ái của tiểu chim cút mà luôn luôn bị tộc nhân trêu chọc, trong lòng có chút chua xót. Nhưng hắn rất nhanh đè xuống loại cảm giác kì quái này, đi lên phía trước bắt chuyện với giống cái vừa trở về. Có thể mua được một túi muối lớn như vậy trong một lần, đối phương hẳn là người có thủ đoạn. Vì thụ ốc, vì lai lịch của một đôi nhân thú này, hắn nhất định phải ở lại điều tra rõ ràng.

Khôn lòng vòng dò la xem bọn Chu Doãn Thịnh làm thế nào lấy được hồng tinh, còn dùng bao nhiêu hồng tinh để trao đổi được nhiều muối như vậy.

Chu Doãn Thịnh xưa nay tin tưởng con người bản tính ác, nếu như bản tính khi sinh ra là thiện thì đã không cần lập ra pháp luật đạo đức để ràng buộc hành vi con người. Dân bản địa của thú nhân tinh cầu vẫn còn trong trạng thái mông muội nhưng dục vọng lại không kém người hiện đại một chút nào, ngược lại bọn họ còn xấu xa hơn, tùy ý hơn, một lời không hợp liền giết chỗ nào cũng có, hoặc là đói bụng đến độc ác ngay cả tộc nhân cũng ăn thịt. Thú nhân giống như Khôn muốn dùng vẻ ngoài thân thiện tốt bụng để che giấu ý đồ thực sự của mình thực sự là hiếm như lá mùa thu.

Ngụy trang của hắn còn chưa đủ để lừa Chu Doãn Thịnh và Triệu Huyền, nhưng để lừa gạt tiểu chim cút thì lại thừa sức. Chỉ tiếc Chu Doãn Thịnh nói năng thận trọng, tiểu chim cút lại không đi theo nên chẳng hỏi được cái gì. Khôn liên tục thăm dò vài lần, phát hiện kim mao sư tử rất ghét mình tiếp cận tên giống cái thần bí này, trong mắt còn mơ hồ lộ ra sát ý, lúc này mới ngừng.

Dưới thụ ốc chỉ xây dựng một căn nhà bếp giản dị, bốn cọc gỗ tròn nâng trần nhà lên, bốn hướng trên xà ngang treo đầy cá ướp muối Chu Doãn Thịnh mang về, mùi vị vô cùng “tiêu hồn”. Chu Doãn Thịnh cùng Triệu Huyền che mặt rời đi, tiểu chim cút vẫn đứng ở dưới hiên hít hà, biểu tình trên mặt vô cùng say sưa.

“Không ngờ nhân ngư tộc còn có thể làm cá ướp muối, buổi tối chúng ta ăn cá ướp muối nấu cà nhé?” Cậu dùng sức nắm tay.

“Cà là cái gì?” Khôn tò mò hỏi. Tiểu chim cút lang thang ở bên ngoài vậy mà thoải mái như thế, chẳng hề như trong tưởng tượng của hắn ăn bữa sáng lo bữa tối, chịu đói chịu rét. Đồ ăn của bọn họ vô cùng phong phú, thậm chí còn hoàn hảo hơn so với ăn ở bộ lạc, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn hắn chưa từng nghe tới. Có thể thấy được tiểu chim cút không có lòng trung thành với bộ lạc, giấu đồ làm của riêng. Nghĩ tới đây, ánh mắt Khôn tối sầm lại.

“Quả cà chính là quả tử mà các người nói. Tôi nói với Eddie cái đó có thể ăn nhưng Eddie lại nói có độc, không cho tôi hái, hắn còn xé rách túi da thú của tôi, dẫm nát bét tất cả quả tử.”

Nói đến đây, tiểu chim cút nổi giận trong lòng, sau đó nói tiếp: “Còn cả cà chua, các người gọi là quả chu, cái đó có thể ăn hơn nữa mùi vị rất ngon, Eddie cũng nói rằng có độc. Tôi trộm hái được mấy quả bị hắn phát hiện, hắn liền nói xấu tôi, nói rằng tôi muốn hạ độc dũng sĩ trong bộ lạc. Muốn đuổi tôi đi. Tôi ăn thử một quả cho hắn nhìn nhưng hắn vẫn không tin, còn nói tôi không chết là do mạng lớn.”

Đồ ăn của bộ lạc Ba Nham vẫn còn trong giai đoạn phân chia cho tập thể, giống đực săn bắt con mồi, giống cái hái hoa quả dại, tất cả đều phải đặt ở chung một chỗ, sau đó tổ vu và thủ lĩnh sẽ tiến hành phân chia. Tổ vu tuổi già sức yếu, Eddie liền thay thế chức trách của lão. Hắn vô cùng đố kỵ tiểu chim cút, không muốn để cho danh tiếng của đối phương lấn át mình, vì vậy cho dù biết những lời cậu nói là thật thì cũng sẽ không tiếp nhận, càng sẽ không để tộc nhân thử nghiệm. Điều đó sẽ chứng minh phán đoán của tiểu chim cút là chính xác, từ đó giúp cậu chiếm được sự tôn trọng và tín nhiệm của mọi người.

Hắn ghi nhớ vài loại thực vật mà tiểu chim cút chỉ ra ở trong lòng, đợi giết chết tiểu chim cút thì sẽ chỉ cho tộc nhân để bọn họ càng sùng bái mình hơn, thuận tiện giúp bản thân được kế tục vị trí tổ vu. Nội tình trong đó tiểu chim cút không nghĩ ra, Khôn lại càng không muốn nghĩ. Ở trong lòng hắn, Eddie là tồn tại thiện lương, thành thực, nhiệt tình, mười phân vẹn mười. Tất cả những gì hắn làm đều là vì tộc nhân, không hề có một chút tư tâm. Nếu như đồ ăn có thể ăn hắn sẽ không ngăn cản tiểu chim cút, huống chi bộ lạc Ba Nham đời đời kiếp kiếp đều nói quả tử và quả chu có độc, lẽ nào tất cả bọn họ đều sai? Không thể, cho nên chỉ có thể là tiểu chim cút sai rồi. Eddie ngăn cản cậu, hắn đã cứu được toàn tộc.

Nghĩ như vậy, hắn giải thích thay cho Eddie: “Tổ tiên của chúng ta đã cư trú ở đây mấy trăm năm, có bao nhiêu người bởi vì ăn nhầm quả tử và quả chu mà chết cậu có biết không? Thứ trái cây đó thật sự có độc, cậu đừng nếm thử nữa, lần trước không xảy ra việc gì có thể là do trái cây còn chưa chín, độc tính không mạnh. Cậu làm việc luôn ẩu, đáng ra nên học hỏi Eddie một chút.”

Có người vì sử dụng quả cà và cà chua mà chết? Này có phải là quá khôi hài không? Chu Doãn Thịnh nhếch môi, trong mắt tràn đầy mỉa mai. Hắn biết rằng thực vật trong tự nhiên, màu sắc càng đẹp, tạo hình càng kỳ lạ thì sẽ có độc, có thể tổ tiên của bộ lạc Ba Nham dựa vào điểm này để phán đoán trái cây có thể ăn hay không. Bọn họ tin chắc rằng quả cà và cà chua có độc, vì nhắc nhở đời sau nên đương nhiên sẽ tạo ra mấy cái chuyện giật gân truyền kỳ, ví dụ như “kẻ nào đó đó ăn cái quả này nên chết, mày tuyệt đối không được ăn” vân vân. Những câu nói này truyền từ đời này sang đời khác, độ tin cậy cũng tăng qua từng thời cho nên không ai dám đi thử.

So với giống cái không rõ lai lịch, đương nhiên phải tin tưởng tổ tiên hơn. Năng lực tiếp nhận trong bộ lạc Ba Nham rất thấp, ngay cả thực vật như khoai lang bề ngoài giản dị, nhìn qua một chút độc tính cũng không có, nhưng cũng khiến bọn họ cho mấy con thỏ ăn liền 3 tháng mới dám sử dụng. Nói dễ nghe một chút thì bộ lạc Ba Nham khá cẩn thận, nói khó nghe thì chính là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hiện tại còn thêm một câu lấy oán báo ơn.

Vì sao lại gọi là bộ lạc Ba Nham chứ? Gọi là bộ lạc bạch nhãn lang mới chuẩn xác. Thấy tiểu chim cút bị lời Khôn nói làm cho tức giận đến phát run, Chu Doãn Thịnh cười nói: “Vậy được, buổi tối ăn cá ướp muối nấu cà ri, cà chua kia cũng hái nhiều một chút cho mọi người nếm thử, dù sao chúng ta cũng không sợ chết.”

Khôn bị hắn châm chọc cho tái xanh mặt, tiểu chim cút thoáng một cái liền cười, vui vẻ đi hái hoa quả dại. Cậu biết nam thần không giống người khác, rất có mắt nhìn người.

Khôn cảm thấy vô cùng uất ức, nhắc nhở: “Các người đừng tin tiểu chim cút, con người cậu ta có chút kỳ quái, luôn luôn thích đưa đồ ăn có độc cho người khác ăn. Tôi nhớ trước kia có một lần cậu ấy nấu một bát nước đen đưa cho đứa nhỏ trong bộ lạc uống, nói rằng có thể chữa bệnh, kết quả đứa bé kia đau bụng tiêu chảy 3 ngày 3 đêm, suýt nữa thì chết, may nhờ có Eddie và tổ vu gắng sức cầu xin, cậu ta mới không bị tộc nhân tức giận đánh chết.”

Nói nhiều như vậy là đủ rồi, nếu như tên giống cái này không ngốc thì hẳn là sẽ không dễ dàng tin tưởng lời tiểu chim cút nói. Cậu ta nổi tiếng là đồ sao chổi, vài ngày lại có tộc nhân lớn tiếng đòi đánh chết cậu ta. Nhớ lại “công lao vĩ đại” của tiểu chim cút ngày đó, Khôn lắc đầu, thầm than một tiếng.

Chu Doãn Thịnh lại chẳng hiểu nỗi khổ tâm của hắn chút nào, vậy mà còn vỗ tay cười rộ lên, hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh tiểu chim cút rõ ràng muốn cứu người nhưng lại bị vây đánh, quá buồn cười, đứa nhỏ này làm việc chẳng bao giờ mang não. Triệu Huyền cũng “ô ô” hai tiếng, trong mắt chẳng có nghi ngờ, chỉ có ý cười.

Khôn không hiểu chuyện này có gì đáng cười, hắn nói mạng người quan trọng chẳng lẽ lại không đúng? Tiểu chim cút đi rồi quay lại đúng lúc nghe thấy chuyện bôi nhọ này, con ngươi tĩnh lặng, nửa ngày chưa từng lên tiếng, mãi đến tận khi Bạch chạy tới, dùng cái đầu to húc cái mông của cậu, cậu mới đi vào căn bếp mộc mạc, lấy túi da thú treo ở trên xà ngang xuống.

“Đó không phải là thuốc độc, là thuốc cứu mạng, tại sao các người lại không tin? Đứa bé kia bị táo bón, hơn một tháng không bài tiết được, da dẻ ố vàng, trên mặt phát ban, bụng trướng lại cứng như đá, nếu không để nó bài tiết ra thì nó sẽ chết. Tôi giải thích lần cuối cùng, các người thích tin thì tin không tin thì thôi.” Dù sao nam thần cũng nhất định tin tưởng mình, cậu dùng ánh mắt ngập nước giống như thú con nhìn về phía nam thần.

Chu Doãn Thịnh còn đang cười, phẩy phẩy tay ý bảo tiểu chim cút đi nhanh lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đợi cậu về làm cơm đấy.”

Câu nói này còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ, tiểu chim cút vội vàng đáp ứng một tiếng, cưỡi Bạch vui vẻ rời đi.

Khôn không có cách nào với đám người này liền không tiếp tục khuyên bảo nữa. Dù sao hắn cũng sẽ không ăn đồ ăn của tiểu chim cút. Vì để phòng ngừa cậu hạ độc, giống cái trong bộ lạc chưa từng để cậu đến gần đống lửa hoặc đồ nấu ăn. Nếu không phải cậu ta chỉ ra được mấy thứ thực vật thân củ có thể ăn, có công lao, thì đã sớm bị đuổi đi rồi.

“Tôi ra ngoài săn thú.” Khôn bẻ gãy một nhánh cây, dùng móng vuốt sắc bén vót nhọn phía trước, làm thành cây giáo.

Triệu Huyền hống một tiếng, biểu tình không vui. Chu Doãn Thịnh tận chức tận trách phiên dịch: “Ở bên trong lãnh địa của ta, cấm người của bộ lạc Ba Nham đi săn. Hoặc là chết hoặc là cút ra ngoài.” Sắc mặt ôn hòa của Khôn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hắn cả giận nói: “Hóa ra thú triều ở rừng rậm phía đông là các người giở trò quỷ.”

Triệu Huyền vẫy đuôi một cái, quất Khôn bay ra xa. Cũng may giống đực thú nhân da dày thịt béo chịu được va đập, hắn va vào một cây đại thụ sau đó rơi xuống đất, trán rách một chút nhưng cũng không đáng lo ngại. Hắn dùng giáo chống thân thể, biểu tình nổi giận bừng bừng đã bị sợ hãi thay thế.

“Muốn chết hay là muốn cút, anh có thể chọn.”Chu Doãn Thịnh không ngại phiền phức mà lặp lại. Đối với người một lòng muốn chết thì hắn vẫn tương đối khoan dung.

Khôn nhanh chóng thu lại tất cả tâm tình nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi đã mạo phạm. Tôi bị tộc nhân vứt bỏ, không có chỗ để đi. Tôi không muốn chết, cũng không muốn rời đi, tôi muốn ở lại. Xin lỗi.” Dứt lời hắn quỳ trên mặt đất, hai tay ép sát, trán đặt trên mu bàn tay, bày ra tư thế thuần phục.

Kẻ này da mặt không chỉ dày, còn rất thông minh, co được giãn được, là một nhân tài. Chu Doãn Thịnh cười lạnh một tiếng, dẫn sư tử ngu xuẩn leo lên thụ ốc nghỉ ngơi.

Khôn quỳ rất lâu, xác định một người một thú vẫn chưa có ý xua đuổi mình, lúc này mới chậm rãi đứng lên, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo thành vẻ mặt căm hận. Nếu không phải tiểu chim cút cạo đi thuần huyết thì sao hắn lại tới mức bị tộc nhân vứt bỏ. Cũng không biết ai thay thế mình trở thành bạn đời thứ hai của Eddie. Nếu như muốn giành lại Eddie, hắn nhất định phải cống hiến được đầy đủ chiến công cho bộ lạc.

Giống cái kia có thể mang về nhiều muối như vậy, trên người nhất định không thiếu hồng tinh, nếu có thể chiếm được hồng tinh và phương pháp xây dựng thụ ốc, hắn liền có thể mặt mày rạng rỡ mà trở lại trong tộc. Nghĩ như vậy, Khôn lập tức bình tâm lại, ôn hòa nhã nhặn đi đến phụ cận hồ nước. Bên trong nhà gỗ treo nhiều cá ướp muối như vậy, xem ra thức ăn chính của những người này là thịt cá, hắn bắt mấy con cá để ăn chắc là được.

Thịt cá nhiều xương, vị tanh, dễ bị hóc, trừ khi đói sắp chết còn bình thường hắn chưa từng ăn món này, không ngờ có một ngày lại phải như vậy để sống. Hắn vừa đi vừa oán thầm, căm hận tích tụ trong lòng cũng càng nhiều, đi qua dòng suối nhỏ giống như là cấm địa kia, liếc nhìn vách đá dựng đứng mình từng cư trú, lửa giận càng ngày càng bừng bừng.

Nếu như con kim mao sư tử này không đến đây thì phía đông vẫn là lãnh địa của bộ lạc Ba Nham, bọn họ làm sao đến nông nỗi phải dùng giống cái quý giá để trao đổi tư cách săn thú ở rừng rậm phía Bắc, sao đến mức xảy ra xung đột đẫm máu với bộ lạc Đạt Đạt. Nếu như có thể giết chết con sư tử kia thì tốt rồi. Khôn cụp mắt, che giấu sát ý trong mắt.

Nhưng hắn biết mình đơn thương độc mã, vốn không có cách giết chết kim mao sư tử, chỉ có thể dùng trí. Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt hắn sáng ngời, thoáng chốc nở nụ cười. Bọn chúng không phải tin tưởng tiểu chim cút không nghi ngờ sao? Như vậy đợi tiểu chim cút hái quả tử và quả chu về, hắn chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt là đủ rồi.

Đợi những người này bị độc chết, hắn liền có thể vào thụ ốc tìm hồng tinh và muối ăn, sau đó mang hai chiến lợi phẩm quý giá này trở về ký khế ước với Eddie. Khôn càng nghĩ càng đẹp, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chu Doãn Thịnh vừa mới vào thụ ốc liền bị sư tử ngu xuẩn đẩy ngã lên tấm da cá mập mềm mại trên sàn nhà bằng gỗ, váy da thú bị đầu lưỡi thô ráp của y kéo đi, lộ ra cánh mông căng tròn và đôi chân thon dài thẳng tắp.

“A, chậm một chút!” Cảm giác được đầu lưỡi của sư tử ngu xuẩn không kịp chờ đợi mà đẩy khe mông ra thăm dò vào bên trong, đầu lưỡi cọ sát vào vách tràng non mềm, cảm giác vừa đau lại tê, hắn vội vã lên tiếng nhắc nhở.

Động tác vội vã của Triệu Huyền hơi chậm lại, chân trước đè lên mông thịt trắng như tuyết của người yêu, không cho hắn xoay người, một chân khác chen vào giữa hai chân khép lại của hắn, lộ ra chỗ tư mật. Cửa động trắng hồng đã bị y liếm đến trơn trượt, dọc theo khe mông đi xuống, có hai quả cầu dán sát trên sàn nhà, bị chèn ép đến biến hình, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Triệu Huyền rút đầu lưỡi ra khỏi chỗ tư mật, dọc theo khe mông liếm liếm hai quả cầu, nghe thấy tiếng rên rỉ gợi cảm của người yêu mới lật hắn lại, ngậm lấy tiểu đệ đứng thẳng của hắn từ từ phun ra nuốt vào.

Chu Doãn Thịnh thẳng lưng nhấc mông, đưa tiểu đệ vào trong miệng sư tử ngu xuẩn, một tay chống đất, một tay thăm dò mật huyệt ướt nhẹp, ma sát lặp đi lặp lại, hai chân dài trắng như tuyết tách ra, bởi vì khoái cảm dồn dập mà run run.

“Nhanh chút nhanh chút, đừng lề mà lề mề.” Hắn đã dùng ba ngón để thăm dò, đằng sau vô cùng trống vắng, thấy sư tử ngu xuẩn còn đang liếm láp tiểu đệ của mình, không nhịn được mà khàn khàn giục.

Phản ứng nhiệt tình của người yêu khiến Triệu Huyền gầm lên trầm thấp, dường như rất đắc ý, lại sung sướng. Y nhả tiểu đệ không ngừng tiết ra dịch thể, chậm rãi áp thân thể to lớn của mình xuống, thủ thế đợi vật cứng nóng rực đứng trước cửa huyệt, từng chút từng chút đâm vào.

Cự vật kéo căng miệng huyệt nhăn nheo, cảm giác có chút khó chịu đựng. Chu Doãn Thịnh cố gắng thả lỏng thân thể, vừa hít thở sâu vừa co rút lại hậu huyệt, nuốt cự vật của sư tử ngu xuẩn vào. Đau đớn dần dần bị cảm giác tê dại thay thế, còn có một chút trống rỗng khó mà diễn tả, hắn cắn răng, hai chân dài trắng như tuyết quắp chặt bên hông sư tử ép xuống khiến nó đi vào toàn bộ.

Cảm giác trống rỗng tiêu tan trong khoảnh khắc, bởi cự vật của sư tử ngu xuẩn quá lớn nên chọc cho cái bụng bằng phẳng của Chu Doãn Thịnh nhô lên một khối, hình dáng to dài có thể thấy được rõ ràng. Một tay hắn giữ bụng, một tay níu lông bờm rậm rạp của sư tử, giọng khàn khàn: “Động đi đồ ngốc, còn sững ra đấy làm gì, đợi ăn cơm à?”

Ăn cơm gì? Ăn em là đủ rồi! Triệu Huyền gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng động, hai viên ngọc tròn lớn không ngừng đánh lên mông thịt trắng như tuyết của người yêu, phát ra âm thanh “ba ba” lanh lảnh.

Bụng Chu Doãn Thịnh một lúc nhô lên, một lúc lại bằng phẳng, điểm mẫn cảm nhất luôn luôn bị công kích mạnh mẽ, cao trào liên tiếp không ngừng khiến đầu hắn choáng váng, trước mắt mông lung. Hai chân hắn ở bên hông sư tử đã trượt xuống từ lâu, mềm mại vô lực trên sàn nhà, vòng eo bị đụng đến bủn rủn, mông thịt bị thúc đến run rẩy, hai điểm đỏ như hoa anh đào trước ngực bị liếm cho sưng tấy, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Nhưng trong miệng hắn cũng chẳng chịu nhận thua, ngoại trừ tiếng rên rỉ “ ư ư a a” thì chính là chê bai sư tử ngu xuẩn chưa ăn cơm no.

Triệu Huyền rất thích tính cách không chịu thua của hắn, nhất là ở trên giường, y thở ồ ồ, dường như đang cười, eo mông như máy đóng cọc mạnh mẽ húc vào, xỏ xuyên, để hắn khóc lóc xin tha.

Chu Doãn Thịnh tuyệt đối không thể xin tha, hắn nắm chặt tiểu đệ đệ, ngăn dục vọng muốn phun trào, hậu huyệt lại có nhịp điệu mà co rút khiến tầng tầng lớp lớp thịt mềm kẹp chặt cự vật của sư tử ngu xuẩn, ý đồ vắt kiệt y.

Một người một thú chập trùng lên xuống, làm được một nửa thì quay lưng lại, húc vào từ phía sau, lại một hồi “ bạch bạch bạch”, xuyên thẳng vào một mảnh dinh dính phía sau hậu huyệt, chất lỏng dâm đãng tí tách chảy xuống mới cùng nhau gầm nhẹ phun trào…..

Xong chuyện, Triệu Huyền liếm khô sạch sẽ dịch thể trên người Chu Doãn Thịnh, lại dùng đầu lưỡi dẫn dịch thể dinh dính bên trong mật huyệt sưng tấy của hắn ra, nuốt hết vào bụng, bấy giờ mới hài lòng, ôm người yêu vào lòng nhắm mắt nghỉ ngơi. Chu Doãn Thịnh lẩm bẩm một tiếng, chậm rãi thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play