Một tiếng sau, tiểu chim cút và Bạch đem theo một bao quả về. Khôn nghe thấy tiếng Bạch kêu, cũng khiêng một con cá lớn hơn trăm cân quay về, tháo váy da thú ướt đẫm ra vắt khô nước.

Người của bộ lạc Ba Nham thường phơi chim giữa ban ngày ban mặt, tiểu chim cút nhìn nhiều thành quen. Còn Triệu Huyền chưa từng trải nghiệm cuộc sống quần cư của bộ lạc nguyên thủy, nhìn thấy cơ thể trần truồng của Khôn, lập tức cản bước người yêu vừa mới xuống đất, dùng chân trước che mắt hắn, sau đó gầm gừ vào mặt Khôn.

Khôn không hiểu ra sao, còn tiểu chim cút tỉnh táo, lập tức nói: “Kim mao sư tử muốn anh nhanh nhanh cái tay mặc váy da thú vào, miễn cho nam thần nhìn thấy bị đau mắt hột. Sau này chú ý chút, đừng thấy sang bắt quàng làm họ với nam thần, kim mao sư tử ghen tuông lắm.” Câu nói sau cùng hoàn toàn bộc lộ cảm xúc.

Khôn vội vã mặc váy da thú lên, sau đó giải thích liên tục.

Triệu Huyền hừ gã một cái, biểu cảm vẫn bất mãn như cũ nhưng không nổi giận nữa. Chu Doãn Thịnh phủi mấy cái lông vàng dính trên mắt xuống, làm như không có chuyện gì xảy ra đi vào phòng bếp.

“Đây là cái gì vậy ?” Hắn cầm trái cây vàng tươi lên, dường như đang rất tò mò.

“Đây là quả chua, có thể làm ê răng. Chúng tôi chưa bao giờ ăn thứ này.” Giọng điệu của Khôn tỏ vẻ rất bất đắc dĩ đối với tiểu chim cút. Đã nói với cậu nhiều lần là quả chua không thể ăn được, mà mỗi lần cậu nhìn thấy đều muốn hái về, khó trách Eddie nhất định phải chung nhóm với cậu khi đi ra ngoài hái rau, nhất định là để giám sát cậu.

“Là các người không biết cách ăn mà thôi. Nếu dùng chanh đúng cách, có thể làm tăng hương vị của rau lên nhiều đấy.” Tiểu chim cút càng ngày càng thấy Khôn phiền phức. Trước kia nhìn từ xa cảm thấy Khôn thành thục ổn trọng, không nhiều lời, là người tốt. Bây giờ mỗi ngày đều ở chung mới biết đối phương bảo thủ nhường nào. Điều gã đã nhận định thì tuyệt đối không cho phép bất kì ai phản đối.

Nhưng thôi quên đi, bây giờ cậu không cần những kẻ đó tán đồng, bởi cậu đã có nam thần, có đại sư tử và Bạch, vậy là đủ rồi. Thấy nam thần lấy chanh nhét vào miệng sư tử, khiến y chua đến mức dựng hết lông lên mà không dám phản kháng, cậu khoái chí cười rộ.

Bạch run rẩy phát hiện ánh mắt tiểu chim cút nhìn mình sai sai, vội vàng chạy đi, tiểu chim cút tức thì cầm quả chanh đuổi theo. Hai người hai thú chơi đùa thỏa thích, khiến Khôn cảm thấy lạc lõng vô cùng.

Gã xấu hổ vạn phần đứng tại chỗ trong chốc lát, lúc này mới ngồi xổm xuống nghiên cứu cách dùng đất vàng và đá tảng để đắp bếp lò. Nhìn nửa ngày vẫn không phát hiện ra đầu mối, đành lắc đầu, vác con cá lớn do mình bắt được đi tới một chỗ đất phẳng nhóm lửa nấu nướng. Cá rất lớn cần lật liên tục, nếu không sẽ chỗ cháy chỗ sống, rất khó khống chế lửa.

Đồ ăn trong bộ lạc đều do thư thú xử lí, hùng thú chỉ cần phụ trách săn bắt và ăn thôi, những việc nấu nướng này cho tới bây giờ không phải Khôn chưa từng làm qua, nhưng thực sự rất ít khi mó vào. Ngửi thấy mùi cá khét lẹt, gã có chút phiền lòng, hơn nữa dù thịt đã cháy nhưng vẫn không mất mùi tanh, càng khiến gã hết muốn ăn. Gã yên lặng chịu đựng, thậm chí còn có chút chờ mong, bởi tiểu chim cút đã thả quả màu tím được thái và cá khô vào mai rùa nấu lên, lại lấy một cái mai rùa khác rửa sạch dùng để nấu quả màu đỏ. Chỉ cần bọn họ ăn xong bữa cơm này, không lâu sau gã có thể mang theo di vật của bọn họ về bộ lạc rồi.

Còn về cách xây nhà cây, dẫn tổ vu đến xem một lần, lão thông minh như vậy, hẳn là có thể học hỏi cực nhanh. Nghĩ thế, Khôn mỉm cười nhìn con cá nướng đang bắn dầu lách tách, tâm trạng vui vẻ.

Không lâu sau, một cỗ mùi hương nồng nàn – Khôn chưa bao giờ ngửi thấy – lan tỏa trong không khí. Gã không thể miêu tả rõ mùi hương này, chỉ biết mình muốn hít vào thật sâu, hít hết vào tận phổi, lưỡi không kiềm chế được ứa nước miếng.

Chu Doãn Thịnh và Triệu Huyền một trái một phải trông bếp, trong mắt bốc lên ánh xanh lập lòe. Đã lâu rồi bọn họ chưa được ăn thức ăn chế biến tỉ mỉ, tay nghề của tiểu chim cút thực không “nổ”, những nguyên liệu nấu ăn đơn giản qua tay cậu đều trở nên ngon miệng vô cùng.

“Thơm không ? Đừng vội, xong ngay đây. Ngoan ngoãn chút, nếu không lát nữa sẽ không có phần của anh.” Thấy Bạch vươn móng vuốt với mai rùa, tiểu chim cút vỗ nhẹ hắn một cái.

Bạch “ngao ngao” gầm nhẹ, gật đầu liên tục, như đang nhận lỗi khiến tiểu chim cút sung sướng cười rộ lên.

Hiện tại Khôn rất rối rắm. Gã tuyệt đối không nghĩ tới quả màu tím và màu đỏ nấu lên lại thơm như vậy, thơm đến nỗi một chút cũng không giống quả có độc. Gã bịt miệng mình lại, quay đầu đi để né tránh mùi hương hấp dẫn.

“Được rồi, ăn cơm thôi. Khôn, anh có tới ăn không?” Hai mươi phút sau, tiểu chim cút bưng đồ ăn đã nấu xong xuống bếp, đặt lên một tảng đá đã được sửa thành bàn tròn. Cậu lễ phép hỏi Khôn một tiếng chứ thực lòng không hề hoan nghênh gã tham gia cùng. Khôn dù sao cũng là người ngoài, có gã ở đây, không khí của bữa cơm đoàn viên đều hỏng hết.

Cũng may Khôn rất thức thời, chỉ vào cá nướng, tỏ vẻ mình ăn cái này là đủ rồi. Gã nuốt nước miếng đang ứa ra, vừa lật cá, vừa lén nhìn hai người hai thú đang ăn như sói như hổ, hy vọng giây tiếp theo bọn họ sẽ phát độc mà chết. Nhưng thật đáng tiếc, đến khi cá cháy rồi mà bọn họ vẫn khỏe mạnh, gò má còn hồng hào đầy sức sống, hiển nhiên là đã ăn no.

“Ăn no quá, đi ra ngoài tản bộ một vòng cho tiêu cơm thôi.” Càn quét hết một bàn đồ ăn, tiểu chim cút mới mời nam thần đi vào rừng tản bộ, hai con thú nhắm mắt theo đuôi đi sát bên người họ.

Không trúng độc? Không, có lẽ chất độc phát tác chậm, chờ một chút. Khôn nhìn chằm chằm bóng lưng họ đã đi xa, vô cùng thất vọng, một lát sau lại phấn chấn đứng lên, xé một miếng thịt cá nhấm nháp. Để tránh hóc xương cá, gã ăn rất chậm, mùi tanh nồng nặc xộc lên mũi làm gã thấy cực buồn nôn.

Rõ ràng trong rừng có nhiều dã thú như vậy, chất thịt đều ngon hơn cá, cũng không phải món gì hiếm lạ, sao cứ ăn cá mãi mà không ăn chúng? Mảnh rừng này dù đã bị đại sư tử chiếm cứ, nhưng đó chỉ là tạm thời, nó đã từng nuôi sống tổ tiên của bộ lạc Ba Nham, sau này cũng nuôi sống vô số hậu nhân, nó vĩnh viễn thuộc về bộ lạc Ba Nham.

Khôn ném một chiếc xương cá xuống, nở nụ cười âm hiểm. Gã bắt đầu tưởng tượng cảnh mình lôi xác của đại sư tử và Băng Diệm hổ về sẽ được người trong tộc hoan nghênh nhiệt liệt đến nhường nào. Gã giết chết hai con mãnh thú huyết thống thượng đẳng, còn lấy được một túi muối ăn và rất nhiều Hồng Tinh, đoạt lại mảnh rừng phía đông của người trong tộc. Những công huân ấy đủ để gã thay thế vị trí của thủ lĩnh, trở thành dũng sĩ đệ nhất của bộ lạc.

Chỉ tiếc mộng tưởng hão huyền cuối cùng vẫn là mộng tưởng hão huyền, ngay khi Khôn cho rằng hai người hai thú đã độc phát chết trong rừng, thì bọn họ đã trở lại, không hề có dấu hiệu bị trúng độc. Bọn họ chào nhau, sau đó leo lên nhà cây, không thèm để ý tới biểu cảm cứng ngắc của Khôn.

Khôn tiếp tục chờ đợi, đợi từ giữa trưa cho đến tối, lại đợi từ tối cho đến sáng hôm sau, thấy tiểu chim cút tinh thần sảng khoái leo thang dây xuống, gã rốt cuộc mới ý thức được có lẽ quả màu tím và quả màu đỏ thực sự không có độc.

Nhưng sao lại như thế ? Chẳng lẽ lời tổ tiên nói là sai sao? Khôn siết chặt nắm tay, con ngươi tối tăm. Gã không ngừng tự với mình rằng tổ tiên không sai, có lẽ độc tính quá ít, bọn họ không cảm nhận được mà thôi, chờ chút nữa, chờ chút thôi.

Tiểu chim cút không thấy Khôn có gì khác thường, còn tốt bụng nói muốn giúp gã làm một căn nhà trên cây. Chu Doãn Thịnh thì nhìn rõ diễn biến tâm lí của gã. Vì muốn Khôn khó chịu hơn nữa, hắn bảo tiểu chim cút nấu cà năm ngày liên tục, ăn cho đến khi cả sư tử ngu xuẩn và Bạch đều tím mặt gần chết mới xua tay nói mình ăn chán rồi, đổi món.

Tiểu chim cút thở ra một hơi dài, cùng Bạch chạy như điên vào rừng tìm nấm. Mấy ngày trước có mưa một trận, mặt đất ẩm ướt mọc lên rất nhiều nấm, chủng loại vô cùng phong phú, vừa đúng lúc làm một bát canh nấm cải thiện bữa ăn cho nam thần.

Đã năm ngày rồi, à không, phải là sáu ngày, mấy người này chẳng những không chết, mà càng ăn càng khỏe, Khôn không còn cách nào lừa gạt bản thân rằng quả màu tím và quả màu đỏ có độc nữa, nhưng gã vẫn không muốn thừa nhận rằng mình đã sai, cho nên dù thèm ăn muốn chết vẫn ngồi nướng cá một mình như trước. Nhưng dù có ăn bao nhiêu cá , cảm giác đói khát vẫn luẩn quẩn trong lòng, không thể xua tan, càng ngày càng tò mò đối với nguyên liệu tiểu chim cút mang về.

Hôm nay, thấy trong túi do tiểu chim cút mang theo đựng một đống nấm, rốt cuộc gã cũng an tâm, nghiêm túc mở miệng nói : “Mấy thứ này tuyệt đối không được ăn, có độc. Tôi tận mắt nhìn thấy có người vì ăn thứ này mà chết, tận mắt đó.” Gã đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘tận mắt’, cường điệu rằng đó không phải lời truyền miệng.

“Có loại nấm có độc, có loại không có độc, khi hái chỉ cần cẩn thận là không sao. Nam thần, cậu tin tôi đi, tôi là thầy thuốc, vô cùng hiểu biết về thực vật.” Đôi mắt tiểu chim cút trông mong nhìn về phía nam thần, sợ hắn bảo mình vứt nấm vất vả mãi mới hái được đi.

“Nấu cơm đi.” Chu Doãn Thịnh đánh gãy câu nói của tiểu chim cút.

Sắc mặt của Khôn hết trắng lại xanh, hiển nhiên vô cùng tức giận khi bọn họ không để ý tới lời mình nói, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh. Quên đi, chẳng phải gã đang chờ bọn họ trúng độc mà chết sao? Nhiều lời làm gì? Dù sao nhà cây đã được xây xong. Gã ngẩng đầu nhìn về phía cây đại thụ phía tây nam, trên thân cây to lớn có một căn nhà nhỏ, đó là chỗ ở của gã, bên trong phủ da cá mập và cỏ mềm, không khí tươi mát, mặt sàn sạch sẽ, không có tro bụi và đá vụn, chỉ có ánh mặt trời và gió nhẹ. Nói thật gã chưa từng được ở một nơi nào tốt thế này, giống như giấc mơ vậy.

Tiểu chim cút còn phát minh ra bát đũa, bàn ghế, giường, rìu, cung tên và các đồ dùng phi thường khác, rất tiện cho sinh hoạt. Mấy thứ ấy, sau này đương nhiên cũng phải mang về bộ lạc. Nghĩ vậy, Khôn cảm thấy tiểu chim cút cũng có chút năng lực, tùy rằng thích nghịch độc dược thì không tốt lắm.

Chu Doãn Thịnh và tiểu chim cút chụm đầu vào cùng nhau rửa các loại nấm, trêu trọc nhau vài câu, phát ra tiếng cười sang sảng. Kim mao sư tử và Bạch nằm bên người họ, Bạch dùng chân trước lay đầu gối của tiểu chim cút, ánh mắt nhập nhèm trông rất buồn ngủ. Kim mao sư tử cũng buồn ngủ, cái đuôi to lớn quấn quanh eo người yêu, ngay cả trong mơ y cũng muốn cảm nhận sự tồn tại của hắn.

Bức tranh này vô cùng ấm áp, khiến Khôn rất khó chịu. Gã và Eddie chưa bao giờ ở chung một cách yên bình, mỗi lần gặp ngoại trừ giao phối vẫn là giao phối, không còn chuyện khác. Gã dời mắt, lặng lẽ xé một miếng thịt cá nhấm nháp, vẻ mặt có chút khó nuốt trôi.

Gã biết nấm có độc, không thể ăn được, cho nên gã đang chờ, chờ những người này ngã xuống. Nấm có độc tính rất mạnh, ăn chưa được bao lâu sẽ sùi bọt mép bất tỉnh, gã đã từng nhìn thấy tận mắt. Nhưng có ai có thể nói gã biết, vì sao thứ này nấu lên còn thơm hơn cả quả tím và quả đỏ ? Hại gã suýt thì cắn đứt đầu lưỡi của mình. Khôn yên lặng nuốt ực máu tươi tứa ra từ đầu lưỡi.

Hai người hai thú xử lí mâm cơm trưa như gió cuốn mây trôi, sau đó lại vào rừng tản bộ. Khôn không xa không gần theo sát, định giúp bọn họ nhặt xác. Nhưng án mạng trong dự đoán không hề xảy ra, bọn họ vẫn còn sống tốt, tắm rửa trong hồ một cái, hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ rồi trở về, leo lên nhà cây ngủ.

Khôn đứng dưới nhà cây, mắt trợn tròn xoe. Gã thong thả đi vòng quanh hai cây đại thụ, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trên cây. Trong phòng của tiểu chim cút và Bạch chỉ có tiếng hít thở, còn trong phòng của kim mao sư tử và thư thú xinh đẹp thì phát ra tiếng gầm nhẹ rên rỉ khiến người khác sục sôi máu nóng, còn có âm thanh “bạch bạch bạch” không dứt bên tai.

Giao phối kịch liệt như vậy, xem ra không bị trúng độc. Quả nhiên giống như tiểu chim cút nói, có loại nấm có độc, có loại nấm có thể ăn được. Khôn không thể không thừa nhận sai lầm của mình, còn tiểu chim cút đang dùng hành động thực tế để chứng minh cho gã thấy những lời cậu nói trước kia đều chính xác, chỉ là người trong tộc không tin cậu mà thôi.

Nhìn cá khô và các loại rau quả chất đầy trong bếp, Khôn rất khó chịu. Cuộc sống của tiểu chim cút sung sướng, thỏa mái và phong phú như vậy, nếu tộc nhân chịu tin cậu, nghe ý kiến của cậu thì cũng sẽ sung túc thế này.

May mà tiểu chim cút lưu lạc trong rừng, vẫn chưa bị tặng cho bộ tộc Đạt Đạt, nếu không bộ tộc Đạt Đạt nhất định sẽ cường thịnh lên. Khôn giỏi động não, nghĩ một chút đã tìm ra điểm mấu chốt. Gã biết nếu tổ vu muốn cắt lưỡi của tiểu chim cút thì hẳn lão đang sợ cậu nói nhiều. Hiện tại gã bắt đầu nhận ra giá trị lợi dụng của tiểu chim cút, nếu có thể gã rất muốn mang cậu về.

Vì thế thừa dịp chung quanh không có ai, vài lần liền gã mời tiểu chim cút quay về bộ lạc với mình.

“Trở về? Bọn họ đã vứt bỏ anh, anh còn muốn trở về làm gì ?” Tiểu chim cút nhướn mày.

“Bởi vì đó là nhà của tôi, người thân và người yêu của tôi đang ở đó chờ tôi. Tiểu chim cút, cậu cũng cần một mái ấm, cần người thân, cần bạn bè, mà không phải làm bạn với một đám phản tổ thú không thể giao tiếp được. Có lẽ hiện tại cậu cảm thấy vui vẻ, nhưng lâu ngày, cậu sẽ cô độc đến phát điên. Thú nhân là động vật quần cư, cậu nên hiểu điều này chứ.” Khôn tận tình khuyên bảo.

Tiểu chim cút kinh ngạc nhìn gã. Không nghĩ tới Khôn là một người có kiến thức thế, còn nói được câu “thú nhân là động vật quần cư” đầy triết lí. Cậu nhìn gã thật kĩ rồi xua tay nói : “Vậy anh về đi, tôi chúc anh thuận buồm xuôi gió. Hiện tại sức khỏe của anh đã hồi phục, bộ lạc Ba Nham nhất định sẽ tiếp nhận anh. Ở bộ lạc Ba Nham tôi không có bạn bè, người thân hay người trong lòng. Bạn bè của tôi, người thân và người yêu của tôi đều ở đây. Chúng tôi là một quần thể, tuy rằng thành viên ít ỏi nhưng chúng tôi giúp đỡ nhau, bảo vệ nhau, vậy là đủ rồi.”

Thính giác của Triệu Huyền vô cùng nhạy bén, đứng ngoài trăm mét vẫn có thể nghe rõ lời thổ lộ của cậu, nổi giận đùng đùng rống lên, còn nôn nóng dùng chân trước cào đất, cái đuôi to khỏe gắt gao quấn trên lưng người yêu, động tác và biểu cảm vô cùng chiếm hữu.

Bạch cũng lô lắng vô cùng, luẩn quẩn vài vòng trên đất trống, lúc nhìn thì Chu Doãn Thịnh, lúc thì nhìn tiểu chim cút, khóe mắt ứa ra vài giọt nước mắt, trông cực kì đáng thương.

Chu Doãn Thịnh rất hiểu sư tử ngu xuẩn, con ngươi của y vừa nhúc nhích hắn đã có thể đoán ra y đang suy nghĩ cái gì, tức thì vừa bực vừa buồn cười, đá cho y một phát, quát : “Nhìn gì? Cậu ấy nói người trong lòng không phải là em, mà là Bạch.”

Là Bạch? Triệu Huyền quay mặt gầm gừ Bạch, tâm trạng nôn nóng lập tức bình tĩnh lại. Khó trách y nghĩ đến người yêu đầu tiên, tiểu chim cút thực sự rất bám người, giống như cái đuôi nhỏ của người yêu vậy, đi chỗ nào theo chỗ đó. Có vài lần, y suýt chút nữa đã một vuốt đánh nát cái bóng đèn này.

Bạch không kiềm chế được, nhanh như chớp chạy về, gạt Khôn qua một bên, ôm tiểu chim cút lăn đùng ra đất, hưng chí mà liếm láp. Tiểu chim cút sợ nhột, vừa né vừa ha ha cười rộ lên. Một người một thú lăn lộn chơi đùa, mặc kệ Khôn xấu hổ đứng một bên.

Từ đó về sau, Khôn không bao giờ mời tiểu chim cút về bộ lạc nữa. Gã đã nhận ra, tiểu chim cút không lưu luyến bộ lạc chút nào, nếu không để ý tới mong muốn của cậu mà cứng rắn bắt về, đổi lại chỉ nhận được oán hận. Nếu một ngày nào đó cậu ta luẩn quẩn trong lòng, bỏ độc dược vào thức ăn, cả bộ lạc đều sẽ gặp họa. Như thế, chẳng bằng để cậu ta chết trong rừng rậm.

Nghĩ như vậy, Khôn liền thay đổi kế hoạch. Gã bắt đầu cố gắng tiếp cận tiểu chim cút, theo cậu học hỏi cách phân biệt thực vật và nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần tiểu chim cút nói thứ này có thể ăn, gã sẽ không do dự nếm thử sau đó không tiếc lời khen ngợi. Nói thật, đồ ăn do tiểu chim cút nấu ngon hơn gã tưởng tượng nhiều, trước kia không ăn, quả nhiên là bị úng não.

Tiểu chim cút được gã tin tưởng mà cảm động, càng dốc sức truyền thụ, thái độ xa cách biến thành thân cận, thật lòng đối đãi với gã như bạn bè.

Chu Doãn Thịnh và Triệu Huyền ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm vạch trần.

Ba tháng sau, Khôn đã phân biệt được hết những thực vật xung quanh, cái nào có thể ăn cái nào không được ăn, gã đã biết rõ. Tiểu chim cút dẫn gã ra ngoài cũng không còn gì để dạy cho gã nữa.

“Xem ra nên dừng lại thôi, đáng tiếc không tìm được Hồng Tinh của kim mao sư tử và thư thú kia.” Khôn thì thào tự nói, bất tri bất giác ra khỏi phạm vi hoạt động mọi ngày, đi về bìa rừng phía nam.

Loáng thoáng ngủi thấy mùi hương của bạch cốt u lan, gã sợ hãi cả kinh, lập tức quay đầu chạy về như điên, đến khi không khí đã hết mùi hương mới dùng lại thở. Lúc này, gã thấy cách đó không xa mọc một cái cây vô cùng bắt mắt, quả vừa dài vừa cong.

Có quả màu xanh nhạt, có quả thì đỏ tươi, nhìn qua vô cùng kì lạ.

Có độc! Khôn đoán vậy, nhưng theo tiểu chim cút đã lâu, gã vội vàng phủ nhận. Cũng không hẳn là có độc, thử qua mới biết được. Gã muốn mang vài quả về cho tiểu chim cút xem, cậu nói với gã rằng, trong rừng phát hiện thực vậy gì lạ nhất định phải hái một ít làm mẫu, để tiện nghiên cứu.

Khôn đang định lại gần, bỗng thấy một con thỏ tung tăng đi đến trước cái cây, dùng mũi ngửi ngửi, sau khi ngửi thì gặm một quả sừng nhọn màu đỏ. Trong nháy mắt ăn vào miệng, nó đột nhiên phát ra tiếng gào thét thê lương, nhảy nhót tại chỗ như điên. Nó di chuyển lung tung, miệng không ngừng trào bọt, bởi vì hoảng loạn không thấy đường nên ‘bộp’ một cái va vào thân cây, ngã luôn tại chỗ bất tỉnh.

Khôn thấy thế, không còn gì để nghi ngờ nữa, con thỏ đã bị trúng độc của trái màu đỏ mà chết. Gã nhanh chóng đi đến, nhìn chằm chằm quả sừng nhọn hồi lâu, lúc này mới cẩn thận hái mấy quả màu đỏ ném vào túi da thú. Gã liếc nhìn con thỏ, nhưng không dám ăn nó, lo độc tố đã ngấm vào thịt.

Sau khi gã rời đi không lâu, con thỏ lăn một vòng tỉnh lại, phun cái bã màu đỏ trong miệng ra, tung tăng nhảy đi. Thứ này nhìn thì đẹp mà không ngờ ăn vào như than như lửa, thiếu chút nữa thiêu chết nó.

Khôn cố gắng kìm nén tâm trạng kích động khẩn trương của mình. Gã không ngừng vuốt ve quả sừng nhọn trong túi, con ngươi giăng kín tơ máu tràn ra sát khí. Gã đã học hết những thứ trong đầu tiểu chim cút, bọn họ đã không còn giá trị lợi dụng, có thể chết được rồi. Loại độc này xuất hiện thật đúng lúc, vừa vặn giúp gã thực hiện kế hoạch giết người diêt khẩu.

Có thể độc chết một con thỏ trong mấy giây, thì độc chết hai thư thú và hai phản tổ thú hẳn không thành vấn đề. Gã nghĩ vậy, cảm thấy vài quả sừng nhọn thôi thì chưa đủ, liền quay lại hái nốt mấy trái còn lại, không tìm thấy xác thỏ ở chỗ đó, gã nghĩ chắc con thú ăn thịt nào đi qua tha mất rồi.

Tiểu chim cút gần đây rất tin tưởng Khôn, bắt tay vào dạy gã chế biến nguyên liệu nấu ăn như thế nào. Thỉnh thoảng đi rửa thức ăn hoặc chuẩn bị gì đó còn để gã trông bếp. Hôm nay cậu đang đứng trong bếp xào rau, đầu đầy mồ hôi, thấy Khôn về, vội vàng ra đón để gã trông bếp, còn mình thì theo Bạch đến bên dòng suối làm cá.

Chu Doãn Thịnh và Triệu Huyền phơi nắng trên tấm da cá lớn, đang híp mắt hóng gió. Khôn vừa lại gần, Chu Doãn Thịnh lập tức phát hiện sắc mặt của gã không đúng, nhịp tim cũng đập nhanh khác thường, như đang kìm chế. Hắn ôm cái đầu lông xù của sư tử ngu xuẩn, cùng y nhắm mắt giả bộ ngủ, kì thực đang thả tinh thần lực, thời thời khắc khắc giám sát Khôn.

Khôn không biết trên thế giới còn có loại người như vậy, bọn họ không cần dùng mắt để nhìn thế giới, mà dựa vào tinh thần lực và cảm giác. Gã nhìn một người một thú đang ngủ say, phát hiện trong nồi đang nấu canh cà chua, màu đỏ tươi và hương vị chua ngọt vừa lúc che đi hương vị khác thường của quả sừng nhọn. Đương nhiên, đây chỉ là do gã tưởng tượng, gã nào dám tự mình nếm thử thuốc độc, cho nên cũng không biết mùi vị của quả sừng nhọn. Bá đạo như vậy, chỉ cần thả một quả vào nồi, thức ăn dính phải hương vị độc đáo của nó sẽ lập tức cay xè, gã móc một quả sừng nhọn, dùng sức vò nát rồi cho vào nồi canh đang sôi sùng sục, sau đó nhấc váy da thú lau nước quả, xong xuôi mới điềm nhiên như không ngồi xuống đất, thêm củi vào bếp.

Chu Doãn Thịnh thấy rõ thứ gã lấy ra, suýt chút nữa cười thành tiếng. May mà sư tử ngu xuẩn kịp thời giơ chân, ôm lấy khuôn mặt vặn vẹo của hắn che lại.

Khôn thêm củi để canh sôi không ngừng, dần dần nấu nát quả sừng nhọn, hòa lẫn với canh cà chua, ngay cả thịt quả và hạt đều giống hạt cà như đúc, căn bản không nhìn ra sự khác biệt. Gã đứng bên bếp nhìn một lát, nghe thấy âm thanh cười đùa của tiểu chim cút và Bạch ngày càng gần, trán không khỏi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Gã liếc mắt nhìn thư thú xinh đẹp và kim mao sư tử nằm dưới đại thụ hóng mát, phát hiện bọn họ vẫn ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ, không yên trong lòng mới đỡ một chút.

Tiểu chim cút đi nhanh vào bếp nhìn nước canh màu đỏ, ngửi ngửi bốn phía cảm thấy có chút cay xè, còn tưởng mình nhầm. Cậu là người vô tâm vô phế, chưa bao giờ nghĩ xấu cho người khác, thấy canh nấu xong lập tức múc một tô lớn bưng lên.

Bạch phát hiện ra nước canh khác thường, đang muốn hất đổ, cái đuôi ve vẩy phía sau bị Chu Doãn Thịnh nắm nhẹ, còn khẽ lắc đầu.

Vương và Vương Hậu sẽ không hại người một nhà, canh này nhất định có vấn đề, nhưng vấn đề khẳng định không lớn. Nghĩ vậy, Bạch làm bộ không phát hiện ra đi đến bên người tiểu chim cút, dùng đầu cọ cọ cái mông vểnh cao của cậu. Cũng nhận là người trong lòng rồi thì phải cho chút thịt chứ ?

Tiểu chim cút không thoái mái lắm, nhưng không bạo lực như nam thần, chỉ đỏ mặt, run tay xào rau.

Khôn thấy bọn họ chưa phát hiện ra vấn đề, lúc này mới trộm thở phào, ôm bụng, giả bộ không khỏe, leo lên nhà cây chuẩn bị đi ngủ, bảo tiểu chim cút để cho gã một chút thức ăn tỉnh dậy sẽ ăn sau. Tiểu chim cút đương nhiên đồng ý.

Tới lúc ăn cơm, một mâm toàn là cá cộng thêm một bát canh cà chua đặt trên bàn, không ngừng tỏa nhiệt. Chu Doãn Thịnh tự mình múc bốn bát canh cà chua, cười nói : “Hôm nay canh rất đặc biệt, uống nhanh đi.”

Nụ cười quỷ dị này, thấy thế nào cũng toát ra ý hại người. Bạch có chút khiếp đảm, nhìn Thú Vương. Triệu Huyền không ăn được cay, chớp chớp mắt nhìn người yêu, cái đầu to đặt trên vai hắn, dùng cái mũi ươn ướt cọ cọ vành tai mềm mại của hắn, gầm gừ làm nũng khiến tiểu chim cút nổi hết cả da gà.

“Đại sư tử làm sao vậy? Không khỏe à?” Cậu ngốc nghếch hỏi thăm.

“Anh ấy rất khỏe. Cọ cọ cái gì, uống canh đi.” Chu Doãn Thịnh bưng bát lên, không chút để ý uống một ngụm, còn nheo mắt, tỏ vẻ ngon miệng vô cùng.

Triệu Huyền thấy bộ dạng này của hắn, càng sợ hơn. Khẩu vị của người yêu rất nặng, thích ăn đồ cay nóng, ớt bình thường hắn còn không để vào mắt, chỉ thích mỗi ớt bọ cạp(*), thường rửa sạch đặt vào giỏ hoa quả, rảnh rỗi thì lấy một quả cho vào miệng nhai, làm như mình ăn anh đào vậy. Mỗi lần thấy hắn ăn ớt , Triệu Huyền đều đổ mồ hôi lạnh, đi đứng run rẩy.

(*) ớt bọ cạp- là giống ớt Trinidad Moruga Scorpion, loại ớt có vị cực cay. Được ví như con quái thú dưới hình dạng quả cầu lửa, đây là loại ớt trồng được đánh giá là cay nhất thế giới. Mặc dù ban đầu vị của nó rất ngọt ngào, sau đó nó sẽ trở nên càng ngày càng cay, với độ cay lên tới 2.000.000 SHU.

1234567

Người yêu uống vui vẻ như thế, khẳng định hương vị của loại ớt này rất hợp khẩu vị của hắn. Xong phim, hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi! Triệu Huyền nhìn bát canh chằm chằm, biểu cảm thấy chết không sờn.

Phản ứng của Thú Vương khiến Bạch bất giác run rẩy. Hay là trong này thực sự có độc? Nhưng không phải Vương Hậu vẫn khỏe mạnh sao? Hắn vừa gầm gừ vừa dùng đuôi đập đập xuống đất, nhìn vô cùng bất an.

Chỉ có tiểu chim cút là không biết gì, bưng bát lên, thổi thổi hơi nóng.

Khôn nắm chặt tay trốn trong thụ ốc lén quan sát, chờ đợi một người hai thú còn lại uống nốt canh, họ uống xong, hắn sẽ được giải thoát, mang theo chiến lợi phẩm vinh quang quay về bộ lạc. Gã thậm chí còn có chút tiếc rẻ vì thịt của hai con phản tổ thú đã bị nhiễm độc. Phải biết rằng bọn họ chính là hai con thú có huyết mạch thượng đẳng hiếm thấy, trong thịt chứa rất nhiều năng lượng, so với Hồng Tinh không kém là bao.

Cảm thấy trái tim của Khôn đang kích động bồn chồn, Chu Doãn Thịnh ác ý thúc giục tiểu chim cút và Bạch mau uống đi. Sư tử ngu xuẩn nhảy xuống khỏi ghế đá, dường như đang muốn chạy trốn, lập tức bị hắn túm lông kéo về.

“Thân ái, mở miệng ra, biểu hiện tốt tối nay sẽ có thưởng.” Hắn nhướng cao một bên lông mày, cười mà như không cười, nhìn cực kì đẹp mắt, nhưng cũng cực kì nguy hiểm.

Triệu Huyền liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước cái ác, chậm rãi mở to miệng, ý bảo bón cho y. Y luôn không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của người yêu, cho dù bảo y đi chết, y cũng cam tâm tình nguyện, huống chi chỉ là một bát canh cay.

Khi Triệu Huyền đang tự an ủi mình, Chu Doãn Thịnh đã ôn nhu mang canh đổ thẳng vào miệng y. Bên kia bàn đá, tiểu chim cút và Bạch cũng uống một ngụm, sau đó ba tiếng ‘Phụt phụt phụt’ vang lên giòn giã, một người hai thú phun hết ra.

“Đệt, sao canh cà chua lại cay như vậy? Là thằng nào? Là thằng nào động vào canh cà chua của ông?” Tiểu chim cút bóp cổ nhảy nhót, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Bạch thống khổ lăn lộn trên mặt đất, lưỡi thè ra khỏi miệng, không ngừng hút khi lạnh. Hắn quá ngây thơ rồi, thế mà cho rằng Vương Hậu sẽ không hại người một nhà! Đây rốt cuộc là thứ độc gì ? Ăn vào miệng mà như nuốt than nuốt lửa, có thể khiến cho khoang miệng, thực quản, dạ dày, cả bụng đều như bị đốt thành tro bụi. Quá thống khổ, muốn chết quá.

Triệu Huyền dù sao cũng đã được dạy dỗ từ lâu, khả năng chịu cay vượt xa tiểu chim cút và Bạch. Nói thật, loại ớt này đúng là rất cay, nhưng so với ớt bọ cạp người yêu hay ăn vẫn kém một chút. Nhưng chỉ một chút như vậy, cũng đủ làm thủng dạ dày của một người bình thường.

Y há mồm vọt vào trong bếp, cắm đầu vào vại điên cuồng uống nước lạnh. Tiểu chim cút và Bạch cũng lấy lại tinh thần, một người bóp cổ, một kẻ vẫy đuôi điên cuồng, tụm đầu vào vại tranh nhau uống nước.

Nhìn thấy một người hai thú sắp lọt thỏm vào trong vại, lúc này Chu Doãn Thịnh mới đập bàn cười phá lên, sau đó bưng bát gỗ, nhàn tản uống hết chỗ canh còn lại. Cuối cùng Khôn cũng làm được một chuyện tốt, quả ớt mà hắn ngày đêm mong nhớ đã tìm được rồi, hắn phải cảm tạ đối phương thật tốt, nếu không trái tim không yên được.

Tiểu chim cút uống no một bụng nước, rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Tế bào vị giác của đại sư tử và Bạch mẫn cảm hơn cậu gấp mấy nghìn lần, bây giờ vẫn còn đang chịu khổ, nước trong vại vơi đi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Tiểu chim cút vỗ vỗ Bạch đang hắt xì không ngừng, trở về bàn cẩn thận kiểm tra canh cà chua.

Cách đó không xa trên nhà cây, Khôn ngừng thở, chờ đợi những người này chết đi. Gã tuyệt đối không ngờ phản ứng sau khi uống canh của bọn họ kịch liệt đến thế, không khỏi nhớ tới con thỏ bỗng nhiên nổi điên chạy tán loạn kia. Độc của loại quả này thật bá đạo, chẳng những có thể độc chết người, còn có thể khiến người ta đánh mất lý trí. Gã âm thầm cảm thán trong lòng, đồng thời nhớ kĩ hình dáng của loại quả này, chuẩn bị mang một ít về. Phát hiện tiểu chim cút sau khi kiểm tra canh bắt đầu tìm kiếm xung quanh, gã vội vàng nằm xuống, mắt nhìn chằm chằm mục tiêu. Gã đang chờ, chờ bọn họ phát độc rồi chết, nhưng một giây sau gã bỗng thấy có dự cảm không lành, loại cảm giác chờ đợi này rất quen thuộc, thật giống những lần tiểu chim cút mang đồ ăn không rõ có độc hay không về, tâm trạng lúc gã quan sát bọn họ cũng y chang.

Nhưng lần này không thể giống, bởi vì gã dám khẳng định, quả sừng nhọn có độc, hơn nữa còn là kịch độc, nếu không bọn họ sẽ không nổi điên giống như con thỏ đã chết kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play