Biên tập: Chuối, Tiểu Cát

Beta: Erale

♥♥♥♥♥♥♥♥

[ 3 ] Đoàn người nối đuôi nhau hùng hổ tiến vào rừng, nhưng vừa mới đi được nửa đường đã gặp phải quân đoàn động vật phục kích. Những loài xưa nay chỉ sống sâu trong rừng rậm như hổ răng kiếm, rắn mamba đen, nhím, gấu, thậm chí còn có một con ma mút vòi dài, tất cả đều tề tựu về đây, tập hợp thành một đội quân cản đường chiến sĩ thú nhân.

Trong số đó có những loài dã thú đứng đầu chuỗi thức ăn, thường hành động đơn độc, chưa từng tụ họp. Lý do rất đơn giản, một núi không thể có hai vua, đã chạm mặt ắt có tranh đấu một mất một còn. Thế mà giờ đây, chúng nó đứng bên nhau cực kỳ hòa hợp, kề vai sát cánh chĩa móng vuốt về phía chiến sĩ thú nhân.

Các chiến sĩ sợ đến choáng váng, vũ khí của bọn họ không tài nào xuyên thủng lớp da dày dạn của con ma mút vòi dài, còn cái chân của nó có thể nghiền bọn họ thành thịt vụn một cách dễ dàng. Thủ lĩnh rất quyết đoán hạ lệnh rút lui, vốn tưởng rằng hôm nay phải bỏ xác trong rừng, không ngờ vừa vượt qua con suối nhỏ, quân đoàn động vật đồng loạt dừng lại, đứng trên bờ bên kia rống lên cảnh cáo, sau đó từ từ tản đi.

Mối nguy hiểm phát sinh một cách khó hiểu, được giải quyết bằng một cách cũng khó hiểu. Hai chân đám thú nhân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt vừa nhẹ nhõm vừa kinh hãi khi thoát chết trong gang tấc.

Thủ lĩnh dẫn mọi người quay về, báo cáo chuyện này lại cho tổ vu, hỏi lão rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mấy ngàn con thú tập hợp thành một đội quan đủ để san bằng tất cả bộ lạc sống trong rừng.

Tổ vu cũng không thể hiểu nổi, tỏ ý muốn quay về cầu xin thần thú hiển linh, phù hộ độ trì, chỉ dẫn bước tiếp theo.

Hai người cho rằng chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ từ ngày đó trở đi, chỉ cần bọn họ vượt qua con suối nhỏ, quân đoàn động vật lập tức vây bắt, còn lùi về bờ bên kia dòng suối, muông thú lại lục tục tản đi, tình cảnh cực kì quỷ quái.

Bên kia dòng suối chính là nơi bộ lạc Ba Nham thường săn bắn, nay đã không thể đến nữa, hùng thú trong bộ lạc đành phải di chuyển về phía Tây rừng rậm. Phía Tây rừng rậm cây cối um tùm, tươi tốt hơn, độ ẩm không khí cũng cao hơn, chính là địa bàn sinh sống của dơi hút máu và Bạch cốt u lan. Tuy kích thước của chúng nhỏ bé, nhưng lực sát thương lại vượt xa phần lớn mãnh thú hình thể to lớn.

Dơi hút máu đã không xuất hiện thì thôi, mỗi lần xuất hiện đều kéo cả một đàn che kín trời, có thể hút khô máu một con ma mút vòi dài thành niên chỉ trong nháy mắt. Đặc biệt, ngũ giác của chúng cực kỳ nhạy bén, cho dù bạn có lặng yên không tiếng động bước đi trên lớp rêu xanh dày dạn, chúng cũng có thể phát hiện ra bạn, sau đó thì ào ào ào cả một đám bâu lấy bạn, hút đến khi bạn thành cái thây khô mới dừng.

Bạch cốt u lan là một loài hoa, không có độc, nhưng tỏa ra mùi hương nồng nặc, bao phủ trong phạm vi trăm mét, chỉ cần bạn lỡ hít một chút sẽ lập tức rơi vào trạng thái ngủ say, ngủ cho đến khi bạn chết rục xương, máu thịt hóa thành phân bón bồi bổ cho nó. Quanh nơi loài hoa này mọc thường xuất hiện nhiều đống xương trắng ởn, nên nó được gọi là Bạch cốt u lan.

Đối lập với phía Đông tràn ngập ánh sáng tươi mát, muông thú sinh sống yên bình, phía Tây quả thực chính là địa ngục trần gian. Hiện tại phía Đông không đi được, phía Tây càng không thể tiến vào, phía Nam bị một vách đá dựng đứng ngáng đường, cao vạn trượng không tài nào vượt qua, cuối cùng chỉ có thể đi về phía Bắc. Nơi đó là lãnh địa của bộ lạc Đạt Đạt, nếu muốn cướp con mồi của họ thì không tránh khỏi một cuộc chiến đẫm máu.

Từ khi tiểu chim cút gia nhập bộ lạc, đã rất lâu rồi thú nhân bộ tộc Ba Nham chưa trải qua cảm giác đói bụng. Nhớ lại những ngày tháng thường đói chết người trước đây, bọn họ vô cùng sợ hãi. Tuy trong hầm chứa còn dự trữ lương thực, nhưng trong lòng mọi người đều đã bị mây đen giăng kín, thậm chí còn có người nói bóng nói gió rằng đây là trừng phạt của thần thú dành cho bộ lạc Ba Nham.

Thần thú trừng phạt bộ tộc, tổ vu không thoát khỏi trách nhiệm, chuyện này khiến cho địa vị của lão lung lay sắp đổ. Lão cùng thủ lĩnh ngầm bàn bạc hồi lâu, cuối cùng đành phải cắn răng dâng vài thư thú xinh đẹp cho bộ lạc Đạt Đạt, đổi lấy tư cách săn bắn trong địa bàn của họ. Eddie thấy thời cơ đã tới, lập tức tỏ ý đưa tiểu chim cút đi.

“Không được, những tri thức trong đầu nó đều rất quý giá, không thể để bộ lạc khác biết được.” Tổ vu lập tức chối bỏ. Bộ lạc Ba Nham có thể dự trữ nhiều đồ ăn như vậy, tất cả nhờ công của tiểu chim cút. Cậu có thể nhận biết cách dùng của rất nhiều thực vật, thậm chí còn biết cách trồng chúng. Giữ cậu lại có thể giúp bộ lạc lớn mạnh hơn.

“Nhưng gần đây cậu ta chẳng chịu gần gũi với thư thú trong bộ lạc, cũng không thèm kết duyên với hùng thú. Cậu ta chẳng bao giờ nói cho chúng ta biết những thông tin về thực vật mới lạ, thế mà lại càng ngày càng thân thiết với thư thú lang thang kia. Con đoán cậu ta đang muốn trốn khỏi bộ lạc. Cậu ta chỉ là cái thứ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, không giúp đỡ chúng ta thì thôi, còn lúc nào cũng có thể phản bội chúng ta, giữ cậu ta lại chẳng bằng lấy cậu ta ra đổi một chút lợi ích thì hơn. Nếu ngài lo cậu ta sẽ giúp bộ lạc Đạt Đạt, không bằng sai người cắt lưỡi cậu ta đi, như vậy mọi phiền toái đều đã được giải quyết rồi.” Eddie cười độc ác.

Thủ lĩnh có chút không nỡ vứt bỏ tiểu chim cút, nhưng không dám phản đối, chỉ dám nhìn về phía tổ vu. Lão trầm ngâm chốc lát, phẩy tay nói: “Vậy đưa nó đi đi. Trên đường đi sai người cắt lưỡi nó.”

………………

Gió vờn trong đêm tối, ánh lửa bập bùng từ cây đuốc trên tay hắt lên gương mặt thanh tú.

Gần đây tiểu chim cút sống những ngày tháng tương đối thoải mái. Phía Đông rừng rậm là cấm địa trong lòng bộ lạc Ba Nham, nhưng riêng cậu vẫn có thể ra vào tự do. Đương nhiên mỗi lần đi cậu đều lén lén lút lút, giấu giếm tộc nhân, không dám cho bọn họ biết.

Mấy ngày gần đây, đề tài sốt dẻo nhất trong bộ lạc Ba Nham chính là về thú triều, bọn họ không thể hiểu nổi vì sao đám dã thú kia lại liên thủ công kích thú nhân, hơn nữa chỉ công kích thú nhân bộ lạc Ba Nham. Bọn họ đi hỏi tổ vu, lão chỉ ấp úng nói mình cũng không rõ lắm, vì thế tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng, cho rằng đây là trừng phạt của thần thú.

Tiểu chim cút thầm cười lạnh, cậu là người duy nhất trong bộ lạc biết rõ chân tướng. Đó nào phải trừng phạt của thần thú, mà là trừng phạt của thú vương. Bọn họ đắc tội kim mao sư tử, tất nhiên không thể săn bắn trên địa bàn của y nữa rồi.

Không sai, bên kia dòng suối chính là lãnh địa của kim mao sư tử, tiểu chim cút thường thấy y rải nước tiểu dọc theo bờ suối, lưu lại mùi vị bá đạo của mình bên ranh giới lãnh địa. Tất cả mãnh thú trong rừng không con nào dám làm càn trong địa bàn của hắn, huồng hồ một bộ lạc thú nhân nhỏ bé.

Mừng thầm thì mừng thầm, nhưng nhìn thấy mấy đứa nhỏ trong bộ lạc đói đến mức gào khóc thảm thương, lòng cậu mềm nhũn, nghĩ hôm nào đó cầu xin nam thần giúp đỡ một chút.

Cái suy nghĩ này vừa chớm nở, trong bộ lạc đã phát sinh ra một việc lớn, dời lực chú ý của cậu đi. Nhóm chiến sĩ tiến vào phía Bắc rừng rậm đàm phán với bộ lạc Đạt Đạt, trong lúc trở về gặp phải công kích của một đàn nhím, có vài người chết, nhiều người trọng thương, được tộc nhân nâng về.

Trong đám chiến sĩ bị thương có một hùng thú lúc trước mang tiểu chim cút về bộ lạc, tên là Khôn, cùng loài với thủ lĩnh – tộc sói xanh. Thực lực của gã rất mạnh, hiện tại đã là chiến sĩ cấp năm, xếp hạng hai trong bộ lạc, luôn muốn trở thành kẻ phục tùng dưới chân Eddie. Eddie cũng có cảm tình với gã, từng ám chỉ rằng sẽ chọn gã thành một trong những bạn đời của mình, giữa hai người chỉ còn thiếu một nghi thức ký khế ước chính thức.

Có lẽ người đầu tiên vươn tay ra giúp đỡ tiểu chim cút trên đại lục này là Khôn, nên cảm giác cậu dành cho gã không giống người khác, không thể nói là mến mộ, nhưng rất có cảm tình. Khi biết gã muốn ký khế ước với Eddie, cậu còn buồn bực một mình mấy ngày liền.

Bây giờ hay tin Khôn bị thương nghiêm trọng, cậu vứt sạch những cảm giác không vui đó ra sau đầu, bám thang dây trượt xuống dưới, tiến vào hang động của Khôn ở tầng cuối cùng.

Vách đá cheo leo cao vạn trượng, người già và chiến sĩ đều ở tầng một để tiện hành động và phòng vệ. Trẻ nhỏ sống ở tầng thứ hai, đi lên trên chính là nơi sinh hoạt của thư thú độc thân. Tiểu chim cút bò năm tầng vách cheo leo, cuối cùng cũng chạm chân xuống mặt đất, phát hiện một vòng người đang vây trước cửa hang động của hùng thú bị thương.

Cậu chen vào, vừa lúc nhìn thấy Eddie đang trét thứ bùn màu nâu đen lên vết thương sâu hoắm, lộ cả xương trắng hếu trên đùi Khôn. Chân trái của gã bị răng nhím xé toạc, vết rách dài tới một thước(*), xương cốt nứt toác, cũng may không gãy, không lệch vị trị.

(*) ~ 33,33cm

Tiểu chim cút nhìn đống bùn nâu đen nhão nhoẹt trong tay Eddie, rồi lại nhìn vết thương be bét máu thịt của Khôn, chớp mắt tái mặt. Đám thư thú vây quanh cửa động hâm mộ rì rầm: “May mà có Eddie ở đây, nếu không Khôn chết chắc rồi.”

Lập tức có người phụ hoa: “Đúng vậy, không phải ai cũng có thể dùng thần dược đâu, hơn nữa còn dùng nhiều như thế.”

“Eddie thật tốt tính, không trách được nhiều chiến sĩ mến mộ như vậy.”

Đủ các loại ca ngợi lọt vào tai làm tiểu chim cút thấy buồn nôn. Còn Eddie thì rất đắc ý, lấp kín miệng vết thương bằng bùn, trao đổi ánh nhìn lưu luyến với Khôn một hồi rồi mới đứng dậy ra ngoài.

Tiểu chim cút chờ đám người xem náo nhiệt tản đi hết mới lặng lẽ bước vào hang động. Khôn năm trên giường đá lạnh lẽo, mặc dù đang hôn mê bất tỉnh, nhưng lông mày vẫn luôn cau chặt, hình như không thoải mái cho lắm.

Có thể thoải mái sao? Đã phải chịu vết thương nặng như vậy rồi còn đắp cái thứ bùn này lên, đơn giản là đâm đầu vào chỗ chết. Tiểu chim cút đứng rất xa đống bùn đen nhưng mùi hôi thối vẫn lượn lờ quanh chóp mũi.

Trong mắt thú nhân, đống bùn này là thần dược, nhưng trong mắt cậu thì nó còn ô uế mất vệ sinh hơn cả phân. Trong bộ lạc thờ phụng một pho tượng thần thú, mỗi khi bộ lạc được mùa bội thu, tổ vu sẽ vẩy máu của con mồi đầu tiên lên pho tượng, mời thần thú hưởng thụ cùng với họ.

Bộ lạc Ba Nham đã thành lập hơn mấy trăm năm, năm nào cũng vẩy máu lên pho tượng, một tầng lại chồng lên một tầng, lâu ngày, bên ngoài pho tượng kết đặc một lớp bùn hôi thối khó ngửi. Bên trong vi khuẩn sinh sôi nảy nở, tiểu chim cút nghĩ thôi đã thấy ghê tởm, lúc phải quét tước hang động đặt pho tượng, thậm chí cậu còn phải đút cỏ mềm vào lỗ mũi để ngăn chặn mùi tanh tưởi, đứng cách xa pho tượng ba mét.

Nhưng tổ vu lại cảm thấy bên trong lớp thịt nát ấy ẩn chứa thần lực, thích nhất là ban nó cho tộc nhân dùng nhằm mục đích lung lạc lòng người. Hễ ai mắc bệnh nặng đều ngóng trông “Nước thánh” tổ vu ban xuống – một hạt bùn nhỏ nâu đen hòa với nước. Bọn họ kiên quyết tin rằng, uống “Nước thánh” vào rồi thì ngay cả người chết cũng có thể sống lại.

Tiểu chim chút không rõ lời đồn làm cách nào truyền đi được, loại nước bẩn kia uống vào không chết ngay là còn may chán. Cũng may địa vị của cậu trong bộ lạc thấp kém, chưa bao giờ được tổ vu ban ân, bằng không thật sự muốn chết ngay tại chỗ.

Hiện tại, Eddie bôi đống bùn chứa đầy vi khuẩn lên vết thương của Khôn, chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng. Tiểu chim cút cực kì sốt ruột, cậu không muốn trơ mắt nhìn Khôn chết, vì vậy mở lớp lá cây đậy trên miệng vết thương của Khôn lên, định dọn dẹp sạch sẽ đống bùn.

Cậu dùng nước sôi luộc qua một mảnh gỗ mỏng, từng chút từng chút một cậy tầng bùn ra. Đau đớn kịch liệt làm Khôn giật mình tỉnh dậy, suy yếu mở miệng:

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Tôi…tôi định xem vết thương của anh.” Tiểu chim cút lắp ba lắp bắp đáp lời.

Khôn cảm thấy trong đầu mình như có một ngọn núi lửa sắp phun trào. Hắn đỡ trán, nói: “Không cần xem, không có gì ghê gớm. Eddie đã vì tôi cầu thần huyết, qua vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”

Khỏi mới là lạ! Tiểu chim cút âm thầm phản bác, nhưng không thể hiện ra trên mặt, thấy Khôn đổ mồ hôi lạnh, hai má đỏ bừng, dường như đang phát sốt, cậu vội vã đỡ hắn nằm xuống.

Máu thối là môi trường hoàn hảo để vi khuẩn sinh trưởng, độc tính của thứ bùn nát này đã vượt qua dự liệu của tiểu chim cút. Lúc này mới qua mười mấy phút, vết thương của Khôn đã nhiễm trùng, nếu không nhanh chóng xử lý rồi bôi thuốc, nhất định sẽ phải cắt chân. Nhưng bộ lạc sẽ không bao giờ nuôi dưỡng hùng thú, một khi họ mất đi năng lực săn bắn sẽ bị ném vào rừng rậm tự sinh tự diệt, đối với Khôn không khác gì một con đường chết.

Tiểu chim cút gấp đến độ suýt nữa khóc ra nước mắt, thấy Khôn đã hoàn toàn đánh mất ý thức, cậu vội vã dùng nước sôi rửa sạch vết thương cho hắn, bọc một tầng lá cầm máu lên, sau đó vội vã chạy ra ngoài hái thuốc.

Cậu còn muốn tìm một người giúp Khôn chườm lạnh, tránh cho Khôn bị nóng chết, nhưng có ai thèm nghe lời cầu xin của cậu sao? Trong mắt các tộc nhân, tiểu chim cút ngoài ăn nói linh tinh, gầm gầm gừ gừ thì chẳng còn bản lĩnh nào khác. Nói không chừng để bọn họ nhìn thấy vết thương vừa được xử lý sạch sẽ của Khôn, bọn họ sẽ trét lại một tầng bùn máu khác lên, đồng thời mắng chửi cậu không biết nặng nhẹ, lấy oán trả ơn.

Không còn cách nào khác, tiểu chim cút đành để mặc Khôn hôn mê nằm đó, một mình lao vào rừng sâu. Cũng may cậu thường đi cùng nam thần, trên người vương chút mùi vị của kim mao sư tử nên thú hoang trong rừng không dám tấn công cậu.

Tìm suốt một ngày trời mới hái đủ dược liệu cần thiết, cậu vội vàng quay về bộ lạc, nhưng nhìn thấy một người chặn trước cửa, mặt mày tăm tối – Eddie. Gã chống nạnh, lớn tiếng chất vấn: “Ai cho mày rửa thần huyết trên vết thương của Khôn đi? Mày có biết Khôn suýt chút nữa bị mày hại chết không hả?”

Mẹ kiếp, vừa ăn cướp vừa la làng. Bao nhiêu khó chịu đối với Eddie luôn giấu trong đáy lòng của tiểu chim cút, giờ phút này hoàn toàn bạo phát. Cậu hung hang mắng chửi Eddie trong lòng, nhưng không muốn dây dưa với gã quá lâu, tránh làm lỡ thời gian cứu chữa cho Khôn. Cậu lách người vào trong hang động, nhìn thấy vết thương đã được thoa lại một lớp bùn mới, suýt chút nữa tức đến bất tỉnh nhân sự.

“Thứ này có độc, không thể bôi lên vết thương.” Cậu hoàn toàn đánh mất lý trí, lao tới nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ vết thương của Khôn, tróc lớp bùn xuống quẳng ra thật xa.

Hành động này chẳng khác nào khinh nhờn thần thú, Eddie cũng bùng nổ, gào thét mắng chửi, nói tiểu chim cút là kẻ tà ma ngoại đạo, dị đoan, nhất quyết phải lôi ra ngoài thiêu chết, còn cướp lấy thảo dược cậu vừa hái, ném xuống đất dày xéo.

“Mày lại còn dám đem mấy thứ cỏ dại này ra so sánh với thần huyết, thần thú ở trên có linh, khó trách Ngài muốn vứt bỏ bộ lạc Ba Nham, không cho phép chiến sĩ của chúng ta săn bắn trong rừng, tất cả là bởi vì chúng ta chứa chấp một kẻ ngoại đạo! Người đâu mau tới đây, bắt nó lại!” Giọng nói sắc bén của Eddie kéo sự chú ý của tất cả thú nhân quanh đấy.

Khôn đã tỉnh, ngồi dựa lên vách đá, vẻ mặt phẫn nộ. Đối với việc tiểu chim cút thừa dịp mình hôn mê mà rửa sạch thần huyết, hắn vô cùng phẫn nộ. Ai cũng biết muốn có một giọt thần huyết khó thế nào, Eddie đã vì hắn xin đến nhiều như vậy, giống như ban cho hắn sinh mệnh thứ hai. Nhưng tại sao tiểu chim cút – người hắn đã từng cứu mạng, không những không biết cảm ơn, còn muốn hại chết hắn?

Tiểu chim cút hoàn toàn không để ý đến hiểu lầm của Eddie. Trong mắt cậu, gã chỉ là một bình hoa di động, mặt đẹp não tàn, nhưng ánh mắt phẫn nộ của Khôn lại khiến cậu đau nhói. Tất cả ẩn nhẫn, kiên cường, lạc quan của cậu, lúc này đều bị đánh nát. Cậu túm lấy tóc của Eddie, dúi mạnh đầu gã vào vách tường, thừa dịp gã còn choáng váng nện thêm một phát vào hạ bộ.

Eddie cao hơn 1m9, cái đầu rất bự, trên người cơ bắp đầy đủ, không đánh lén thì cậu căn bản không thắng nổi. Nói thật, cậu đã nhịn Eddie rất lâu rồi, nếu không có gã ngày ngày quạt gió thổi lửa, kiếm chuyện gây sự, thì cuộc sống ở bộ lạc Ba Nham của cậu cũng không khổ sở như vậy.

Eddie ôm hạ bộ lăn lộn trên mặt đất gào thét, trán gã rách toạc da, máu chảy như xối, dáng vẻ vô cùng thê thảm. Khôn cực kì tức giận, muốn nhảy xuống giường giúp đỡ người thương, nhưng mỗi một thớ cơ trên người đều nhũn như bùn, căn bản không có chút sức lực nào. Hắn chỉ có thể trừng con ngươi đỏ sậm nhìn tiểu chim cút, hai hàm răng nghiến vào nhau vang lên tiếng kèn kẹt.

Tiểu chim cút nở nụ cười tự giễu, tiến lên dùng mảnh gỗ mỏng cạo sạch sẽ lớp bùn máu, thấp giọng nói: “Không cần biết anh có tin tôi hay không, nhưng tôi đang cứu anh. Đống bùn này không phải thần vật, mà là chất bẩn, bôi lên sẽ khiến vết thương nhiễm trùng, dẫn đến mất mạng.”

Đoạn dừng một chút, cậu tiếp tục giải thích: “Biết nhiễm trùng là gì không? Đó là hiện tượng máu thịt biến thành mủ vàng, dần dần lan rộng, cho đến khi toàn bộ da thịt trên chân của anh bị ăn mòn, chỉ chừa lại xương trắng. Hiện tại, biện pháp duy nhất có thể cứu anh đó chính là cắt bỏ bộ phận bị hoại tử đi. Tình huống xấu nhất đó chính là có cắt đi cũng không ngăn được quá trình hoại tử, cả người anh sẽ chậm rãi thối rữa, chết trong đau đớn tột cùng.”

Hiển nhiên Khôn cho rằng cậu đang bịa chuyện, mắt toát ra vẻ trào phúng và hận ý sục sôi.

Tiểu chim cút đột nhiên cảm thấy rất mệt, cực kì mệt. Lúc tộc nhân chạy vào gô cổ cậu lại, cậu chẳng chút phản kháng. Trên cổ cậu còn có một cái còi, đó là quà tặng nam thần đưa, nói rằng chỉ cần thổi nó, hai người họ sẽ đến cứu cậu.

Người bạn mới quen biết hơn hai tháng, lại toàn tâm toàn ý quan tâm cậu, cho cậu cảm giác an toàn không gì sánh kịp, trong khi những người bộ lạc Ba Nham này, suốt hai năm nay, vẫn luôn coi cậu là người ngoài đáng ngờ.

Cậu không biết mình sai hay bọn họ sai, theo đuổi câu hỏi này cũng chẳng còn ý nghĩa nào đối với cậu nữa. Chỉ cần nghĩ đến mình vẫn còn một người bạn đáng tin cậy như nam thần, cậu chẳng còn thấy sợ cái gì nữa. Chân tay cậu bị trói chặt, giam trong một hang động ở tầng thấp nhất, còi nhỏ làm từ ống trúc treo trên cổ, chỉ cần cúi đầu có thể ngậm lấy.

Đương lúc tiểu chim cút cố sức ngậm cài còi, một thư thú cũng bị trói gô ném vào trong. Đó là người sống cạnh hang động của cậu – Mục, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là mái tóc vàng óng, dưới ánh mặt trời dường như có thể phát sang. Cậu ta và một chiến sĩ khác trong bộ lạc là người yêu của nhau, tình cảm cực kì mặn nồng, nghe nói sắp sửa ký khế ước.

“Sao cậu cũng bị bắt vào đây?” Tiểu chim cút kinh ngạc. Cậu khinh nhờn thần huyết, còn đánh con trai tổ vu một trận, tổ vu phán cậu tội xúc phạm, ngày mai sẽ treo lên dàn thiêu. Nhưng Mục là người đàng hoàng tử tế, sao có thể chịu đãi ngộ như cậu được?

Mục cúi đầu, không ngừng rít lên tiếng gầm khẽ qua kẽ răng. Cậu ta giãy giụa hồi lâu, mãi đến khi mệt tới mức một ngón tay cũng không thể nhúc nhích mới chịu yên lặng, thấp giọng đáp: “Ngày mai chúng ta sẽ bị xem như hàng hóa đem đến bộ lạc Đạt Đạt, dùng để trao đổi tư cách săn thú trong lãnh địa của họ.”

Tiểu chim cút không ngờ mình vẫn còn giá trị lợi dụng, tạm thời gác ý định thổi còi lại. Ngày mai đi được nửa đường hẵng thổi, an toàn hơn. Bắt chước sâu lông di chuyển trên mặt đất, rốt cuộc cậu cũng dựa được vào vách đá, nửa nằm nửa ngồi hỏi: “Đưa ai thì đưa cũng không thể đưa cậu được. Cậu và Mâu là người yêu, không phải tháng sau định ký khế ước rồi sao?”

Mục nhếch mép cười lạnh: “Eddie thích Mâu, đương nhiên phải đẩy tôi đi. Bộ lạc Ba Nham không thuộc về thần thú, mà thuộc về tổ vu và Eddie, bọn chúng muốn ai chết, người đó nhất định không thể sống.” Câu nói này tràn ngập phẫn nộ và trào phúng. Trước đây cậu ta cũng không cảm thấy việc Eddie cô lập, bắt nạt tiểu chim cút có gì sai, nhưng bây giờ đến lượt mình mới hiểu, cảm giác ấy thê thảm cỡ nào.

Tiểu chim cút gật gật đầu, lại hỏi: “Mâu đâu? Hắn không cứu cậu sao?”

Nụ cười của Mục càng lạnh hơn: “Hắn đã đồng ý trở thành bạn đời của Eddie, tháng sau ký khế ước, cùng với Khôn, ba người.” Dứt lời liếc mắt quan sát tiểu chim cút. Trong bộ lạc ai cũng biết, tiểu chim cút si mê Khôn, nhiều hùng thú như vậy nhưng cậu chỉ đồng ý nói chuyện với Khôn.

Nghĩ tới vết thương của Khôn, tiểu chim cút trầm mặc, hồi lâu sau thở dài nói: “Không đâu, Khôn không chờ được đến lúc ấy. Eddie nhất định sẽ hại chết hắn.” Cậu rất muốn cứu Khôn, nhưng Khôn không tin cậu. Hiện tại cậu lực bất tòng tâm.

Mục cho rằng cậu vì yêu sinh hận, muốn nguyền rủa Khôn, vì vậy khá là tán đồng gật đầu. Hai người một ngồi một nằm, cùng nhau ngẩn người.

Ngày hôm sau, quả nhiên dưới bãi đất trống tụ tập mười thư thú, trong đó 8 người vui sướng, 2 người bị trói chặt chính là Mục và tiểu chim cút. Do vấn đề mất cân bằng giới tính, số lượng hùng thú lớn hơn rất nhiều so với thư thú, nên thư thú có đi đến bộ lạc nào cũng có thể sống tốt, có rất nhiều hùng thú tình nguyện chăm sóc họ.

Để biểu lộ thành ý của mình, bộ lạc Ba Nham đã tuyển chọn thư thú có dung mạo vô cùng thanh tú. Họ được vài hùng thú hộ tống tới bộ lạc Đạt Đạt, dọc đường đi cười cười nói nói, trêu đùa nô nghịch, không có chút buồn bã nào, bởi vậy càng làm nổi bật lên vẻ u sầu của tiểu chim cút và Mục.

Sắp đến giữa trưa, đoàn người liền tìm một khu đất trống nghỉ ngơi. Tiểu chim cút lập tức lấy còi ra thổi. Cậu nghĩ cái còi chắc phải kêu to lắm, nhưng sự thật thì chẳng phát ra âm thanh gì. Đây chắc là cái còi bị tịt đi?

Tiểu chim cút có chút nóng nảy, cổ tay cậu bị trói chặt, mười ngón vẫn không bị hạn chế, nắm chặt chiếc còi đùa nghịch, lại thử thổi thêm rất nhiều lần nhưng vẫn không thành tiếng. Xong, còi bị tịt thật rồi, nam thần sẽ không đáng tin cậy như vậy chứ? Cậu dùng lực đánh lên trán, suy sụp ngã dựa lên cây khô.

Hùng thú phụ trách áp giải thấy cậu ngậm một ống trúc không ngừng thổi, còn tưởng cậu đang nghịch, cũng không để ý. Mắt thấy sắc trời không sai biệt lắm liền cắt dứt dây thừng nối cậu với Mục, mang cậu đến một bụi cây khác.

“Anh muốn làm gì?” Tiểu chim cút thấy vẻ mặt bất thiện của đối phương, phản xạ mà khép hai chân lại, nhưng sự việc còn bết bát hơn so với cậu tưởng, người này dường như không có ý cường bạo mà lại rút ra một chiếc dao găm chế tác thô ráp, để gần miệng cậu.

“Tổ vu sợ mày nói linh tinh, bảo tao cắt lưỡi mày đi”. Thú nhân nắm lấy cằm dưới của cậu bắt cậu há miệng.

Tiểu chim cút kêu lên “A a a”, mà mấy người ngồi cách đó không xa chỉ hiếu kì nhìn vài lần, cũng không ai muốn cứu cậu, thậm chí còn có vài tên cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ có Mục nhảy lên muốn xông lại, nhưng lại bị vài tên thư thú khác liên thủ đánh ngã, đấm đá cho một trận. bọn họ hiển nhiên đều là do Eddie sai khiến, sẽ khiến cho tình địch của mình không được dễ chịu.

Mắt thấy mũi dao đã vào miệng, chậm rãi đè ép lưỡi mình, tiểu chim cút tuyệt vọng, nhắm hai mắt chờ đợi. Nhưng giây tiếp theo không có đau dớn như trong dự đoán, kẻ có ý đồ làm hại cậu liếc mắt đã chậm rãi ngã xuống, lộ ra nam thần đang mỉm cười đứng sau hắn.

Chu Doãn Thịnh ngoáy ngoáy lỗ tai, biểu tình vô cùng chán ghét: “ Âm thanh của cái còi kia chỉ có tôi và Huyền mới nghe thấy, hơn nữa đối với bọn tôi mà nói vô cùng chói tai. Cậu thổi liên tiếp mấy chục tiếng, chúng tôi suýt nữa bị điếc rồi”.

“Xin lỗi nam thần, tôi không biết. Nam thần, anh quả nhiên tới cứu tôi, anh là Chúa cứu thế của tôi!” Tiểu chim cút rầm cái quỳ xuống, ôm lấy chân dài của nam thần khóc ròng. Cậu quá cảm động, cảm động đến mức không biết nên nói gì cho phải.

Chu Doãn Thịnh lo cậu bôi hết nước mắt nước mũi lên chân mình nên đá cho cậu một cước văng ra, đi về hướng mấy hùng thú đã bị Triệu Huyền thu phục. Tám tên thư thú ôm nhau thành một đoàn run lên cầm cập, không ngừng cầu xin kim mao sư tử đừng ăn thịt họ.

Triệu Huyền đập gãy xương đùi của mấy tên hùng thú đã hôn mê, lúc này mới dùng đuôi cuốn người yêu đặt lên lưng, định rời đi. Tiểu chim cút qua loa lau sạch nước mắt nước mũi. Rập khuôn bước từng bước theo sát, bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu sẽ cùng lăn lộn với nam thần.

“Cậu làm sao bây giờ?” khi đi ngang qua Mục, cậu thấp giọng dò hỏi.

“Tôi sẽ tự nghĩ cách, cậu không cần để ý đến tôi đâu”. Mục liếc mắt nhìn kim mao sư tử, trên mặt toát ra thần sắc sợ hãi. Hắn sẽ không tùy tiện rời đi theo một mãnh thú, càng không muốn mang thêm phiền phức đến cho tiểu chim cút. Dù sao sinh tồn nơi hoang dã cũng không dễ dàng, mang theo tiểu chim cút đã là vướng bận, hơn nữa hắn cũng không muốn sống.

Tiểu chim cút cũng không nhiều chuyện, hỏi một tiếng đã là toàn bộ tình cảm của hai người trong hoạn nạn rồi, cậu không có tư cách yêu cầu nam thần giữ Mục lại. Cậu gật gật đầu nhanh chóng rời đi.

Mục nhặt lên dao găm đã bị một tên hùng thú ném đi, cầm lên cắt đứt dây trói, liếc mắt nhìn một lũ thư thú ôm nhau gào khóc, cười lạnh rời đi. Không có hùng thú hộ tống, đám người kia hoặc là tiếp tục đi hoặc ‘dẹp đường hồi phủ’(*), trên đường gặp phải nguy hiểm là tám chín phần mười. Nếu đến hẹn bộ lạc Đạt Đạt không nhận được thư thú sẽ triển khai báo thù bộ lạc Ba Nham, nhưng đó đã không còn nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.

(*) quay về

Tiểu chim cút như một chú chim nhỏ được phép cất cánh, không ngừng bay nhảy xung quanh kim mao sư tử, dùng các loại nịnh nọt rót vào tai nam thần, làm cho kim mao sư tử rất thiếu kiên nhẫn, hừ cậu một cái.

Cơ mặt của tiểu chim cút bị thổi đến trấn động, hơn nữa còn đau đau, vội vàng che miệng, thể hiện mình là một mĩ nam yên tĩnh. Hai người một thú thủng thẳng trở về hang động, tiện đường bắt mấy con cá là bữa trưa.

“Nam thần, về sau một ngày ba bữa đều do tôi làm đi”. Tiểu chim cút vừa ăn cá nướng vừa nói vừa vỗ ngực nói, “Đáng tiếc toàn bộ gia sản của tôi đều để trong động rồi, không thể mang đến. Tôi đã tích trữ rất nhiều gia vị cùng rau dưa tự làm, còn có một bao muối”.

“Ở đây tôi còn một chút, dùng hết chúng ta lại đi tìm”. Kiếm được một đầu bếp miễn phí, Chu Doãn Thịnh rất vui, đem một gói gia vị ném qua.

“Đồ gia vị thì dễ rồi, nhưng muối thì sao bây giờ?” Phát hiện chỉ còn dư lại một bao muối, tiểu chim cút lo lắng dò hỏi. Bộ lạc sẽ chia muối, tuy rằng ít nhưng chưa bao giờ đứt đoạn. Hiện tại không còn sự cung cấp của bộ lạc, bọn họ đi đâu tìm muối? Đại sư tử lợi hại đến đâu cũng không thể mang theo hai gánh nặng cần được bảo vệ đến cạnh biển được.

Cậu phát hiện sự gia nhập của mình dường như mang đến phiền phức cho nam thần và đại sư tử. Đại sư tử thừa sức bảo vệ nam thần nhưng thêm một người thì lại thành có chút cố hết sức.

“Nam thần, ngày mai anh hộ tống tôi đến bộ lạc Đạt Đạt đi. Tôi ở bộ lạc Ba Nham không thể sống tốt nhưng không có nghĩ là sống bên Đạt Đạt cũng không tốt. Chờ tôi đứng vững, tôi có thể cung cấp muối cho các anh”. Tuy rằng uống huyết thú cũng có thể bổ sung muối nhưng nam thần và đại sư tử đều không làm hại đến thú hoang trong rừng, bọn họ cũng cao thượng hơn tất cả người trong bộ lạc nhiều.

“Không cần quay về, cậu ngốc như vậy, đến nơi nào cũng đều không sống tốt được, không bằng sống cùng tôi. Qua mấy ngày nữa tôi và Huyền sẽ đến ven biển tìm muối, cậu ở lại trông nhà. Yên tâm, nơi này đâu đâu cũng có nước tiểu của Huyền, không có thú hoang nào dám lại gần đây đâu”. Chu Doãn Thịnh cười như có như không liếc nhìn sư tử ngu xuẩn một cái.

Sư Tử ngu xuẩn dùng chân trước che đầu, quả nhiên trông rất ngu. Y cũng không muốn đi tiếu nhưng đó là thiên tính, không nhịn được.

Nhà – nơi này chính là nhà của mình. Tiểu chim cút cũng ngu ngốc mà cười rộ lên. Cậu cả ngày đều vui tươi nhưng đến buổi tối lại bắt đầu căng thẳng, đứng trước cửa động do dự không vào.

“Nam thần, tôi và hai người ngủ cùng một hang sao?”

“Vậy cậu định ngủ ở đâu?” Chu Doãn Thịnh nhíu mày.

“Liệu có quấy rầy hai người không?” Tiểu chim cút biết sáng sớm nào kim mao sư tử cũng rất có ‘hứng thú’, nhất định phải cũng nam thần làm một phát. Cậu lo mình sẽ nhìn thấy cảnh không nên thấy.

“Không có truyện gì, y túng dục quá độ, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian”. Chu Doãn Thịnh vừa nói vừa đạp cho sư tử ngu xuẩn một cước.

Triệu Huyền rên lên một tiếng, cũng không biết là do nhức nhối hay đau lòng, nhưng không dám ngỗ nghịch với người yêu, chỉ có thể thè lưỡi liếm chân hắn.

Tiểu chim cút dùng tay che mắt, không dám nhìn vào hai mắt đầy oán niệm của kim mao sư tử, cũng quyết định phải làm một tòa thụ ốc(*), sau này ở trên cây.

(*) nhà trên cây

Tiểu chim cút cho rằng mình thay đổi chỗ sẽ không ngủ được, nhưng thật sự cậu ngủ rất ngon, cho nên nước dãi vương đầy đất. Hôm sau, cậu bị tiếng kim mao sư tử gầm nhẹ tìm bạn đời đánh thức, còn kèm theo tiếng rên rỉ tựa như thống khổ tựa như vui thích của nam thần truyền đến. Cả người cậu cứng đờ, nằm tại chỗ thẳng tắp không dám nhúc nhích, giữa tiếng nước lép nhép cùng tiếng thúc ‘òm ọp’ truyền đến, khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào, ý nghĩ mơ màng.

Tiểu chim cút lặng lẽ ôm chặt váy da thú, che khuất bộ phận đã nổi lên phản ứng, trên mặt lộ ra biểu tình lúng túng. Nằm hơn một giờ, bên kia rốt cuộc cũng yên tĩnh, cậu mới làm bộ mơ màng dụi mắt, chào hỏi một người một thú, rồi chạy như bay ra khỏi sơn động.

Hai gò má của Chu Doãn Thịnh ửng hồng, đôi mắt ngậm nước, nơi khóe mắt ửng lên hai mạt hồng sắc, vừa nhìn là biết chính là dáng vẻ bị yêu thương mạnh mẽ. Sư tử ngu xuẩn ôm hắn vào trong ngực, dùng lông xù ở bụng che lại toàn thân hắn, chuẩn bị ngủ tiếp một giấc.

“Một ngày không làm anh sẽ chết hả? Biến thành sư tử, dung lượng não của anh cũng giảm bớt đúng không? Lần sau còn dám động dục lung tung tôi sẽ xẻo hai lạng thịt kia của anh xuống”. Chu Doãn Thịnh lười biếng núp trong lông tơ của sư tử ngu xuẩn, tuy răng buông lời hung ác, nhưng ngữ khí lại lộ ra khàn khàn mềm mại sau trận chiến, nghe không có chút lực chấn áp nào, mà ngược lại càng khiến cho Triệu Huyền thêm động dục.

Y gầm nhẹ một tiếng ‘gào gừ’, cũng không biết là đồng ý hay không, thè lưỡi liếm loạn lên mặt người yêu, chân trước vòng lấy bả vai hắn, ôm vào ngực mình.

Một người một thú cùng ôm nhau ngủ say. Tiểu chim cút đào được một củ khoai lang định dùng làm điểm tâm, nhưng lại lo lắng kim mao sư tử không quen ăn thức ăn chay, liền đem con cá còn lại từ tối hôm qua gác trên lửa nướng lên.

Động thực vật trên tinh cầu thú nhân cũng tương đối giống trên Trái Đất, nhưng thể tích lại khổng lồ vượt xa so với Trái Đất. Khoai lang trên Trái Đất cùng lắm chỉ nặng hai cân, to hơn cũng không phải không có, nhưng rất khó tìm, mà nơi này khoai lang tùy tiện đào lên một củ cũng mười mấy cân, đủ để ăn mấy ngày. Cá cũng lớn, nhẹ thì mấy chục cân, nặng thì hàng trăm hàng nghìn cân, nặng đến mấy tấn cũng không còn xa lạ.

Cứ như vậy, bộ lạc Ba Nham còn sợ đồ ăn thiếu không đủ no, tiểu chim cút cũng mệt. Nhưng cũng khó trách, bọn họ không ăn thực vật thân củ, cũng không ăn cá, chỉ ăn một vài loại quả dại cùng thịt thú xác định được là không có độc, thực đơn đơn sơ đến đáng sợ.

Nghĩ đến chính mình chỉ cho họ làm phong phú thực đơn, tận tâm tận lực xem bệnh cho trẻ nhỏ người già ở bộ lạc, bọn họ lại không tôn trọng mình chút nào, định bán mình đi còn định cắt lưỡi mình. Bao nhiêu thù hận? Cậu làm sao lại không biết bản thân hận dường nào?

Tiểu chim cút nhìn đống lửa lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt, nghe thấy tiếng ngáy đinh tai nhức óc của đại sư tử liền đần độn mà nở cười. Cậu nhặt một cái mai rùa lớn, rửa sạch sau đó dùng để nấu khoai lang đã được thái nhỏ, chờ nam thần rời giường là có thể ăn cháo khoai lang. Nam thần không nghi ngờ cậu, cậu nói thứ có thể ăn, nam thần không nói hai lời liền cho vào miệng, cũng không tiếc lời khen ngợi, sự tín nhiệm không hề giữ lại chút nào làm cậu cực kì hài lòng.

Trái lại ở bộ lạc Ba Nham, mỗi lần cậu mang đến nguyên liệu nấu ăn mới, bọn họ đều do dự rất lâu, rồi chộp thú hoang tới cho ăn thử, xác định không có độc mới có thể để thư thú đi hái, quả thực là ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử’.

Phi! Nghĩ đến đây tiểu chim cút liền nhổ một bãi nước bọt vào đống lửa.

Nửa tiếng sau, mùi thơm của bữa sáng bay vào hang núi khiến Chu Doãn Thịnh và Triệu Huyền tỉnh lại. Một người một thú bước ra ngoài, đi đến bên dòng suối rửa mặt trước, rồi lại dùng ống trúc múc một ít nước về, lúc này mới vừa chơi đùa ầm ĩ vừa trở lại.

Triệu Huyền như thường lệ đi dọc theo con suối nhỏ dải một bãi nước tiểu, rồi rống lên khoảng không mấy tiếng, thể hiện uy nghiêm thú vương của mình, nghe thấy âm thanh thuần phục lần lượt truyền đến mới quay đầu nhìn người yêu nhe răng lên, biểu tình vô cùng đắc ý.

Quả nhiên dung lượng não đã nhỏ đi rất nhiều, trong đầu ngoại trừ tinh trùng chắc chỉ còn cơ bắp. Chu Doãn Thịnh cười thầm, trên mặt lại lộ ra vẻ sùng bái, càng ngày càng khiến sư tử càng thêm đắc ý.

Tiểu chim cút từ bây giờ sẽ không bao giờ cảm thấy cặp đôi nhân thú này khẩu vị nặng nữa. Nói đến nam thần và kim mao sư tử, cậu ngoại trừ ao ước vẫn là ao ước, trong đầu liền nghĩ đến câu ‘ông trời tác hợp’ và ‘trời sinh một đôi’. Thấy bọn họ cùng nhau đi tới, cậu vội vàng chặt ống thành bát nhỏ, múc cháo ngon cho nam thần còn đặt cá nướng lên lá chuối đã rửa sạch cho đại sư tử.

Hai người một thú thưởng thức mĩ thực dưới ánh nắng ban mai, cuộc sống không thể nhàn tản hơn.

“Chỗ muối còn lại có thể ăn trong bao lâu?” Chu Doãn Thịnh tinh tế thay người yêu gỡ xương cá ra. Y ăn từng miếng từng miếng như vậy không tránh khỏi bị hóc xương cá ở cuống họng, tuy nói thể chất cường hãn của y sẽ không bị thương nhưng tóm lại thì vẫn không thoải mái.

Triệu Huyền vừa ‘Y ô’ lấy lòng vừa liếm bàn tay của người yêu, yêu thích sự ôn nhu săn sóc của đối phương. Tuần trăng mật lần này quả nhiên như y dự đoán, kí ức lưu lại đều là hạnh phúc tốt đẹp. Nếu như có thể vĩnh viễn ở nơi này thì tốt rồi.

“Dùng tiết kiệm thì có thể duy trì được một tháng”. Mặt tiểu chim cút lộ ra lo lắng. Nam thần và kim mao sư tử không ăn thú hoang trong rừng, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không dùng huyết thú để bổ sung muối.

“Được, hai ngày nữa tôi và Huyền sẽ đi đến bờ biển mua muối”. Chu Doãn Thịnh gật đầu.

“Nhưng bộ lạc của người cá chỉ lấy hồng tinh, không nhận vật trao đổi. Không có hồng tinh bọn họ sẽ không cho chúng ta muối đâu. Nghe người già trong bộ lạc nói, dũng sĩ trong bộ lạc của người cá vô cùng dũng mãnh, chẳng những là người thống trị ở biển mà còn có thể biến ra hai chân lên bờ chiến đấu. Bọn họ nắm trong tay một vùng ruộng muối rộng lớn, các bộ lạc gần xa chỉ có thể tới nơi của bọn họ trao đổi, cho nên chưa bao giờ thiếu hồng tinh để tu luyện, dũng sĩ trong bộ lạc đều đã trên cấp năm, thực lực tương đương với bộ lạc Lôi Nặc”.

Tiểu chim cút dùng một chút, thấp giọng nói tiếp: “Hai quyền khó địch bốn tay, đại sư tử tuy lợi hại, nhưng cũng không phải là đối thủ của người cá. Các anh không cần tới bờ biển, chúng ta nghĩ cách khác đi. Nghe nói trên mặt đất cũng có muối, ở trong lòng đất”.

“Không có, tôi và Huyền đã tìm rồi”. Chu Doãn Thịnh lắc đầu.

Tiểu chim cút ủ rũ cúi đầu.

Chu Doãn Thịnh lơ đễnh xua tay nói: “Chuyện này cậu không cần quan tâm, tôi và Huyền đều có cách, cậu cứ ở nhà chờ là được. Sau khi chúng tôi đi cậu tuyệt đối không được đi ra khỏi địa bàn của Huyền”.

Tiểu chim cút khúm núm đáp ứng, muốn nói với bọn họ đem mình đến bộ lạc Đạt Đạt để đổi muối, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm khức của nam thần liền sợ hãi rút lui, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù.

Đúng lúc này, một con hổ lớn toàn thân trắng như tuyết nhảy ra từ bụi cây, trên miệng ngậm một con cá hơn mấy trăm kí. Hắn cúi người, lạy kim mao sư tử một bái, lúc này mới chậm rãi đi đến, đem cá đặt xuống đất.

“Đến rất đúng lúc”. Chu Doãn Thịnh vẫy tay gọi hắn tới, chỉ vào tiểu cút dặn, “Bạch, đây là tiểu chim cút, sau khi chúng ta đi liền phiền cậu chăm sóc hắn một chút, đừng để thú hoang tha hắn đi.”

Bạch hổ đáp ứng gầm nhẹ, đưa đầu tới, ngửi ngửi cổ tiểu chim cút một chút, như đang ghi nhớ mùi của cậu. Tiểu chim cút không dám nhúc nhích, cái cổ rụt chặt lại, suýt nữa rụt xuống ngực, bộ dạng khiếp đảm càng giống một con chim cút.

Chu Doãn Thịnh cười thầm, vỗ bả vai cậu an ủi: “Đừng sợ, Bạch là phản tổ thú, hắn có linh trí, có tư tưởng, về bản chất cũng giống chúng ta. Cậu hảo hảo ở chung với hắn, gặp phiền phức cũng có thể nhờ vả hắn, hắn nghe đều hiểu”.

Bộ lạc Ba Nham cũng có hai con phản tổ thú, bởi bị tộc nhân xa lánh phải ngủ tại nơi hoang dã, chỉ khi nào đội ngũ sắn bắn thiếu người mới có thể gọi họ, thường toàn lấy bọn họ ra xung phong, làm vật hi sinh. Tiểu chim cút nhìn vào mắt, cảm động lây, trình độ nhận thức tự nhiên sẽ cao hơn nhiều so với người khác.

Cậu liền hết sợ hại, ngẩng đầu ngốc nghếch cười với bạch hổ, còn nắm chân trước to như cái quạt hương bồ của Bạch mà lắc: “Hân hạnh hân hạnh, Bạch là bạn của nam thần và Đại sư tử thì cũng là bạn của tôi, chúng ta là người một nhà tương thân tương ái”. Một mình cậu lưu lạc đến dị thế, đương nhiên khát vọng có người thân cùng bạn bè sẽ cao hơn mọi người, cũng nguyện vì họ mà hy sinh tất cả.

Bạch dùng ánh mắt quái dị nhìn hai mắt cậu, hạ mình gật gật đầu.

Được bạn mới thừa nhận, tiểu chim cút giống như được hít thuốc lắc, mang cá do đối phương mang đến xử lí sạch sẽ, đặt trên lửa tỉ mỉ nấu nướng, thẳng đến khi hương bay bốn phía, nước sôi tung tóe.

Mũi Bạch hơi co lại, biểu cảm dường như không quan tâm, chờ tiểu chim cút nướng xong, rồi thành khẩn mời đến ba lần bốn lượt mới nhận, “ngao ngao” một ngụm nuốt hơn phân nửa.

Một người một thú, một người xuẩn manh(*), một kẻ ngạo kiều, nhưng thật ra lại rật hợp nhau. Chu Doãn Thịnh mỉm cười.

(*) manh= moe=cute

Ăn xong điểm tâm, tiểu chim cút khăng khăng ở trên cây làm một ngôi nhà gỗ, cậu không muốn mỗi buổi sáng đều bị âm thanh giường chiếu của nam thần và đại sư tử gọi dậy, không dám nói là không xấu hổ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị thận hư.

Móng vuốt của Triệu Huyền vô cùng sắc bén, ngay cả nham thạch hay kim loại cũng đều có thể cắt thành mặt phẳng bóng loáng, bào mấy khối gỗ thì thực dễ dàng. Bạch là băng diễm hổ đời sau, huyết mạch vô cùng cao quý, năng lực tự nhiên cũng không kém, một trảo liền có thể chặt đứt một cây đại thụ bốn người ôm. Có hai con thú hỗ trợ, thụ ốc xây dựng vô cùng nhanh chóng, buổi tối hôm sau tiểu chim cút liền có thể có một chỗ ngủ mới như nguyện, cậu còn để cho nam thân hỗ trợ tạo ra vài món nội thất như giường, ghế, bàn, còn có mấy bộ bát đĩa. Chu Doãn Thịnh đang chờ cậu làm ra mấy thứ này, như thế bọn hộ cũng có thể sử dụng. sơn dộng âm lãnh ẩm ướt, còn có mùi lạ, ở lâu dài thực không thoải mái, nhưng tự mình xây một phòng ở lại trái với luật pháp của Tinh Tế, đó là điều kiện không cho phép cải tiến sinh hoạt.

Điều này thì tốt rồi, tiểu chim cút trong luật pháp của Tinh Tế được coi như dân bản địa, dân bản địa muốn xây phòng ở, bọn họ cũng có thể xây đi? Chu Doãn Thịnh cũng sư tử ngu xuẩn dùng tốc độ nhanh nhất xây cho mình một tòa thụ ốc, bận bộn hai ngày rốt cuộc cũng có thể toải mái nằm trên ván gỗ phủ kín một tầng nhung tơ.

Không chút lo lắng, ngày mai một người một thú tính sẽ xuất phát đến bờ biển, sáng sớm tỉnh dậy xuống khỏi thụ ốc, nhìn thấy tiểu chim cút vừa khóc vừa nhìn bọn họ, Bạch đứng sau rõ ràng là không thích, trên lưng Bạch còn trở một hùng thú đã hôn mê.

“Đây là ai?”Chu Doạn Thịnh theo phản xạ nhíu mày.

Triệu Huyền chạy tới, vòng quanh hai vòng, còn ghé sát vào ngửi tên hùng thú, sau đó trong ánh mắt nhìn người gặp họa của Bạch đánh liên tục mấy cái hắt xì. Thối, quá thối, thực sự thối không ngửi nổi! Tên kia là bị chết đuối trong hố xí sao?

Tiểu chim cút vội vàng giải thích: “Hắn chưa chết. Hắn là Khôn, ân nhân cứu mạng của tôi. Lúc tôi đến nơi này suýt nữa thì bị thú hoang ăn thịt, là Khôn kịp thời xuất hiện cứu tôi, còn mang tôi về bộ lạc Ba Nham”.

“Hắn bị làm sao vậy?” Chu Doãn Thịnh lấy một tấm da cá giúp sư tử ngu xuẩn lau mũi, sau đó yêu thương mà hôn một cái lên nước mắt bị sặc trên khóe mắt y. Khứu giác của dã thú vô cùng nhạy cảm, ngay cả mình còn không chịu nổi mùi tanh tưởi trên người Khôn, huống chi là sư tử ngu xuẩn. Xui xẻo nhất vẫn là Bạch, còn phải vác một người có mùi thối như thế ở trên lưng mà đến, thực vất vả rồi.

Thấy Bạch muốn ném Khôn xuống, tiểu chim cút vội vàng chạy tới, tay chân luống cuống để Khôn nằm ngang trên mặt đất, sợ hắn lạnh còn đắp lên một tấm da cá mập.

“Mấy ngày trước hắn bị con nhím cắn bị thương, người trong bộ lạc đắp lên vết thương của hắn một tầng bùn máu, hắn đã bị nhiễm trùng”. Tiểu chim cút vừa nói vừa xốc miếng lá cây che trên vết thương lên cho nam thần nhìn, sau đó lại giải thích thứ được gọi là ‘bùn máu’, đổi lấy biểu cảm gần như muốn nôn của nam thần.

“Bộ lạc Ba Nham chưa bao giờ nuôi hùng thú, một khi hùng thú bị thương tàn phế mất đi khả năng săn bắt, bọn họ sẽ ném đối phương vào rừng cho tự sinh tự diệt. Tôi đoán Khôn chính là bị bọn họ ném đi như vậy. Hắn cứu tôi nên tôi cũng muốn cứu hắn”. Dứt lời tiểu chim cút liền dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn nam thần.

Nhiều người cũng chả sao, nếu đối phương lòng dạ khó lường thì để Bạch giết là được. Chu Doãn Thịnh nhún vai, tỏ vẻ mình không sao cả.

Chỉ cần người yêu đồng ý thì Triệu Huyền thế nào cũng chẳng vấn đề gì. Y ngậm lấy bao da cá sấu, đem người yêu để lên lưng, chuẩn bị xuất phát tới bờ biển. Sống trong rừng chán rồi, nên đi biển bơi lội phơi nắng thôi. Đương nhiên, trước khi đi y cũng không quên dãi nước tiểu quanh lãnh địa, để củng cố mùi của mình.

Tiểu chim cút sắp xếp cho Khôn xong, liền tiễn bọn họ đến bìa rừng, lắp bắp nói: “Nam thần, có thể, có thể cho lão công của anh tiểu một chút lên trên váy da thú của tôi được không, như vậy cho dù tôi có thỉnh thoảng không đi cùng Bạch cũng không lo lắng về vấn đề an toàn”. Dã thú trong rừng rậm ngửi thấy mùi nước tiểu của đại sư tử như ngửi thấy khí độc, trong khoảng khắc liền chạy trốn không thấy bóng dáng, điều này trăm thử trăm đúng.

Triệu Huyền giật giật cơ mặt, hận không thể một phát cắn chết tiểu chim cút. Y nghĩ đối phương là người lương thiện xuẩn manh nhưng hóa ra cậu cũng là người không tiết tháo xấu xa như vậy.

Chu Doãn Thịnh đầu tiên là ngẩn người, sau đó đỡ trán cười ha ha, còn suýt nữa lăn từ trên lưng sư tử ngu xuẩn xuống, thấy sư tử ngu xuẩn giả chết, liền vỗ đầu y ra lệnh: “Nghe thấy chưa? Mau tiểu đi, tiểu xong chúng ta còn đi”.

Tiểu chim cút vui mừng quá đỗi, vội vàng lấy từ trong túi da cá ra một cái váy da cá mới tinh, tất cung tất kính dâng lên sau mông sư tử, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị, còn không ngừng vỗ mông ngựa(*): “Nghe nói có được lời chúc phúc của thần thú thì có thể đi lại tự do trong rừng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Xạo lồ*! Để tôi nói, chỉ cần có được một chút nước tiểu của sư tử đại nhân ngài là được rồi. Ngài nhất định là thần thú tái thế! Ngài là con thú mạnh mẽ nhất, lợi hại nhất!”

(*) nịnh nọt

Chu Doãn Thịnh cười đến run rẩy. Triệu Huyền cố nén ý muốn cắn chết tiểu chim cút, rất nhanh liền tiết ra một chút nước tiểu, sau đó nhanh như chớp chạy mất. Bạch nhìn bóng dáng kim mao sư tử càng đi càng xa, mới hừ lạnh một tiếng, nâng chân sau nhằm ngay váy da thú trên người cậu, tiểu một bãi to hơn, sau đó bỏ chạy mất dạng. Trước khi kim mao sư tử đến, hắn mới là chúa tể của khu rừng này.

Tiểu chim cút bị tiểu khắp người, khóc không ra nước mắt.

Cùng lúc đó, Khôn đang nằm trên thụ ốc cũng mở to mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Một con chim đậu xuống bệ cửa sổ, hót vang “ríu rít”, còn có ánh mặt trời rơi xuống đầu giường khiến Khôn đang rét run cả người cảm thấy vô cùng ấm áp.

Mình chả phải đã bị tộc nhân vứt bỏ rồi sao? Lúc đưa mình đi, Eddie đã rơi rất nhiều nước mắt, chẳng lẽ là hắn quay lại cứu mình? Trong cõi lòng Khôn tràn đầy hy vọng.

Bên ngoài truyền đến tiếng động, sau đó có người đẩy tấm gỗ vuông vức ra, đi đến. Khôn không chớp mắt mà nhìn nơi cửa mở ra, hai mắt sáng ngời liền trở nên ảm đạm, sau đó là tràn đầy cừu hận, hắn vĩnh viễn nhớ khuôn mặt này. Ai có thể nghĩ tới một gương mặt mềm mại tú lệ như vậy lại che giấu nội tâm đen tối như thế. Nếu không phải cậu cạo đi thần huyết mà Eddie bôi cho hắn thì hắn làm sao sẽ lưu lạc đến nỗi gần chết thế này.

“Là cậu? Cậu hại tôi còn chưa đủ sao?” Hắn cắn răng dò hỏi.

Người tới chính là tiểu chim cút, cậu tiễn nam thần và đại sư tử xong liền tìm thảo dược trong rừng. Có mùi của đại sư tử đe dọa, lúc này cậu mới dám đi sâu khắp rừng mà trước kia không dám, mới thu được đủ thảo dược cần thiết. Cẳng chân của Khôn đã hỏng một nửa, lộ ra một đoạn xương trắng dài, nước mủ bên trong bắp thịt tràn đầy giòi bọ, nhất định phải loại bỏ mới có thể bôi thuốc.

Nghe thấy Khôn chất vấn, tiểu chim cút trong lòng tràn đầy lo lắng, hô hấp có chút nghẹn lại, giải thích: “Tôi không có hại anh, tôi đang cứu anh”.

“Nếu như không phải cậu cạo đi thần huyết thì tôi đã sớm khỏi rồi. Eddie nói bởi vì không chữa trị kịp thời nên tôi mới biến thành như vậy. Tiểu chim cút, tôi tự hỏi là không có làm việc gì có lỗi với cậu”. Khôn dời mắt, trên mặt tràn đầy bi thương.

Tiểu chim cút liên tiếp hít vào mấy hơi, lúc này mới duy trì được nụ cười: “Không biết anh có hiểu sai điều gì, tôi cũng không muốn giải thích nữa. Hiện tai anh sắp chết, cũng không có sức phản kháng chỉ có thể mặc cho tôi sắp đặt”.

Cậu đi qua, dùng tấm da cá đã cắt thành dải trói tay chân Khôn vào thành giường, mang nước sôi tới thay hắn khử trùng vết thương, cắt thịt thối, đem các loại dược liệu đắp lên vết thương, cuối cùng dùng da cá thoát khí quấn lại kỹ càng. Khôn đau đớn khó nhịn, ngay cả lực giãy dụa cũng không có, chỉ có thể phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn nộ.

Tiểu chim cút ngay cả liếc cũng không liếc hắn, dùng thảo dược xử lí vết thương, còn thừa cho vào mai rùa nấu. Vừa rồi là thuốc thoa ngoài da, còn đây là thuốc uống, có thể hạ sốt, có hiệu quả hay không còn phải chờ vận khí của Khôn. Cậu đã cố hết sức.

Thuốc rất đắng, còn tỏa ra mùi vị khác thường, màu nâu đen còn vẩy đục. Khôn nhìn chằm chằm nước thuốc trong chén, thù hận trong mắt càng lúc càng sâu, giống như tiểu chim cút đang hạ độc hắn vậy.

Tiểu chim cút mặc kệ hắn nghĩ thế nào, lập tức nắm cằm dưới hắn đổ chén thuốc không thừa một giọt vào miệng, sau đó đắp cho hắn một tấm da cá mập rồi yên lặng rời đi. Cậu ngồi trên ban công nhìn rừng xanh bạt ngàn trùng trùng, thở dài bất đắc dĩ. Nếu không gặp được nam thần, đại sư tử và Bạch, cậu không thể tưởng tượng nổi mình sẽ cô độc đến nhường nào.

Bạch đi dạo một vòng trong rừng, thấy trời sắp đến giữa trưa liền chạy đến dưới thụ ốc gầm nhẹ “Ngao ngao”, bàn chân đè lên một con cá đang nhảy.

Tiểu chim cút lập tức hiểu ý của hắn, chút phiền muộn vừa rồi thoáng qua không còn lại gì, “xẹt” một cái xuống thang dây, làm cơm trưa cho Bạch.

Chu Doãn Thịnh cùng Triệu Huyền không đi thẳng đến bờ biển mà đi đường vòng đến bộ lạc Lôi Nặc. Bọn họ gặp rất nhiều đội ngũ đến bộ lạc Lôi Nặc trước, có người mang theo con mồi chất thành núi, có người mang bọc da thú, còn có người mang theo một đoàn thư thú, đó hiển nhiên đều là hàng hóa dùng để đổi lấy hồng tinh.

Chu Doãn Thịnh cùng Triệu Huyền đi trong rừng cây tránh những người này, yên lặng không tiếng động tiến vào lãnh địa của bộ lạc Lôi Nặc, đi về hướng có nhiều dũng sĩ thủ vệ phía sau núi. Bọn họ định cướp một đống hồng tinh về để mua muối.

“Bây bê, có phát hiện bộ lạc này rất kì quái không?”Đi đến nửa đường, Chu Doãn Thịnh bỗng mở miệng.

Triệu Huyền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tiến vào cánh rừng do bộ lạc Lôi Nặc quản hạt, số lượng phản tổ thú đã vượt xa so với những địa phương khác. Bọn họ ở nơi này đã lâu, dần dần cũng có thể nhìn ra sự khác nhau giữa thú hoang và phản tổ thú. Trong mắt phản tổ thú có linh trí, có thể biểu đạt cảm xúc còn trong mắt dã thú chỉ có hung lệ(*).

(*)nguy hiểm, tàn bạo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play