Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, hoảng hốt lắc đầu. Không được, cô không thể để cho anh nhận ra mình, không thể cho anh biết thân phận thật của cô, cô
muốn trong lòng anh vẫn cất giữ hình ảnh đáng yêu lúc còn nhỏ của mình.
Cô quay mặt đi, không để cho anh nhìn thấy cô đã không nhịn được mà rơi
nước mắt, thật ra thì cô cũng rất vui vẻ, ít nhất anh cũng không có quên cô. . . . . .
Hàn Đông Liệt nhìn phản ứng kỳ quái của cô, nhíu
thật chặt lông mày nói "Xấu hổ? Là tôi quá mạo muội? Làm như tôi chưa
nói qua, hôm nào tôi sẽ trở lại thăm cô, gặp lại!" Nói xong, hắn liền
vội vã đi ra ngoài.
Cô từ từ quay đầu trở lại, không có một bóng
người nhưng cửa phòng mở rộng, nhớ tới câu nói cuối cùng của anh, “Hôm
nào tôi lại tới thăm cô!” Anh có thể đến được sao? Bọn họ còn có cơ hội
gặp mặt sao?
Cô đưa tay vuốt phía trên khóe mắt trái đang được
băng bó của mình, sau đó từ từ kéo xuống một viên bảo thạch màu đen trên da thịt trắng noãn của mình.
Bảo thạch màu đen xinh đẹp sáng bóng, so với trên mặt Âu Thiển Thiển lúc nãy còn sang bóng hơn. . . . . .
Hàn Đông Liệt đi trên hành lang bệnh viện, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng
dáng của cô, tâm tình của hắn thay đổi điên cuồng, kể cả chân vẫn còn bó bột cũng hoàn toàn không cảm thấy đau.
"Cô gái chết tiệt, đã chạy đi đâu?" Hắn phẫn nộ mắng, dùng sức đấm vào vách tường trắng như tuyết.
Một y tá mặc áo đồng phục màu trắng nhìn thấy hắn đang bị thương mà đi trên hành lang, vội vàng đến đỡ lấy hắn nói, "Tiên sinh, chân của anh còn
đang bó bột, không thể đi lại, anh ở phòng bệnhsố mấy, tôi đưa anh trở
về phòng."
"Cút ngay, đừng đụng đến tôi!" Hắn dùng lực hất tay cô y tá ra, tiếp tục không ngừng đi, không ngừng tìm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT