Cho tới bây giờ cô
cũng không có lừa gạt chị, nhưng mà bây giờ chỉ cần chị có thể vui vẻ,
cô thà làm một tên lường gạt, một người có tội.
Cô rũ mắt nhìn Hàn Đông Liệt, gật đầu cười.
Âu Thiển Thiển xoay người, từng bước từng bước đi ra khỏi phòng, Cô rất
vui vẻ, hai người bọn họ có thể gặp mặt, có thể ở cùng nhau trong một
căn phòng, cô rất vui vẻ. Nhưng rất kỳ quái, mỗi một bước đi của mình,
tâm cô lại cảm thấy đau đớn, là vì cái gì đây? Chẳng lẽ lòng của nàng
không tốt sao?
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đóng lại, Tiểu Thiển nhìn
không chớp mắt Hàn Đông Liệt nằm ở bên giường, cô đưa tay từ từ đến gần
mặt của anh ta, nhưng lại không dám đụng vào. Cô sợ vừa đụng nhẹ sẽ làm
anh ta tỉnh lại, cô sợ quấy rầy anh ngủ.
Cô hé miệng, cố gắng
dung nhiều sức, nhưng một chữ cũng nói không ra, cô muốn gọi tên của anh ta, lần cuối gọi tên của anh ta, tuy nhiên cô đã không thể, cô đã hoàn
toàn không thể nói chuyện rồi. Cô đã cảm thấy cô muốn nhanh chóng chết
đi, nghĩ đến sẽ giống mẹ, sẽ chết ở trên giường bệnh lạnh lẽo này. . . . . .
Nhưng mà cho dù chết cũng không còn quan hệ gì, thật là không sao rồi !
Chợt Hàn Đông Liệt nhíu mày một cái, đầu cũng nhẹ nhàng di chuyển, sau đó
đột nhiên mở mắt, nhìn đến mình nằm ở giường, anh ngồi thẳng lên, hốt
hoảng hỏi, "Cô ấy đâu? Cô ấy đi đâu?"
Cô kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ tới anh tỉnh lại nhanh như vậy, Âu Thiển Thiển vừa mới
rời đi mà thôi, anh ta liền tỉnh lại lập tức. Là cô đã đánh thức anh
sao? Hay là bởi vì anh cảm thấy mình gối đầu lên không phải là Thiển
Thiển?
"Cô ấy ở đâu? Cô nói đi, nói nhanh một chút đi. . . . . ." Anh ta hốt hoảng nắm bả vai của cô ép hỏi, nhưng mà chợt hắn nghĩ tới
cô không thể nói chuyện.
"Thật xin lỗi" Anh xin lỗi, buông tay
ra, sau đó dựa vào bánh xe phụ trên ghế đứng lên, vội vàng khập khễnh đi về phía cửa, mà đi tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu lại cau
mày hỏi, "Lý tiểu thư, chúng ta đã từng là gặp qua ở nơi nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT