Một ngày giữa trưa sau hai năm Trục cùng Lộc qua lại. Dung Dung đi học piano từ cung thiếu niên trở về, nói với Hoa, mẹ, con vừa thấy cha cùng mụ đàn bà kia bước vào khách sạn Hoa Kỳ. Hoa đang nấu ăn toàn thân liền phát run. Cô gọi điện cho Hồng. Hồng trầm mặc rất lâu, rốt cuộc dùng thanh âm già nua không hộp tuổi nói với Hoa, chúng ta tự đi xem. Hồng cũng giống Hoa, muốn một cái kết rồi, kết thúc mọi chuyện, họ đau khổ đã quá đủ.

Hồng và Hoa cùng đến khách sạn Hoa Kỳ. Suốt đường đi không ai nói gì, mà có thể nói gì đây? Trong lòng bọn họ không ngừng đấu tranh, sợ hãi cùng đau đớn, khó có thể diễn tả nổi. Dung Dung trưởng thành sớm yên lặng trấn định như người lớn, một bé gái mới tròn mười tuổi ngược lại an ủi mẹ: “Mẹ, mẹ không phải sợ, dũng cảm lên, chút nữa, con giúp mẹ giết mụ đàn bà không biết xấu hổ kia.” Hoa sợ ngây người, con gái khi nào đã trở nên xa lạ như vậy rồi? Mà cô lúc này chỉ chăm chăm nghĩ bắt kẻ thông dâm, cũng không nghĩ sâu xa hơn.

Tại bàn phục vụ của khách sạn, Hồng dùng chút mẹo hỏi được phòng của Lộc. Trước cửa phòng, tay ôm Dung Dung, Hoa không ngừng run rẩy. Hồng thở ra một hơi, ấn vang chuông cửa, nói là phục vụ đưa miễn phí rượu đỏ. Lộc chỉ bọc một cái khăn tắm ra mở cửa, Hồng không nhìn anh ta, tiến thẳng vào trong, phía sau là Hoa cùng Dung Dung. Lộc đứng tại cửa như hóa đá. Hồng cùng Hoa thấy ác mộng thành hiện thực rồi, tình cảnh vô số lần phỏng đoán trong đau đớn nay hiện lên trước mắt mới tàn khốc làm sao. Trục lõa lồ nằm trên giường, có lẽ quá mệt mỏi, cô thiêm thiếp ngủ đi. Hai đóa hoa trước ngực nở rộ diễm lệ. Mắt Hồng đỏ au, che lại. Môi không ngừng mấp máy, nhưng lại không phát ra nổi âm thanh nào.

Hoa che miệng, kêu ra tiếng, kêu Dung Dung đừng nhìn, Dung Dung đừng nhìn. Đột nhiên, Dung Dung xông tới, từ trong túi xách lấy ra một con dao gọt hoa quả. Khuôn mặt non nớt biểu tình vặn vẹo, mặt bé đầy nước mắt, hét chói tai: “Tôi giết chết mụ, tôi giết chết mụ, đồ đàn bà hư hỏng, đồ đàn bà đê tiện!”

Ngay thời điểm dao của Dung Dung sắp đâm xuống, Trục liền tỉnh. Cô kêu lên sợ hãi, phản xạ nâng chân đá ngã Dung Dung. Hồng kịp thời phản ứng, muốn cướp lấy con dao trong tay bé. Nhưng Dung Dung lại nắm chặt tay quyết không buông, không tài nào lấy dao ra nổi. Dung Dung gào khóc.

Hoa ngây ngẩn cả người, ánh mắt không tin nổi nhìn cơ thể lõa lồ của Trục. Trục nhìn xung quanh hỗn loạn, cũng không để ý bản thân không che đậy, quỳ trên giường không biết làm sao. Trục liền dùng tới chiêu bài mở to đôi mắt vô tội của mình.

Lộc cũng vừa chạy lại, thử trấn an Dung Dung thần trí đang không ổn định, đoạt lấy dao trong tay bé. Lấy được rồi, liền tức giận, tát mạnh vào mặt Dung Dung. Đây là lần đầu tiên anh ta đánh bé, lại vì một người phụ nữ khác, trước mặt một phụ nữ khác. Hoa bổ nhào tới, điên cuồng cào đánh Lộc. Lộc không né tránh, khăn tắm trên người rơi xuống, lộ ra thân hình khỏe mạnh cường tráng. Hoa nhìn Trục đang lõa lồ, nhìn lại Lộc cả người trần trụi, liền chạy như điên vào toilet, nôn mửa không ngừng.

Trục tựa như nhìn Hồng cầu cứu, cho rằng vĩnh viễn Hồng cũng sẽ vì mình. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Hồng không nhìn lại cô. Hồng sợ nhìn nhiều hơn dù chỉ một giây, cũng sẽ không nhịn nổi muốn xông lên bóp chết người phụ nữ mình từng yêu này. Trục đứng lên, lảo đảo xuống khỏi giường, nhặt quần áo trên mặt đất lên, lung tung mặc vào người.

Có lẽ do đã gào kiệt sức, Dung Dung ngừng kêu khóc, bé buông lỏng tay, dao từ trong tay bé rơi xuống đất. Bàn tay nhỏ của bé chảy máu. Lộc liền bước tới cầm con dao lên, ngắm kỹ, nói với Dung Dung: “Con gái, con chảy máu rồi, cha đi lấy thuốc cho con được không?”

Dung Dung ngẩng đầu, tức giận chỉ vào Lộc mà hét: “Ông tránh ra, ông tránh ra, ông cút đi theo mụ đàn bà kia đi, tôi không cần người cha như ông, tôi không cần!” Lộc toàn thân căng cứng. Dung Dung nghiến răng nghiến lợi mà nói, thở phì phò khó khăn. Hồng đành dỗ bé: “Ngoan, đừng quá kích động, Dung Dung nghe lời, bác rót cho con cốc nước nhé. Uống rồi ăn chút gì được không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play