Trục điên rồi, rốt cuộc điên rồi.
Hoa điên rồi, rốt cuộc cũng điên rồi.
Gần như đồng thời, trong trấn Kiến Tân, hai người đều được coi là mỹ nhân, cùng điên rồi.
Trục đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Cô vốn xinh đẹp lanh lợi nay đầu tóc rối bù, trên mặt bôi trát đủ sắc son, vừa thấy ai đó, liền lao vào tóm lấy, dùng giọng điệu hài kịch Shakespeare mà gào lên: "A, tình yêu, kiếp này số tôi thật bất hạnh!" Đôi mắt cô vốn xinh đẹp ngập tràn nước, nay đã không còn điểm tựa, chỉ như đáy hồ ứ đọng mà cạn khô.
Hoa vẫn còn đang bị nhốt trong nhà. Cô cả ngày tay cầm con dao giả, dao thật trong nhà đều đã được cất kỹ hết, bởi vì chỉ khi tay cầm dao, thần trí của cô mới coi như thanh tỉnh, cha cô đành làm cho cô một con dao giả bằng nhựa, để cô cầm mỗi ngày. Hoa cầm dao, tựa như có công cụ giúp báo thù. Dao giả lượn trong không, hét gào: "Chém chết mày, tao chém chết mày, hồ ly tinh, con tiện nhân! Chém chết mày, chém chết mày..." Mãi tới khi Hoa chém giết mệt rồi, mới leo lên giường, ôm lấy con búp bê lớn, cực kỳ nhẹ nhàng mà dỗ dành: "Bảo Bảo a, ngoan ngoãn nha, cảm thấy thế nào."
Ông già bên ngoài nghe thấy tiếng nói trong phòng, buông mình ngồi xuống, tay vuốt ve ảnh chụp cháu gái đứng giữa vườn hoa, mới không lâu trước thôi, lệ rơi đầy mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT