Lộc không thể ly hôn. Trục biết điều đó. Vì tình mà lụy, cô cũng nguyện ý. Làm tình nhân trong tối của Lộc, cô cũng sẵn lòng. Cô đưa chuyện của họ nhào nặn thành một thiên bi tình sử của một cô gái rồi đưa lên mạng, khiến vô số độc giả đồng tình. Trục tựa như một vị đạo diễn thành thạo, cùng Lộc trình diễn một hồi kịch phân phân hợp hợp. Bọn họ tan lòng nát dạ mà ôm nhau nói, chia tay đi, đừng liên lạc nữa, nếu em còn gọi điện muốn tìm anh, xin anh hãy tàn nhẫn tắt máy. Nhưng chẳng qua chỉ được vài ngày, ham muốn càng thêm mãnh liệt. Khiến họ gặp lại, càng vô cùng nhiệt tình, như keo như sơn.

Hoa không ngăn nổi bản thân tiều tụy thêm. Cô đối với người chồng thay lòng đổi dạ này, cùng gia đình tan vỡ, cảm thấy lực bất tòng tâm. Cô không biết mình sai ở đâu, cũng không biết nên làm gì cho phải. Người phụ nữ thiện lương yếu đuối này, sống trong vực sâu đau khổ nào ai thưong cho.

Hồng lại vẫn còn ôm hi vọng dùng tình yêu thiết tha cùng bao dung để thức tỉnh si mê của Trục. Chỉ là Trục cùng Lộc một đôi đã trúng độc quá sâu này, quay đầu không được nữa rồi. Không quay lại được, nhưng cũng không có dũng khí dứt khoát ly hôn. Họ sa vào cái thứ tình yêu tự nhận là không màng sự đời. Nhưng bọn họ dường như đã quên cái thứ tình yêu này, vô luận là nguyên do ra sao, cũng đều chỉ chuốc lấy trỉ trích cùng khinh bỉ.

Khi mà mấy người lớn còn đang dây dưa không rõ, họ đã xem nhẹ mất một đứa bé, chính là Dung Dung. Dung Dung trong hai năm này, liền trở nên lầm lỳ nhạy cảm. Trong mắt bé thường thường hiện lên chán ghét cùng thù hận với thế giới xung quanh, khiến cô giáo vô cùng bất an lo lắng. Nhưng Hoa cùng Lộc đã quá mệt mỏi rồi, đối với lời nói của cô giáo bé Dung Dung không quá để ý. Trục thì căn bản đã quên mất Lộc có một cô con gái xinh xắn đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play