Tịch Mộ Dung từng nói, tuổi xuân như một quyển sách đang vội vã sang trang.

Có lẽ chính là vì như vậy, khi còn thanh xuân, Sumisaku mới quen biết anh một cách hoang đường như vậy…

Sumisaku là một cô gái mạnh miệng mềm lòng, cho nên dưới sự bám dai như đỉa của cô bạn thân Shimizu Yuko, cô nhận một nhiệm vụ gian nan, giúp Yuko tặng đồ, quan trọng nhất là đối tượng tặng chính là người chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể coi nhẹ — hội trưởng đại nhân Yagyu Hiroshi.

Sumisaku tỏ vẻ mình ‘nhâm trọng nhi đạo viễn’*, được rồi, coi như là vì đứa bạn thân mà không tiếc mạng sống…

*(Nhâm: Gánh nặng; đạo: Đường xá. Trọng trách rất nặng, đường rất xa. Dùng để so với trách nhiệm trọng đại, đường lại xa xôi, phải phấn đấu lâu dài. Những lời này xuất từ “Luận ngữ” của Khổng Tử)

Ăn xong cơm trưa, trong đôi mắt ngập sao lấp lánh của Yuko, Sumisaku cầm thư tình trong truyền thuyết màu phấn hồng làm người ta nhìn mặt đỏ tim đập, kéo bước chân trầm trọng đi tới văn phòng hội Học Sinh.

Lễ phép gõ gõ cửa, lại mãi không thấy ai đáp lại, Sumisaku chần chờ một chút, lén lút đẩy cửa ra một khe hở nhỏ, thăm dò nhìn vào, phát hiện trong văn phòng không có ai, khóe miệng nhấc lên cười xấu xa, Sumisaku đẩy cửa ra rồi đi vào…

Nếu không có ai, vậy thì yên lặng đặt thư tình lên bàn của hội trưởng, sau đó yên lặng đi là được!

Sumisaku mang tâm lý may mắn, đang định đặt phong thư lên bàn Yagyu, cửa ban công lại đột nhiên mở ra, người đi vào là Yagyu với dáng người thon dài, mi thanh mục tú, lại cẩn thận nghiêm túc, ấn tượng của Sumisaku về Yagyu vẫn đều là một hội trưởng đại nhân uy nghiêm xa xôi mà không thể xâm phạm, hiện giờ tuy không phải mình đang làm chuyện xấu nhưng mà bị bắt tại trận, trong lòng Sumisaku kỳ thật rất khẩn trương!

Vừa nhìn thấy Sumisaku, Yagyu ngẩn người, hình như có chút kinh ngạc khi thấy có người xa lạ, nhưng cũng nhanh chóng bình thường lại, xấu hổ ho hai cái rồi mở miệng hỏi: “Bạn có chuyện gì à?”

Trong lòng Sumisaku vốn đã đủ khẩn trương, khi nghe thấy tiếng Yagyu thì càng khẩn trương, nhìn chằm chằm Yagyu ngẩn người, thừa dịp trước khi Yagyu bị nhìn ra mình đang toát mồ hôi lạnh, nắm thật chặt phong thư trong tay, phong thư bị niết ra nếp nhăn, Sumisaku mới đỏ mặt, chạy nhanh đến trước mặt Yagyu, cầm phong thư trong tay mạnh mẽ dúi vào tay Yagyu, làm Yagyu bị đẩy ra sau hai bước, lưng trực tiếp dựa vào cửa.

Thừa dịp Yagyu ngây ngẩn, Sumisaku không ngừng cố gắng lớn tiếng nói: “Yagyu-senpai, đây là thư tình đưa cho anh!”

Yagyu giật giật khóe miệng, rõ ràng là còn chưa định thần lại, nhìn phong thư bị nhăn trong tay, nhất thời không biết nên nói gì, thẳng đến khi anh rốt cục định thần lại, điều chỉnh lại cảm xúc, sắp xếp xong ngôn ngữ, mở miệng nói câu “Xin lỗi em, anh không…”, còn chưa nói xong đã bị Sumisaku đánh gãy…

Bởi vì Sumisaku đột nhiên mắt sắc thấy được lúc đụng vào cửa, tóc Yagyu hình như hơi nghiêng, sau đó nhìn thấy một góc tóc lộ ra một dúm tóc trắng bắt mắt…

“Anh… anh là ai?!!” Sumisaku vươn tay chỉ vào dúm tóc kia, đột nhiên kinh ngạc lớn tiếng kêu lên, sau đó do nhiều xem phim truyền hình, trí tưởng tượng của Sumisaku bắt đầu phát huy hết công suất…

Ví dụ như sự thật là Yagyu-senpai không có mái tóc màu tím như mọi người thấy, ban ngày thì tóc anh màu tím, thoạt nhìn khiêm tốn cao quý, nhưng thật ra thì buổi tối sẽ biến thành một người khác, đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa…

Khi đó Sumisaku hoàn toàn không cảm thấy suy nghĩ của mình buồn cười, chỉ là đơn thuần muốn nói cho Yuko bí mật mình vừa phát hiện, sau đó không nói gì cả đã xông ra cửa chạy mất…

Tóc vẫn còn nghiêng, cầm thư tình trong tay, “Yagyu” còn chưa kịp giải thích đã thấy Sumitobi chạy ra ngoài, vội vươn tay không ra ngoài, nhưng vẫn không kịp giữ cô gái lại.

Lần này gặp rắc rối rồi, làm tổn thương người khác…

Sumisaku thở hổn hển chạy về lớp học, cô bạn thân Yuko đang nhàn nhã ngồi tại chỗ vừa đọc truyện vừa chờ cô trở về, lúc nhìn thấy Sumisaku hỏa tốc trở về, Yuko đặt quyển truyện trong tay xuống, mỉm cười với Sumisaku: “Sumisaku, thế nào? Yagyu-senpai lúc nhận được phong thư đùa dai kia thì có biểu cảm gì?”

Sumisaku vốn muốn nói nhưng khi nghe thấy Yuko nói vậy liền tan thành mây khói, lúc này, trong đầu của cô chỉ có một câu: “Cái gì? Trò đùa dai?!”

“Đúng thế!” Yuko cười gật đầu, kể từ đầu đến cuối về lá thư này cho Sumisaku, thì ra đó là một phong thư tình đùa dai, tuy rằng người viết thư là Yuko, nhưng nội dung sẽ làm đối phương nghĩ lầm là tâm ý của người đưa thư…

Đến tận đây, Sumisaku mới biết được, cái gì gọi là ‘tổn hữu*’, cũng hoàn toàn hiểu biết Yuko nham hiểm…

*(Tổn hữu: Chỉ những người bạn thân xấu xa nhưng theo nghĩa tốt)

Nhưng Sumisaku chưa kịp tức giận đã phát hiện một chuyện khiến người ta rất buồn bực, đó là vừa rồi “Yagyu” dù chưa đọc thư, nhưng từ hành động của mình, thì chắc anh vẫn hiểu lầm rồi…

Tuy rằng rất buồn bực, nhưng Sumisaku cũng chỉ quyết định về sau gặp phải Yagyu thì sẽ cúi đầu đi đường vòng, sau đó liền lôi kéo tay Yuko, kể ra chuyện “Yagyu không phải Yagyu”, ai ngờ Yuko nghe xong lại không kinh ngạc như cô nghĩ, ngược lại còn ha ha phá lên cười, giải thích: “Tóc trắng? Đó là Niou-senpai đấy! Niou-senpai rất thích cosplay, gần đây hình như đang thuyết phục Yagyu-senpai gia nhập câu lạc bộ Tennis, hơn nữa Niou-senpai hay gạt người, người cậu nói nhất định là Niou-senpai!”

Thì ra cô giống như cô bé quàng khăn đỏ, cứ nghĩ là gặp được bà nội, ai ngờ lại là sói xám…

Giờ thì Sumisaku hoàn toàn buồn bực, nhất định phải đi tìm Niou giải thích rõ ràng, không thì mình sẽ lại bỗng dưng trở thành vật hi sinh dưới trò đùa dai của Yuko…

Dù Sumisaku nghĩ vậy, nhưng mãi vẫn không thể lấy được dũng khí đến lớp Niou tìm anh, bởi vì cảm thấy rất mất mặt…

Cứ thế qua một tuần, Sumisaku suy nghĩ từ “Nhất định phải tìm anh nói rõ ràng” biến thành “Aiz, thôi, dần dần người ta sẽ quên thôi”, nói đến cũng khéo, tuy rằng Rikkaidai không lớn lắm, nhưng trong tuần vừa rồi, Sumisaku vẫn chưa tình cờ gặp Niou lần nào…

Thẳng đến một ngày, Sumisaku và một nữ sinh khác lớp có mâu thuẫn, lúc tan học, Sumisaku bị nữ sinh kia và đám bạn bao vây ở một góc kín trong trường, lúc đối phương bất mãn với thái độ của Sumisaku mà định đánh nhau, Miki-sensei chạy đến…

“Các em đang làm cái gì thế?! Sao đã tan học rồi mà còn chưa về nhà?!”

Miki sensei là giáo viên nghiêm khắc có tiếng, có người còn lén đặt cho Miki sensei một nick name, tên là Quỷ Kiến Sầu…

Mấy nữ sinh kia thấy Miki sensei đến, liền ném một câu bọn em về ngay, rồi xám xịt chạy mất…

Ở lại tại chỗ, Sumisaku đang định cảm ơn Miki sensei, lại nhìn thấy Miki sensei túm mái tóc màu rám nắng trên đầu xuống, tóc trắng xoã tung hiện ra.

Niou cất tóc giả, nghịch ngợm mở to mắt nhìn Sumisaku: “Puri~ ”

Câu cám ơn của Sumisaku đã đến bên cửa miệng, lại bị mình nuốt mạnh trở lại…

Thế này là sao, vừa rồi rõ ràng là Miki sensei mà?!

Sumisaku giơ tay lên run rẩy chỉ vào Niou, miệng biến thành “O”, xem ra không thể lập tức bình thường lại được.

Niou giơ tay gãi gãi gáy, thật xin lỗi cười cười: “Là em à, lúc trước, anh tìm em đã lâu…”

Nói tới đây, Niou chỉnh lại sắc mặt, Sumisaku thấy Niou đột nhiên nghiêm túc lên, lập tức khẩn trương, bởi vì cô nhớ tới vụ dở khóc dở cười lúc trước, chẳng lẽ Niou muốn nói đến chuyện ấy?

“Lá thư lần trước…” quả nhiên Niou nói, sau đó tim Sumisaku càng đập càng nhanh, nhìn mái tóc trắng của Niou bị hoàng hôn nhuộm vàng, cùng với vẻ mặt xin lỗi, Sumisaku không dời được ánh mắt: “Anh thật sự rất xin lỗi, anh không biết lại xúc phạm tới em, nhưng mà sau đó anh có giúp em gửi thư cho Yagyu, lần này anh chỉ là muốn nói xin lỗi em…”

Nghe thấy Niou nói đã chuyển thư cho Yagyu, Sumisaku đột nhiên rất muốn cười, sau đó lại cảm thấy mình hình như có thể hiểu được vì sao Yuko thích đùa dai. Sumisaku cố nén cười, khóe miệng run rẩy, hơn nửa ngày, dưới ánh mắt tràn ngập xin lỗi vừa nghi hoặc của Niou, mới gian nan đã mở miệng: “Ya… Yagyu-senpai có đọc thư không ạ?”

“Có đọc, mở ra ngay ở trước mặt anh!”

“Anh ấy có phản ứng gì ạ…”

“…” Vừa hỏi đến vấn đề này, Niou lập tức lộ vẻ khó xử, nhưng đối mặt với ánh mắt chờ mong của Sumisaku, Niou rối rắm mãi, vẫn mở miệng: “Hình như sắc mặt cậu ấy không tốt lắm, xoay người trực tiếp bước đi, suốt hai ngày sau đó, anh không gặp được cậu ấy…”

Sumisaku cảm thấy mặt mình sắp do nghẹn quá mà động kinh, cô có thể tưởng tượng được sắc mặt của vị hội trưởng hội Học Sinh uy nghiêm khi nhận được thư tình của Niou, cho nên càng muốn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, vì thế khóe mắt dần dần nghẹn ra nước…

Niou thấy vậy, lập tức luống cuống, nghĩ lời nói của mình chưa đủ uyển chuyển nên đã xúc phạm tới Sumisaku, lúng túng đứng đối diện Sumisaku, ngốc nghếch an ủi Sumisaku: “Này này, em đừng như vậy, em nỗ lực hơn thì rất có thể Yagyu sẽ thích em mà…”

“Niou-senpai… em rất xin lỗi…”

Đệ nhất Kẻ Lừa Bịp của Rikkaidai – Masaharu Niou, có lẽ cả đời sẽ không biết ở tuổi ngây ngô ấy, từng bị người khác lừa, quan trọng nhất là cái người ấy chỉ là vô ý…

Từ đó về sau, quan hệ giữa Niou và Sumisaku trở nên tốt lên, sách nói rất đúng, ngẫu nhiên gặp mặt thì lên tiếng chào một câu, ngẫu nhiên giữa trưa gặp nhau thì sẽ cùng nhau ăn một bữa, sau đó Sumisaku dần dần phát hiện Niou tuy bình thường trông có vẻ cà lơ phất phơ lại hay đùa dai, nhưng khi đối xử với người bên cạnh, anh luôn dịu dàng, khi giúp người khác đồng thời cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy mất tự nhiên…

Chỉ là chuyện thư tình, Sumisaku vẫn không thể giải thích rõ ràng với Niou, bởi vì cô không có cách nào mở miệng, Niou cũng bởi vậy mà vẫn nghĩ Sumisaku thích Yagyu, cũng bởi vậy mà Sumisaku mới có thể hưởng thụ sự dịu dàng anh cho lúc cô luôn ở bên cạnh anh…

Dần dần, phim thần tượng Sumisaku thích xem không còn là mấy phim cẩu huyết, mà là mê luyến nam nhân vật chính dịu dàng, giống như Niou, mãi đến khi định thần lại mới phát hiện ra sự dịu dàng của anh…

Niou do cùng Sumisaku khá thân cho nên ngẫu nhiên cũng đùa dai trêu chọc Sumisaku, chỉ là Niou không biết, từ rất lâu trước kia, dù Niou có giả trang thành người khác đứng trong đám đông tấp nập, Sumisaku vẫn có thể tìm ra anh.

Bởi vì quá chú ý anh, anh thích làm các động tác như thế nào, có bao nhiêu thói quen, tất cả đều được Sumisaku ghi nhớ trong lòng…

Ban đầu, Sumisaku cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy ngẫu nhiên có thể cùng Niou nói chuyện phiếm, dù chỉ là một vài chuyện nhàm chán, nhưng cô cũng đã cảm thấy rất sung sướng, cô chỉ là hưởng thụ tâm tình này mà thôi…

Thẳng đến khi chị của Sumisaku – Watanabe Sumitobi xảy ra chuyện, nghe nói là làm hỏng vợt Tennis của đội trưởng câu lạc bộ Tennis, cho nên mọi người câu lạc bộ Tennis, bao gồm cả Niou đang nổi nóng nên không nghĩ nhiều, đều cùng chán ghét Sumitobi.

Niou từ đầu tới cuối cũng không vì chuyện này giận chó đánh mèo sang Sumisaku, thẳng đến khi Sumisaku liên tục phủ nhận Sumitobi là chị mình, Niou tuy không thích Sumitobi, nhưng cũng vì hành động của Sumisaku cảm thấy mà thất vọng, lập tức nói lời rất nặng…

Rốt cuộc là vì cái gì mà ngay cả chị ruột mình, Sumisaku lại nói là không quen biết?

Vì cái gì, đương nhiên là vì không muốn bị Niou chán ghét, không muốn mất đi cơ hội đứng bên cạnh anh, không muốn đau lòng, không muốn mất đi cảm giác thỏa mãn ấy…

Đến tận đây, Sumisaku mới hiểu được tình cảm của mình dành cho Niou…

Sau đó, Sumisaku vẫn nghĩ Niou là vì Sumitobi nên mới phát giận với mình, cho nên đã đổ hết lỗi lên đầu Sumitobi.

Nếu không có chị ta, mình cũng sẽ không nháo lên với Niou, thật vất vả mới phát triển đến ngày hôm nay…

Thầm mến Niou đã nhiều năm, hiện giờ mới đột ngột phát hiện thì ra mình thích anh…

Sau đó, lời nói của Sumitobi làm Sumisaku hiểu được trốn tránh là không giải quyết được vấn đề, làm cô nổi tinh thần lên một lần nữa. Dưới sự trợ giúp của Yukimura, Sumisaku và Niou có cơ hội ở riêng…

Niou cũng mượn cơ hội này xin lỗi Sumisaku, Sumisaku nhìn Niou, đột nhiên mỉm cười, thản nhiên nói một câu làm Niou không hiểu: “Làm sao bây giờ, cô bé quàng khăn đỏ thích phải sói xám…”

“Hả?” Đứng đối diện Sumisaku, Niou vươn tay gãi gãi đầu, rõ ràng là không hiểu Sumisaku đang nói gì.

Nhưng vậy cũng đủ rồi, Sumisaku biết, hiện giờ Niou chỉ coi mình như em gái, có thể nói với anh câu ấy, cũng đã hao phí toàn bộ dũng khí của mình rồi, cho nên cứ như vậy thôi.

Cô muốn chờ tới ngày Niou phát hiện ưu điểm của mình, còn trước ấy, thì cứ như vậy đã…

Bởi vì cô không muốn bị anh cự tuyệt, không muốn tạo khoảng cách, muốn đứng ở bên cạnh anh, nói đến nói đi thì mình vẫn đang trốn tránh, nhưng cô lại không thể không trốn tránh…

Câu chuyện của bọn họ là một câu truyện cổ tích sứt sẹo, nhưng tuổi xuân như một quyển sách đang vội vã sang trang…

Tuy rằng bọn họ gặp nhau quá mức hoang đường, nhưng Sumisaku chỉ là muốn có thể ở bên cạnh anh, vụng trộm thích anh là được rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play