Lúc Sato Mika và Takagi Akina quen nhau ở mẫu giáo, hai nhà rất gần nhau,
sau đó đều ôm ý nghĩ chọn mẫu giáo gần nhà, cho nên Takagi Akina và Sato Mika cùng trường, còn cùng lớp Hoa Hướng Dương.
Sato Mika từ
sinh ra bắt đầu đã là hòn ngọc quý trong nhà, lúc mẹ của Sato Mika sinh
cô bị khó sinh, thiếu chút nữa mất mạng, cuối cùng mẹ con vẫn rất may
mắn đều bình an, từ đó gia đình cảm thấy có được Sato Mika thật không
dễ, nên rất yêu chiều Mika, hầu như Mika cần gì là có, mới tạo ra tính
tình cường ngạnh lại hồn nhiên, bởi vì luôn được gia đình nuông chiều…
Ngẫu nhiên trên đường nhìn thấy cha mẹ quở trách con mình, lại nghĩ đến cha
mẹ mình che chở mình đầy đủ, cho nên từ khi đó Mika đã cảm thấy mình cao cao tại thượng, trong mắt các đứa trẻ khác, cha mẹ là trời, nhưng mình
lại là trời của cha mẹ…
Sau khi vào mẫu giáo, Mika tiếp xúc rất
nhiều đứa trẻ cùng tuổi, trong mẫu giáo, mọi người đều tụ vào nhau chơi
đùa, các cô bé hay chơi đóng kịch, lần nào Mika cũng tranh làm công
chúa, sau đó, mỗi lần đều là Mika làm công chúa, các cô bé khác đều
không vui, vì thế dần dần không cùng Mika chơi nữa, Mika bĩu môi, gắng
không cho nước mắt chảy xuống, cho dù cô độc một mình, cô vẫn là công
chúa!
Nhưng ngay tại khi Mika nghĩ tất cả mọi người không để ý
đến cô nữa, định thần lại lại phát hiện Takagi Akina đang cười sáng lạn
với mình, ban đầu Mika không chịu nhận lòng tốt, vẫn bá đạo chiếm vị trí công chúa mà mỗi một cô bé đều muốn làm, nhưng một ngày trôi qua, hai
ngày trôi qua, một tuần trôi qua, ngày nào Akina cũng cùng cô chơi, hơn
nữa cho tới bây giờ cũng không tranh vị trí công chúa với cô…
Một ngày, Mika cuối cùng không chống lại được lòng hiếu kỳ, hai tay ôm
ngực, cau mày, dáng vẻ cao cao tại thượng, hung hăng hỏi Akina: “Sao cậu không muốn làm công chúa chứ?”
Akina chớp mắt to hai cái, đột
nhiên cười nói: “Tớ không muốn, bà nội nói, cũng giống như mỗi một đóa
hoa đều là một cô bé ấy, mỗi một cô bé đều là công chúa!”
Mika
ngẩn người, đột nhiên á khẩu không trả lời được, sau đó chẹp miệng hai
cái, quay đầu mất tự nhiên hỏi: “Vậy vì sao cậu không đi chơi với mấy
đứa khác?”
Thấy Mika quay đầu đi, Akina cười nhảy đến trước mặt
Mika, Mika không nghĩ tới Akina lại đột ngột hiện ra trước mặt mình, hơn nữa còn miệng cười há to, phút chốc mặt đỏ lên, sau đó chu miệng lên,
cau mày cố ý tỏ ra hung hăng, nhưng Akina chẳng những không ngại, ngược
lại còn cười càng vui vẻ: “Bởi vì bên các cậu ấy đã có rất nhiều người
rồi, mà nơi này lại chỉ có một mình Mika thôi!”
Những lời này vẫn được Sato Mika để trong lòng, dù đó chỉ là một câu vô tâm hồi bé của
Akina mà thôi, nhưng đối với Sato Mika mà nói lại là cực kỳ trân quý…
Mika bị nụ cười tươi của Akina cuốn hút, trong lòng dần mềm mại lên, dù vẻ
mặt vẫn cao cao tại thượng, cả vú lấp miệng em, nhưng vẫn cảm thấy có
chỗ nào đó thay đổi…
“Nếu mỗi người đều là công chúa, vậy thì tớ làm công chúa cũng vô nghĩa, lần này đổi thành cậu đi!”
Tình bạn của họ, ngay từ thời hồn nhiên ấy cũng đã bắt đầu, chỉ nhờ một câu
vô tâm của Akina mà làm đời mình có một người bạn không rời không bỏ…
Từ đó về sau, Mika liền coi Akina là người bạn thân nhất của mình, dù
miệng cô không thừa nhận, nhưng đối với bóng dáng Akina luôn đi theo
mình, cô không còn hung hăng nói muốn đuổi Akina đi, dần dần, ngay cả
giáo viên mẫu giáo cũng phát hiện, chỉ cần là nơi có Sato Mika, thì sẽ
nhìn thấy Takagi Akina, không biết từ khi nào thì bắt đầu, hai người đã
quen như bóng với hình…
Sau này, Sato Mika và Takagi Akina bị đưa đi hai trường khác nhau, vì thế mà Mika còn ầm ĩ với cha mẹ một trận
rất lớn, đó là lần đầu tiên bị ba mẹ quở trách, nhưng Mika vẫn rất kiên
trì, Mika âm thầm quyết định, nếu không thể ở cùng một trường, vậy thì
cô sẽ cố gắng học tập, lên trung học cơ sở sẽ cùng Akina thi vào một
trường, đến lúc đó, sẽ không có ai có thể tách họ ra!
Trong sự
nhận tri của trẻ con, cứ cảm thấy vừa ra khỏi cửa, cho dù chỉ là đi siêu thị ngay gần nhà đã cảm thấy rất xa, cho nên dù trường của hai người
không xa nhau lắm, nhưng đối với họ, chẳng khác nào cách cực kỳ xa…
Akina không muốn gia nhập câu lạc bộ nào, cho nên bình thường sau khi tan học luôn sớm trở về nhà, có một ngày đột nhiên tâm huyết dâng trào, chạy
đến cổng trường của Mika đợi Mika tan học, khi Sato Mika mỏi mệt đi đến
cổng trường, một khắc khi nhìn thấy Akina tươi cười, đột nhiên không
nhịn được rơi nước mắt, sau đó oa oa khóc rống lên, dọa Akina nhảy dựng
lên, sau đó nghe Mika nói mới biết được Mika ở trong trường không có bạn bè, còn bị mấy nữ sinh rủ nhau bắt nạt…
Sato Mika là cô gái kiên cường, sở dĩ kiên cường đó là bởi vì cô giấu sự yếu ớt ở nơi mềm mại
nhất trong lòng, mà nơi ấy chỉ có Akina có thể chạm đến…
Từ đó về sau, Akina nói dối với gia đình là mình tham gia một câu lạc bộ ở
trường, sau đó mỗi ngày sau khi tan học đều đến cổng trường Mika đợi
Mika tham gia hoạt động câu lạc bộ xong…
Trong khoảng thời gian
gian nan ấy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Akina ở cổng trường sau khi
tan học, nhìn thấy Akina tươi cười, đó là nụ cười chỉ cho cô, là món quà Akina tặng cô. Mỗi ngày cùng Akina về nhà trở thành chuyện mà Mika chờ
mong nhất…
Bởi vì đó là một cái cảng đón chiếc thuyền vừa đi qua
biển lớn, vừa trải qua gió lớn mưa to có thể được nghỉ ngơi, chẳng sợ
chỉ có thể ở đó thư thái một lát mỗi ngày, nhưng vậy cũng đủ rồi!
Về sau, Mika vì không muốn để Akina đợi lâu mỗi ngày nữa, nên dứt khoát
rời khỏi câu lạc bộ Cung, Sato Mika thích bắn cung, cũng rất có thiên
phú, cho nên giáo viên từng khuyên cô rất nhiều lần, nhưng cuối cùng cô
vẫn rút khỏi.
Tuy rằng rất thích bắn cung, nhưng Mika cảm thấy mình thích Akina hơn!
Sau khi Mika rời khỏi câu lạc bộ Cung, vì cho Akina một kinh hỉ, hôm nay cô chạy đến cổng trường Akina đợi Akina, đợi rất lâu vẫn không thấy Akina
đi ra, Mika liền vào trường tìm Akina, lúc đến bồn hoa thì thấy Akina
cùng một con trai đang trồng hoa…
Cậu con trai đó rất đẹp, nụ
cười trên mặt như nhuộn ánh chiều tà, giống như là khoác lên một tầng
màu vàng vậy, Akina cũng cười rất vui vẻ, Mika tránh ở sau câu nhìn,
thẳng đến khi thấy cậu ấy khoác túi tennis và balo chuẩn bị rời đi, cô
mới hậu tri hậu giác lùi hai bước, thừa dịp hai người chưa phát hiện ra, cô vội vội vàng vàng trốn, trên đường còn không chú ý đụng phải một nam sinh đội mũ, khiến mũ trên đầu nam sinh bị lệch, cô lại chưa kịp nói
xin lỗi…
Mika có cảm giác áy náy vì đã nhìn lén người khác tình
cảm, nhưng trực giác nói cho cô tốt nhất đừng làm cho Akina biết chuyện
này, tuy rằng cô cũng không thể nói rõ vì sao…
Cuối cùng, Mika
lúng túng giả vờ gặp Akina ở cổng, ngày đó, tâm tình Akina rất tốt,
nhưng Mika biết không chỉ là vì mình đến trường tìm cô, nhưng Akina chỉ
cười vui vẻ, không hề đề cập tới cậu con trai xinh đẹp gặp được ở bồn
hoa…
Không sao cả, chỉ cần Akina cao hứng là được rồi, giữ chút bí mật với cô cũng không sao cả…
Từ đó về sau, mỗi lần tan học, Mika luôn chạy đến cổng trường Akina đợi
cô, cũng bởi vậy mà có càng nhiều thời giờ ở cạnh Akina hơn, ngày nào họ cũng vòng đường xa về nhà, ngày nào cũng tán gẫu đủ chuyện hay của
mình, sau đó Mika càng ngày càng nghe Akina nhắc nhiều tới chuyện liên
quan đến người tên là “Yukimura Seiichi”…
Từ nghe được Akina kể
lớp bên cạnh có một nam sinh rất đẹp tên là Yukimura Seiichi, anh rất
dịu dàng, thành tích của anh rất tốt, các mối quan hệ của anh cũng rất
tốt, ngay cả các giáo viên cũng rất thích anh…
Đến khi mỗi lần tan học đều giả vờ lơ đãng đi đường vòng cùng đường với anh…
Cô biết, cô đều biết cả, tuy rằng chưa từng nói ra, giả vờ như không biết
nói, chỉ vì bồi Akina chia sẻ sự vui sướng không thể nói hết này mà
thôi, bởi vì mỗi lần nghe Akina nói đến Yukimura Seiichi, nụ cười trên
mặt luôn sáng lạn hơn rất nhiều, tuy rằng khi đó tuổi họ vẫn còn nhỏ,
tuy rằng Sato Mika là người nhanh mồm nhanh miệng, tuy rằng khi đó Sato
Mika không hiểu gì cả, nhưng vẫn cẩn thận bảo vệ bí mật này, làm Akina
nghĩ đến kí ức tốt đẹp giữa mình và Yukimura chỉ thuộc về một mình mình…
Sau đó, hai người cùng đăng kí vào một nơi, trường Rikkaidai, ở đây có Sato Mika, có Takagi Akina, cũng có Yukimura Seiichi…
Akina biết Mika từng vì không để mình đợi lâu mà rút khỏi câu lạc bộ Cung,
cũng biết lấy tính cách của Mika tuyệt đối sẽ không chịu thừa nhận, cho
nên dù vốn định tham gia câu lạc bộ Mỹ Thuật Tạo Hình nhưng Akina vì để
Mika yên tâm tập bắn cung mà nói dối ý muốn của mình, lôi kéo Mika đi
tham gia câu lạc bộ Cung…
Mỗi ngày Akina đều bồi Mika đi câu lạc
bộ Cung, mỗi ngày Mika luyện tập bắn cung xong đều bồi Akina đi câu lạc
bộ Tennis, hai người đều giấu bí mật riêng ở trong lòng…
Cứ thế
lên trung học, Akina càng ngày càng thích Yukimura, nhưng cùng lúc đó,
Mika cũng bởi vì liên tục chứng kiến sự giỏi giang vĩ đại của Yukimura
mà không thể không rung động, một ngày, Akina ngẫu nhiên quay đầu lại
muốn trò chuyện với Mika, mới bỗng nhiên phát hiện, không biết từ khi
nào, tầm mắt của Mika đã bắt đầu dừng ở trên người Yukimura, không dời
ra nổi…
Cứ như thế, bí mật riêng lại nhiều hơn, mọi người đều
hiểu trong lòng mà không nói, ai cũng không nói toạc, bởi vì Akina rất
yên tâm, nếu là Mika thì…
Nhiều năm qua, mình vẫn đều nhìn thấy
hết, nhìn Akina để ý Yukimura, nhìn Akina ngượng ngùng khiếp đảm trước
Yukimura, nhìn Akina chùn bước trước Yukimura, cũng biết suy nghĩ của
Akina, bởi vì không dám tới gần, nên khi nhìn thấy các nữ sinh khác cũng không dám tới gần, đồng thời bởi vì bí mật ấy cảm thấy mình và người
khác không giống nhau, chỉ vì vậy mà thỏa mãn, xa xa nhìn bóng dáng
Yukimura…
Thẳng đến khi Watanabe Sumitobi xuất hiện, vô ý làm
Akina thay đổi, nhìn Sumitobi dũng cảm không ngừng muốn tới gần
Yukimura, Akina sợ hãi, làm hỏng mất vợt Tennis của Yukimura, giá họa
cho Sumitobi, Sumitobi bởi vậy mà bị tai nạn xe cộ, Akina cũng bắt đầu
hối hận hành động của mình.
Nhưng người vô ý kích thích Akina
không ngừng xuất hiện, cho nên trước khi Akina điên mất, Mika thay thế
Akina đi phạm sai lầm, tự mình cản lại mọi chuyện, hãm hại Setsumiru
Rei, sau đó là Watanabe Sumitobi, ai ngờ Watanabe Sumitobi lại như thay
đổi thành một người khác, trở nên sâu sắc bình tĩnh, câu ‘làm chuyện xấu chắc chắn sẽ bị báo ứng’ rất đúng, mình bị bắt, đối mặt với ánh mắt
thất vọng phẫn nộ của Yukimura, Mika cảm thấy rất khổ sở, có lẽ cô sẽ
không bao giờ nhìn thấy nụ cười tươi dưới hoàng hôn năm đó nữa…
Mình từng nghi ngờ Sumitobi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, vì sao cậu ta
có thể được đám Yukimura tin tưởng và chú ý, Sumitobi trả lời rất đơn
giản, chỉ là vì không làm ra chuyện gì khiến họ chán ghét, tuy rằng là
một đáp án rất đơn giản, lại làm cô nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện,
hiện giờ quay đầu có lẽ còn kịp, Mika không muốn nhìn thấy Akina tuyệt
vọng, bởi vì Akina từng là hi vọng của cô, vì thế Mika tìm Akina, hi
vọng cô xin lỗi Sumitobi, dù không thích Sumitobi, nhưng Sumitobi không
phải người xấu, chắc chắn sẽ tha thứ cho Akina…
Nhưng Mika phát
hiện mình nghĩ quá ngây thơ rồi, vấn đề không ở Sumitobi mà là ở Akina,
điểm ấy, khi cô nhìn thấy Akina mỉm cười, khóe mắt lại mang nước mắt lăn xuống cầu thang, cô mới nhận ra…
“Mika, cậu phản bội tớ, rất sớm trước kia đã thế rồi…”
Sau đó Sato Mika phát hiện mình phạm vào một sai lầm rất lớn, chuyện gì
cũng hướng về Akina, thế cho nên năm đó quá lo lắng tâm tình của bạn mà
không nói ra kí ức ấy, có lẽ tất cả sai lầm đều từ lúc ấy mà dựng lên…
Không phải là bị đổ oan mà không thể ở lại Rikkaidai nữa, mà là không còn lý
do chờ nữa, Sato Mika liên tục nói cho mình như vậy, bị người bạn thân
nhất hãm hại, mình hẳn là hận Akina mới đúng, vậy vì sao chỉ ngồi bên
sân Tennis cũng có thể nhớ tới khoảng thời gian cùng Akina đứng bên sân
nhìn Yukimura, chỉ là một động tác lơ đãng của người khác, chỉ là một
câu nói lơ đãng, dù chỉ có một chút tương tự, cũng có thể làm kí ức của
cô tràn ra…
Akina là người bạn đầu tiên của cô, họ từng vì đối
phương trả giá nhiều như vậy, vậy tình bạn của họ vì sao lại vẫn yếu ớt
như thế chứ, chẳng lẽ thật sự yếu ớt đến vậy sao? Nếu là như thế thì cô
cũng sẽ không cứ nhớ lại chuyện cũ, Akina cũng sẽ không khóc nói cô phản bội mình…
Bạn bè ngẫu nhiên hay cãi nhau, nói chán ghét đối
phương, nhưng mỗi khi nhớ tới, lại luôn cảm thấy trong lòng rất khổ sở
khó chịu…
“Thứ mình đạt được chính là buông tay, buông tay chính là thứ mình đạt được…”
Giống như năm đó buông tay không bắn cung nữa, đổi lấy tình bạn chân thành
nhất tha thiết nhất của họ, giống như Akina bỏ qua cơ hội có nhiều bạn,
đổi lấy tình bạn chân thành nhất tha thiết nhất của họ, nay, cô bằng
lòng buông sự kiêu ngạo của mình, để đổi lại tình bạn của họ.
Sato Mika cao ngạo lần đầu tiên trong cuộc đời cúi đầu trước người khác,
không phải với Akina, không phải với Yukimura, mà là với người mà mình
từng ghét nhất – Watanabe Sumitobi: “Watanabe Sumitobi, đời này tôi chỉ
xin cậu lúc này… Đừng làm Akina quá khổ sở không thể chịu đựng nổi, tâm
tình của cậu ấy đối với Yukimura, tôi là người hiểu biết nhất…”
Lúc ấy Sumitobi đưa lưng về phía cô, cho nên cô không nhìn thấy vẻ mặt
Sumitobi, chỉ nghe thấy Sumitobi đồng ý, sau đó, buổi tối hôm ấy,
Sumitobi đánh gãy kế hoạch của Oshitari, nói một đống với Takagi Akina,
đến tận đây, Sato Mika cảm thấy Sumitobi quả nhiên rất đáng ghét, đáng
ghét đến mức làm cho cô muốn khóc…
Cũng chính giờ khắc này, Sato
Mika hiểu được vì sao Yukimura lại thích Sumitobi, nếu không có Yukimura Seiichi, có lẽ Sumitobi sẽ trở thành Takagi Akina thứ hai trong đời cô, đáng tiếc không có nếu…
Cô nhớ cô từng nói cho Sumitobi là mình
quay về để lấy thứ mình muốn, hôm kì luyện tập tennis chấm dứt, Sumitobi hỏi mình là quay về lấy cái gì, hỏi đã lấy được chưa…
Sato Mika
lại nghĩ tới buổi tối Sumitobi bị lạc, Yukimura kéo tay Sumitobi trở về, tuy rằng đã không còn hoàng hôn khoác lên anh một tầng màu vàng,
Yukimura lại tươi cười sáng lạn hơn cả buổi chiều ở Shonan nhiều năm
trước…
Nghĩ vậy, Sato Mika mỉm cười: “Đương nhiên lấy được rồi!”
Trên thế giới này, có người sẽ phạm sai lầm, đương nhiên sẽ có người tha
thứ, bằng không hai chữ ‘tha thứ’ này sẽ không còn ý nghĩa tồn tại…
Bạn bè là cho dù cãi nhau chia lìa, nhưng bất tri bất giác lại nhớ tới
nhau, bạn bè cũng là bất tri bất giác liền xuất hiện bên cạnh mình…
Sau đó, người bỗng dưng xuất hiện tại bên cạnh mình ấy, lại bất tri bất
giác trở thành bạn mình, dù là trải qua bao nhiêu năm đi nữa…
“Bởi vì bên các cậu ấy đã có rất nhiều người rồi, mà nơi này lại chỉ có một mình Mika thôi!”
Câu nói của Akina năm đó, cho dù đến bây giờ, cô vẫn nhớ rõ như in, hiện
giờ chỉ còn một mình Akina, cô vẫn sẽ tiếp tục đứng bên cạnh Akina, nói
với Akina: “Tớ cũng sẽ không để một mình Akina cô đơn đâu, giống như cậu năm đó vậy!”
Cho dù bị tổn thương, cho dù bị phản bội,
Nhưng thời gian nói cho tớ biết, bọn mình vẫn là bạn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT