Lại là một năm hoa
anh đào rực rỡ, tiếng chuông giáo đường vang lên, khiến đôi chim bồ câu
trên gác chuông kinh ngạc bay lên, một đôi nam nữ tay trong tay, dưới sự chúc phúc của hoa anh đào đầy trời, đi vào cung điện hôn nhân.
Mục sư tay cầm Thánh kinh, trang nghiêm mà đoan chính đứng trong giáo
đường, khách im lặng ngồi trên ghế, cùng đợi hôn lễ bắt đầu…
Cô
dâu chú rể tay trong tay đi đến trước mặt mục sư, mục sư mở Thánh kinh,
bắt đầu chủ trì buổi hôn lễ này, cô dâu chú rể thề với nhau, sau đó trao đổi nhẫn.
Thẳng đến khi đôi nhẫn được đeo lên ngón áp út của hai người, mục sư mới tiếp tục đọc: “Bây giờ, chú rể, anh có thể vén lên
khăn che mặt của cô dâu, hôn cô dâu của anh…”
Sumitobi nhìn chú rể càng ngày càng gần, không nhịn được nâng tay lên đặt trước ngực, cảm thụ tiếng tim đập của mình…
“Từ nay về sau, hai người sẽ không bị lạnh lẽo bao phủ, bởi vì các con sẽ
trở thành người bảo vệ của nhau. Từ nay về sau, con sẽ không hề cảm thấy rét lạnh, bởi vì các con cho nhau tâm hồn ấm áp. Từ nay về sau, con sẽ
không phải cô đơn tịch mịch. Từ nay về sau, các con dù vẫn là hai người, nhưng chỉ có một sinh mệnh. Cầu mong các con sẽ sống mỗi ngày tươi đẹp
thẳng đến cuối đời.”
Lời nói của mục sư hạ xuống, tuyên thệ buổi lễ kết thúc, khách mời lập tức vỗ tay và chúc phúc…
Trong tiếng chúc phúc, Yukimura nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ đầu Sumitobi một
cái, làm cô hoàn hồn, sau đó buồn cười nói: “Sao cậu lại nhìn chằm chằm
cô dâu rồi ngẩn người thế?”
Sumitobi thế mới dời tầm mắt khỏi cô
dâu trên bục, quay đầu nhìn về phía Yukimura đang ngồi bên cạnh mình,
thấy Yukimura bất đắc dĩ thở dài, hình như đang bội phục bản lĩnh ngẩn
người của cô…
Hôm nay, một đồng sự của công ty Watanabe Koji và
bố Yukimura kết hôn, bọn họ được mời tới tham gia hôn lễ, nhưng từ khi
Sumitobi ngồi xuống, cô đã bắt đầu nhìn chằm chằm cô dâu ngẩn người,
dường như hoàn toàn quên anh, làm Yukimura hơi khó chịu, thật đấy, chỉ
là hơi…
Sumitobi nhìn thấy ánh mắt Yukimura, có chút ngượng ngùng lại liếc cô dâu một cái, sau đó hơi hâm mộ nói: “Cô dâu đẹp quá…”
Nghe Sumitobi nói vậy, sự khó chịu trong lòng Yukimura lập tức tan thành mây khói, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, muốn mở miệng nói gì lại
không biết nói từ đâu, cuối cùng, mẹ Yukimura ngồi ở dãy sau lưng bọn họ nhô đầu lên giữa hai người, che miệng cười hì hì, sau đó vừa nháy mắt
với Yukimura, vừa nói với Sumitobi: “Sumitobi, cháu muốn làm cô dâu phải không?!”
Một câu, làm cả hai người đều đỏ mặt, Sumitobi trực tiếp cúi sâu đầu xuống, còn Yukimura thì bất đắc dĩ thở dài…
Thiếu chút nữa quên mất là lần này cả hai nhà đều đi, cho nên mẹ Yukimura
cũng ở đây, Sumisaku và Nami cũng ở đây, nhưng hai cô gái chỉ chú ý đến
hoa trong tay cô dâu, không còn tâm tình chú ý bọn họ, nhưng mẹ Yukimura thì từ đầu tới đuôi đều ở phía sau vươn dài lỗ tai nghe bọn họ nói
chuyện…
“Chị ơi! Cô dâu sắp ném hoa rồi kìa!!”
Hai người
còn chưa hết xấu hổ, Sumisaku đột nhiên hét to một tiếng, bật dậy khỏi
chỗ ngồi, còn nhân tiện lôi cả Sumitobi đi, làm Yukimura rất buồn bực,
bởi vì mẹ Yukimura thấy Sumitobi vừa đi, liền vội vàng chạy lên cạnh
anh, Yukimura vừa thấy mẹ mình là biết mẹ muốn ‘trò chuyện lâu dài’, một giọt mồ hôi lạnh hoa lệ trượt xuống sau đầu.
Chỉ thấy mẹ
Yukimura lại che miệng, cười hì hì với Yukimura, nâng tay lên vỗ vỗ bả
vai Yukimura, ý vị thâm trường nói: “Ô! Sumitobi đi cướp hoa cô dâu kìa, nghe nói cô gái nào cướp được hoa thì sẽ trở thành cô dâu kế tiếp đấy,
nếu Sumitobi cướp được, thì con cầu hôn luôn đi! Hai đứa cũng sắp tốt
nghiệp đại học rồi còn gì!”
Mồ hôi lạnh sau đầu Yukimura trực
tiếp biến thành vạch đen, mắt thấy mẹ Yukimura đang say mê trong ảo
tưởng cầu hôn, thở dài tỏ vẻ mình hết chỗ nói rồi, nhưng Yukimura phát
hiện còn có chuyện càng hết chỗ nói, đó là…
Sumitobi thật sự ôm hoa cô dâu trở về!!
Sumitobi rất buồn bực, kỳ thật đây hoàn toàn là ngoài ý muốn, cô đứng ở bên
ngoài yên lặng xem, hoàn toàn không muốn chen vào trong đám đông cướp
hoa cô dâu, nhưng cố tình, hoa cô dâu bay tới bay lui trên không, cuối
cùng lại vẽ ra một đường cong tao nhã xinh đẹp rơi xuống tay cô, khiến
Sumitobi sửng sốt mãi vẫn không định thần lại được, mãi đến khi Sumisaku và Nami nhảy nhót đẩy cô đến trước mặt Yukimura…
Mẹ Yukimura
tươi cười đầy mặt, trực tiếp giơ ngón tay tính chi tiêu tháng này, vừa
tính còn vừa thì thào nói: “Aiz aiz, xem ra phải tiết kiệm một chút mới
đủ để tổ chức hôn lễ!”
Làm Sumitobi lập tức cúi đầu tìm lỗ chui
xuống, Yukimura lại bất đắc dĩ ôm trán, Sumisaku và Nami dùng sức nhìn
chằm chằm hoa trong tay Sumitobi, trong mắt lóe ra ánh sáng “tinh tinh”…
Cho nên sau khi tham gia hôn lễ, Yukimura kéo Sumitobi lẻn đi, nếu không
thì khẳng định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện kinh thiên động địa, trước lúc ấy nhất định phải chạy thoát! Đây là suy nghĩ duy nhất của Yukimura…
Sau khi chạy ra, Sumitobi nhìn bóng dáng Yukimura phía trước, nghi hoặc hỏi: “Seiichi, chúng ta định đi đâu thế?”
Yukimura nghe thấy tiếng Sumitobi, dừng lại, quay đầu nhìn về phía Sumitobi, giơ tay kia khẽ bắn cái trán Sumitobi một cái, nói: “Ngốc, cậu quên là năm
nay chúng ta chưa cùng nhau ngắm hoa anh đào sao?”
Yukimura dứt
lời, Sumitobi hiểu ra, tay phải nắm lại đánh vào lòng bàn tay trái, đang định cảm thán một câu thì ra là thế, nhưng vừa thấy Yukimura mỉm cười,
cô liền ngoan ngoãn ngậm miệng…
Từ lần đầu tiên cũng Yukimura gặp nhau, đến bây giờ đã qua ba năm, trong ba năm này, cô và Yukimura cùng
chia sẻ vui sướng khi trận đấu thắng lợi, cùng nhau vượt qua thời gian
gian nan nhất, cùng thi vào một trường đại học.
Tự nhiên cũng
hiểu biết một mặt khác của Yukimura, đó là phúc hắc, mà mấy năm nay, cô
cũng bị Yukimura ‘hắc’ rất nhiều lần, xem như cô đã hiểu biết hồi đó,
câu lạc bộ Tennis của Rikkaidai đã phải sống những ngày như thế nào…
Sumitobi cẩn thận liếc Yukimura vài lần, xem như là xin tha thứ, Yukimura hiểu ý Sumitobi, bất đắc dĩ thở dài, sau đó tiếp tục kéo tay Sumitobi đi…
Nói đến đây, Yukimura cũng thấy không thể tin nổi, bất tri bất giác đã qua
ba năm, anh thậm chí có chút không định thần lại được, rất nhiều lúc,
anh đều nghĩ mình đang nằm mơ.
Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ tốt nghiệp đại học, Yukimura cảm thấy quả thật đã đến lúc suy nghĩ về tương lai của họ…
Kéo tay Sumitobi đi lên con đường mà họ đã từng cùng nhau đi vô số lần, nay đúng là mùa xuân, cây anh đào hai bên đường nở đầy đóa hoa hồng nhạt,
bám lên nhánh cây, một bông lại một bông. Ở đây, bọn họ có rất nhiều kí
ức, cho nên giờ phút này, anh cũng muốn đứng ở đây để…
“Sumitobi, cậu cảm thấy cô dâu hôm nay xinh đẹp phải không?” Yukimura kéo tay
Sumitobi, nhìn cây anh đào hai bên đường, từng bước một bước đi.
Sumitobi ngẩn người, hỏi ngược lại: “Seiichi, chẳng lẽ cậu không thấy thế à?”
Yukimura dừng lại, xoay người đứng đối diện với Sumitobi, ôn hòa cười cười. Một
luồng gió nhẹ thổi qua, hoa anh đào trên ngọn cây rụng xuống, Sumitobi
nhìn theo tầm mắt của Yukimura, lập tức bị cảnh đẹp trước mặt hấp dẫn,
thẳng đến khi cảm giác được Yukimura nắm chặt tay mình, mới dời tầm mắt
đi, quay lại nhìn Yukimura.
Yukimura nhấc khóe miệng lên thành
một độ cong nhu hòa, không biết có phải do hoa anh đào hay không, cô
luôn cảm thấy hình ảnh trước mặt đều nhu hòa lên, sau đó Yukimura khẽ
cười nói…
“Sumitobi sẽ là cô dâu xinh đẹp hơn cô ấy…”
“Hả?” Nhưng Sumitobi lại nhất thời không hiểu ý Yukimura, nghiêng đầu nghi
hoặc nhìn Yukimura, làm Yukimura bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng, sắc mặt
anh nghiêm túc lên, anh nói.
“Yukimura-san, con có đồng ý cưới cô Watanabe làm vợ, vâng theo lời dạy của Thánh kinh, cùng nhau ở trước
mặt thần cùng cô ấy kết thành một thể, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, giống như yêu chính mình vậy. Bất luận cô ấy sinh
bệnh hoặc là khỏe mạnh, giàu có hoặc bần cùng, thủy chung với cô ấy,
thẳng đến khi rời khỏi thế giới này?”
Yukimura nói xong, dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Sumitobi, cười lại nói tiếp: “Con đồng ý…”
Sumitobi vẫn còn khó hiểu, rốt cuộc Yukimura có ý gì? Nếu cô không nhớ lầm thì
đây là lời thề mà mục sư đã đọc trong hôn lễ hôm nay…
Nhưng
Yukimura không đợi Sumitobi hiểu rõ, lại hỏi tiếp: “Vậy cô Watanabe, con có đồng ý gả cho anh Yukimura làm vợ, không có nhiều yêu cầu như vậy,
chỉ là trên con đường này, cùng anh ấy đi đến cuối đời?”
Sumitobi giờ mới nhận ra, Yukimura đang… cầu hôn?!
Sau đó mặt Sumitobi bắt đầu bốc khói, sau đó lập tức lâng lâng, tim đập rất nhanh, ấp úng nửa ngày vẫn không thể nói ra ba từ ấy, làm Yukimura rất
bất đắc dĩ, anh nói nhiều như vậy rồi, mà Sumitobi nói ba từ lại có vẻ
rất khó khăn…
Nghĩ đến đây, Yukimura buông tay ra Sumitobi,
thoáng lui ra sau vài bước, sau đó vươn tay đến trước mặt Sumitobi: “Vậy cô Watanabe, nếu đồng ý thì hãy gật đầu, không nói lời nào thì coi như
là đồng ý rồi nhé!”
Sumitobi đỏ mặt vụng trộm liếc Yukimura vài mắt, khi nhìn thấy Yukimura tươi cười, cô lại nhìn xuống tay anh đang vươn ra…
Mỗi lần đi lên đường này, đều là cánh tay này dắt tay mình, không chỉ như
vậy, đi chỗ nào cũng đều là cánh tay này dắt cô, mới không làm cô bị lạc đường, dù là trên đường cái, hay là trên đường cuộc sống. Cho dù
Yukimura không nói như vậy, cô cũng đã sớm không muốn buông tay ra…
Nghĩ đến đây, Sumitobi mạnh mẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đặt tay mình lên tay Yukimura…
“Con đồng ý!”
Cầm tay Sumitobi trong tay mình, Yukimura thỏa mãn mỉm cười, cũng hiểu được thế giới chưa từng chân thật giống như hôm nay, ba năm qua như một giấc mơ đẹp, Yukimura phát hiện sự thật cũng tốt đẹp giống như trong mơ…
“Trao đổi nhẫn thì để dành cho hôn lễ chân chính, còn bây giờ…” Yukimura nói
xong, liếc gương mặt đỏ hồng của Sumitobi, đột nhiên xấu xa cười cười,
cúi đầu chậm rãi tới gần Sumitobi…
“Bây giờ, anh Yukimura có thể hôn cô dâu xinh đẹp của mình…”
Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu xuống con đường, lưu lại ánh sáng nhu hòa, ngẫu nhiên còn có một vài cánh hoa anh đào hồng nhạt bay qua hai
người, mà dường như ngay cả hoa anh đào cũng đang chúc phúc cho họ, nhìn gương mặt Yukimura càng ngày càng gần, Sumitobi cười nhắm lại mắt…
Nếu cùng Yukimura ở bên nhau, cả đời cô cũng sẽ hạnh phúc giống hôm nay đúng không?
Seiichi, cảm ơn cậu
Đã cùng tớ trải qua thời gian tốt đẹp nhất…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT