Cuối cùng Sumitobi
vẫn không đánh lại được cơn buồn ngủ nặng nề, Yukimura thu dọn xong, tắm rồi đi ngang qua phòng Nami, nghĩ Sumitobi giờ đang ở bên trong nghỉ
ngơi, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp…
Khóe miệng bất giác
nhấc lên một độ cong ôn hòa, Yukimura đứng trước cửa phòng Sumitobi chốc lát, đến khi tóc không còn nhỏ nước nữa, Yukimura mới bước về phòng
mình…
Nếu ông trời ban cho anh và Sumitobi cơ hội sống riêng với
nhau, vậy thì anh nhất định sẽ không bỏ lỡ, bắt đầu từ ngày mai,
Yukimura muốn cho Sumitobi hiểu biết anh hơn, cũng muốn cho mình hiểu
biết Sumitobi hơn. An tâm ngủ một đêm, ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua
cửa sổ chiếu vào phòng, đường phố ngoài cửa sổ ngẫu nhiên có các cô gái
xách giỏ thức ăn đi ngang qua, âm thanh đàm tiếu, cùng với tiếng chim sẻ đứng trên nhánh cây kêu “chíp chíp” , đều theo ánh mặt trời len vào căn phòng im lặng này, nhưng Sumitobi vẫn ngủ rất thơm, hoàn toàn không bị
quấy rầy…
Yukimura đã sớm rời giường, thay xong quần áo, rửa mặt
chải đầu, anh biết Sumitobi có thói quen ngủ nướng, hơn nữa ngày hôm qua về nhà khuya lại gặp phải trộm, cho nên Yukimura không vội đánh thức
Sumitobi, mà là định ra ngoài chạy bộ, cho dù là ngày nghỉ, Yukimura
cũng không cho phép mình có một chút ít lơi lỏng.
Nhưng đến cho
Yukimura chạy về, phòng Sumitobi vẫn im lặng không có một chút động
tĩnh, làm Yukimura có chút bất đắc dĩ, xem ra Sumitobi ngủ nướng hơn anh nghĩ…
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Yukimura đi đến trước cửa phòng
Sumitobi, vươn tay, hơi do dự, nhưng vẫn gõ gõ cửa: “Sumitobi, đến lúc
phải dậy rồi!”
Yukimura gõ xong, trong phòng vẫn rất im lặng, im
lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng các bà các bác tán chuyện trên
phố, Yukimura lại gõ cửa, nhưng vẫn không có tiếng động gì, rơi vào
đường cùng, Yukimura đành phải tự mình mở cửa.
Đẩy cửa ra,
Yukimura cẩn thận nhìn về phía Sumitobi, thấy Sumitobi ôm chăn ngủ rất
ngon, khóe miệng còn khẽ mỉm cười, không biết có phải đang làm mộng đẹp
hay không. Yukimura cười cười, đi đến bên giường ngồi xuống, vươn tay
lắc lắc bả vai Sumitobi: “Sumitobi, đồ lười, mau dậy đi!”
Cảm
giác thấy có người đang lắc mình, Sumitobi nhíu nhíu đầu lông mày, sau
đó gian nan mở mắt, chớp chớp, dáng vẻ mơ màng làm Yukimura càng thêm
mỉm cười…
Sumitobi vừa mở mắt ra liền thấy được bóng dáng mơ hồ
của Yukimura, mơ mơ màng màng còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, dần dần
nhìn thấy rõ ràng hơn, đầu óc cũng minh mẫn hơn, Sumitobi thế mới nhớ
tới mình đang ở nhờ nhà Yukimura, sau đó giật mình bật dậy, nhìn thấy
Yukimura tươi cười liền hoàn toàn tỉnh táo lại…
Yukimura thấy
Sumitobi cuối cùng cũng tỉnh lại, anh đứng lên, xoay người định rời
phòng, vừa đi vừa nói với Sumitobi: “Nhanh đánh răng rửa mặt đi, tớ đi
chuẩn bị bữa sáng, xong Sumitobi nhớ xuống đến sáng nhé”
Nói
xong, lúc đi ra đến cửa, Yukimura quay đầu lại, nở một nụ cười sáng lạn
hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ, sau đó xoay người rời khỏi phòng,
trước khi đi còn săn sóc thay Sumitobi đóng cửa lại. Sumitobi thấy
Yukimura tươi cười liền ngẩn người, tuy rằng biết đây là chân thật,
nhưng đôi khi Sumitobi vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, dù sao sáng sớm
vừa mở mắt ra đã nhìn đến Yukimura, làm Sumitobi cảm thấy… thật thần kỳ…
Lắc đầu, Sumitobi đá bay suy nghĩ lạ lùng trong đầu, sau đó đứng dậy, đi
đến bên giường vén rèm cửa sổ lên, thay quần áo, rồi lại lấy bàn chải
đánh răng và khăn mặt vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, thẳng đến khi cảm
thấy tỉnh táo mát mẻ, Sumitobi mới vừa lòng gật gật đầu với mình trong
gương, xuống tầng ăn bữa sáng.
Sumitobi xuống đến nơi, đúng lúc
Yukimura đang bưng cơm trứng lên bàn, Sumitobi thấy Yukimura mặc tạp dề
bưng cơm trứng, cô thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống cầu thang, may mà Sumitobi phản ứng nhanh, đúng lúc bám được tay vịn cầu thang, không thì hôm nay chết chắc rồi…
Sumitobi dùng sức trừng mắt nhìn, xác định mình không nhìn lầm, sau đó năm chữ to hiện ra trong đầu.
Đàn ông giỏi việc nhà!!!!
“Khụ khụ!” Sumitobi định thần lại, thấy Yukimura ngẩng đầu mỉm cười với cô,
mới phát hiện mình đã nhìn chằm chằm Yukimura rất lâu, ho khan hai tiếng che giấu xấu hổ, Sumitobi thế mới cẩn thận bước xuống cầu thang.
Yukimura cởi tạp dề vắt lên lưng ghế dựa trước bàn ăn, lúc Sumitobi đi
đến bàn ăn, anh săn sóc thay Sumitobi đẩy ghế ra, làm Sumitobi có chút
ngượng ngùng, ở nhờ nhà Yukimura còn ngủ nướng để Yukimura phải chuẩn bị bữa sáng, Yukimura còn chăm sóc cô chu đáo như vậy, Sumitobi âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối phải làm gì đó cho Yukimura mới được.
Sumitobi ngồi xuống, Yukimura cũng ngồi đối diện Sumitobi, đặt một đĩa cơm trứng lên trước mặt Sumitobi, Sumitobi nhận lấy đĩa, cầm thìa lên, nếm thử
một miếng cơm trứng Yukimura làm, sau đó Sumitobi sửng sốt…
Bởi vì rất ngon, làm năm chữ to trong đầu Sumitobi càng rõ ràng hơn.
Yukimura thấy Sumitobi sửng sốt, còn tưởng là không hợp với khẩu vị của
Sumitobi, có chút lo lắng cười hỏi Sumitobi: “Rất khó ăn à?”
Thấy Yukimura lo lắng, Sumitobi vội vàng nuốt cơm trứng trong miệng xuống,
sau đó lắc lắc đầu: “Không đâu, ăn ngon lắm, chỉ là không nghĩ tới
Seiichi còn biết cả nấu ăn…”
Được Sumitobi khen ngợi, Yukimura
cảm thấy mỹ mãn, cười nói với Sumitobi: “Kỳ thật tớ cũng chỉ biết làm
món này thôi, cái khác thì tớ chịu”
Nghe thấy Yukimura nói vậy,
sau đầu Sumitobi liền chảy một giọt mồ hôi lạnh, anh hoàn toàn đối lập
với cô, người bị Sumisaku cho nickname “đại tỷ sát thủ phòng bếp”,
Sumitobi thật sự rất muốn nói cho Yukimura rằng cậu đã rất hoàn mỹ rồi!
Sumitobi cúi đầu nhìn cơm trứng ánh vàng rực rỡ trong đĩa, đột nhiên bị suy nghĩ lạ lùng trong đầu mình làm bật cười “xì” một tiếng, khiến Yukimura nghi hoặc ngẩn người: “Sumitobi, sao vậy?”
Sumitobi nhịn cười, sau đó buông thìa, nói với Yukimura: “Không có gì, chỉ là tớ cảm thấy Seiichi
vừa biết chơi tennis, thành tích học tập lại giỏi, còn biết nấu ăn, về
sau nhất định sẽ trở thành một người chồng tốt!”
Yukimura thấy
Sumitobi cười rất vui vẻ, anh ngẩn người, rồi cũng mỉm cười theo, sau đó hơi đứng dậy, vươn tay xoa xoa mái tóc Sumitobi đang ngồi ở đối diện,
không nhịn được nói: “Có thể dạy cậu chơi tennis, có thể giúp cậu ôn
bài, còn có thể giúp cậu làm bữa sáng, có xứng với tên lười như cậu
không đây?”
Yukimura vừa dứt lời, mặt Sumitobi lập tức đỏ bừng,
trái tim cũng đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài, vụng trộm liếc
Yukimura một cái, thấy Yukimura đang nhìn cô cười cực kỳ vui vẻ,
Sumitobi vội vàng chôn đầu xuống ăn cơm…
Ăn bữa sáng xong,
Yukimura bảo Sumitobi xem tivi hoặc là nghỉ ngơi, rồi tự mình dọn mâm,
Sumitobi thấy thế vội vàng đứng dậy ngăn Yukimura, nhận lấy mâm trong
tay Yukimura, nói muốn hỗ trợ, Yukimura thấy Sumitobi rất kiên trì, liền đáp ứng, Sumitobi thấy Yukimura gật đầu, trong lòng lập tức có cảm giác “cuối cùng mình cũng hữu dụng”, kích động bưng mâm chạy vào phòng bếp…
Yukimura cười lắc lắc đầu, cũng đi theo Sumitobi vào phòng bếp. Không phải
Sumitobi hoàn toàn vô dụng, lần trước rửa chén bị Watanabe Koji đuổi ra
là vì cô đang thất thần, kiếp trước ở nhà, cô thường xuyên hỗ trợ rửa
bát, bởi vì sau mỗi lần hỗ trợ, cô luôn có được tiền thưởng từ bố, cho
nên cô rửa bát rất tích cực!
Yukimura thấy Sumitobi có vẻ rất
quen tay, cũng yên tâm, cẩn thận phát hiện một ít bọt nước bắn lên váy
liền áo của Sumitobi, thấy thế, Yukimura quay lại phòng khách lấy tạp dề rồi đi vào phòng bếp.
“Sumitobi, mặc thứ này vào đi, nếu không
váy của cậu sẽ bị bẩn đấy” Yukimura đi đến bên cạnh Sumitobi, giơ tạp dề trong tay ra, Sumitobi vốn định vươn tay nhận lấy, nhưng hai bàn tay
toàn bọt, Yukimura thở dài, nói: “Để tớ giúp cậu”
Nói xong,
Yukimura cầm tạp dề vòng qua eo Sumitobi, cảm thấy hơi thở của Yukimura
đột nhiên tới gần, Sumitobi ngẩn người, sau đó căng thẳng, trượt tay một cái, đĩa rời khỏi tay, Sumitobi vội vã vươn tay đỡ lấy, may mà đỡ kịp,
nếu không cái đĩa sẽ rơi xuống bồn vỡ mất…
“Cẩn thận một chút!”
Yukimura thấy Sumitobi trực tiếp vươn tay đỡ, không nhịn được nhíu nhíu
mày, nếu không đỡ được thì mảnh đĩa vỡ sẽ cứa phải tay, nghĩ vậy,
Yukimura vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Dưới sự ‘giám sát’ của
Yukimura, cô rửa bát đũa xong, kỳ thật cũng không nhiều, nếu không chắc
chắn Yukimura sẽ không cho Sumitobi hỗ trợ.
Sumitobi nhận lấy
khăn Yukimura đưa để lau nước trên tay, sau đó cởi tạp dề ra, ngẩng đầu
đắc ý cười cười với Yukimura, nói: “Yukimura sensei, em đã hoàn thành
nhiệm vụ thầy giao rồi! Kế tiếp sẽ làm gì?”
Yukimura không vội trả lời, chỉ trêu chọc Sumitobi: “Gọi tớ là Yukimura sensei, Sumitobi đang hoài niệm hồi học bổ túc à?”
Nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi đột nhiên nhớ lại môn lịch sử rối tinh rối
mù của mình, thả lỏng lâu quá nên cô không hề ôn tập tí gì, không cần
nghĩ cũng biết mình đã quên gần hết, dù sao lịch sử Nhật Bản trong mắt
Sumitobi giống như là con phố rắc rối phức tạp khó nhớ, Sumitobi lén lút thè lưỡi, ngượng ngùng không dám nói với Yukimura là mình đã quên,
nhưng Yukimura chú ý tới Sumitobi nên cũng hiểu ra, vì thế giơ tay lên
cốc nhẹ trán Sumitobi một cái.
Sumitobi nghi hoặc ngẩng đầu nghi
hoặc vì sao Yukimura lại phạt cô, lại thấy Yukimura hình như đã hiểu rõ, vẻ mặt “cậu không biết hay sao mà còn hỏi”, mở miệng nói: “Lại quên hết rồi chứ gì?”
Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại khẳng
định, làm Sumitobi xấu hổ cúi đầu, đồng thời buồn bực khi cảm thấy
chuyện gì cũng không thể gạt được Yukimura.
Yukimura bất đắc dĩ
thở dài, không tính so đo với Sumitobi nữa, liền thừa dịp mấy ngày câu
lạc bộ Tennis không phải luyện tập, giúp Sumitobi học bù lại mới được,
không thì Miki sensei nhất định sẽ lại tức giận…
“Sumitobi, cậu có muốn ra ngoài chơi không, thuận tiện mua chút thức ăn về làm cơm trưa?”
Sumitobi vụng trộm liếc Yukimura một cái, phát hiện Yukimura có vẻ không định
kiểm tra môn lịch sử của cô nữa, lập tức ngẩng đầu, tươi cười sáng lạn
với Yukimura, không nói hai lời gật gật đầu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT