Sumitobi đặt lại đồ đạc mà cảnh sát lấy từ trên người kẻ trộm, sắp xếp xong, thuận tiện cũng xếp luôn hành lý, lấy một vài phẩm sinh hoạt cần thiết, sửa sang lại thùng hành lý, Yukimura ngồi ở đại sảnh đợi Sumitobi xếp đồ xuống dưới. Đây là lần đầu tiên Yukimura vào nhà Sumitobi, không nhịn được nhìn quanh, tuy rằng Watanabe Koji một mình nuôi hai đứa con gái, nhưng trong nhà vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp, khiến Yukimura không khỏi có chút bội phục Watanabe Koji.

Yukimura vừa chuyển tầm mắt, đột nhiên thấy cạnh tivi có một khung ảnh, trong khung hình như là ảnh gia đình Sumitobi, Yukimura đi đến trước TV, cầm lấy khung ảnh, có Sumitobi và Sumisaku, còn có mẹ của Sumitobi, là một người phụ nữ hiền lành, mỉm cười ôn hòa, Yukimura cũng từng nghe mẹ mình nói, lúc Sumitobi và Sumisaku còn rất nhỏ, bác gái Watanabe đã qua đời, nghĩ vậy, Yukimura không khỏi có chút thương cảm, Sumitobi lớn lên trong hoàn cảnh thiếu tình thương của mẹ, dù bác trai Watanane là người bố luôn làm hết phận sự, nhưng ít nhiều vẫn sẽ thấy tịch mịch, có lẽ chính là như thế, Sumitobi mới kiên cường hơn bất cứ ai…

Sumitobi xếp đồ xong, xách hành lý xuống lầu, nhìn thấy Yukimura đang cầm khung ảnh ngẩn người, cô cảm thấy Yukimura hình như không được vui vẻ cho lắm, Sumitobi không nhịn được làm ra chút tiếng động, khiến Yukimura chú ý.

Yukimura nghe thấy tiếng động trên tầng, đặt khung ảnh lại chỗ cũ, sau đó anh quay đầu mỉm cười nhìn Sumitobi.

“Cậu đã xếp đồ xong rồi à?”

Sumitobi gật đầu, xách hành lý cẩn thận xuống lầu, Yukimura thấy thế lập tức tiến lên đỡ lấy hành lý, Sumitobi cảm thấy Yukimura nghĩ cô rất yếu ớt, tranh cãi một hồi lâu với Yukimura, cuối cùng, kết thúc là Yukimura xách hành lý nhẹ nhất.

Khóa kỹ cửa, kiểm tra mãi, Sumitobi mới yên tâm đi theo Yukimura về nhà anh…

Kỳ thật nhà Yukimura cách nhà Sumitobi không xa, cho nên chỉ đi một lúc là đến, sau đó Yukimura phát hiện một chuyện rất không bình thường, trong nhà anh cũng tối như mực không bật đèn!

Yukimura đột nhiên có dự cảm, anh nhớ Sumitobi nói bác trai Watanane cùng bạn bè đi chơi xa…

Không thể nào!

“Ủa? Seiichi, nhà cậu không có ai à?” Sumitobi hiển nhiên cũng chú ý tới nhà Yukimura không bật đèn, chẳng lẽ đều ngủ cả rồi, thế thì mình đi vào chẳng phải là không lễ phép sao? Đối mặt với Sumitobi ngây ngô, Yukimura rất hổ thẹn không biết nên nói gì, chỉ có thể gượng cười, nói: “Tớ cũng không biết nữa, cứ vào xem sao!”

Nói xong, Yukimura lấy ra chìa khóa mở cửa, rồi đặt hành lý của Sumitobi xuống đất, sau đó đổi giày định vào nhà xem sao, anh nhớ rõ người trong nhà không ngủ sớm như thế, bởi vì buổi tối còn có phim thần tượng mà Nami thích…



“Sumitobi, cậu đổi giày trước đi, để tớ vào xem sao”

Dứt lời, Yukimura vào phòng khách, Sumitobi cũng chỉ có thể làm theo lời Yukimura, ngồi xuống đổi giày.

Yukimura bật đèn phòng khách, nhìn quanh một lượt, không phát hiện ra cái gì, đang định xoay người lên lầu, ánh mắt lơ đãng đảo qua bàn ăn, sau đó thấy được một tờ giấy, thị lực của Yukimura rất tốt, nhìn thấy rõ ràng tờ giấy hình như viết cái gì đó…

Chậm rãi đi đến bàn ăn, Yukimura cầm tờ giấy lên, chỉ thấy mặt trên viết: Seiichi thân ái: mẹ không muốn quấy rầy con luyện tập cho nên không gọi điện thoại cho con, xin lỗi vì mẹ đã làm quyết định qua loa, mẹ và bố cùng Nami, bác trai Watanane và Sumisaku đi du lịch, cho nên một tuần này, con trông nhà nhé! Mẹ biết con là đứa con giỏi giang nhất của mẹ mà!

PS: Nhờ con chăm sóc Sumitobi, bác trai Watanane của con nói giao cho con, ông ấy cũng rất yên tâm đấy!

Yukimura đọc xong, cái gáy hoa lệ lập tức có giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, không nghĩ tới người mà Watanabe Koji nhờ chăm sóc Sumitobi lại là anh!

“Seiichi, trong nhà không có ai à?” Sumitobi đổi giày xong đi vào phòng khách, thấy Yukimura đứng cạnh bàn ăn không động đậy, không nhịn được mở miệng hỏi. Yukimura mới ý thức được một điều, thế này chẳng phải là anh cùng với Sumitobi một mình sống dưới một mái hiên trong một tuần? Mặc dù có chút thầm oán mẹ quyết định qua loa, nhưng Yukimura đột nhiên cảm thấy cũng không tệ.

Yukimura nghĩ nghĩ, mở miệng giải thích: “Xem ra, hình như mẹ tớ và bác trai Watanane cùng du lịch rồi, bác trai nhờ tớ chăm sóc cậu!”

Sumitobi nghe vậy, trực tiếp sững sờ tại chỗ, người mà Watanabe Koji nhờ chăm sóc cô là Yukimura? Sumitobi không thể tin được, nói vậy là cô và Yukimura một mình ở chung một nhà?!

Sau đó không biết thế nào, Sumitobi vừa nghĩ đến ‘một mình ở chung’ liền bỗng đỏ mặt, Yukimura thấy Sumitobi xấu hổ, liền đi tới cầm bả vai Sumitobi bắt đầu đẩy lên tầng, vừa đi vừa nói: “Trước tiên, cậu lên tầng đi tắm rửa đã, hôm nay ngồi xe lâu như vậy, Sumitobi lại không ngủ, chắc đã mệt muốn chết rồi, cậu sớm nghỉ ngơi đi, cậu vào phòng Nami nhé”

Sumitobi vừa bị Yukimura đẩy, vừa nghi hoặc hỏi: “Seiichi, làm sao cậu biết ở trên xe tớ không ngủ?”

Chẳng phải lúc ấy anh đang ngủ sao?

Yukimura hơi dừng lại, phát hiện mình vô ý nói lỡ miệng, xấu hổ cười cười, đầu óc Yukimura vừa chuyển, vội vàng nói: “Bởi vì trông cậu rất mệt mỏi ấy mà”

Lý do sứt sẹo này, Sumitobi lại tin, hiểu rõ gật gật đầu, tiếp tục đi lên tầng, làm Yukimura nhẹ nhàng thở ra, vừa ngẩng đầu định tiếp tục đi, đột nhiên phát hiện Sumitobi ngừng lại, đang quay đầu nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?”

“Hành lý đặt ở cửa chưa lấy…”

……



Thoải mái nằm trong bồn tắm lớn, nhìn hơi nước màu trắng trong không khí, thể xác và tinh thần đều được thư giãn, cứ nghĩ đến một tuần sống cùng Yukimura, Sumitobi thật sự rất muốn lải nhải, thế này là sao vậy chứ, sao cứ cảm giác giống như vợ chồng…

Hai chữ ‘vợ chồng’ vừa hiện lên trong đầu Sumitobi, Sumitobi giật mình một cái, lắc đầu, Sumitobi lấy tay phẩy phẩy gió vào mặt mình, trời ạ, cô đang nghĩ gì vậy…

Tắm xong, Sumitobi thay áo ngủ, là áo ngủ của Watanabe Sumitobi, cô nhớ Sumisaku nói cái áo ngủ này là cô chọn, mỗi lần Sumitobi thấy gấu mèo to trên áo ngủ, cô luôn cảm thấy cực kỳ ngây thơ, nhưng dù sao cũng chỉ là áo ngủ, Sumitobi cũng không để ý nhiều, nếu sớm biết rằng bộ quần áo này sẽ có lúc mặc trước mặt người khác, Sumitobi thề, cô tuyệt đối sẽ lôi kéo Sumisaku đi mua bộ khác!

Ngay tại lúc Sumitobi đứng ở cửa phòng tắm cầm khăn mặt lau tóc, cau mày nhìn áo ngủ trên người, Yukimura đã đến xem Sumitobi đã tắm xong chưa, cười nói với Sumitobi: “Bộ quần áo này rất đáng yêu, nhưng sao Sumitobi lại nhíu mày thế?”

Bị Yukimura hỏi, Sumitobi càng thêm rối rắm, mặt cũng bắt đầu nóng lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Không có gì…”

Yukimura cũng không để ý, dẫn Sumitobi đến phòng Nami, sau đó lập tức đi ra ngoài, Sumitobi nghĩ có lẽ Yukimura đang bận việc gì đó, liền tung chăn ra định nằm xuống, ai ngờ Yukimura lại đột nhiên đi vào, Sumitobi hoảng sợ, vừa mới nằm xuống lại lập tức lại ngồi bật dậy.

Thấy Yukimura cầm một chiếc khăn mặt mới, khoát lên trên đầu Sumitobi, có chút thầm oán nói: “Sumitobi, cậu như vậy là không được đâu, tóc chưa khô đã ngủ thì sẽ bị cảm đấy”

Nói xong, Yukimura tại ngồi xuống giường, vươn tay thay Sumitobi lau tóc, Sumitobi ngẩn người, quay đầu cẩn thận liếc Yukimura một cái, vì sao Yukimura lại chú ý nhiều như thế, chẳng phải con trai bình thường đều có vẻ tùy ý sao? Hình như Yukimura luôn tri kỷ hơn người khác một chút, cẩn thận một chút, dịu dàng một chút, làm người ta bất tri bất giác luân hãm, không thể tự kềm chế…

Hình như nhìn ra Sumitobi nghi hoặc, Yukimura cười giải thích: “Có một lần Nami không lau khô tóc đi ngủ nên bị phát sốt, nên sau đó, mỗi lần tắm rửa xong, em ấy đều bắt tớ lau tóc cho ”

Thấy Yukimura cười nhu hòa, Sumitobi như thấy được hình ảnh Nami mang bộ tóc ướt sũng chạy đến trước mặt Yukimura làm nũng, không nhịn được nghĩ Yukimura đúng là người anh trai tốt, còn cô đối với Sumisaku, cô thật sự không xứng chức chị gái…

Sumitobi cũng cười ôn hòa, thì thào nói: “Seiichi đúng là người anh trai tốt, còn người chị như tớ thì kém quá…”

Nghe Sumitobi nói vậy, Yukimura ngẩn người, thấy tóc Sumitobi cũng đã khô, liền lấy khăn mặt ra, ngồi xuống đối diện Sumitobi, cười nói: “Không đâu, thấy chuyện gì Sumisaku cũng vì lo lắng cho chị mình, là biết Sumitobi là một người chị tốt, bởi vì cậu được em gái mình rất tin cậy!”

Yukimura nói vậy, làm Sumitobi phút chốc đã nghĩ thông, cười gật gật đầu với Yukimura, Yukimura thấy vậy, liền đứng dậy thay Sumitobi tắt đèn trong phòng: “Sumitobi nghỉ ngơi sớm đi, nhà chúng tớ không cho phép ngủ nướng đâu đấy!”

Sumitobi xấu hổ, ngủ nướng là tật xấu lớn nhất của cô! Vì thế Sumitobi nhanh chóng nằm xuống, sau đó đắp chăn kín đầu, được rồi, cô chỉ là vì che giấu xấu hổ mà thôi…

Yukimura thấy thế vừa lòng gật gật đầu sau đó đi ra khỏi phòng, rồi săn sóc nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Cửa phòng đóng lại, ngăn cách ngọn đèn ngoài phòng, Sumitobi cẩn thận nhô đầu ra khỏi chăn, liếc cửa phòng nhắm chặt một cái, vẫn cảm thấy thật kì diệu, Sumitobi thậm chí hoài nghi tất cả điều này có phải do mình đang nằm mơ hay không…

Ngẫu nhiên còn có thể nghe được âm thanh Yukimura đang bận rộn đi tới đi lui ngoài cửa phòng, tiếng dép lê “Đát đát đát” tựa như tiếng tim đập của cô vậy, tuy rằng Sumitobi biết mình nên đi ngủ sớm, nếu không ngày mai chắc chắc sẽ ngủ nướng, nhưng mà…

Cô căn bản không ngủ được!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play