“Nếu Sumitobi thật sự cảm thấy xin lỗi tớ, thì hãy thề, nói rằng cậu sẽ không rời khỏi tớ giống như hôm nay nữa…”
Trên ngã tư đường không người có vẻ đặc biệt im lặng, tiếng nói của Yukimura vẫn quanh quẩn bên tai Sumitobi, Sumitobi sửng sốt một lúc, mới đột
nhiên nghe rõ lời Yukimura nói, đột nhiên cảm thấy cái mũi đau xót, mắt
cũng ươn ướt, không nhịn được nhẹ nhàng vùi đầu vào vai Yukimura.
Yukimura cảm giác được trên vai ấm áp, lòng căng thẳng, không dự đoán
được thì ra Sumitobi cũng khó chịu như vậy, đang định buông cô ra để an
ủi cô, ai ngờ Sumitobi lại vươn tay ôm lấy eo anh, làm cả người Yukimura cứng đờ, không nhịn được lập tức ôm Sumitobi chặt hơn.
Sumitobi
thật vất vả nghẹn nước mắt trở lại, điều chỉnh cảm xúc lại nhưng vẫn có
chút kích động nói với Yukimura: “Không đâu, ta sẽ không rời đi!”
Sumitobi trả lời làm Yukimura vừa lòng mỉm cười, cẩn thận buông lỏng Sumitobi
ra, mặt đối mặt với cô, Yukimura không nhịn được nhìn chăm chú vào
Sumitobi, tuy rằng nhiều ngày qua như vậy, giờ mới nhìn cô gần như thế,
nhưng xem ra không có biến hóa gì, làm Yukimura nhẹ nhàng thở ra.
Chú ý tới hốc mắt Sumitobi hơi đỏ lên, Yukimura giơ tay lên khẽ xoa tóc
Sumitobi, lại mỉm cười như gió xuân mà Sumitobi quen thuộc, chỉ là trải
qua chuyện hôm nay làm ánh mắt Yukimura nhìn Sumitobi trở nên càng thêm
nhu hòa: “Cô bé ngốc, nếu cậu không tuân thủ lời hứa thì phải làm sao
bây giờ?”
Nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi vội vàng lắc lắc đầu,
ánh mắt kiên định nhìn về phía Yukimura, biểu lộ rõ quyết tâm của mình:
“Trông tớ không đáng tin như vậy sao?”
Yukimura thấy Sumitobi
kiên định hỏi anh, đột nhiên thấy rất buồn cười, trên thực tế, anh quả
thật “Xì” cười một tiếng, sau đó nói với Sumitobi: “Vì làm cho tớ cảm
thấy tin cậu hơn, phải có ước định chứ!”
“Ai?” Nghe Yukimura nói
vậy, làm Sumitobi hơi sửng sốt, cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy bất đắc
dĩ với Yukimura: “Lại là ước định? Cái ước định mà lần trước lễ hội Hải
Nguyên bại bởi cậu, cậu còn chưa nói đâu…”
Sumitobi vừa nhắc tới
như vậy, Yukimura mới nhớ tới hình như còn có chuyện như vậy, nhưng lời
yêu cầu ấy, anh đã sớm đề cập qua, chẳng qua bởi vì trên sân thượng
trùng hợp có một trận gió thổi qua, cửa vang “cạch” một tiếng, cho nên
Sumitobi không nghe thấy, sau lại bởi vì Takagi Akina xuất hiện nên bỏ
lỡ cơ hội tốt nhất, sau đó dần quên mất chuyện này…
“Yêu cầu ấy
à…” Yukimura ra vẻ thần bí cười cười, sau đó nói với Sumitobi: “Cậu
không nói thì tớ quên mất, vậy tớ nói bây giờ nhé!”
Sumitobi mở
to mắt nhìn, gật gật đầu với Yukimura, cô có chút tò mò, rốt cuộc
Yukimura sẽ yêu cầu gì? Sumitobi đột nhiên có chút hiểu được tâm tình
khi lúc trước Yukimura nói với cô rằng “cậu có thể tùy hứng với tớ”…
Thấy Sumitobi có vẻ rất chờ mong nhìn anh, làm Yukimura lại không nhịn được
muốn đùa cô, vì thế Yukimura cúi đầu xuống, dần dần tới gần Sumitobi,
Sumitobi chỉ nhìn thấy gương mặt Yukimura càng ngày càng gần. Sau đó tim đập càng ngày càng dồn dập, ngừng thở, không dám cử động chút nào, cuối cùng, khi gương mặt mình có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của
Yukimura, cô gắt gao nhắm hai mắt lại.
Nhìn thấy phản ứng của
Sumitobi, Yukimura rất vừa lòng cười “xì” một tiếng, dùng trán mình nhẹ
nhàng chạm vào trán Sumitobi rồi tách ra, cảm giác hơi thở của Yukimura
rời xa, Sumitobi mới rốt cục không nín được hít sâu một hơi, sau đó cẩn
thận mở mắt.
Sau đó nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Yukimura luôn làm người ta không thể không xúc động…
“Sang năm, cùng đi ngắm hoa anh đào nhé!”
Sang năm, cùng nhau ngồi đây, ngắm hoa anh đào nhé! Chỉ hai người chúng ta…
Sang năm, cùng nhau…
Sumitobi ngẩn người, nhớ tới nửa câu sau mà cô không nghe thấy trên sân thượng,
Sumitobi khẽ nhấc khóe miệng lên thành một độ cong xinh đẹp, gật đầu với Yukimura. Như vậy, bọn họ coi như là cùng nhau ngắm hoa nở, hoa rụng
trước nhà, ngắm mây đến, mây đi trên trời…
Nghĩ vậy, Yukimura
không nhịn được muốn càng nhiều hơn, vì thế tiếp tục hỏi: “Vậy hiện tại
ước định như thế nhé, nếu Sumitobi nuốt lời, tớ sẽ trừng phạt cậu đấy!”
Yukimura đi đến bên cạnh Sumitobi, tự nhiên dắt tay cô, cười nói: “Đó là bí mật, mà tớ không hi vọng bí mật này sẽ có ngày bị vạch trần đâu”
Nói
đến trừng phạt, Sumitobi đột nhiên nhớ tới lần trước mình nói với
Yukimura là mình đã quên hết nội dung lịch sử Nhật Bản mà anh dạy,
Yukimura từng cốc cái trán của cô, nói đó là trừng phạt, nhưng lần này
hẳn là sẽ không thoải mái như vậy…
Sumitobi lắc lắc đầu, đá đi
suy nghĩ đáng sợ trong đầu, sau đó càng thêm kiên định rằng mình tuyệt
đối sẽ không nuốt lời, làm Yukimura vừa lòng gật gật đầu, sau đó kéo tay Sumitobi, về biệt thự Atobe.
Cửa biệt thự Atobe, nhóm người
Rikkaidai và Shitenhoji nghe Shiraishi nói Sumitobi và Yukimura sẽ về
nhanh, vì thế đều chờ ở cửa, không chịu vào nhà, nói là muốn xác nhận
tình hình của bọn họ mới bỏ qua.
“Về rồi về rồi, tớ nhìn thấy đội trưởng!” Marui thổi kẹo cao su, mắt sắc chú ý tới hai người từ xa chậm rãi đi tới.
Kirihara lập tức tỉnh táo lại, rõ ràng là buổi tối còn giả mù sa mưa nghiêng bàn tay che trên mắt, nhìn phương hướng Yukimura và Sumitobi, sau đó hưng
phấn vỗ vỗ bả vai Marui, sau đó lớn tiếng nói: “Đúng đúng đúng, tớ nhìn
thấy đội trưởng, còn có thám tử Watanabe nữa!”
“Puri~” người vốn
đứng bên cạnh Kirihara là Marui nhưng lại đột nhiên biến thành Niou,
Kirihara rất bất mãn, cảm thấy mình lại bị đùa giỡn, thật mất mặt.
“Niou-senpai, đủ rồi!”
Kirihara tức giận ầm ĩ chọc mọi người không nhịn được đều mỉm cười…
“Gì đây!” Oshitari Yuushi mang giọng Kansai, nghiền ngẫm cười, nói:
“Nickname Peter là của thám tử Watanabe, điều này chẳng phải là đã nói
rõ rằng mọi chuyện trở nên càng thú vị sao?”
Không rõ Oshitari
Yuushi đang nói gì, Oshitari Kenya chỉ muốn lao ra giáo huấn Sumitobi,
thực tế, anh cũng làm như vậy, chỉ là mới chạy đến một nửa, nhìn thấy
Sumitobi và Yukimura tay nắm tay trở về, không muốn bị Yukimura ‘trả
thù’, Oshitari Kenya chỉ có thể phẫn nộ chạy trở về, làm Shiraishi không nhịn được mỉm cười.
Xem ra vấn đề đã được giải quyết rồi…
Sau đó mọi người mới đột nhiên cảm thấy đói bụng, đều đến nhà ăn, Atobe đã
sớm gọi người làm xong bữa tối, cả phòng hoà thuận vui vẻ…
Nhưng
mà hôm nay có chút khác, là Takagi Akina về nhà sớm hơn mọi hôm, cho nên bữa tối hôm nay dù Sumitobi đã ăn ở nhà Irie, nhưng vẫn còn thèm ăn mà
lại ăn thêm một chút, dù sao đồ ăn nhà Atobe đều rất ngon!
Ăn ăn, Sumitobi thấy Oshitari Yuushi mang theo Sato Mika và Mukahi Gakuto đi
tới, ngẩn người, đặt bát đũa xuống, ánh mắt nghi vấn nhìn ba người, bởi
vì mọi người đều ngồi cho nên đều chú ý tới ba người đang đứng, Yukimura cũng nghi hoặc nhìn họ.
“P… Không đúng, Watanabe, lát nữa có thể nói chuyện với bọn tớ không?” Oshitari Yuushi mở miệng nói ra ý định
của ba người, ngay sau đó Mukahi như là có chuyện tốt mà quá hưng phấn
không nhịn được đánh gãy Oshitari.
“Peter, Yuushi nói có biện pháp làm cho cái cậu xấu tính kia lộ nguyên hình đấy!”
Sumitobi ngẩn người, cũng làm Oshitari Yuushi bất đắc dĩ ôm trán, nghĩ rằng
trước mặt người ta mà lại hô thẳng nickname đó, Gakuto, có phải cậu quá
ngây ngô hay không?
Nhưng trước mặt Sumitobi, Oshitari Yuushi
không dám phát tác, vì thế ho khan hai tiếng đánh vỡ không khí xấu hổ,
giải thích: “Đúng lúc người vướng chân không ở đây, vậy ăn xong bữa tối
rồi cùng đến phòng Atobe thảo luận nhé”
Sumitobi tuy vẫn thấy hơi lạ lùng, nhưng thấy Sato Mika cũng đi theo, tự nhiên hiểu được tình
hình hiện tại, vì thế gật đầu với Oshitari, ngay lập tức, Oshitari cũng
gọi Yukimura và Shiraishi, nhân tiện gọi cả Oshitari Kenya, dù sao cũng
là em trai mình…
Sau đó cơm chiều qua đi, Atobe nhìn trong phòng
mình đầy người, không nhịn được treo ba vạch đen lên đầu, còn phải mặt
không đổi sắc nói: “Chẳng phải nói chỉ có vài người thôi sao? Sao nhiều
người đến đây thế, hm?”
Oshitari Yuushi cũng thấy lạ, nhưng nhìn
thấy toàn thể Rikkaidai đều đến đây, Kirihara cầm đầu còn cười đắc ý,
không cần dùng đầu cũng biết là chuyện gì xảy ra, nên cũng không để ý
mấy, khoát tay áo nói với Atobe: “Dù sao… là như thế…”
Atobe đau
đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cũng không đi so đo, phất phất tay ý bảo
Oshitari tiếp tục, rồi tựa vào ghế, nghiễm nhiên như người nghe.
Oshitari cũng không ngại, bởi vì anh đề suất ngay từ đầu, vì thế Oshitari khụ
một cái, rồi mở miệng nói: “Watanabe, hôm nay cậu bị lạc kỳ thật không
phải ngẫu nhiên, là Takagi cố ý bỏ lại một mình cậu, vì chứng minh điều
này, bọn tớ cần cậu tới phối hợp bọn tớ diễn một tuồng kịch…”
Sumitobi nghe Oshitari Yuushi nói vậy, ngẩn người, không chỉ Sumitobi, ngay cả
Shiraishi, Oshitari Kenya, Yukimura thậm chí toàn thể Rikkaidai đều chấn động, nhưng không ai chen vào, chờ câu dưới của Oshitari Yuushi…
“Ngày mai…”
Oshitari cũng không tiếp tục câu giờ nữa, nói ý nghĩ của mình ra…
Ngày mai nhất định sẽ không yên ổn, nhưng Sumitobi cũng biết, ngày mai có lẽ chính là lúc chân tướng trồi lên, chỉ là không biết Takagi Akina sẽ
phản ứng như thế nào…
Kỳ thật Sumitobi không nghĩ tới chuyện mình bị lạc hôm nay lại bị Takagi Akina tính toán trước, nếu quả thật là như vậy, thì suy nghĩ trước khi của cô là đúng, Takagi Akina quả nhiên là
một người có tâm cơ rất nặng…
Spoi:
Takagi Akina đứng ở cửa, có thể xuyên qua khe hở tinh tường nghe thấy đoạn đối thoại của Sumitobi và Sato Mika
“Ý của cậu là, ngày hôm qua tôi bị cậu và Takagi Akina cố ý bỏ lại? Cậu có chứng cứ không?”
“Nếu tôi nói tôi có thì sao!” Sumitobi vừa dứt lời, Sato Mika lập tức tự tin tràn đầy nói, làm Takagi Akina căng thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT