Yukimura mang theo mọi người vội vội vàng vàng đi tới cửa hàng bách hóa mà
Takagi Akina, Sato Mika và Sumitobi đã đi, lúc này cửa hàng đã không còn chật chội như buổi chiều, ngược lại bởi vì sắc trời trở tối mà trở nên
lạnh lùng, chỉ có vài người thưa thớt xách từng túi lớn từ cửa hàng bách hóa đi ra. Thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đầy ngã
tư đường lớn chi chít như sao trên trời, Shiraishi chia xong những đường cần tìm kiếm, rồi mọi người chia nhau hai người một nhóm xuất phát.
Yukimura và Shiraishi một nhóm, Yukimura chọn lựa một con đường mà anh cảm thấy
Sumitobi có khả năng đi nhất dựa vào sự hiểu biết Sumitobi, vừa hỏi thăm người qua đường vừa tìm kiếm, cứ thế đi qua công viên, nhìn mỗi một ngõ nhỏ tối, đi một lúc lâu, một chút manh mối cũng không có, Shiraishi lau mồ hôi trên đầu một phen, cúp điện thoại với Oshitari Kenya.
“Không được rồi, Kenya nói vẫn chưa tìm thấy!” Lúc này Shiraishi cũng không
thể giữ được bình tĩnh, mắt thấy hoàng hôn sắp bị màn trời màu đen thay
thế, đừng nói là Sumitobi, ngay cả một sợi tóc của Sumitobi, bọn họ vẫn
chưa tìm được.
Sắc mặt Yukimura cũng không tốt mấy, thậm chí bắt
đầu thầm oán chính mình, nếu không tại mình vì mấy nguyên nhân lạ lùng
mà hờn dỗi với Sumitobi, thì trước khi Sumitobi đi nhất định sẽ nói rõ
với anh, có lẽ đã không tạo thành tình huống như bây giờ…
Chú ý
tới sắc mặt Yukimura càng ngày càng khó coi, Shiraishi hiểu đại khái suy nghĩ trong lòng Yukimura, thở dài đi đến bên cạnh Yukimura, vỗ vỗ bả
vai Yukimura, giọng Osaka đặc hữu an ủi Yukimura: “Đừng nghĩ nhiều như
vậy, Sumitobi sẽ không sao cả, nói không chừng giờ đang ở trên đường về
nhà rồi!”
Nói tới đây, Shiraishi dừng một chút, dời đề tài: “Sau
khi tìm được Sumitobi, nói chuyện với cậu ấy đi, có một số việc không
nói rõ ràng thì cái tên Sumitobi chậm hiểu kia nhất định sẽ không hiểu
đâu…”
Đầu óc Yukimura rối bời, gật đầu có lệ, không muốn nghỉ
ngơi, tiếp tục tìm kiếm Sumitobi, Shiraishi cũng không do dự, nhanh
chóng đuổi kịp Yukimura.
Trong công viên ban đêm có rất nhiều
người tốp năm tốp ba, hoặc là người yêu, hoặc là người già mang theo trẻ con đến hóng gió, nhưng tìm khắp toàn bộ công viên, Yukimura và
Shiraishi vẫn không nhìn thấy bóng dáng Sumitobi, hai người buông tha
cho công viên, đang định đi đến nơi Sumitobi có thể đến, lúc đi ngang
qua cổng công viên, ở ven đường có một cô bé đang ngồi, tay cầm một
nhánh cây viết viết vẽ vẽ lên mặt đất, thấy Yukimura và Shiraishi đi
ngang qua, đột nhiên vui vẻ chạy đến trước mặt hai người ngăn cản đường
đi của hai người.
“Các anh ơi, các anh ơi, các anh xem Mei vẽ đẹp không!” Cô gái ngây thơ cười, ngẩng đầu lên lóe ra mắt to nhìn hai anh cao lớn.
Shiraishi thấy bị một cô bé cản đường, bất đắc dĩ thở dài, ngồi xổm xuống ôn hòa
cười nói: “Em ơi, bọn anh bây giờ đang bận quá, em có thể nhường đường
cho bọn anh một chút được không.”
Cô bé thấy hai anh hình như
không muốn quan tâm đến, cô bé bất mãn bĩu môi, không thuận theo
Shiraishi: “Không muốn không muốn, hai anh xinh đẹp, các anh đến xem
hình của em hay bức họa trên tường kia, cái nào đẹp hơn?”
Trên
tường? Tuy rằng Yukimura biết mình bây giờ không có thời gian rảnh đứng
mãi ở đây, nhưng vẫn phản xạ có điều kiện nhìn bức tường gần đó, sau đó
thoáng thấy được một bức vẽ, giấu ở đằng sau cột điện, không khỏi đi đến gần…
Sau đó Yukimura thấy được hình một cái đầu không biết là ai dùng phấn vẽ lên, Yukimura ngẩn người, trí nhớ đột nhiên hiện lên một
lần về nhà, Sumitobi mấy lần suýt đi nhầm phương hướng. Sửa đúng cho
Sumitobi xong, Yukimura bất đắc dĩ thở dài, cười hỏi Sumitobi:
“Sumitobi, cậu như vậy, về sau nếu một mình ra ngoài thì làm sao bây
giờ?”
Sumitobi sóng vai đi bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh một hồi lâu, sau đó cười cười, dừng lại, lấy một cái phấn viết trong túi
ra, sau đó vươn đến trước mặt anh quơ quơ: “Không sao, tớ có nó!”
Anh còn nhớ rõ khi anh nhìn phấn viết trong tay Sumitobi, anh vừa thầm cảm
thán Sumitobi tinh nghịch, vừa hỏi: “Phấn viết có thể làm gì?”
Sumitobi thấy Yukimura nghi hoặc, không nhịn được mỉm cười, nói: “Nó có thể giúp tớ nhận ra được đường! Giống thế này…”
Nói xong, Sumitobi trực tiếp vẽ lên tường, nhưng khi vẽ được một nửa, tay
Sumitobi hơi khựng lại vì nghe thấy Yukimura bật cười “Xì” một tiếng,
sau đó anh nói: “Sumitobi, cậu thế này xem như là vẽ xấu đấy!”
Sau đó mặt Sumitobi đỏ lên, yên lặng cất phấn viết vào trong túi, nhân tiện còn lau đi tác phẩm vẫn chưa xong trên tường, sau đó trực tiếp cúi đầu
tiếp tục đi, Yukimura đã quen với phản ứng như vậy của Sumitobi, cho nên cũng chỉ bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, sau đó đi theo…
Hình ảnh
trong trí nhớ đột nhiên trở nên rõ ràng lên, bức vẽ trên tường cũng
trùng khít với bức vẽ vẫn chưa xong trong trí nhớ, sau đó Yukimura rốt
cục dùng sức tưởng tượng xuất sắc của mình, đem hình cái đầu này và mặt
Watanabe Koji liên hệ với nhau, đặc biệt bộ râu phía dưới cái mũi càng
nhìn càng sinh động…
Gáy Shiraishi trượt xuống một giọt mồ hôi
lạnh rất to, đang định mở miệng khen Mei vẽ đẹp hơn thì bị giọng nói hơi vui sướng của Yukimura đánh gãy: “Shiraishi, cậu mau tới đây xem này!”
Shiraishi đoán được có lẽ là có manh mối tìm Sumitobi, nếu không thì Yukimura sẽ
không vui sướng như thế, vì thế cũng bỏ qua Mei, đi vòng qua Mei rồi đi
về phía Yukimura, Mei thấy hai anh đều bị bức vẽ xấu trên tường gây chú
ý, cười rồi nhảy nhót chạy mất.
“Phát hiện ra cái gì?”
“Dấu hiệu đánh dấu đường mà Sumitobi lưu lại!”
Shiraishi theo ánh mắt Yukimura nhìn về phía bức vẽ trên tường, tuy rằng không
biết Yukimura làm sao mà nhận ra đây là dấu hiệu Sumitobi lưu lại, nhưng Shiraishi tin tưởng Yukimura phán đoán không sai, vì thế gật đầu, lại
hỏi: “Vậy nếu chúng ta đi theo dấu hiệu này thì có thể tìm được Sumitobi à?”
Yukimura vừa tiếp tục tìm kiếm ký hiệu kế tiếp, vừa gật đầu với Shiraishi: “Hẳn là đúng thế!”
Nghe Yukimura nói vậy, Shiraishi giơ tay ôm cằm suy nghĩ một chút rồi nói:
“Vậy phương hướng của chúng ta đúng rồi, mà đúng là phải cảm ơn Mei!”
Shiraishi nói xong quay đầu muốn cảm ơn cô bé đã vô tình giúp đỡ bọn họ, vừa quay đầu lại, lại không thấy Mei đâu, Shiraishi ngẩn người, nhưng nhanh
chóng tiêu tan vì nghe thấy Yukimura nói: “Đã trễ thế này, có lẽ em ấy
về nhà rồi”
Shiraishi nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, gật đầu với Yukimura, nói: “Ừ, đã trễ thế này, mau chóng tìm Sumitobi rồi về nhà thôi”
Nói xong, Shiraishi đột nhiên nghĩ, lúc ở Osaka mang Sumitobi đi chơi,
Watanabe Osamu đã luôn miệng dặn dò “Mang đi ra ngoài như thế nào thì
phải mang về như thế ấy”, nếu chuyện Sumitobi mất tích bị Watanabe Osamu biết, anh nhất định sẽ bị chém thành tám mảnh, Shiraishi không dám tiếp tục nghĩ nữa, nuốt một ngụm nước bọt, đến khi Yukimura gọi anh một
tiếng, anh mới định thần lại. Lắc lắc đầu, Shiraishi bỏ qua suy nghĩ
đáng sợ kia đi, tiếp tục cùng Yukimura đi tìm…
Tại biệt thự, di
động của Atobe vang lên, Atobe bật nghe điện thoại, trong ống nghe
truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Thiếu gia, nhiệm vụ ngài giao đã
hoàn thành…”
Atobe khẽ nhấc khóe miệng lên một độ cong tuyệt đẹp, nốt ruồi bên khóe mắt cũng hơi hơi nhếch lên vài phần, vừa lòng tắt
điện thoại, Atobe quay đầu tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ, thì thào
nói: “Yukimura, ngày mai nhất định phải đấu với cậu một trận, cậu không
có lý do gì cự tuyệt! Hm?”
Mà bên kia, Sumitobi được Irie Kanata
mời vào nhà, được đối phương chiêu đãi nhiệt tình, đầu tiên là gọi thức
ăn ngoài, nhưng lại lấy lý do là thân thể Nanako không tốt nên không cho Nanako ăn, còn chuẩn bị đồ ăn riêng cho Nanako, Nanako tuy rất bất mãn, nhưng vẫn khuất phục dưới ‘uy quyền’ của Irie Kanata, ngoan ngoãn ăn
phần ăn của mình, sau đó cơm tối qua đi, Irie bảo hai người đi nghỉ
ngơi, rồi một mình thu dọn bát đũa trên bàn.
Sumitobi vốn muốn hỗ trợ, lại đột nhiên nhớ tới “lệnh cấm vào phòng bếp” của Watanabe Koji,
sợ mình càng giúp càng bận, cuối cùng đánh mất ý định này, bị Nanako kéo đến sofa ngồi xuống xem tivi.
Sau đó Sumitobi phát hiện Nanako
và Sumisaku rất giống nhau, rất nhiều phương diện, hai người rất ngây
thơ thiện lương, đều rất thích cười, nhất là đều thích xem phim thần
tượng nhàm chán.
Sumitobi không thích phim thần tượng cho lắm,
cuối cùng không chịu nổi muốn lăn từ bên trái sofa sang bên phải sofa,
lôi kéo Nanako tán gẫu.
Sau đó Sumitobi quan tâm hỏi sức khỏe của Nanako, bởi vì từ khi cô vào cửa đến bây giờ, Irie Kanata từng nhiều
lần nhắc tới thân thể Nanako không tốt, làm Sumitobi không thể không tò
mò, kiếp trước thân thể cô cũng rất kém cỏi, cho nên biết rất nhiều
phương pháp bồi bổ thân thể, Sumitobi cảm thấy nếu mình biết rõ tình
huống của Nanako, thì cũng có thể cung cấp một bộ bí quyết bồi bổ cho
Nanako.
Nanako nghe Sumitobi giải thích xong, ngẩn người, lại
không nhịn được bật cười “Xì” một tiếng, sau đó nói Sumitobi vẫn nên
chăm sóc chính mình thì tốt hơn, điều này làm trong lòng Sumitobi có
chút mất hứng, bị người nhỏ tuổi hơn mình nói mình như vậy, đâu có ai
cao hứng được…
Sumitobi đang định giáo dục Nanako một phen, chuông cửa bỗng vang lên…
“Nanako, em đi mở cửa đi!” Irie Kanata vươn đầu ra khỏi phòng bếp, trên tay còn
cầm bát dính đầy bọt nước rửa bát, xem ra hơi bất tiện đi mở cửa, thấy
Nanako định đứng dậy, Sumitobi nghĩ nếu Irie Kanata nói thân thể Nanako
không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều thì tốt hơn, vì thế đỡ Nanako ngồi xuống, rồi chạy đi mở cửa, dù sao cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Sumitobi đeo dép lê trong nhà Irie, “Tháp tháp tháp” chạy đến cửa, sau đó mở cửa ra, người trong cửa và ngoài cửa đều sửng sốt.
Bởi vì ngoài cửa là đứng Shiraishi và Yukimura vẫn còn mặc trang phục thể thao, trông khá chật vật…
Shiraishi và Yukimura cũng sửng sốt, vừa tìm được một cái ký hiệu cuối cùng ở
phía dưới bảng ghi tên nhà Irie, làm Yukimura nhớ tới hồi tập huấn U-17
chấm dứt, Irie Kanata từng nói nhà mình ở quanh đây, hoan nghênh bọn họ
có rảnh đến chơi, ôm may mắn trong lòng, Yukimura và Shiraishi nghĩ nếu
là Irie thì có thể tìm được một người quen thuộc địa hình nhờ hỗ trợ,
lại không nghĩ tới người mở cửa lại là người mà bọn họ tìm đã lâu…
Shiraishi cuối cùng cũng nhẹ nhõm, thở phào một hơi, Shiraishi cười nói: “Sumitobi, bọn tớ tìm cậu mãi!”
Nhưng Sumitobi lại không chú ý tới Shiraishi, gắt gao nhìn chằm chằm
Yukimura, không dám tin tưởng người trước mặt mình là thật, thậm chí còn nghĩ anh chỉ là ảo giác…
Irie Kanata thu dọn xong bát đũa, đi
tới trước cửa, nhìn thấy người đến là Yukimura và Shiraishi, không nhịn
được cười càng thêm vui vẻ: “Là các em đấy à! Cuối cùng cũng đến nhà anh chơi rồi sao? Nhưng sao lại chọn lúc này thế”
Biết tình huống
không bình thường, Nanako cũng ôm tâm tính giúp vui đi tới cửa, sau đó
thấy Sumitobi sững sờ nhìn hai người đối diện, đột nhiên hiểu được tình
huống hiện tại, xem ra là bạn bè tìm đến đây rồi!
Yukimura nhìn
thấy Irie, cũng vui mừng cười cười, bọn họ từ sau chuyện tập huấn U-17,
đã nhiều năm chưa thấy mặt, bây giờ Irie đã sắp tốt nghiệp, Yukimura
cười nói: “Đã lâu không gặp, Irie tiền bối, chúng em tới tìm người, ít
nhiều, Sumitobi đã được anh chiếu cố”
Yukimura nói xong gật đầu
với Irie Kanata, tỏ vẻ lòng biết ơn của mình, điều này làm Irie Kanata
hơi khó hiểu, nhìn nhìn Sumitobi, lại nhìn nhìn Nanako, cuối cùng lại
nhìn Shiraishi và Yukimura: “Các em quen nhau?”
Thấy anh họ sững
sờ, Nanako nghịch ngợm thè lưỡi, cười nói: “Anh họ, lát nữa em sẽ giải
thích với anh, Sumitobi, thật đáng tiếc quá, chị phải về rồi”
Nghe Nanako nói vậy, Sumitobi ngẩn người, sau đó quay đầu lại cúi người
trước mặt Irie Kanata và Nanako: “Cảm ơn hai người đã chiếu cố, nếu
không có Nanako, bây giờ có lẽ em vẫn còn lưu lạc đầu đường…”
Tuy rằng không rõ, nhưng Irie Kanata vẫn ít nhiều đoán được một chút, Irie
và Nanako đồng thời khoát tay áo với Sumitobi, bảo Sumitobi không cần để ý, sau đó nói vài lời với Shiraishi và Yukimura, đợi Sumitobi đeo giày, ba người cùng rời khỏi nhà Irie…
Trên đường về biệt thự,
Shiraishi lấy điện thoại di động trong túi áo ra, gọi điện thoại cho
Oshitari Kenya, nói là bọn họ đã tìm được Sumitobi, bảo họ đừng lo lắng, sau đó bị Oshitari Kenya căm giận ném một câu “Nói cho cái tên kia, sau khi trở về phải cho biết tay”, rồi bị Oshitari dập điện thoại.
Shiraishi biết đám Oshitari cũng chỉ là quan tâm Sumitobi, cười cười không quá để ý, sau đó cất điện thoại di động đi, quay đầu nhìn hai người im lặng
một trước một sau, lại không nhịn được thở dài, trên thực tế, vấn đề vẫn chưa được giải quyết…
Shiraishi nghĩ mình ở đây thì hình như
không tốt lắm, nói một câu với Yukimura và Sumitobi, định để Sumitobi và Yukimura một mình trong chốc lát, còn mình thì thức thời tránh đi…
Shiraishi vừa đi, không khí càng thêm trầm trọng, Sumitobi thỉnh thoảng liếc bóng lưng Yukimura, sau đó lại nhớ tới lúc vừa mở cửa đã nhìn thấy dáng vẻ
mỏi mệt của Yukimura, Sumitobi cảm thấy rất ảo não, biết thế, ngay từ
đầu đã không cậy mạnh đi theo Takagi Akina ra ngoài, không chỉ không hỏi được ra chuyện muốn hỏi, còn gây cho Yukimura phiền toái lớn như vậy…
Sumitobi và Yukimura im lặng đi trên phố, đèn đường mờ nhạt chiếu sáng đường
đằng trước, cũng kéo dài bóng của hai người, lùm cây hai bên đường thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu của con dế mèn, hình như còn có thể
nghe được tiếng sóng biển vỗ bờ đằng xa, tuy rằng hết thảy đều hài hòa
như vậy, nhưng Sumitobi nhìn giữa hai người vẫn cách nhau một đoạn,
không nhịn được nhíu mày.
Giống như hết thảy đều trở về hồi vừa
quen biết Yukimura vậy, lúc ở trên sân thượng, giữa bọn họ luôn cách
nhau một đoạn, tuy rằng bất tri bất giác, khoảng cách ấy biến mất, nhưng hiện tại lại trơ mắt nhìn khoảng cách này xuất hiện, Sumitobi phát hiện mình đã không thể thản nhiên giống như hồi vừa quen biết Yukimura được
nữa…
Hít sâu một hơi, Sumitobi lập tức bước nhanh hơn, đi đến
phía sau Yukimura, nhẹ nhàng kéo lại một góc áo Yukimura, Yukimura cảm
giác được áo mình có một sức nặng, dừng lại, nhưng không quay đầu.
Sumitobi lại nắm thật chặt góc áo Yukimura, sợ không chú ý một cái là tuột khỏi
tầm tay, Sumitobi cúi đầu, đã nhiều ngày như vậy, đây lần đầu tiên nói
chuyện với Yukimura.
“Seiichi, tớ xin lỗi…”
Rất lâu sau,
bên tai Sumitobi vẫn chỉ nghe thấy tiếng kêu “Xèo xèo” của con dế mèn,
cùng với tiếng sóng biển, ngay tại khi Sumitobi nghĩ Yukimura sẽ không
tha thứ cho cô mà định buông tay ra, Yukimura lại đột nhiên quay người
lại, lúc Sumitobi còn chưa phản ứng lại được, anh vươn hai tay ôm
Sumitobi vào trong lòng.
Sumitobi cứng đờ, đầu óc cũng không biết nên chuyển động như thế nào, trong thế giới của cô chỉ còn lại hơi thở
và độ ấm của Yukimura, Yukimura đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng nói bên
tai Sumitobi.
“Nếu Sumitobi thật sự cảm thấy xin lỗi tớ, thì hãy thề, nói rằng cậu sẽ không rời khỏi tớ giống như hôm nay nữa…”
Spoi:
“Lại là ước định? Cái ước định mà lần trước lễ hội Hải Nguyên bại bởi cậu, cậu còn chưa nói đâu…”
“Yêu cầu ấy à…” Yukimura ra vẻ thần bí cười cười, sau đó nói với Sumitobi:
“Cậu không nói thì tớ quên mất, vậy tớ nói bây giờ nhé!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT