Sau khi ăn xong bữa
tối, Sumitobi cảm thấy hôm nay mình và Sumisaku thật sự đã quấy rầy nhà
Yukimura rất lâu, cho nên sau khi ăn xong, Sumitobi ngượng ngùng nói với mẹ Yukimura là mình muốn mang Sumisaku về nhà.
Mẹ Yukimura che
miệng cười cực vui vẻ, không nhịn được thốt ra nói: “Đều là người một
nhà cả, không cần tính toán chi li như thế!”
Những lời này làm
Yukimura đang đứng bên cạnh treo mấy cái vạch đen lên đầu, nhưng
Sumitobi nghĩ là mẹ Yukimura coi mình như con gái bà cho nên cũng không
để ý, chỉ cười cám ơn mẹ Yukimura, Yukimura và Nami, sau đó xoay người
chuẩn bị rời đi.
Mẹ Yukimura đang định quay đầu nháy mắt ra hiệu
cho con mình, nhưng Yukimura đã mở miệng trước: “Sumitobi, tớ đưa các
cậu trở về đi!”
Mẹ Yukimura ngẩn người, sau khi định thần lại
liền giơ ngón tay cái lên với Yukimura, ở trong lòng hò hét “Con, làm
tốt lắm!”, làm Nami không nhịn được ôm trán…
Cảm thấy không thể
làm phiền Yukimura nữa, Sumitobi khéo léo từ chối ý tốt của Yukimura,
nghĩ mình hình như luôn đều được Yukimura quan tâm chăm sóc, Sumitobi
vẫn không nhịn được nói tiếng cám ơn với Yukimura.
Tuy rằng không biết vì sao Sumitobi lại nói cám ơn với mình, Yukimura vẫn khoát tay áo, bảo Sumitobi đừng để ý.
Cuối cùng Sumitobi vẫn kiên trì nói không cần Yukimura tiễn cô, cô có thể tự mình cùng Sumisaku đi về. Yukimura không muốn bị mẹ hỏi hôm nay đã đi
đâu, nên Sumitobi vừa đi liền thần không biết quỷ không hay lẻn về
phòng, khi mẹ Yukimura phản ứng lại, cửa phòng Yukimura đã đóng chặt…
Sumitobi về nhà, không qua bao lâu, Watanabe Koji cũng đã trở về, Sumitobi còn
chưa kịp chào Watanabe Koji, ông đã bị Sumisaku lôi đi, thần thần bí bí
không biết đang nói chuyện gì đó.
Tắm rửa một cái, Sumitobi cảm
thấy hôm nay thật là quá mệt mỏi, nhưng vừa ngã xuống giường, cô vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được.
Tầm mắt lơ đãng đảo qua bàn học, nhìn thấy cuộn tranh buộc dây trang trí, Sumitobi mới nhớ tới hình như mình chưa mở ra xem.
Đột nhiên cô hiếu kỳ, Sumitobi đứng dậy đi đến trước bàn, cầm lấy cuộn
tranh kia nhẹ nhàng cởi dây ra, cẩn thận mở bức tranh ra, khi nhìn vào
bức tranh, Sumitobi giật mình.
Trong bức tranh, anh vẽ bên mặt
chăm chú của cô khi nhìn Rosemary trong vườn hoa trên nóc nhà vào ngày
lễ hội Hải Nguyên, một bức tranh đơn giản, lại làm Sumitobi cảm thấy
được sự chăm chút và dịu dàng của Yukimura.
Hình ảnh, cảm giác
rất nhu hòa, Sumitobi không biết thì ra khi mình cười rộ lên trông lại
xinh đẹp như vậy, bất tri bất giác, Sumitobi lại nghĩ tới khi đến
Yun-night Speed, lời nói của Yukimura bị bao phủ trong những tiếng thét
chói tai, cho dù tiếng thét chói tai rất lớn, nhưng khi đó, trong thế
giới của cô hình như chỉ nghe thấy tiếng của Yukimura. Cô còn nhớ rõ anh nói rằng…
“Tớ ở đây.”
……
…
Nhanh chóng đến ngày đến trường, thời gian hạnh phúc luôn qua rất nhanh.
Hôm nay đối với Sumitobi mà nói, phải nói là đối với toàn bộ câu lạc bộ Vũ
Đạo, là một ngày đặc biệt, bởi vì hôm nay sẽ công bố bảng xếp hạng của
các câu lạc bộ trong lễ hội Hải Nguyên. Sumisaku và Nami một lòng muốn
siêu việt câu lạc bộ Tennis, nhưng Sumitobi chỉ nghĩ đến vụ các cược
giữa mình mình và Yukimura.
Một đường đi vào phòng học, Sumitobi
có chút không quen, ánh mắt xung quanh không chỉ không có quái dị, ngược lại còn có thêm… kính mộ?!
Điều này làm Sumitobi rất không thể
nhận nổi, không cần nghĩ cũng biết là vì sao, bởi vì dọc theo đường đi
đều có thể nghe thấy nhiều tiếng nói nhỏ khe khẽ.
“Xem kìa! Cậu ấy chính là Watanabe Sumitobi tổ E năm thứ hai đấy!”
“Điệu nhảy tối hôm đó tên là gì ấy nhỉ, tớ quên mất rồi, nhưng thật đẹp mắt!”
“Gọi là Nobody, ngu ngốc!”
“Đúng đúng, chính là tên này, ôi… Tớ cũng muốn nhảy!”
Những tiếng nói nhỏ khe khẽ như thế còn có rất nhiều, Sumitobi cũng không
biết rốt cuộc việc tranh cao thấp với câu lạc bộ Tennis là đúng hay sai, tình huống hiện tại đã đi ngược lại với ý muốn của điệu thấp Sumitobi,
nhưng đã như vậy rồi, Sumitobi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở hai
cái, xám xịt lẻn vào phòng học.
Sau đó ngồi xuống, bỗng nhìn thấy một đôi tay đặt ở trên bàn cô, nhìn theo tay lên, chống lại tươi cười
sáng lạn như ánh mặt trời của Takagi Akina. Sumitobi cảm thán nghĩ, xem
ra hai ngày yên bình này đã thật sự qua rồi…
“Sumitobi, tớ nghe
thấy rồi nhé, cậu thật lợi hại, điệu nhảy ở lễ hội Hải Nguyên thật tuyệt vời, tớ xem từ đầu đến cuối trên trang web của trường! Xem ra, nói
không chừng câu lạc bộ của cậu sẽ vượt qua câu lạc bộ Tennis lần này
đấy!” Takagi Akina thừa dịp Sumitobi vừa ngồi xuống liền bắt đầu nói
thao thao bất tuyệt, làm Sumitobi đau đầu, lại chỉ có thể xoa huyệt Thái Dương nghe Takagi Akina tiếp tục nói.
Nói tới đây, Sumitobi
nhanh chóng chen vào đánh gãy cô, nếu không thì đề tài này sẽ không dứt
được: “Vết thương trên chân cậu không sao chứ?”
Takagi Akina ngẩn người, sau đó cười càng thêm vui vẻ, gật gật đầu với Sumitobi, nói: “Đã không sao rồi, ngày hôm qua đã xuất viện, chỉ tiếc không thể tham gia
lễ hội Hải Nguyên…”
Nói tới đây, Takagi Akina lại mang vẻ mặt khổ sở, Sumitobi có chút không chịu được, vốn định mở miệng an ủi cô, cô
lại đột nhiên lại mở miệng nói: “Nói đến đây, Sumitobi, tớ nghe nói Mika chuyển đến Hyoutei đấy!”
Đang định nói thì lại bị Takagi Akina
chuyển sang đề tài khác, Sumitobi nghe Takagi Akina nói vậy, cũng nghĩ
nghĩ. Hyoutei, đó không phải là trường của Atobe sao? Takagi Akina vừa
nhắc tới như vậy, Sumitobi lại đột nhiên nhớ tới, lúc trước có việc muốn hỏi Sato, sau đó Sato lại đột nhiên chuyển trường mất…
Nghĩ đến
đây, Sumitobi đầy thâm ý liếc Takagi Akina một cái, nhưng cô chỉ chuyên
chú lôi kéo Sumitobi nói này nói kia, không chú ý tới ánh mắt Sumitobi
nhìn cô.
Nói mãi nói mãi, Takagi Akina liếc đồng hồ trên cổ tay,
hình như sắp đến giờ học, vì thế Takagi Akina vội vàng ném một câu “Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi, tớ sẽ không cho cậu chạy trốn đâu!” Sau đó
vội vội vàng vàng, khập khiễng về chỗ ngồi của mình, sau đó quay đầu lại cười với Sumitobi, từ đầu tới đuôi, Sumitobi không kịp nói gì hết.
Vì thế Sumitobi chỉ có một suy nghĩ, giữa trưa phải chạy nhanh một chút…
Sau đó chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm lớp ôm giáo án đi đến, vừa mở
miệng đã nói một chuyện làm cho cả lớp đều buồn bực: “Các bạn, lễ hội
Hải Nguyên chơi vui vẻ không? Nhưng giờ chúng ta nên tập trung học tập,
tuần sau chính là cuộc thi cuối kỳ, hiện tại hãy cố gắng học hành để
cuối kỳ đạt được thành tích tốt nhé!”
Sau đó Sumitobi cảm thấy
như có tảng đá khắc bốn chữ to “cuộc thi cuối kỳ” đổ ập vào đầu cô, cuộc thi cuối kỳ, chẳng phải có nghĩa là sẽ kiểm tra lịch sử Nhật Bản sao?
Khóe miệng Sumitobi bắt đầu run rẩy, bởi vì gần đây cô đều không ôn tập, cho nên hiện giờ chỉ nhớ rõ rằng đội trưởng đội Kiheitai là Takasugi
Shinsaku…
Cùng với lấy tiếng oán giận liên tục xung quanh,
Sumitobi cảm thấy tuy rằng rất có lỗi với Yukimura, nhưng xem ra phải
nhờ anh giúp cô học bổ túc rồi…
Trường có thông báo gì đều được
công bố vào giờ nghỉ tiết thứ ba, nhưng Sumitobi không biết, cho nên khi Sumisaku và Nami chạy như gió tới tìm cô, cũng nói cho danh sách các
câu lạc bộ nổi tiếng của lễ hội Hải Nguyên đã được công bố, Sumitobi
chấn động, đang định chạy tới bảng thông báo xem, đã bị Sumisaku và Nami kéo lại.
“Chị, thật đáng tiếc, chị vẫn không nên nhìn thì hơn!” vẻ mặt Sumisaku trịnh trọng nói với cô: “Câu lạc bộ Vũ Đạo đứng thứ hai…”
Đứng thứ nhất là ai, tại lúc Sumitobi nhìn thấy Marui vươn hai tay ra sau
đầu, đắc ý dào dạt như đứa trẻ cướp được kẹo đi tới, cũng đã biết rồi.
“Đại thám tử Watanabe, xem ra lần này bọn tớ vẫn cao hơn một bậc! Bọn tớ quả nhiên là thiên tài mà!” Marui cười thổi bay một cái kẹo cao su lớn,
không khống chế tốt, kẹo cao su trực tiếp “Bốp” một tiếng nổ ra, sau đó
Marui như là nhớ tới gì đó, quỷ dị cười cười, ghé mặt vào gần Sumitobi,
thần thần bí bí lấy khuỷu tay chọc chọc cánh tay Sumitobi, nói: “Này
này, đại thám tử, đội trưởng và Atobe, rốt cuộc cậu thích người nào thế? Là đội trưởng đúng không, nhất định đúng rồi!”
“Hả?” Sumitobi không hiểu, sững sờ nhìn Marui, không biết rốt cuộc anh có ý gì…
Nami và Sumisaku bởi vì đều đã đạt tới mục đích, Sumisaku thì muốn ra oai
với Sato, Nami thì muốn gia tăng sự nổi tiếng cho câu lạc bộ, tóm lại
chính là không cảm thấy tiếc hận gì, cho nên hai người vô cùng cao hứng
thảo luận sắp tới sẽ nhận được bao nhiêu đơn xin gia nhập câu lạc bộ.
Sumitobi thấy hai người không để ý tới cô, Marui lại bức ép, đành cười gượng hai tiếng, nghi hoặc mở miệng hỏi: “Marui, cậu đang nói gì vậy? Tớ không
hiểu lắm…”
“Aiz, chính là…” Marui đang định tiếp tục nói, thì một giọng nói ôn hòa trực tiếp đánh gãy anh.
“Chính là cái gì?”
Nghe thấy giọng nói kia, Marui phản xạ có điều kiện ngẩn người, sau đó chột
dạ ứa mồ hôi lạnh ra, cứng ngắc quay đầu lại, quả nhiên đúng lúc chống
lại tươi cười sáng lạn quen thuộc của đội trưởng của mình.
“Đội…
Đội trưởng…” Marui vội vàng cười gượng, khoát tay áo với Yukimura, nói:
“Không có gì không có gì, bọn tớ đang nói về các câu lạc bộ nổi tiếng
trong lễ hội Hải Nguyên!”
Yukimura đương nhiên liếc mắt một cái
là nhìn ra Marui chột dạ, cười cười, không tính vạch trần, chỉ là tươi
cười kia làm trên đầu Marui càng ngày càng nhiều mồ hôi lạnh.
“Marui, cuộc thi cuối kỳ tuần sau có nắm chắc đạt tiêu chuẩn toàn bộ môn
không?” Nhìn Marui càng ngày càng run, Yukimura khéo léo dời đề tài,
nhưng đề tài này hiển nhiên làm cho Marui càng thêm đau đầu…
Bởi
vì quá kém Hóa Học, nên anh đã chấp nhận việc sắp bị trượt, nhưng
Yukimura vừa nói vậy, Marui lập tức khẩn trương lên, quả nhiên, thấy
Marui chậm chạp không nói gì, Yukimura mở miệng.
“Marui, cậu phải tranh thủ đạt tiêu chuẩn tất cả các môn đấy, bằng không, nghỉ hè sẽ bị
học bổ túc, không thể đi tham gia huấn luyện!” Tuy rằng Yukimura nói rất thoải mái, nhưng tươi cười trên mặt chỉ tăng không giảm làm Marui đành
phải yếu ớt đáp ứng yêu cầu của Yukimura.
Xem ra tuần sau sẽ phải chịu khổ sở rồi… Marui nghĩ vậy, xám xịt trốn về lớp tìm Niou giúp mình học…
Marui vừa đi, Sumisaku và Nami thì cũng không biết đã chạy đi đâu, chỉ còn
lại hai người bọn họ, Yukimura giờ mới nhìn Sumitobi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm nụ cười của anh trở nên nhu hòa, làm Sumitobi lập tức quên
vừa rồi mình định nói gì, kỳ lạ, cô cứ luôn cảm thấy là chuyện rất quan
trọng…
Thấy Sumitobi ảo não, Yukimura vươn tay vỗ vỗ bả vai
Sumitobi, an ủi nói: “Chỉ thiếu chút nữa đã vượt qua câu lạc bộ Tennis
rồi, các cậu thật lợi hại”
Kỳ thật đối với chuyện này, Sumitobi
cũng không cảm thấy mất mát nhiều, bản thân trận đấu này là do một lời
thách đấu bỗng dưng châm ngòi, Sato Mika vừa đi khỏi nên trận đấu giữa
họ sẽ không còn ý nghĩa gì, tuy rằng còn có vụ các cược giữa cô và
Yukimura, nhưng thua chính là thua, không có gì phải oán giận.
“Thua chính là thua, đã cược thì phải chịu, Seiichi, cậu muốn đưa ra yêu cầu gì?”
Đối mặt với thái độ thay đổi nhanh chóng của Sumitobi, Yukimura ngẩn người, lập tức vui mừng cười cười, nói: “Tớ còn chưa nghĩ ra, chờ tớ nghĩ xong thì nói cho cậu vậy nhé”
Sumitobi gật gật đầu, lúc này cũng sắp đến giờ vào lớp, liền chào tạm biệt Yukimura, chuẩn bị về lớp học.
“Sumitobi!”
Yukimura gọi làm Sumitobi dừng lại, quay đầu lại nghi hoặc nhìn Yukimura.
“Giữa trưa, cậu sẽ lên sân thượng chứ” Không phải nghi vấn, là giọng điệu
khẳng định, nhưng dù vậy Yukimura vẫn muốn nghe Sumitobi nói rằng cô sẽ
đến.
Sumitobi cười gật gật đầu: “Có chứ!”
Dứt lời, xoay người chạy về phòng học, Yukimura cười cười, cũng trở về lớp mình.
Trở lại phòng học, vừa ngồi xuống, Sumitobi liền thầm than một tiếng thôi
xong, bởi vì cô đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình định nói gì với Yukimura,
là chuyện học bổ túc, nhờ Yukimura giúp mình học bổ túc lịch sử Nhật
Bản, chuyện quan trọng như vậy, sao cô lại quên mất?!
Nhưng nghĩ
lại, dù sao giữa trưa cũng lên sân thượng, đến lúc đó rồi nói sau. Chuẩn bị xong sách giáo khoa, Sumitobi vừa nhấc đầu liền chống lại khuôn mặt
tươi cười của Takagi Akina, thấy cô ngồi tại chỗ, giật giật miệng cười
với cô, Sumitobi đọc ra qua hình dáng miệng là “Giữa trưa”…
Sumitobi bất đắc dĩ thở dài nghĩ vì sao Takagi Akina lại thích quấn quít lấy cô
như thế, hay là thái độ của cô còn chưa đủ rõ ràng?
Dù nhiều nghi vấn nhưng Sumitobi cũng không muốn nghĩ nhiều, dù sao cô cũng chưa bao
giờ đồng ý Takagi Akina, giữa trưa chạy nhanh chút là được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT