Nghe thấy tiếng Yukimura, Sumitobi buông tay đang ôm đầu ra, sững sờ nhìn Yukimura chạy tới.
Rốt cục tìm được hai người bị lạc, Yukimura nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau khi đi đến gần thấy được Sumitobi đang khóc, lòng Yukimura lại căng thẳng,
vội vàng ngồi xổm xuống, xem xét tình huống của Sumitobi.
“Tớ xin lỗi, tớ rõ ràng đã nói là sẽ ở phía sau cậu…” giọng điệu Yukimura mang
theo tự trách, làm Sumitobi nghe xong càng thêm khó chịu, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
“Sumitobi, có một số việc đã qua thì hãy để nó trôi qua, không nên nghĩ nhiều nữa, nếu không thì sẽ mang đến gánh nặng cho bản thân mình hiện tại…” Yukimura biết
Sumitobi khác thường là vì “Phòng phẫu thuật thét chói tai” kia, không
nhịn được nhẹ nhàng nói, vươn tay sờ sờ đầu Sumitobi, ôn hòa cười:
“Chẳng phải Sumitobi đã nói là sẽ không trốn tránh sao?”
Nghe
Yukimura nói vậy, Sumitobi sửng sốt, đột nhiên nhớ tới ngày mới gặp
Yukimura, chính cô nói với Kobayashi – người định nhảy lầu tự tử – rằng
mình sẽ không trốn tránh, sao bây giờ mình lại trở nên yếu đuối như vậy…
Tuy rằng biết Yukimura có lẽ do chuyện tai nạn xe cộ nên mới phát hiện cô
bị ám ảnh với phòng phẫu thuật, nhưng cô vẫn rất cảm ơn Yukimura, những
lúc cô yếu ớt, anh luôn đứng ở phía sau cô, giống như anh đã nói…
Gật gật đầu với Yukimura, Sumitobi đứng lên, nhìn phương hướng mà vừa rồi
cô tránh né, Sumitobi nói cho chính mình, đây sẽ là lần trốn tránh cuối
cùng của mình…
Tuy rằng không rõ tình hình, nhưng Atobe phát hiện Yukimura chỉ dùng hai, ba câu nói đã khiến Sumitobi bình tĩnh lại, vừa
bội phục, cũng vừa không cam lòng…
Chính mắt nhìn thấy Sumitobi ỷ lại Yukimura, làm Atobe hơi khó chịu.
Cứ thế, ba người mang tâm sự riêng, không có tâm tình đi hết lâu đài u linh, nhanh chóng tìm được đường ra, rời khỏi lâu đài.
Nhìn nhìn sắc trời, Atobe quyết định hôm nay hẹn hò đến đây, ba người hẹn hò quả nhiên vẫn rất kỳ quái, Atobe nói, lần sau, sẽ tìm thời gian nào đó
đi chơi một mình với Sumitobi, rồi gọi xe đưa hai người về nhà.
Yukimura còn có việc muốn nói riêng với Sumitobi, liền khéo léo từ chối ý tốt
của Atobe, Atobe ý vị thâm trường liếc giữa hai người một vòng rồi ngừng lại trên người Sumitobi, đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay, bổn đại gia
luôn luôn ở phía trước cậu…”
“Sao?” Sumitobi nghiêng đầu, không rõ Atobe muốn nói gì.
“Aiz, thôi bỏ đi…” Atobe nhìn thấy phản ứng của Sumitobi, thở dài, xoay người đi đến chiếc xe limousine đỗ ở ven đường, không quay đầu lại nữa. Ngồi
vào trong xe, kéo cửa kính xe lên, Atobe mới nhìn ngoài cửa sổ, Sumitobi và Yukimura còn đứng tại chỗ, hình như muốn nhìn anh rời đi.
Bởi vì cửa kính xe nên hai người không nhìn thấy Atobe, Atobe khoanh hai
tay trước ngực, thu lại ánh mắt ra khỏi ngoài cửa sổ, bảo tài xế lái xe
đi, rồi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt lại, trước mắt Atobe
liền hiện ra cảnh tượng hôm nay.
Anh và Yukimura, thật sự có thể đánh một trận đấu công bằng sao?
……
Mắt thấy xe hơi nghênh ngang chạy đi, Yukimura mới quay đầu lại nhìn
Sumitobi, lại phát hiện Sumitobi vẫn sững sờ nhìn phương hướng Atobe rời đi, không nhịn được vươn tay huy huy trước mặt Sumitobi, lúc nói chuyện cũng có chút khó chịu: “Hoàn hồn! Đang suy nghĩ gì vậy?”
Sumitobi mở to mắt nhìn, quay đầu nhìn Yukimura, nhíu nhíu mày, mở miệng nói:
“Nếu Atobe không nói, thì tớ đều không phát hiện ra là hôm nay cậu ấy
luôn ở phía trước tớ…”
Vừa nói, vừa không nhịn được nhìn phương
hướng xe hơi rời đi, cho dù chiếc xe kia đã đi ra khỏi tầm mắt: “Vì sao
tớ luôn cảm thấy, hơi có lỗi với cậu ấy…”
“Atobe rất chán ghét
người khác nghĩ vậy đấy” Yukimura cười cười, tuy rằng anh và Atobe là
tình địch, nhưng Yukimura sẽ không bởi vậy mà bụng chuột ruột gà*, lời
anh nói đều là thật.
“Vậy sao? Tuy rằng cậu ấy không gọi tên tớ lần nào cả, nhưng…” Sumitobi dừng một chút, lại quay đầu nhìn Yukimura, không nhịn được cười nói: “Đúng
là giống như Seiichi nói, cậu ấy là người tốt”
Yukimura vẫn tươi
cười không thay đổi, dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi xuống, như tạo nên một tầng ánh sáng vào quanh khuôn mặt tinh xảo của anh, làm Sumitobi cảm
thấy lóa mắt lại không dời nổi ánh mắt.
Lại nghĩ tới những chuyện xảy ra hôm nay, mặc dù có chút kỳ lạ còn ngớ ngẩn ngu ngơ, nhưng lại
làm người ta khó quên, cô luôn cảm thấy hôm nay, dù là Atobe, hay là
Yukimura, đều không giống với ngày thường, nhưng cô lại không thể nói rõ là khác như thế nào.
Ngay tại lúc Sumitobi đắm chìm vào suy
nghĩ, Yukimura cũng hạ quyết tâm, sau đó Sumitobi bỗng cảm thấy tay trái của mình được một sự ấm áp bao trùm, Sumitobi cúi đầu nhìn, phát hiện
là Yukimura đang nắm lấy tay mình.
Sau đó độ ấm trên tay như đang lẻn đến mặt, làm Sumitobi không dám ngẩng đầu nhìn Yukimura, chỉ có thể ấp úng, lắp bắp nói: “A… Cái này… cái này…”
Yukimura vốn có chút khẩn trương thấy Sumitobi hình như còn khẩn trương hơn cả anh, bỗng
không khẩn trương nổi nữa, sau đó lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm
thấy mình mặt dày nói: “Chẳng phải hôm nay là buổi hẹn hò sao? Tuy rằng
ba người hẹn hò rất kỳ quái, nhưng bây giờ buổi hẹn hò còn chưa chấm dứt đâu…”
Sumitobi đã sớm coi chuyện Atobe đưa ra lời hẹn hò ba
người ở công viên giải trí trở thành ba người du ngoạn bình thường, thấy Yukimura đột nhiên nhắc lại, tim cô không khỏi đập mạnh.
Hẹn…
hẹn hò… hình như cũng là sự tiếc nuối lớn của cô kiếp trước, mà, chuyện
yêu đương cũng vậy. Nghĩ vậy, Sumitobi bất giác ngẩng đầu nhìn Yukimura, vừa nhấc đầu liền nhìn thẳng vào khuôn mặt mỉm cười của Yukimura làm
Sumitobi lắc đầu mạnh.
Trời ạ, cô suy nghĩ gì thế?!
Tuy
rằng không biết Sumitobi suy nghĩ gì, nhưng chú ý tới một loạt cử động
của Sumitobi, thấy cô vẫn không bỏ tay anh ra khiến Yukimura không nhịn
được cười càng thêm vui vẻ…
Nắm chặt tay Sumitobi hơn một chút,
Yukimura bật cười “Phì” một tiếng, nâng tay đang cầm tay Sumitobi lên,
quơ quơ trước mặt Sumitobi: “Thế này thì cậu sẽ không bị đi lạc nữa đâu”
Nghe thấy Yukimura nói vậy, Sumitobi đột nhiên rất muốn nói một câu, thuận theo lòng mình, nói điều mình muốn nói ra.
“Sẽ không bị lạc đâu, bởi vì Seiichi, cậu luôn luôn ở phía sau tớ…”
Những lời ấy làm Yukimura ngẩn người, nhưng Yukimura nhanh chóng điều chỉnh
lại cảm xúc của mình, cười với Sumitobi, ý vị thâm trường nói: “Cho dù
như vậy, tớ vẫn không muốn buông cậu ra đâu…”
Sợ hãi cậu bị lạc ở nơi anh không nhìn thấy, giống như hôm nay vậy, trong nháy mắt ấy,
Yukimura cảm thấy Sumitobi giống như trái bóng tennis trên sân mà anh
muốn đuổi kịp, nó lại bay ở ngoài tầm với rồi lại sau đó bật đi mất,
Yukimura cảm thấy thật ảo não…
Những lo lắng dư thừa đó, anh
không muốn để Sumitobi biết, vì thế Yukimura nhanh chóng nở nụ cười tươi mà Sumitobi quen thuộc, nói với Sumitobi: “Chẳng phải cậu mù đường sao? Đi lạc thì thôi xong rồi…”
Những lời này trúng giữa hồng tâm,
làm cả người Sumitobi run lên, trên gương mặt không còn đỏ ửng nữa, ba
cái vạch đen treo lên đầu, Sumitobi yên lặng thề, nhất định phải chữa
khỏi bệnh mù đường này, sau đó làm Yukimura nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nhưng tầm mắt vô tình đảo qua bàn tay hai người nắm chặt nhau, Sumitobi đột nhiên lại cảm thấy, kỳ thật như vậy, cũng rất tốt…
Cô thật sự tham luyến sự ấm áp ấy…
“Được rồi, bọn mình về nhà thôi” Yukimura nhìn nhìn sắc trời càng ngày càng
tối, nghĩ nếu không về nhanh thì nhất định buổi tối sẽ bị mẹ mình mắng.
“Bọn mình… về nhà?!” Sumitobi không mơ mơ màng màng bị Yukimura lừa, mà là
bắt được trọng điểm, điều này làm Yukimura hơi buồn bực, giải thích.
“Sáng nay, bố tớ nói là buổi tối sẽ không trở về ăn cơm, có lẽ chú Watanabe
cũng vậy, cho nên hôm nay trước khi ra ngoài, mẹ tớ bảo tớ nếu mang
Sumitobi đi ra ngoài thì sau khi chơi xong phải mang cậu trở lại…” Nói
tới đây, Yukimura lại nghĩ tới lúc mẹ mình chống eo tuyên bố như vậy,
dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Lúc này có lẽ Sumisaku vẫn ở nhà của
tớ, cho nên bây giờ bọn mình cùng nhau về nhà!”
Cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng, Yukimura nói rõ cho Sumitobi biết, cũng không muốn cho Sumitobi cơ hội phản bác.
Yukimura vừa nhắc đến chuyện Sumisaku ở nhà anh, Sumitobi đã không thể phản bác
được nữa, đành ngoan ngoãn đi theo Yukimura về nhà, đương nhiên, là về
nhà anh, điều này làm Sumitobi dọc theo đường đi lại nghĩ tới gian phòng ‘thần bí’ đã làm cô chùn bước: phòng của Yukimura.
Được rồi, đúng là cô rất rất muốn đi vào xem sao, nhưng mà…
Sumitobi cẩn thận liếc bên mặt Yukimura một cái, không nhịn được thở dài một
hơi, quả nhiên cô vẫn là người có tà tâm nhưng không có can đảm…
Cảm giác thấy Sumitobi thường thường liếc mình, Yukimura biết nhưng không
nói, chỉ là muốn hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có và thời gian hạnh phúc
này, bởi vì sau khi về nhà có lẽ sẽ phải đối mặt với các kiểu… mưa gió…
Có người nói, thời gian hạnh phúc luôn qua rất nhanh, nhanh như chớp đã
không thấy tăm hơi, Yukimura cảm thấy quả thật như thế, từ công viên
giải trí về nhà rõ ràng là một khoảng cách rất dài, bọn họ cũng quả thật đi rất lâu, nhưng lần đầu tiên Yukimura lại cảm thấy khoảng cách ấy
không đủ dài…
Khi về đến nhà, trời đã tối hẳn, nhưng hôm nay điện thoại của anh không hề vang lúc nào, điểm ấy làm Yukimura rất nghi
hoặc, bình thường, trễ về nhà như vậy nhất định sẽ nhận được cuộc điện
thoại kinh khủng của mẹ, nhưng hôm nay lại không thấy đâu…
Cẩn
thận dùng chìa khóa mở cửa, Yukimura không thể không chuẩn bị ứng phó
các kiểu đánh lén của mẹ mình, quả nhiên, vừa mở cửa liền nhìn thấy mẹ
Yukimura, Sumisaku, còn có Nami với các biểu cảm khác nhau.
Mẹ
Yukimura vỗ vỗ bả vai Nami và Sumisaku, đắc ý cười nói: “Xem đi xem đi!
Mẹ đã nói là Seiichi nhất định có thể mang Sumitobi về mà!”
Một
câu, làm Yukimura hiểu ra, có lẽ ba người này đang cược xem mình có thể
mang Sumitobi về được hay không, Yukimura bất đắc dĩ ôm trán, còn
Sumitobi thì nghi hoặc trực tiếp đi vào trong phòng, chuẩn bị không nhìn ba người nhàm chán tới cực điểm kia.
“A, hôm nay Seiichi hẹn hò
vất vả, mẹ đi làm cơm!” mẹ Yukimura cười vui bay vào phòng bếp, Yukimura giờ mới tươi cười sáng lạn trực tiếp nhìn Nami về đang vào cùng bọn họ.
“Nami, gần đây hình như em rất nhàn nhã”
Một câu, làm Nami thầm than một tiếng “Không xong rồi”, mắt thấy Yukimura
càng ngày càng tươi cười sáng lạn, một dự cảm xấu trồi lên trong lòng
Nami…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT