Hic, rất xin lỗi vì lâu rồi mình mới đăng chương mới. Tại vì dạo này thi dồn dập, cũng thật khó mà có thời gian rảnh để mà viết tiếp. Xin lỗi các bạn nhiều nhiều!!!

Một tuần sau

Những nhân viên của tập đoàn Cao Nguyên đang làm việc chăm chỉ như mọi hôm, vậy mà tại sao bầu không khí vốn vẫn im lặng lại có chút khang khác? Đè ép lên đó là một áp lực vô hình, nặng nề tới mức không một ai dám thở mạnh. Người thư kí thở dài, bước vào trong phòng làm việc của sếp. Không hiểu vì lý do gì, từ khi sếp của cậu qua cơn hiểm nghèo và tỉnh lại đã mang tâm trạng không tốt chút nào đi làm, báo hại mọi người toát mồ hôi hột khi sếp đi ngang qua, sợ mình biến thành mục tiêu của sếp. Bây giờ, chỉ còn mình cậu ta dám đối mặt với sếp thôi. Đặt tập hồ sơ lên bàn, cậu ta cũng không nấn ná thêm mà bỏ đi luôn. Nếu cần, sếp có thể gọi, thêm nữa, cậu ta cũng không có đủ dũng khí để đối đầu với cơn thịnh nộ của sếp một khi phát hỏa.

Đến khi người thư kí đã đi khỏi, hắn mới hoàn hồn lại được một chút. Đốt một điếu thuốc, hắn đứng dậy, nhìn đăm chiêu ra cửa sổ. Ngoài đó, cuộc sống vẫn tiếp diễn, người xe đi lại bình thường, những tòa nhà cao tầng chen chúc đó đây, tạo thành một khung cảnh tuy lộn xộn nhưng vẫn rất yên bình. Trong này, hắn chỉ cảm thấy ngột ngạt, bức bối kinh khủng. Quả thật, đây là lần đầu tiên một người lúc nào cũng có thể lấy tay che trời như hắn lo sợ. Buông rơi điếu thuốc, hắn dậm lên nó như một vật để trút giận, mặc kệ cho chiếc thảm sang trọng cũng như đôi giày da đắt tiền của hắn bị vấy bẩn. Rủa thầm, hắn điên tiết cầm chiếc áo khoác của mình cùng chìa khóa xe, bỏ luôn công việc vẫn còn dở dang.

Đợi hắn đi khuất, thư kí của hắn cùng một người nữa mới dám vào phòng hắn.

"Cao thiếu gia, tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra với giám đốc. Dạo này giám đốc chểnh mảng, lại nóng tính, lúc nào cũng bỏ dở công việc mà đi khiến thiếu gia phải tới lo giúp. Tôi thay mặt giám đốc xin lỗi thiếu gia vậy."

Anh xua tay cho qua, bắt đầu tới bàn làm việc của hắn sắp xếp lại giấy tờ. Người thư kí sau khi thu dọn căn phòng gọn gàng xong cũng biết ý lui ra, để yên cho anh làm việc. Giải quyết xong công việc của hắn thì cũng đã năm giờ hơn, anh cũng thu dọn chuẩn bị về. Lái xe đến một quán ăn gần đó, anh dùng qua loa cho xong bữa, đầu óc lại lang thang về chuyện xảy ra một tuần trước.

Khi ấy, anh vào thì hắn đã tỉnh lại, cha anh đang đứng bên. Ngay khi hắn mở mắt, người đầu tiên hắn hỏi là nhỏ. Anh giật mình, lắc đầu không biết. Ánh mắt sắc lạnh của hắn lập tức hướng tới cha mình, cất cao giọng chất vấn. Cha anh lúc đầu còn chối, sau đó lại mắng chửi hắn thậm tệ vì dám để nhỏ đè đầu cưỡi cổ mình. Cha còn nói đã yêu cầu nhỏ rời xa anh, nhất định chia cắt hai người. Hắn lồng lộn, suýt chút nữa đã đánh cả cha mình, may có anh giữ lại kịp thời. Sau đó, hắn ra lệnh cho người của mình đuổi thẳng cha hắn ra ngoài, sau đó sai họ đi tìm nhỏ; người của anh cũng nhập cuộc. Đến khi hắn được xuất viện liền chạy thẳng về nhà, chỉ nghe quản gia nói có người gửi cho hắn một bưu phẩm. Mở cái gói, trong đó là một chiếc thẻ màu đen mà hắn từng đưa nhỏ, hắn biết ngay người gửi là ai, điên cuồng phóng xe khắp nơi tìm nhỏ. Sau một tuần, kết quả thu về vẫn là con số 0, nhỏ như hoàn toàn biến mất khỏi trái đất này vậy. Hắn lúc đó bắt đầu nổi điên lên, đôi lúc lại thẫn thờ nhìn chiếc nhẫn mình đã mua, bóng dáng cô độc vô cùng. Anh biết tâm tình hắn sẽ không tốt lên nổi, im lặng chăm sóc công ty giùm hắn, đồng thời dặn dò trợ lý lo liệu công việc bên công ty mình cho đến khi anh về.

Thở dài một hơi, anh trả tiền rồi đánh xe về khách sạn. Đưa chìa khóa xe cho bảo vệ, anh bước vào sảnh, đôi mắt chợt mở to khi thấy một hình dáng giống nhỏ như đúc. Người con gái đó đứng tần ngần một lúc lâu, sau đó lại bỏ đi khiến anh giật mình. Chạy vội theo sau, anh nhanh chóng bắt được tay người ấy, cô gái giật mình quay đầu lại ngay. Xác nhận đúng là nhỏ, anh mới thở phào nhẹ nhõm, tảng đá to luôn đè nặng giờ đã được bỏ xuống khiến trái tim anh thanh thản hơn nhiều. Không kiềm được, anh ôm chầm lấy nhỏ, nhưng sau đó lại nhanh chóng thả nhỏ ra khi nhận thấy hành động thân mật quá đáng của mình. Nhỏ lúc này vẫn bàng hoàng, nhìn anh với đôi mắt không thể tin được. Chưa để nhỏ kịp nói gì, anh đã nắm tay lôi nhỏ thẳng lên lầu, vào phòng anh để nói chuyện cho ra lẽ.

Nhỏ ngồi ở sofa, cảm thấy cực kì không thoải mái khi bị anh bắt gặp. Tuy có ý định đi gặp anh, nhưng bây giờ nhỏ đang hối hận muốn chết vì quyết định của mình đây. Khi anh pha trà, nhỏ thật sự có ý định muốn trốn đi, rồi lại thôi; cứ nhấp nha nhấp nhổm như vậy đến khi anh đem trà ra.

Anh ngồi đối diện nhỏ, thần sắc vẫn bình thản mà cầm ly trà lên nhấp một ngụm. Sau mấy giây im lặng đến đáng sợ, anh mới cất giọng điềm nhiên như không:

"Vân Anh, em có muốn giải thích với anh một chút không?" Anh xoay tách trà trong tay, giọng nói có phần trầm hơn: "Em biến mất không một dấu vết, khiến anh và Vũ mất ăn mất ngủ mấy ngày đêm để lục tung khắp nơi tìm em. Mấy ngày nay, nó như người mất hồn, làm gì cũng không nên thân." Rồi anh lắc đầu, cười khẩy như tự giễu: "Anh cứ nghĩ em sẽ nghĩ tới nó mà quay về, xem ra, anh đã đánh giá sai em rồi."

Bàn tay cầm tách trà của nhỏ run lên bần bật, từng giọt nước mắt bỗng chốc rơi theo từng lời nói của anh. Nhưng lần này, anh không chạm vào nhỏ, chỉ yên lặng nhìn nhỏ với ánh mắt đầy trách móc.

Sau một hồi, nhỏ cũng kìm được dòng nước mắt, đôi mắt to tròn nhìn anh chứa đầy nỗi đau cùng sự quả quyết. "Em xin lỗi, em không thể về với anh ấy được."

Trước khi anh kịp nói gì thêm, nhỏ đã lên tiếng: "Cha anh nói đúng, em hoàn toàn không xứng đáng với anh ấy. Dính líu tới hàng trăm tin đồn, không có việc làm ổn định, địa vị cũng chẳng thể nào sánh ngang anh ấy được, làm sao em có thể để chính mình làm liên lụy đến anh ấy chứ?"

Đoạn, nhỏ đặt một chiếc USB trước mặt anh, giọng nghẹn ngào: "Đây là bằng chứng mà em tìm được mấy ngày nay, tất cả cũng vì em mà Nguyên Vũ gặp tai nạn. Công ty anh ấy gặp rắc rối, tin đồn về anh ấy và em khiến tập đoàn mất uy tín với các cổ đông đều là vì em, có phải không?"

Anh nghẹn lời, chẳng thể trả lời nhỏ. Anh nghĩ, anh và hắn đã che giấu rất kỹ những tin đồn đó, ai ngờ nhỏ đã biết tất cả. Có phải trong khoảng thời gian hắn để nhỏ giúp với sổ sách trong công ty, nhỏ đã vô tình tìm ra những điều hắn muốn giấu? Rồi còn những bằng chứng này, nhỏ đã tìm ở đâu? Người của anh chưa điều tra ra một manh mối nào đã phải chạy xôn xáo đi tìm nhỏ, hóa ra trong thời gian này nhỏ biến mất là vì vậy?

Một tuần trước

Nhỏ bước đi trong vô định, chợt đụng phải một người ăn xin trên đường. Cô ta ăn mặc rách nát, thân hình gầy gò, bẩn thỉu, bàn tay run rẩy cầm một chiếc túi cũ luôn mồm van xin nhỏ rủ lòng thương. Thấy vậy, nhỏ đau lòng cho cô ta một số tiền kha khá. Khi chuẩn bị đi, trong đầu nhỏ lại nảy ra một ý. Biết chắc rằng người của hắn sẽ tìm mình một khi hắn tỉnh dậy, nhỏ xin cô ta cho trú nhờ, đồng thời cho cô ta một món tiền lớn. Cô ta thấy nhỏ trông thật thà, hiền lành thì ái ngại đồng ý. Từ đó, nhỏ đến ở chung với cô ta trong một căn chòi xiêu vẹo dưới gầm cầu, cũng nhờ vậy mà tránh được tai mắt của hắn.

Mấy ngày sau, nhỏ nghĩ tới việc phải tìm cho ra người đã hãm hại hắn. Tuy lòng có chút chua xót, nhỏ vẫn quyết định tìm đến người mình nghi ngờ nhiều nhất - chị gái nhỏ. Tìm đến căn nhà cũ, nơi từng chứa đầy biết bao kỷ niệm ấm áp của mình mà trái tim nhỏ quặn đau; cha mẹ đã bỏ rơi nhỏ, chị lại hận nhỏ thấu xương, nhỏ mãi mãi không thể quay về nơi này lần nữa.

Mấy phút sau, tiếng động cơ xe đáng thức nhỏ khỏi những suy nghĩ viển vông, ra hiệu rằng chị sắp ra khỏi nhà. Nhỏ bắt vội một chiếc taxi, âm thầm bám theo chị đến một quán cà phê nhỏ. Chị gặp một người lạ mặt, rút ra một cọc tiền lớn rồi trao cho người đó. Nhỏ giật mình, rút chiếc điện thoại ra, nhẹ nhàng ghi âm cuộc nói chuyện của cả hai. Càng nghe, trái tim nhỏ càng nguội lạnh dần. Hóa ra, chị nhỏ thuê người trà trộn vào công ty hắn, sau đó cố tình gây rối với xe hắn. Sau đó, chị còn cười thật to: "Nếu tao không có được hắn, con nhỏ em gái của tao cũng đừng hòng chen chân vào. Dù sao, nó mãi chỉ là một con chó trung thành luôn theo đuôi hắn thôi, làm sao tao có thể để nó bước chân vào làm phu nhân của nhà họ Cao chứ."

Nhỏ lúc đó bỗng trở nên điềm tĩnh đến lạ, lẳng lặng bỏ đi. Trên đường đi, nhỏ đã nghĩ rất nhiều về chuyện giữa nhỏ và hắn. Cho đến giờ, hắn vẫn luôn gánh vác bao khó khăn chỉ cho nhỏ có một cuộc sống thật bình lặng, nhỏ biết chứ. Tình cảm của hắn với nhỏ, làm sao nhỏ không hiểu. Vẫn biết sẽ làm hắn đau, nhỏ vẫn quyết định bỏ đi; bởi lẽ, vì yêu nên nhỏ muốn hắn có một cuộc sống đơn giản, nhẹ nhàng hơn. Hắn vẫn còn sự nghiệp của mình, vẫn còn anh bên cạnh mà quan tâm, giúp đỡ, vẫn có thể quên nhỏ đi và yêu người con gái khác. Vì vậy, nhỏ sẽ đi thật xa, rời khỏi hắn. Trước khi đi, nhỏ tìm đến anh, chỉ mong hắn biết được sự thật chứ không gì hơn, sau đó có thể thanh thản mà rời xa hắn.

"Em sẽ đi đâu, làm gì?" Anh hỏi, giọng nói khàn đi, chồng chất một nỗi đau khó nói.

Nhỏ đáp, giọng nhẹ tựa một cơn gió xuân: "Em có một người họ hàng xa đang sống ở Mỹ, em sẽ bay đến đó vào ngày mai." Rồi, nhỏ quay lại nhìn anh, ánh mắt chất đầy sự chân thành cùng tình yêu thương, "Cảm ơn anh đã quan tâm đến em và anh ấy, em thật sự rất biết ơn. Sau này, mong anh vẫn tiếp tục chăm sóc anh ấy thay em. Em hứa, sẽ sống một cuộc sống thật tốt với tình cảm mà Nguyên Vũ và anh đã dành cho em."

Nhỏ cúi nhẹ đầu, chào anh một lần cuối. Anh thẫn thờ, nhìn theo bóng dáng của nhỏ đến khi biến mất hoàn toàn, lý trí của anh mới quay lại. Khẽ rủa thầm, anh đưa tay vò rối mái tóc mình, trong lòng khó chịu cực kì.

Sự thật rằng, anh đã yêu nhỏ, ôm khư khư mối tình đơn phương này suốt tám năm trời từ lần đầu tiên gặp nhỏ. Anh luôn âm thầm quan sát từng hành động của nhỏ, theo chân nhỏ từ năm cấp ba đến khi nhỏ bước vào đời. Anh dành hàng giờ ngồi nghe nhỏ hát ở một góc khuất của quán cà phê, thường xuyên gọi thức ăn từ nhà hàng mà nhỏ làm thêm, cũng cố tình giúp cha nhỏ tìm việc và giới thiệu nhỏ với giám đốc của cuộc thi hát. Ấy vậy, chưa một lần anh bước ra khỏi bóng tối anh đang ẩn mình mà tiếp xúc với nhỏ, bởi anh biết rõ hơn ai hết - nhỏ vẫn còn yêu hắn. Cứ nhìn ánh mắt thẫn thờ của nhỏ khi tình cờ thấy một tạp chí nào nhắc đến tên hắn là anh lại thấy bức bối trong lòng. Vì vậy, anh quyết định chờ, chờ cho đến khi nhỏ hoàn toàn quên hắn, anh có thể quang minh chính đại theo đuổi nhỏ mà không lo có lỗi với hắn. Vậy mà mọi thứ lại đảo lộn, đem nhỏ rời khỏi anh. Vào lúc công ty anh nhận được đơn hàng lớn nhất, công việc chất chồng, nhỏ lại gặp rắc rối, sự nghiệp tiêu tan nên phải làm người hầu cho hắn từ lúc nào không hay. Đến khi nhận được cuộc gọi đó của hắn, anh mới sững sờ khi biết cả hai đang ở bên nhau, hạnh phúc đến mức nào.

Anh tự trách chính mình, liệu lúc đó nếu anh tiếp cận nhỏ sớm hơn, kết quả giờ có khác đi? Bây giờ, cơ hội một lần nữa lại là của anh. Chỉ cần anh im lặng, để yên cho nhỏ đi và sai người của mình bám theo nhỏ, anh có thể dễ dàng qua mắt được hắn. Sau đó, anh sẽ là người ở bên nhỏ, giúp nhỏ chữa vết thương lòng, giành lại trái tim nhỏ. Ý nghĩ này dằn vặt anh, thôi thúc anh quên đi cái tình anh em ấy, đoạt lấy những gì mình muốn.

Reng... Reng... Reng...

Tiếng chuông điện thoại vang lên, tạm thời giúp anh thoát khỏi sự cám dỗ sai trái ấy. Nhìn màn hình, tim anh đập nhanh hơn một nhịp. Thả chiếc điện thoại xuống bàn, anh úp mặt vào lòng bàn tay, bầu không khí ngột ngạt vây lấy anh đang dần trở nên dày đặc hơn. Trên màn hình, hai chữ "em trai" vẫn lóe sáng, trở thành thanh kiếm sắc đâm vào chính tâm can anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play