Oa, chương này mình viết dài hơn nhiều, vì truyện của mình cũng sắp tới phần kết rồi. Cảm ơn những ai đã đọc và đang ủng hộ mình nha!!!

"Vân Anh, chị biết em rất hận chị, nhưng xin em hãy tha thứ cho chị. Chỉ vì chị yêu Vũ quá nhiều mà đã bán đứng em, chị thật sự xin lỗi..."

Nhỏ lướt qua lá thư, thầm đếm, đây hình như là lá thứ mười mấy trong tuần này rồi. Chị nhỏ tự dưng gửi thư đến đây, xin lỗi rồi mong nhỏ tha thứ này nọ. Nhỏ cũng đưa thư cho hắn xem, hắn chỉ cười nhạt rồi phán hai chữ: xé đi. Thở dài, nhỏ chỉ mong chị có thể tỉnh táo lại một chút. Những lá thư này tuy nội dung mỗi lần đều được đổi đi một chút, chỉ có ý chính là vẫn y nguyên: chị muốn nhỏ rời khỏi hắn. Nhỏ không khỏi chua xót mỗi khi nhận được một bức thư như thế này, hóa ra tình cảm của chị với hắn nhiều như vậy làm nhỏ không khỏi có chút hờn ghen.

Không những vậy, hắn bây giờ cũng tất bật sớm tối. Nhỏ nghe loáng thoáng rằng hắn cãi lời cha, đòi cưới nhỏ thay vì một tiểu thư của một tập đoàn lớn. Cha hắn rất tức giận, cố tình giật dây cho các cổ đông cũ dưới trướng mình cố tình làm khó hắn. Ông còn đe dọa, nếu hắn không nghe, cái chức chủ tịch của hắn cũng sẽ mất trong nay mai thôi. Nhưng hắn sẽ không nghe, nhỏ biết. Cái tính cứng đầu cứng cổ của hắn đã ăn sâu vào máu thịt từ rất lâu rồi...

~

Nhỏ thấy hắn gặp nhiều rắc rối như vậy cũng vì mình thì đau lòng lắm. Vì vậy, ngoài việc chăm sóc hắn ra, nhỏ còn giúp hắn sắp xếp sổ sách, dần dà trở thành thư ký thứ hai của hắn luôn. Tuy học nghệ thuật, nhưng do hay trốn vào giảng đường kinh tế nghe giảng cùng mấy đứa bạn mà nhỏ cũng biết chút ít. Nhờ sự chỉ dẫn của hắn cũng như tính nhanh nhạy bẩm sinh, nhỏ học rất nhanh, có thể giúp hắn ít nhiều trong công việc.

Có nhỏ bên cạnh giúp đỡ, hắn nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình. Âm thầm, hắn củng cố chức vụ cho những người trung thành với hắn, dùng thủ đoạn đoạt lấy cổ phần trong tay các cổ đông của cha hắn rồi nhẹ nhàng gạt bỏ những người đó ra khỏi tập đoàn. Cha hắn tức điên, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Chức chủ tịch không còn là của ông, người của ông trong tập đoàn thì bị hắn sa thải hết, ông chỉ còn nước giương mắt nhìn con trai mình chiếm đoạt Cao Nguyên hoàn toàn, khống chế nó một cách triệt để nhất. (Cái này mình chém, chứ ko biết gì về kinh doan hết á >o
Mọi chuyện bắt đầu ổn thỏa được một chút, hắn liền lên kế hoạch cầu hôn nhỏ. Tuy mạnh miệng tuyên bố trước báo chí rằng nhỏ là vợ sắp cưới, đến lời cầu hôn hắn cũng chưa một lần nói ra. Hắn định bụng tối nay nhất định phải hạ quyết tâm để ngỏ lời với nhỏ mới được. Đường đường là đại thiếu gia, là ông chủ máu lạnh của tập đoàn hàng đầu Đông Nam Á mà giờ đây đang lo lắng hết sức về việc cầu hôn một cô gái; đến hắn cũng muốn tự đấm chính mình cho tỉnh tỉnh lại tí. Gọi điện cho trợ lý, hắn đặt bàn cho hai người trong nhà hàng sang trọng nhất thành phố, sau đó gọi điện dặn nhỏ chuẩn bị. Hắn thì tắm rửa, thay quần áo ngay tại phòng nghỉ của mình ở công ty – bao gồm tủ quần áo, giường cùng phòng tắm cho những tuần hắn muốn tăng ca. Cầm chiếc hộp nhung đỏ, hắn mở ra lần thứ n để đảm bảo chiếc nhẫn vẫn còn nằm đó. Làm từ vàng trắng 14 carat, chiếc nhẫn tuy giản đơn nhưng rất thanh lịch, dễ dàng tôn lên bàn tay mềm mại của nhỏ. Viên sapphire xanh tím được thiết kế như một nụ hoa, e ấp giữa những cánh hoa trắng, càng làm nổi bật hơn vẻ đẹp và sự quý giá của nó. Điều đặc biệt nhất là mặt trong của chiếc nhẫn này có khắc tên hắn, cũng là để hắn "đánh dấu chủ quyền" với nhỏ luôn. Hắn lục tung biết bao nhiêu cửa tiệm mới có thể tìm thấy chiếc nhẫn hắn cho rằng hợp với nhỏ, bây giờ cầm nó trên tay không khỏi có chút khẩn trương; liệu nhỏ có thích hay không? Không thể trì hoãn thêm, hắn biết, tình cảm của hắn đối với nhỏ bây giờ đã trở nên sâu đậm đến dường nào.

Vì hôm nay là một ngày đặc biệt đối với hắn, hắn đã cho tài xế riêng về, tự mình lái chiếc Maserati đen quen thuộc về nhà đón nhỏ. Chiếc xe lăn bánh, chạy thong thả trên đường mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Chỉ đến khi còn cách nhà có 100 mét, hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó kì lạ với bánh xe sau của mình. Nhấn phanh, chiếc xe của hắn không những không dừng mà còn bắt đầu tăng tốc dần. Sự bất an bắt đầu tăng dần, hắn nghiến răng, điên cuồng điều khiến chiếc xe của mình. Bỗng nhiên, một chiếc xe khác từ đâu chạy ngược chiều, lao thẳng về phía hắn. Hắn định mở cửa nhảy ra ngoài, cánh cửa đã bị kẹt từ bao giờ. Hắn tái mặt, có kẻ đã phá chiếc xe của hắn. Chặn cửa, phá phanh cùng chèn bánh xe, xem ra kẻ đó muốn hắn chết không toàn thây. Giây cuối cùng, đèn pha từ chiếc xe đang lao đến làm chóa mắt hắn, hai chiếc xe sắp đâm vào nhau với một lực kinh hoàng!

....Tiếng còi xe vang inh ỏi, đèn pha chiếu bốn phía làm hắn thấy thật khó chịu. Đôi mắt hắn đã nhòa đi, nhưng vẫn thấy một hình bóng nào đó thật quen thuộc, giọng nói ấm áp đó vẫn đang vang vọng trong tiềm thức hắn. Mùi máu tanh nồng nhuộm dần khung cảnh hỗn loạn ấy, lấy dần đi sự tỉnh táo của hắn từng chút, từng chút một. Nhắm nghiền hai mắt, không để ý đến sự sống đang dần trôi khỏi tầm với, hắn chìm mình trong một giấc ngủ thật sâu.

~

Bên ngoài phòng phẫu thuật

Nhỏ dựa lưng vào tường, ngồi bệt xuống đất, đôi mắt đỏ hoe do khóc quá nhiều. Ca phẫu thuật đã quá hai tiếng rồi mà chiếc đèn báo vẫn một màu đỏ rực như máu của hắn lúc ấy. Nhỏ đang sửa soạn cho bữa tối cùng hắn, bỗng nhiên trong người chợt cảm thấy thật khó chịu. Mấy giây sau, một tiếng phanh xe ghê rợn rít lên từ phía xa, tiếng hai chiếc xe đụng nhau vang lên, sự lo lắng trong lòng nhỏ càng tăng lên. Chạy nhanh ra ngoài, nhỏ điếng người. Cảnh sát tới, phong tỏa khu vực nơi hai chiếc xe hư hại nặng đang nằm. Lúc ấy, đất trời như đang đổ sụp xuống xung quanh nhỏ, và tất cả những gì nhỏ nhìn thấy là chiếc Maserati đen bể nát, cùng với thân hình hắn nằm trên nền đường, máu đỏ loang ra khắp nơi. Nhỏ điên cuồng gào thét, cố hết sức để lao đến bên hắn nhưng bị giữ chặt cứng bởi cảnh sát đứng gần đó. Cho đến khi hắn đã được xe cứu thương đưa đi, đầu óc nhỏ vẫn còn đang quay cuồng. Đây là ảo giác, nhất định phải là vậy. Một người nhắm mắt còn có thể lái xe như hắn, làm sao có thể gặp tai nạn được?

Với chút sức lực cuối cùng, nhỏ cũng về lại được nhà, tìm vội chiếc điện thoại. Bàn tay run rẩy không ngừng, nhỏ bấm số gọi anh. Mấy phút sau, anh xuất hiện, cả người luộm thuộm không khác gì nhỏ bây giờ. Nhưng so với nhỏ, anh vẫn còn giữ được bình tĩnh. Anh lôi nhỏ lên xe, chở nhỏ đến bệnh viện gần nhất. Hỏi han một hồi lâu, anh cũng tìm được phòng phẫu thuật của hắn. Đúng như anh đoán, họ chở anh đến bệnh viện gần nhất, hiện đang tiến hành phẫu thuật cho hắn.

Nhỏ vô hồn, để anh kéo đi không tốn chút sức lực nào. Nhìn ánh đèn màu đỏ chớp tắt liên hồi, trái tim nhỏ rỉ máu mỗi lúc một nhiều. Nhỏ ngồi bệt xuống nền nhà lạnh ngắt, đôi mắt đen hằn rõ sự đau khổ. Nếu hắn có mệnh hệ gì... nhỏ cũng không dám nghĩ nữa.

Anh ngồi bên cạnh, thấy nhỏ như vậy thì đau lòng lắm. Không suy nghĩ gì, anh ôm nhỏ thật chặt, thì thầm: "Nếu muốn, em hãy khóc đi."

Tia lý trí cuối cùng cũng bị anh đánh tan, nhỏ khóc. Những giọt nước mắt rơi đều, thấm ướt áo anh, tiếng nhỏ khóc cũng mỗi lúc một to hơn. Anh không phản ứng gì, để mặc cho nhỏ khóc. Đến khi nước mắt nhỏ khô dần, ánh đèn đỏ chói mắt kia mới tắt lịm.

Bác sĩ bước ra, khuôn mặt ông lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy nhỏ và anh, ông không nói gì mà chỉ ra hiệu cho cả hai đi theo. Đến văn phòng, ông mới ngước lên nhìn thẳng vào cả hai.

"Cậu ta mất máu rất nhiều, phần não cũng bị tổn thương nặng. Cánh tay phải và xương sườn cũng do lực va chạm quá mạnh nên bị gãy. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, truyền máu cùng băng bó cho cậu ta. Nhưng việc cậu ta có tỉnh lại hay không, tôi cũng không thể nói trước được. Hiện giờ, cậu ta đang chìm vào hôn mê sâu, tôi mong hai cô cậu hãy chuẩn bị tâm lý cho điều tệ nhất."

"Không, không thể nào! Bác sĩ, xin hãy cứu anh ấy. Tôi xin ông, bác sĩ." Nhỏ gào lên, quỳ xuống mà van xin ông. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, nhỏ cũng không thể để mất hắn được.

Anh và bác sĩ đỡ nhỏ dậy, khuyên can nhỏ đủ điều. Anh đỡ nhỏ lại băng ghế bên ngoài rồi chạy đi mua chút thức ăn cho nhỏ. Dưới sự bắt ép của anh, nhỏ cũng ăn uống xong, lấy lại được chút sức lực. Nhỏ nhờ anh dắt đến phòng hắn, rồi xin bác sĩ vào thăm hắn. Bác sĩ sợ nhỏ sẽ bị kích động lần nữa, lúng túng không biết nên nói sao. Nhưng dưới sự kiên trì của nhỏ, cuối cùng ông cũng phải nhượng bộ, nhưng chỉ cho nhỏ mười phút.

Bước chân vào căn phòng hắn nằm, không gian còn đọng lại mùi máu cùng mùi cồn nồng nặc làm nhỏ có chút xây xẩm. Càng tới gần hắn, bước chân nhỏ càng thêm lảo đảo. Hắn nằm đó, băng trắng quấn kín người, khuôn mặt tái nhợt không còn chút sức sống, đôi môi trắng bệch, nứt nẻ. Lòng nhỏ tê dại, những giọt nước mắt chưa kịp khô đã chực trào ra lại. Nhỏ chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn, những ngón tay run rẩy trước nhiệt độ nóng hổi. Quỳ sụp xuống bên cạnh giường hắn, nhỏ nhẹ nhàng thì thầm với hắn, cố giữ cho giọng nói mình bình tĩnh hết mức có thể. Một tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, nhỏ muốn hắn nghe được những lời này, sẽ quay về với nhỏ. Cứ vậy, nhỏ nói không ngừng nghỉ, thổ lộ hết những tâm tình cùng bí mật thầm kín nhất của mình như hắn đang thật sự lắng nghe vậy. Giọng nói của nhỏ bắt đầu tắt dần, những tiếng thì thầm biến mất, nhỏ đã kiệt sức rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Bên ngoài, anh không nghe gì đáng khả nghi nên ngăn bác sĩ lại, để cho nhỏ ở với hắn thêm một chút. Không chỉ riêng nhỏ, anh cũng đang rất lo cho hắn. Nhưng là một giám đốc, sự bình tĩnh của anh đã được luyện thành một thói quen thép. Cũng như hắn, dù cho trời có sập, anh cũng không thể hoảng loạn. Đã quá 30 phút, anh bắt đầu cảm thấy lo, xin bác sĩ vào phòng bệnh. Lúc này, một người con gái với mái tóc trải dài như một dòng suối đang ngủ say, đầu gối trên giường, một bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay người con trai đang mang thương tích đầy mình, đôi mắt cũng khép chặt. Anh thở dài, nhẹ bế nhỏ lên, đưa nhỏ về nhà mình. Sau khi đắp chăn cho nhỏ cẩn thận, anh mới khép chặt cánh cửa phòng ngủ, bắt đầu gọi điện thoại, phân bố nhiệm vụ cho những nhân viên thân tín của mình phong tỏa thông tin, đồng thời lo liệu công việc của hắn trong thời gian này. Rồi anh tập họp hết đám vệ sĩ của anh cùng của hắn, ra lệnh cho họ bảo vệ nhỏ cẩn thận, cùng lúc cũng phải đào sâu vào vụ việc này, để xem ai là kẻ đứng đằng sau tai nạn của hắn.

~

Mấy ngày sau đó, nhỏ ở hẳn trong bệnh viện, chăm sóc cho hắn 24/24 không rời nửa bước. Anh sau khi giải quyết xong chuyện công ty, khi về không thấy nhỏ nữa thì nghĩ nhỏ đã về nhà, không thể ngờ nhỏ lại ngốc nghếch tới mức ở luôn trong phòng bệnh của hắn. Anh kiên quyết kéo nhỏ về cho nhỏ nghỉ ngơi, nhưng cũng chỉ được một ngày nhỏ đã trốn đi mất tiêu. Đến anh bây giờ cũng phải bó tay, bỗng dưng lại ghen tỵ với thằng em mình quá; nhưng rất nhanh chóng anh đã gạt luôn sự khó chịu này đi, đành để mặc cho nhỏ tự làm theo ý mình thích. Anh cũng kín đáo nhờ bác sĩ kê thêm một cái giường trong phòng bệnh của hắn cho nhỏ, chứ nhìn nhỏ ngồi gật gà gật gù trên cái ghế cứng ngắc kia làm anh lo lắng lắm.

Sau hai tuần, hắn vẫn chưa hề có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại cả. Tối đó, nhỏ như thường lệ, nắm chặt tay hắn hàn huyên đủ chuyện. Hắn nằm đó, im lặng tựa như một vị thần đang ngủ, đôi mắt nhắm chặt. Tại sao đến lúc này rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh dậy? Một giọt, rồi hai giọt, nước mắt nhỏ rơi xuống không ngừng. Nhỏ gục mặt xuống, kìm tiếng nức nở ngày một lớn của mình. Lòng tin của nhỏ đang lung lay dần; nếu hắn không tỉnh lại, nhỏ biết làm sao bây giờ?

Đúng lúc đó, như có một phép lạ, bàn tay hắn chợt nhúc nhích. Tuy chỉ là một cử động rất nhỏ thôi cũng khiến nhỏ chú ý. Nhỏ dụi dụi mắt mình, đôi mắt vẫn còn nhòe nước nhìn hắn chăm chú. Những ngón tay của hắn lại yếu ớt di chuyển lần nữa, mi mắt hắn cũng khẽ giật nhẹ. Nhỏ mừng rỡ, bàn tay run lên vì kích động bấm nút gọi bác sĩ. Mấy giây sau bác sĩ tới, nhỏ cũng biết ý lùi ra ngoài. Vừa ra ngoài, nhỏ lại chạm mặt người nhỏ không muốn chạm mặt nhất – cha hắn. Nhỏ chào ông một cách cứng ngắc, định bụng lùi ra càng xa càng tốt, chẳng ngờ sau mấy ngày cố gắng tránh gặp thì ông ta lại hiện ra trước mắt mình như vậy. Cha hắn lại không nghĩ vậy, bước lên đứng chắn trước mặt nhỏ, cất giọng gay gắt:

"Cô còn làm gì ở đây? Chiếm đoạt cổ phần, sa thải nhân viên của tôi, gạt người cha này khỏi tập đoàn... tất cả đều do cô mê hoặc nó mà ra. Vì cô mà nó làm mếch lòng nhiều người tới mức họ ra tay hãm hại nó, giờ còn dám đến đây khóc lóc làm trò? Nếu cô thật sự muốn tốt cho nó, cô hãy rời xa nó cho tôi, đừng bao giờ để tôi thấy cô nữa. Còn dám có bất cứ liên hệ nào với nó, tôi sẽ không tha cho cô đâu."

Nói xong, ông đi thẳng vào phòng bệnh của hắn, để mặc nhỏ đứng đó, đôi mắt đẹp giờ đã nhòa lệ. Sự tội lỗi cứ dằn vặt trong nhỏ, đẩy những bước chân nhỏ ngày càng xa bệnh viện hơn. Đến khi mệt nhoài, nhỏ mới thấy mình đã đi đến một công viên gần đó từ lúc nào. Ngồi trên chiếc xích đu đã hoen rỉ, trái tim nhỏ chợt lạnh đi. Đoạn, nhỏ nhắn tin cho anh về tình hình của hắn, rồi tháo sim ra và bẻ gãy nó. Nhìn chiếc sim đã gãy đôi trong lòng bàn tay, nhỏ không chút đắn đo mà ném nó đi.

Tình cảm của hắn dành cho nhỏ quá lớn lao, nhỏ không thể đáp trả cho đủ, lại càng không thể hại hắn thêm nữa. Nhỏ cười chua chát, lấy chiếc thẻ màu đen hắn từng đưa ra. Mấy ngày sau khi nhỏ nhận chiếc thẻ, nhỏ đã biết hắn nói dối. Chiếc thẻ này vốn là của hắn, số tiền chứa trong đó lên đến mấy tỉ, đủ cho bất cứ ai sống thoải mái đến hết đời và đảm bảo không phải ai làm cho hắn cũng có thể dễ dàng cầm nó. Hắn tin tưởng vào nhỏ đến vậy, tại sao một chút lòng tin cho chính mình nhỏ cũng chẳng có?

Với số tiền ít ỏi còn lại, nhỏ bắt taxi đến một ngân hàng gần đó. Sau khi rút đủ số tiền lương lúc làm việc cho hắn, nhỏ cẩn thận gói kĩ rồi chuyển phát nhanh chiếc thẻ về lại nhà hắn. Bước ra khỏi đó, nhỏ đi lạc lõng một mình dưới màn đêm dày đặc. Đêm nay mới tối làm sao, bầu trời bị mây phủ kín, kéo bóng đêm tới dày đặc hơn – một đêm tịch mịch, lãnh lẽo vô cùng. Đầu óc mờ mịt, nhỏ cứ thế mà đi, để mặc cho từng bước chân vô định dẫn dắt mình tới bất cứ nơi nào không có sự hiện diện của hắn.

~

Anh vừa tan họp, nhận được tin nhắn của nhỏ liền phóng xe thẳng đến bệnh viện. Vừa bước vào trong, sự lo lắng trong anh tăng lên. Xe của cha, tại sao lại ở đây, vào giờ này? Anh lên tầng mà hắn đang nằm, chợt thấy cha anh đang đi về phía ngược lại. Vội đứng nép qua một bên, anh để ông đi qua mà không để cho ông nhìn thấy. Vào phòng bệnh của hắn, anh hỏi bác sĩ tình hình của hắn; có vẻ như đã có tiến triển tốt hơn. Không thấy bóng dáng quen thuộc của nhỏ đâu, anh liền hỏi bác sĩ. Ông ta cũng không biết gì hơn, chỉ nói cho anh rằng từ khi cha anh tới thì nhỏ đột nhiên biến mất. Đôi mày anh nhíu lại, nỗi bất an trong lòng dâng cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play