"Ơ? Cái gì cơ?"

Vô Ưu đang nghĩ cách đối phó, nghe thấy tiếng nói lớn của Diễm , ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi bên cạnh, nhưng không có thấy bé Diễm. Cô dùng ánh mắt tìm kiếm xung quanh, thấy Diễm đang đứng ở cửa, buồn bực nói: "Bé diễm, con đang làm gì thế?"bé Diễm nhe răng cười một tiếng. Nói: "Chẳng phải con đã nói rồi sao. Con ăn no rồi, muốn đi ngủ."

"À? Có sao?"

Vô Ưu không hiểu bé Diễm, sau đó cười xấu hổ nói: "Có thể là mẹ suy nghĩ nhiều quá không để ý." Nói xong lại hỏi: "Vừa rồi con nói gì ? Mẹ không nghe rõ. Là chúc mẹ ngủ ngon sao?"

Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, Diễm mang trên mặt nụ cười sáng lạn nhìn về phía Phương Đông Dạ. Dạ dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu, ý nói còn nói nữa thì đừng trách người cha này vô tình. Với tình huống như thế này, Diễm nói với Vô Ưu, cũng sẽ không có vấn đề gì. Thấy Vô Ưu đã trở về `thế giới thực'lại liền nói một lần nữa: "Con muốn nói là, hôm nay mẹ sẽ về nhà ngủ sao?"

"Dĩ nhiên. . ."

Vô Ưu nghĩ ‘ trở về ’ là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, lời còn chưa nói xong, Diễm liền dựa vào cô nháy nháy mắt, sau đó nói: "Thật sự phải trở về sao?"

Dĩ nhiên a!

Vô Ưu nghĩ gì nói nấy, nhưng Diễm nháy mắt với cô là có ý gì, mắt có vấn đề à?

Thực ngốc!

Diễm nhìn mẹ mình ra sức nháy mắt. Vô Ưu không hiểu. Nhưng, cô biết Diễm định mách nứơc cho cô . Nên nói là: "Cái đó, hôm nay mẹ ngủ ở đây. Phương Đông Dạ, anh không có ý kiến gì chứ?"

"Không !"

Phương Đông Dạ chỉ nói một chữ, bởi vì anh không thể nói: Không được!

Phương Đông Dạ nói xong, Vô Ưu liếc mắt nhìn, một giọt cháo cũng không có đụng tới, vội nói: "Tôi đưa Bé Diễm về nhà trứơc. Lát nữa sẽ quay lại ăn cháo sau." Nói xong, không đợi Phương Đông Dạ trả lời, đặt cái thìa xuống, đứng lên đi tới cửa đưa Nhạc Diễm về .

. . . . . .

"Sao con lại muốn mẹ ở lại nhà ba con?"

Vô Ưu vừa mới đưa Nhạc Diễm về, không nhịn được liền hỏi. Nhạc Diễm đương nhiên là nói: "Mẹ hỏi tại sao ư? Còn không phải là vì mẹ! Vì hạnh phúc gia đình ta sao ! "

???

"Có ý gì?"

Vô Ưu tỏ vẻ không hiểu nhìn Nhạc Diễm, bé Diễm giải thích: "Hôm nay mẹ mặc như vậy, có phải để thử xem ba có đồng tính không, đúng không?" Vô Ưu vui mừng mở to hai mắt, nói: " Sao con biết?"

Nhạc Diễm không bất ngờ với phản ứng của Vô Ưu, không trả lời mà hỏi ngược lại nói: "Kết quả nhất định là thất vọng, có đúng không?"

"Làm sao con biết?"

Lại một lần nữa Vô Ưu ngạc nhiên kêu lên, Nhạc Diễm có chút lâng lâng, hả hê nhìn Vô Ưu nói: "Phân tích rõ ràng rồi nha. Mẹ của con rất thông minh mà, nhất định có thể nghĩ ra phương pháp tốt. Vừa rồi thấy mẹ ăn không ngon miệng, nhiêu đó là đủ biết đã xảy ra chuyện gì rồi ."

Một bên Nhạc Diễm đứng nói chuyện, một bên Vô Ưu gật đầu. Nghe đến câu cuối thì cô không nhịn được hỏi : "Ở lại nhà ba con thì giúp được gì cho mẹ ?" Nhạc Diễm nghe về vấn đề này, nhe răng cười một cái, nói: "Mẹ, không muốn ba và người đàn ông đó gặp mặt đúng không?"

"Ừm!"

Vô Ưu không giấu giếm chút nào gật đầu, Nhạc Diễm tiếp tục nói: "Đúng vậy a, nếu vậy, mẹ cứ kề cận bên ba, trông chừng, giám thị ba! Như vậy thì ba không thể lén lút ra khỏi nhà hẹn hò với người kia được!"

Đúng vậy! Sao mình không nghĩ ra nhỉ! Khoan đã, phải báo với chị Như một tiếng. Để cho chị biết, để hai người cùng nhau cố gắng, dù một người thất bại, thì người kia còn có thể cứu vãn được. Vì hạnh phúc gia đinh này, phải hết sức cẩn thận, Nghĩ đến đây, cô lập tức bấm số điện thoại của chị Như. . .

"Chị Như, đề phòng hai người họ tối nay lén lút gặp nhau, tối nay nếu lo sợ Đông Cung Phi sẽ làm vậy, chị nên canh chừng anh ta thì hơn. Em sẽ canh chừng Phương Đông Dạ!"

Vô Ưu cứng rắn nói xong, Như tỷ liền chần chờ hỏi "A! Như vậy có được không? Trai chưa vợ, gái chưa chồng lại đi ở chung một phòng sao !" Hiểu được vấn đề của Như, Vô Ưu đương nhiên là nói: "Cái gì mà thích hợp hay không thích hợp, anh ta không phải em trai chị sao?" Nói tới đây, thì mắt Vô Ưu liền sáng lên, tiếp tục nói: "A, chị lo lắng cho em sao? Không sao đâu, chuyện đã đến nước này rồi. Cần gì phải nghĩ nhiều như vậy! Bất cứ giá nào cũng phải ngăn việc này lại!"

Lời nói của Vô Ưu khiến chị Như chần chờ một lúc, nói: "Được thôi." Vô Ưu vừa định cúp điện thoại, Như vội vàng ngăn lại, sau đó hỏi: "Vô Ưu. Chị muốn hỏi em một vấn đề! Dùng mỹ nhân kế với bọn họ thật sự có hiệu quả sao?"

Vô Ưu nghĩ, bây giờ bọ họ đã là đồng minh, đương nhiên là phải giúp đỡ lẫn nhau rồi. Cho nên Vô Ưu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới trả lời: "Không phải ai dùng cũng có hiệu quả đâu. Hôm nay, khi Phương Đông Dạ nhìn em, thì không thiếu hứng thú đâu nha. Nói đúng hơn là, nếu như là em, thì anh ta cảm thấy hứng thú. Cho nên, em mới mặc thành như vậy. Chỉ là, ha ha, xem ra là có chút hiệu quả nha!"

"Ý của em là, anh ta có tình cảm với em, tới quyến rũ anh ta, nhất định là có hiệu quả, có đúng không?"

"Ừm, em nghĩ chắc hẳn là như vậy đó."

Vô Ưu đã có kinh nghiệm nên ra sức chỉ cho Như cách hay. Chị Như bèn nói: "Được, chị hiểu rồi Vô Ưu, sức nhẫn nại của Phương Đông Dạ so với Phi kém hơn một chút, em phải biết nắm chắc lấy cơ hội này nha. Tiến độ thành công của chị rất là chậm."

Lời nói của chị Như, khiến Vô Ưu cảm thấy siêu việt. Cảm thấy mình rất lợi hại nha. Cho nên, nói: "Chị cứ yên tâm. Nếu em có biện pháp tốt sẽ chia sẻ với chị!" Như nói: "Được, cứ như thế đi! Giữ liên lạc!"

. . . . . .

Ha ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha ha. . .

Sau khi cúp điện thoại, Vô Ưu không nhịn được cười ngây ngô.

Chỉ giáo, rốt cuộc có người nhờ cô chỉ giáo. Thật có cảm giác thành công! Mới vừa rồi còn thấy lo lắng, Vô Ưu, vừa nghe về chuyện của chị Như. Hy vọng lại tràn trề. Xem ra đúng là, mình đẹp cũng không kém ai nha! !

"Mẹ, vừa rồi mẹ nói chuyện với ai thế?"

Nhạc Diễm đoán ra gần hết rồi, nhưng vẫn đi chứng thực một chút. Vô Ưu không giấu diếm nói: "Chính là cô gái chúng ta gặp khi mua trang sức đó. Con đã gặp rồi, còn nhớ không? Bây giờ mẹ muốn giúp Phương Đông Dạ, cô ấy thì muốn giúp em trai mình."

Em trai!

Nhạc Diễm nghe mẹ mình nói tới cách xưng hô này, không nhịn được cười, xem ra mẹ vẫn chưa biết rõ quan hệ của hai người họ. Nhưng cậu chắc chắn không được nói ra. Tốt nhất là, cậu không nên nhúng tay vào chuyện này. Coi như là ngươì đứng xem náo nhiệt đi. Như vậy, khi mọi chuyện bị phơi bày, sẽ không dính líu gì tới cậu.

Ha ha, ba à, ba không nên đùa quá trớn nha.

Diễm tự nhủ, nhưng biểu cảm trên gương mặt rất không phù hợp. Chẳng những không lo lắng, ngược lại còn cười xấu xa. Giống như là cầu trời cho ba mình thất bại trong vụ này nha, Phương Đông Dạ chơi với lửa có ngày chết cháy đây!

. . . . . .

"Anh đã chuẩn bị phòng cho em rồi. Ăn xong, tắm sớm rồi ngủ đi!"

Sau khi Vô Ưu trở lại, Phương Đông Dạ đem cháo nóng đặt xuống trước mặt Vô Ưu, quan tâm nói. Vô Ưu dùng ánh mắt đề phòng nhìn anh nói: "Vậy còn anh?" Bộ dạng bối rối kia, là vì sợ anh sẽ làm chuyện gì xấu.

Phương Đông Dạ sửng sốt, sau đó cười nói: "Anh chờ em ăn xong, tắm rửa xong, sẽ đi ngủ! Sao? Có vấn đề gì không?"

"Không có, không có!"

Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ có vẻ không có ý muốn ra ngoài. Thái độ đối với cô so với lần trước có vẻ tốt hơn nhiều. Cô vừa ăn cháo, vừa nghiêm túc suy nghĩ, sau này phải làm sao đây!

Chị Như hỏi phương pháp của Vô Ưu chắn chắn sẽ có hiệu quả chứ, nếu không thì, không phải mọi việc sẽ càng ngày càng đi xuống sao?

Thât sự tối nay anh ta sẽ không ra ngoài chứ? Không phải anh ta cố ý lừa mình chứ?

. . .

Vô Ưu nghĩ tới vấn đề này, nghĩ xong thì cháo cũng hết rồi, còn chưa có nghĩ ra cách.

"Anh trở về phòng tắm một cái cho mát rồi ngủ đây, em cũng nên đi ngủ sớm đi!"

Phương Đông Dạ liếc mắt nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua thật nhanh nha, cũng đã mười một giờ rồi đó. Gương mặt Vô Ưu nhìn anh trông có vẻ rất mệt mỏi. Anh cảm thấy đau lòng , nên khuyên cô sớm nghỉ ngơi một chút. Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói như vậy, trong lòng có một chút không thoải mái.

Trước kia, anh lúc nào cũng muốn ở cùng cô, một bước cũng không rời. Hiện tại thì sao? Lại khuyên cô đi nghỉ ngơi sớm!

Vô Ưu nghĩ đến đây, giọng có chút buồn phiền nói: "Ừ!" Nói xong, không thèm nhìn Dạ lấy một cái, có chút giận rỗi đi đến phòng dành cho khách! Phương Đông Dạ nhìn bóng lưng của người khiến anh mê đắm, trên mặt là nụ cười hạnh phúc. Nhất định phải nắm bắt cơ hội này thật tốt, phải khiến Vô Ưu gả cho anh! Bằng bất cứ giá nào! Cưới về trước rồi hẵng nói!

. . . . . .

Lăn lộn một hồi, không ngủ được, chính là không ngủ được!

"A! oáp oáp. Làm thế nào bây giờ?"

Vô Ưu giằng co hồi lâu cũng không ngủ được, không thể làm gì hơn là bò dậy. Cô lo rằng Phương Đông Dạ nửa đêm sẽ chạy đi gặp Đông Cung Phi ! Nghĩ đến sẽ có khả năng này, cơn buồn ngủ liền tan biến!

Không được! Nhất định phải hết sức đề phòng, không thể để anh ta ra ngoài gặp tên biến thái kia. Nghĩ đến đây, Vô Ưu liền nhảy xuống giường, ôm lấy chăn trên giường, đi ra khỏi phòng! Cô cẩn thận từng li từng tí đi, động tác vô cùng nhẹ. Vì sợ Phương Đông Dạ phát hiện.

Là chính miệng bọn họ nói ngủ ở căn phòng kia rất ngon sao ? Ngủ ở phòng cho khách vẫn là tốt nhất sao ?

Sau khi Vô Ưu ra khỏi phòng, đứng hồi lâu ngoài cửa phòng Phương Đông Dạ . Nhìn vào chiếc ghế sa lon trông rất thoải mái trong phòng khách.

Ngủ trên đất, có thể trông chừng anh ta tốt hơn nhiều, anh ta đi ra liền có thể phát hiện ra rồi. Không sai, nhưng bị phát hiện rồi cũng khó giải thích lắm nha. Còn nữa ngủ trên đất như vậy rất không thoải mái nha. Cho nên, Vô Ưu ôm chăn, nhảy lên ghế sofa trong phòng khách. . .

Ừm, mềm mại, thoải mái!

Vô Ưu nằm trên sofa ấm áp, cảm thấy thoải mái hơn nhiều! Cũng dần dần đi vào`xứ sở mộng mơ '!

. . . . . .

Ha ha, sao hôm nay lại có chuyện trùng hợp như vậy nhỉ!

Phương Đông Dạ lăn lộn không ngủ được. Vô Ưu thì cảm thấy không yên lòng. Phương Đông Dạ thì ngược lại, vui quá không ngủ được! Anh biết Vô Ưu thích anh, nhưng không nghĩ tới, sẽ quan tâm tới anh nhiều đến thế. Tiếp thêm cho anh rất nhiều động lực. Vừa nghĩ tới Vô Ưu ăn mặc gợi cảm. Dùng giọng nói mị hoặc nói với anh, quyến rũ anh, không để ý tới trên mặt xuất hiện một nụ cười rất lớn.

Cảm giác được người mình yêu quan tâm thật hạnh phúc, thì ra là như thế này.

Không được rồi! Vui quá không ngủ được!

Phương Đông Dạ cực kỳ vui mừng, vừa nghĩ tới Vô Ưu nằm ngủ chỉ cách anh một bức tường, càng thêm ngủ không được. Nghĩ muốn đi xem Vô Ưu một chút. Chỉ là, anh biết bây giờ là lúc không thích hợp.`tình yêu Ngốc Tử *' kia không có nói sẽ gả cho anh, hẳn là không thể Đánh Rắn Động Cỏ*, sẽ lộ bí mật đấy!

Lúc ngủ Vô Ưu, chắc hẳn là mặt lê trên giường, còn có nụ cười ngọt ngào nữa! Phương Đông Dạ không nhịn được nghĩ đến lúc ở trên thuyền, điên cuồng cả đêm. Vì vậy, tim không nhịn được ‘ rầm rầm rầm phanh ’ đập loạn lên. Phương Đông Dạ không nghĩ tới, nghĩ về Vô Ưu, lại khiến dục vọng trong người tỉnh lại !

Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn

Không được! Mình cần uống ly rượu để bình tĩnh một chút. Tuyệt đối không thể vì có chút thành công, mà làm ra chuyện sai lầm. Nghĩ đến đây, Phương Đông Dạ xuống giường, đi đến phòng khách.

Ngốc Tử : Người ngốc .

Đánh Rắn Động Cỏ; Hán Việt: Đả thảo kinh xà (打草驚蛇): Kế sách thứ 13 trong 36 kế. Tấn công tâm lý hay điểm chủ chốt của kẻ địch khiến chúng hoảng sợ mà bỏ đi. Kế này có liên quan đến danh tướng Lý Thường Kiệt của Việt Nam ta đó, cần tìm hiểu thêm thì các bạn tìm anh khổng lồ Google và chị thông thái Wikipedia .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play