Ở bệnh viện, chuyện trước lúc lâm chung phó thác lại di ngôn cũng nghe
rất nhiều, căn bản mỗi ngày đều diễn ra. Nhưng giờ đứng trước tình thế
này, hoàn toàn không đơn giản như thế.
“Tiểu Ưu à, tục ngữ có có
câu: “Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con”. Bà nội sắp đi rồi, cho nên bà hy vọng trước khi chết, có thể thấy cháu có một
nơi nương tựa. Cháu có thể nhận lời bà nội không?” Bà lão có mái tóc hoa râm, lấy tay vỗ nhẹ nhẹ cháu gái đang khóc trong ngực mình dặn dò.
Nhưng trong ánh mắt lại lóe lên sự sáng suốt, cơ trí, mà ai nhìn vào
cũng không thể tin được đó là ánh mắt của người sắp chết.
“Ô ô ô ô ô ô ô ô …”
Vô Ưu vừa nghe nói bà nội sắp chết, trừ khóc cũng không biết làm gì nữa.
Cô từ nhỏ đã sống nương tựa vào bà nội, bà nội chính là người thân duy
nhất của cô. Cô không dám tưởng tượng, nếu như ngay cả bà nội cũng không còn nữa, một mình cô sẽ phải như thế nào. Nghĩ đến đây, lại khóc một
trận kinh thiên động địa.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Thấy Vô Ưu không ngừng khóc, cũng không để ý đến lời mình nói. Bà nội ra đòn sát thủ, càng ho điên cuồng không ngừng.
.
“Bà nội, người làm sao vậy? Bà Nội? Bác sĩ, người mau giúp cháu xem cho bà nội.”
Vô Ưu nhìn bà nội ho khan rất khổ sở, nhìn bác sĩ cầu cứu. Mà bác sỹ lại thở dài, nói:
“Ai, cháu đừng có làm cho bà tức giận, bà có yêu cầu gì cháu có thể làm
được, thì nhân lúc này cháu cố gắng nhận lời bà đi”. Nói xong, đứng lên
đi ra ngoài.
Vô Ưu nhìn theo bóng lưng bác sĩ rời đi, suy nghĩ lại những lời bà vừa nói, chợt hiểu ra nói với bà:
“Bà nội, bà đừng tức giận. Cháu đồng ý với bà, cháu sẽ đi ngay bây giờ, bà chờ cháu nha”.
Sau khi nói xong, cô đứng lên chạy nhanh ra ngoài cửa. Bà lão thấy Vô Ưu đi rồi, ngay sau đó không ho khan nữa, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.
……………………………………….
Ngu ngốc! Ngu ngốc! Thật là ngu ngốc mà! Trong khoảng thời gian ngắn như thế này, đi chỗ nào tìm người nương tựa đây hả!
Vừa ra khỏi bệnh viện, Vô Ưu không nhịn được, bắt đầu tự trách mình hồ đồ.
Nhưng mà, cũng đã đồng ý với bà rồi, nếu như không làm được, còn mặt mũi nào quay về gặp bà nữa đây.
“Ở nhà theo cha, lấy chồng theo
chồng, chồng chết theo con”. Tại sao nhất định phải dựa vào đàn ông hả?
Mặc dù không phục lắm, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm tuyên
dương nữ quyền. Lúc này, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà nội mới
là quan trọng nhất.
Vô Ưu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ biện pháp
giải quyết. Ba cô cũng đã bỏ đi vài chục năm rồi, trong thời gian ngắn
không có khả năng tìm được. “Cha” - là từ không được rồi. Mà “chồng”
càng không cần nhắc tới đi. 24 tuổi rồi, nhưng cô chưa từng có qua một
người bạn trai nào cả. Như vậy, cũng chỉ còn lại “con” thôi.
Hả!
Hai mắt của Vô Ưu đột nhiên sáng ngời. Đúng vậy! Sinh một đứa con thì tốt
rồi. Tìm người lên giường với mình, hiển nhiên là nhanh hơn việc tìm
người kết hôn rất nhiều. Hơn nữa chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, chọn được
người, một buổi tối là có thể mang thai, qua mấy tiếng là có thể ra về
rồi. Như vậy, một ngày là có thể hoàn thành hành động “tạo con” rồi.
Càng nghĩ, Vô Ưu càng thấy mình giỏi. Bây giờ cô phải hành động luôn thôi,
tranh thủ thời gian ngắn nhất, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của bà.
Vô Ưu cố gắng nhớ lại bài học Sức khỏe về sinh sản trước đây: “Ở nữ giới,
thời kỳ rụng trứng thường là ngày thứ 14, tính từ ngày đầu tiên thấy
kinh. Sau kỳ kinh nguyệt, tính từ ngày có kinh đầu tiên, sau 14 ngày
hoặc trước 14 ngày, chính là thời điểm rụng trứng. Thời điểm thụ thai dễ thành công nhất, chính là thời gian từ ngày thứ 4 sau khi hết kinh, đến trước kỳ kinh của lần sau 5 ngày”.
Nghĩ tới bài giảng trên, Vô
Ưu đếm trên đầu ngón tay, tính ngày đầu có kinh lần trước của mình. Rút
cuộc, đưa ra kết luận: hôm nay chính là ngày chuẩn bị rụng trứng.
Điều này làm cho Vô Ưu rất hào hứng. Ngay cả ông trời cũng giúp cô, xem ra
lần này muốn không thành công cũng không được rồi. Vô Ưu hạ quyết tâm,
nhất định một lần phải thành công. Không thành công thì thành người! Oh, không đúng, phải là: thành công thì thành người a! Cố gắng lên!
………………………………
Xong rồi! Trên đường không ít người, nhưng làm sao bây giờ đây? Không thể tự nhiên đi đến kéo một người đàn ông rồi nói: “Lên giường với tôi được
không?”. Mới vừa rồi ý chí chiến đấu của Vô Ưu còn cao vời vợi, đến bây
giờ lại giống như quả bóng xì hơi.
“Tối nay đi đâu chơi nhỉ?”
Lúc Vô Ưu đang cúi đầu ủ rũ, chuẩn bị không đánh đã chuồn, chợt thấy hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện, mà nội dung cuộc trò chuyện làm Vô Ưu chú ý.
“Đương nhiên là đi “Diễm” rồi. Đàn ông ở đó mới là đàn ông chứ. Không chỉ có
dáng người đẹp, mà toàn là người có tiền và địa vị nha. Nói không chừng, có thể gặp anh ta đấy. Nếu như có thể nhìn thấy anh ấy, cùng triền miên với anh một đêm, tôi chết cũng cam lòng nha!”.
“Cậu đó hả! Mê
trai quá đi! Cùng lắm không ăn được, gặp một lát cũng tốt rồi. Vừa nghĩ
đến đây, tôi đã thấy không thể chờ được nữa rồi”.
“Vậy chần chờ gì, đi nhanh một chút. Chúng ta mau đi đi. Đi thử vận may. Nói không chừng thật sự có thể…”
Cứ như vậy hai cô gái lên xe rời đi.
Diễm? Tốt! Bọn họ nói “Diễm” có đàn ông tốt. Phải đi đến đó vậy. Dù sao gien
càng tốt, thì tương lai đứa bé sẽ càng ưu tú. Nếu như nhất định phải
sinh con theo lời bà, thì đương nhiên phải chọn một người có gen tốt
rồi. Vô Ưu không thể không bội phục suy nghĩ chu toàn của mình. Ngay cả
người cung cấp “tinh trùng” cũng còn chưa thấy, mà cô đã bắt đầu quan
tâm đến gen di truyền rồi.
Đưa tay vẫy 1 chiếc taxi lại, bác tài xế thân thiện hỏi: “Cô bé, đi chỗ nào đây?”
Cô bé? Vô Ưu nghe bác tài xế gọi như thế, cúi đầu nhìn xuống trang phục
của mình. Mặc thế này nhìn không giống phụ nữ sao? Thôi, quên đi! Bây
giờ thay quần áo cũng không kịp nữa, hơn nữa đây cũng là bộ y phục nữ
tính nhất của cô rồi, có muốn đổi cũng không được”.