Vô Ưu cùng chị Như vừa đi ra, Đông Cung Phi liếc mắt thấy. Cho nên, vội
vàng ôm lấy Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ thấy thế thì nổi da gà đầy
người. Cắn răng chịu đựng cái hành động buồn nôn này, miễn cưỡng phối
hợp nói:
"Cậu ăn cái gì, tôi ăn cái đó."
Đông Cung Phi ‘ hạnh phúc ’ tựa vào lòng Phương Đông Dạ, ngọt ngào nói: "Dạ, cậu đối với tôi thật tốt. Tôi yêu cậu chết mất!"
Ông trời ơi! mở to mắt ra nhìn cái tên biến thái kia xem, thật sự là
cái người tao nhã nhất, có huyết thống cao quý, Đông Cung Phi sao? Hiện
tại, so với Vân, cùng Triết bất cần đời, càng nhìn càng thấy giống lưu
manh a! .
. . . . .
Quá lắm rồi !
Vô Ưu nhìn hai mỹ nam, ôm ôm ấp ấp. Chẳng những không cảm thấy ghê tởm, còn cảm thấy
cảnh tượng này giống như một bức tranh, đẹp vô cùng. Sao lại thế này?
Lại có thể cảm thấy Phương Đông Dạ đi cùng người con trai khác, so với
đi cùng mình còn xứng đôi hơn. Không được! Tuyệt đối không thể để bọn họ ở chung một chỗ! "A!" Vô Ưu la to, Phương Đông Dạ nhân cơ hội đẩy Đông
Cung Phi ra. Rất nhanh chạy tới. "Sao vậy?Sao vậy?"
Vô Ưu thấy
Phương Đông Dạ chạy tới, liền sửng sốt. Rất nhanh che bụng, ngồi xổm
xuống nền đất. Khoa trương kêu lên: "A! Dạ làm sao bây giờ? Bụng của tôi đau quá. Chỉ sợ là bệnh đau bao tử tái phát rồi. Đau quá, đau chết đi
được.
Anh đưa tôi đi bệnh viện đi!"
Liều mạng thật! Vì tách anh cùng Đông Cung Phi ra. Ngay cả bệnh viện Vô Ưu cũng dám đi.
" Cái này?"
Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu vì mình, mà dám đi bệnh viện cơ đấy. Trong lòng cảm
thấy ấm áp, khoan đã Đông Cung Phi đã dặn không được mềm lòng.
Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ không lập tức đưa cô đi bệnh viện, ngược lại là
lộ vẻ làm khó nhìn Đông Cung Phi. Trong lòng hoang mang vô cùng. Vội
khoa trương gào thét lên.
"A! Phương Đông Dạ tôi đau sắp chết rồi, ô ô. Tôi sắp chết rồi! Làm sao đây? Làm sao đây?"
"Đưa cô ấy đi bệnh viện đi."
Đông Cung Phi thấy Vô Ưu giả bộ khoa trương như vậy. Nếu cứ tiếp tục, kế
hoạch của họ coi như đi tong. Đến lúc đó, Như nhất định sẽ nghi ngờ. Cho nên, vội đi tới, dựa vào Phương Đông Dạ. Tỏ vẻ quan tâm nói: "Dạ, trước hết đưa cô ấy đi bệnh viện đi đã. Tối mai gặp lại. Đến lúc đó ‘ hai ’
chúng ta cùng 'tâm sự ' nhé."
Tối mai, hai người bọn họ
? Hai người thôi mơ tưởng đi, tôi có chết cũng không cho hai người đến
với nhau đâu! Vô Ưu không nhịn được nhìn về phía chị Như, Như cũng như
cô, cùng là gương mặt kiên định!
. . . . . .
" Phương Đông Dạ, tôi...tôi thấy tốt hơn một chút rồi. Tôi thấy, không cần phải đi bệnh viện đâu!"
Trên đường, Vô Ưu nhận thấy đã đạt được mục đích. Cho nên, liền đổi ý.
Bệnh viện không phải chỗ tốt, cô đương nhiên không muốn đi.
Phương Đông Dạ nghĩ về bộ dạng khoa trương lúc nãy, bây giờ lại trở về bình
thường. Cảm thấy `cô gái nhỏ dễ thương' đổi ý nhanh thật . Phương Đông
Dạ nhìn Vô Ưu, không nhịn được muốn trêu chọc cô. Cho nên nói : "Như vậy à, vậy chúng ta đến chỗ Phi ăn cơm đi. Cô thấy thế nào?"
Vô Ưu
vừa nghe thấy, mặt xanh lét. Kích động nói: "Không!" Phương Đông Dạ nhíu mày nhìn cảm xúc kích động Vô Ưu, cười hỏi: "Sao vậy? Không phải cô
muốn cùng Phi và Như ăn cơm sao?" "Không, không phải!"
Vô Ưu dĩ
nhiên không thể nói ghét Đông Cung Phi, nhỡ Phương Đông Dạ bởi vì chuyện này, mà sẽ giận cô, cô và Phương Đông Dạ sẽ không có cơ hội nữa !
Nghĩ đến đây, Vô Ưu vội nói: "Bụng tôi có chút không thoải mái, muốn về nhà ăn chút cháo!"
"Được thôi."
Đương nhiên Phương Đông Dạ cũng không không nhẫn tâm giày vò Vô Ưu, cho nên
cười nói: "Được, chúng ta về nhà, tôi sẽ nói đầu bếp nấu cháo." Phương
Đông Dạ cười nhìn Vô Ưu, nói xong, lấy điện thoại di động ra gọi điện
thoại phân phó. Động tác rất dịu dàng, cảm thấy được chăm sóc , nhưng,
Vô Ưu cười không nổi, hôm nay cô ngăn được bọn họ.
Nhưng ngày
mai hai người họ hẹn nhau, còn có ngày kia, ngày kìa, làm sao đây? Ai!
Vô Ưu vừa nghĩ tới những ngày đau khổ sắp tới, đầu đau còn hơn búa bổ! . . . . . .
"Mẹ, mặc như vậy không thấy lạnh sao?" Tại nhà Phương Đông Dạ, Diễm vui vẻ, nhìn Vô Ưu đang ăn không ngon. Cảm thấy hứng thú
hỏi, Vô Ưu không yên lòng nói: "Không lạnh!" Hiện tại trừ chuyện Phương
Đông Dạ cùng Đông Cung Phi ôm ôm ấp ấp, trong đầu lúc nào cũng suy nghĩ
về chuyện đó. Bây giờ, cô có chút hối hận, sớm biết như vậy đồng ý lời
cầu hôn Phương Đông Dạ, thì hiện tại không phải sẽ không có chuyện gì
sao? Diễm cười nhìn mẹ mình như đang để đầu óc ở trên mây, bộ dáng rất
phiền muộn a.
Mặt cười tươi cỡ ba mươi tám nhìn Phương Đông Dạ
một cái, sau đó nhìn về phía Vô Ưu, nghĩ muốn moi ra chút tin tức, để
thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình. "Khụ khụ!"
Phương Đông Dạ ho
khan hai cái, lúc nhóc diễm nhìn hắn, đã dùng ánh mắt cảnh cáo. Diễm le
lưỡi một cái, sau đó nhìn vào chén cháo còn đầy của Vô Ưu nói: "Mẹ, cứ
từ từ ăn nha. Con đi ngủ trước đây!" "Ừm!" Vô Ưu không nghi ngờ đáp một
tiếngi. Aiya! Ngốc ơi là ngốc, rất dễ bị lừa đó.
Diễm nhìn Vô Ưu một cái, xoay người rời đi. Mặc dù cậu cảm thấy mẹ mình bị lừa rất
thảm, nhưng mà, cũng không đáng lo lắm. Dù sao cậu cùng ba cũng không có ác ý.
Cho nên, từ đầu, đều là mục đích tốt. Chỉ là cách này, có chút không thích hợp nha. Diễm đi được tới cửa, quay đầu lại xấu xa hỏi "Mẹ, tối nay sẽ về nhà ngủ sao?"
Khụ khụ! Khụ khụ! Phương Đông Dạ nghe thấy vấn đề của Diễm, bởi vì giật mình mà bị sặc.
Cho nên, không nhịn được ho khan. Nhịn xuống, cắn răng nhìn vẻ mặt cười đến hả hê của Diễm.
Thật không hiểu nổi tên nhóc này, cùng với mẹ cậu ta , nói ra lời như vậy mà không khiến người ta lên cơn đau tim mà chết thì hơi phí đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT