Tô Nhan nằm một giấc mộng.

Trong mộng, y là nam tử hai mươi ba tuổi, Âu Dương Lam lại là bộ dáng mười sáu tuổi, bọn họ đứng đối diện nhau, trầm mặc nhìn đối phương.

Đột nhiên, Âu Dương Lam nói, Tô Nhan, ngươi từng nói vĩnh viễn sẽ không phản bội ta.

Tại sao lại phản bội ta?

Rõ ràng ta yêu ngươi như vậy, vì ngươi nguyện ý từ bỏ toàn bộ giang sơn, vì sao còn muốn phản bội ta?

Y phát hiện căn bản y không có cơ hội trả lời, Âu Dương Lam kia từng tiếng mang theo thanh tư kiệt lực chất vấn, ở trong đầu y đấu đá lung tung, làm y cơ hồ khômg cách nào suy nghĩ.

Sau đó, Tô Nhan tỉnh lại.

Ngoài cửa sổ đã ánh nắng chói chang, cửa phòng đóng chặt trong phòng một mảnh an tĩnh, tựa chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Tô Nhan khẽ cử động, toàn thân mệt rã rời, bủn rủn vô lực, y cười khổ, tối hôm qua quá phóng túng rồi.

Đang nghĩ ngợi tới, cửa phòng đột nhiên từ bên ngoài bị đẩy ra, nghênh quang mà đứng, thiếu niên thân ảnh thon dài mà đĩnh bạt, mặt hắn hoàn toàn biến mất trong ánh sáng, nhìn qua, như phảng phất xa xôi vô pháp chạm đến. Tô Nhan chính là trong nháy mắt đột nhiên cảm giác được một tia bất an xưa nay chưa từng có.

“Âu Dương Lam.” Y vội kêu lên.

Trong cổ họng đối phương phát ra tiếng cười vui sướng, sau đó chậm rãi bước vào phòng.

Trong tay của hắn bưng một cái khay, đi đến mép giường tới, cúi đầu tới hỏi: “Có phải là không thoải mái hay không?”

Tô Nhan lắc đầu: “Chỉ là có chút mệt mỏi.”

Vì thế Âu Dương Lam liền cười nghiêng mình qua hôn khóe miệng y: “Ta đi phòng bếp làm chút thức ăn, ta uy ngươi.” Hắn thanh âm bình tĩnh thật sự, Tô Nhan nhướng mày: “Ngươi cũng biết hầu hạ?” Âu Dương Lam ngồi thẳng thân mình, bưng bát cháo được rải mấy cọng hành lại đây, cầm cái muỗng một ngụm một ngụm uy Tô Nhan ăn, tối hôm qua đại khái thật sự mệt muốn chết rồi, Tô Nhan ăn uống no đủ xong ngủ tiếp.

Âu Dương Lam ngồi ở mép giường, ngón tay mềm nhẹ cẩn thận vuốt ve gương mặt Tô Nhan, ánh mắt an tĩnh mà sáng ngời.

Lần nữa khi tỉnh lại, ngoài trời đã có chút tối tăm.

Âu Dương Lam không ở trong phòng, điều này làm Tô Nhan không khỏi nhíu mày. Y xuống giường, khoác kiện áo ngoài đi ra, từ lầu hai hàng rào nhìn xuống, toàn bộ hậu viện thu hết vào đáy mắt. Trong hậu viện rộng rãi, có không ít hạ nhân thần sắc vội vàng chạy qua chạy lại, cả Tạ Nhiễm cũng bị Tô Dật đỡ ra, Tô Nhan cảm thấy kỳ quái, vì thế nhanh chóng đi xuống lầu, theo đuôi bọn họ mà đi.

Tạ Nhiễm cùng Tô Dật đi về hướng sảnh trước, Tô Nhan phía sau miệng vết thương còn chưa lành lại, cho nên chỉ có thể thả chậm tốc độ đi theo sau hai người. Rốt cuộc đi đến sảnh ngoài, liền thấy Lý Cẩn Sâm, Âu Dương Uyên, Âu Dương Lam cùng với Lý Cẩn Du mấy người đều ngoan ngoãn đứng ở một bên đại sảnh, ngay cả Vệ Tử Thu cùng Tiêu Tuyệt đều một bộ dáng thuận theo đứng ở một bên, không dám nói lời nào, Tạ Nhiễm cùng Tô Dật đến sau cũng thức thời đứng trong một góc.

“Cữu cữu, mợ, các người đến đây làm gì a?” Vẫn là Lý Cẩn Sâm mở miệng trước, hắn thanh âm như cũ thanh lãnh, lại không khó nghe thấy giữa những lời thốt ra là phần cung kính hiếm thấy.

Tô Nhan thân mình mềm nhũn, khó khăn lắm tựa vào một cây cột, nghe thấy một giọng ngạnh lãng cất lên: “Ngươi cùng Tiểu Uyên vừa đi chẳng bao lâu, mợ ngươi đã nhớ mong rồi, mấy ngày gần đây nghe nói các ngươi ở trên đỉnh núi này, liền đến thăm các ngươi một chút.”

Thanh âm này vừa dứt, một nữ tử liền khanh khách nở nụ cười: “Cữu cữu ác ngươi chính là thích khuếch đại sự thật, ta bất quá là ở nhà cảm thấy không có việc gì, lấy cớ ra ngoài một chút, các ngươi nên làm gì thì làm đi, không cần để ý chúng ta,” nói tới đây, thanh âm kia hơi hơi tạm dừng một chút, “Vị này là Lục hoàng tử đi, thật là anh hùng xuất thiếu niên.” Trong giọng nói hơi có chút cảm khái.

Tô Nhan phải dùng sức chống trên cây cột, phảng phất sức lực toàn thân đều tụ lại đôi tay chống đỡ này, y nghe thấy Âu Dương Lam nhàn nhạt trả lời: “Không dám nhận.”

“Tô công tử, sao ngươi không vào đây luôn?”

Thình lình thanh âm vang lên khiến mọi người lực chú ý, Tô Nhan vừa nhấc đầu, liền thấy Âu Dương Lam hơi nhíu mày, sức lực toàn thân y tựa đều bị rút cạn, chỉ có thể đứng ở tại chỗ nỗ lực duy trì cân bằng, chờ cho Âu Dương Lam bước đi lại đây, đem y một phen ôm trong lòng ngực: “Thức dậy làm gì? Ngươi thân mình còn chưa khỏe hẳn……”

“Ta không có việc gì, ngủ lâu rồi ngược lại cảm thấy chóng mặt.” Tô Nhan cười, ôn nhu đánh gãy lời hắn, đôi mắt lướt qua bụi bậm giữa không trùng nhìn về phía đôi vợ chồng trên vị trí chủ vị kia đang đứng dậy, bọn họ còn rất trẻ, ít nhất, cũng chưa qua bốn mươi, nam nhân bên trái cao lớn cường tráng, mặt mày như kiếm, một cổ khí thể không giận tự uy. Nữ nhân bên cạnh lông mày như khói, da như ngọc, cho dù thanh xuân đã qua, trên người như cũ mang theo một cổ khí chất tiểu xảo linh động. Tô Nhan dừng lại trên mặt nàng một lát, ngay sau đó cười, lời nói lại là đối Vệ Tử Thu nói: “Vệ tiên sinh trong phủ hôm nay thật là náo nhiệt, Tô Nhan thân thể có chút không khoẻ, không quấy rầy các vị ôn chuyện.” Nói xong nhẹ nhàng kéo kéo tay sao Âu Dương Lam, Âu Dương Lam cũng hiểu ý, đỡ Tô Nhan trở về. Hai người còn chưa đi được vài bước, liền nghe phía sau nàng kia kinh hô thanh âm: “Tiểu Nhan! Là Tiểu Nhan sao?”

Tô Nhan làm bộ không nghe thấy, nhưng vẫn là ngừng lại, quay đầu, nhìn về phía nữ tử kia đáy mắt tràn đầy kinh hỉ, bất đắc dĩ cùng bi thống, đạm đạm cười, “Không biết phu nhân có gì phân phó?”

Nghiêm Như Yên rõ ràng thấy giữa mày y đạm nhiên cùng xa cách, trong lòng đau xót, quay đầu nhìn trượng phu, Tô Trí lập tức hiểu ý lại đây, bình tĩnh hỏi: “Ngươi chính là nhi tử phủ Thừa tướng Lục công tử Tô Nhan?”

Tô Nhan có chút dương môi, trong mắt tựa đựng đầy trào phúng, thanh âm lại vẫn là gợn sóng bất kinh: “Vâng.”

Nghe thấy y khẳng định hồi đáp, Nghiêm Như Yên trên mặt biểu tình càng thêm kích động, trong mắt tràn ra trong sáng bọt nước: “Tiểu Nhan, Tiểu Nhan, thật là ngươi.”

Tô Nhan gắt gao bắt lấy tay áo Âu Dương Lam, trên mặt lại là một bộ bình tĩnh không gợn sóng bộ dáng, thanh âm như nước suối thấu triệt thanh lãnh: “Ta thấy phu nhân đại khái là nhận sai người, hôm nay Tô Nhan là lần đầu tiên gặp ngươi.”

Nghiêm Như Yên bị những lời này làm cho sửng sốt, trên mặt càng là một mảnh cứng ngắc, ngăn không được bi thương cùng bất đắc dĩ, nàng cứ như vậy bình tĩnh nhìn Tô Nhan, bước chân tập tễnh đi trước, sau đó lại nhút nhát lui ra phía sau, lời nói đều không thể thốt ra. Mấy người Lý Cẩn Sâm đều bị một màn trước mắt này làm thất thố kinh sợ, trong ấn tượng của bọn họ, người mợ này luôn luôn khéo léo ôn nhu, ngôn hành cử chỉ càng có đại gia phong phạm, hiện giờ bất quá là thấy Tô Nhan, thế nhưng biến thành dáng vẻ này.

Lý Cẩn Sâm cùng Âu Dương Uyên dùng tương đồng ánh mắt nhìn nhau liếc một cái, lại nhìn qua Tô Nhan giấu mình trong lòng ngực Âu Dương Lam, đã là một bộ thần sắc khác.

Tô Nhan cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, thân thể đều ở lung lay sắp đổ, Âu Dương Lam cúi đầu vừa thấy, lập tức trầm sắc mặt, cũng không màng còn có người ngoài ở đây, một phen bế y lên xoay người đi về hậu việc, một câu dư thừa cũng chưa nói. Nam Cẩm vẫn luôn ẩn thân ở góc tường, ngay sau đó đuổi kịp thiếu gia nhà mình, đem đám người ở sảnh ném ra sau lưng.

Nhìn Âu Dương Lam ôm Tô Nhan đi xa, Tiêu Tuyệt để sát vào bên tai Vệ Tử Thu nói: “Tô Nhan sợ là bệnh tình tái phát, ta đi xem.”

Lúc này đây, Vệ Tử Thu khó được một lần không kêu hắn cút, nhìn theo phương hước Âu Dương Lam rời đi khẽ gật đầu, vì thế Tiêu Tuyệt liền xoay người đuổi theo Tô Nhan.

“Tô Nhan, ngươi thấy chỗ nào không thoải mái?” Âu Dương Lam dưới chân gấp gáp, vừa đi vừa không yên tâm cúi đầu nhìn người trong ngực. Tô Nhan đôi mắt gắt gao nhắm, sắc mặt có chút tái nhợt, ngón tay lại phi thường dùng sức bắt lấy vạt áo hắn, nghe vậy thong thả lắc đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Ta không có việc gì, Âu Dương Lam, chúng ta hồi kinh đi.”

Âu Dương Lam trong lòng chấn động, lập tức trả lời nói: “Được, sáng ngày mai chúng ta liền khởi hành.”

Tô Nhan không thuận theo: “Hiện tại đi đi.” Đặc biệt kiên trì.

Âu Dương Lam chỉ là hơi dừng lại, cũng đáp ứng y. Tiêu Tuyệt lúc này đã đuổi theo kịp, thấy Âu Dương Lam sắc mặt không vui, lại nhìn người trong lòng ngực hắn, duỗi tay thăm dò cái trán Tô Nhan, ngay sau đó trừng mắt nhìn Âu Dương Lam liếc một cái: “Các ngươi tối hôm qua có phải hay không……”

“Ừm.” Âu Dương Lam không e dè thừa nhận làm Tiêu Tuyệt thở ra một hơi, sau đó mới nói: “Tô Nhan hiện tại phát sốt.”

“Cái gì?” Âu Dương Lam hiển nhiên không dự đoán được tình huống này, vội hỏi hắn: “Có nghiêm trọng không? Hiện tại nên làm thế nào?”

Bóng dáng lầu các đã gần ngay trước mắt, Tiêu Tuyệt nhìn nhìn hai tầng kiến trúc kia, nói với Âu Dương Lam: “Có lẽ không có gì trở ngại, ta cho y uống chút dược trước đã.” Âu Dương Lam lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đem Tô Nhan đặt ở trên giường, duỗi tay sờ soạng cái trán y, quả nhiên nóng muốn phỏng.

Tiêu Tuyệt ngồi trước bàn tròn viết phương thuốc, đưa cho Nam Cẩm: “Đem cái này đưa cho Lý đại trù, hắn biết nên làm như thế nào.”

Đợi cho Nam Cẩm cầm phương thuốc đi ra ngoài, Tiêu Tuyệt mới đứng dậy đi đến mép giường. Tô Nhan bởi vì phát sốt nên đã ngủ, trên mặt tuy bình tĩnh, sắc mặt lại tái nhợt đến dọa người, Tiêu Tuyệt nhìn Tô Nhan, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nữ nhân kia tên là Nghiêm Như Yên, nàng trông thấy A Nhan rất kích động.”

Âu Dương Lam cười, bên môi nở một đóa hoa.

“Đương nhiên sẽ kích động.” Hắn nói như vậy.

Tiêu Tuyệt nhíu mày, không minh bạch ý tứ của hắn, vì thế Âu Dương Lam hỏi: “Ngươi biết Âu Dương Thiến không?” Thấy Tiêu Tuyệt lắc đầu, hắn liền tiếp tục nói: “Tô Nhan từng hỏi ta vấn đề này, y hỏi ta Âu Dương Thiến tại sao lại bị phụ hoàng xử tử.”

“Hay là…… Nàng cùng A Nhan có liên quan gì đó?”

Âu Dương Lam ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngẫm lại tên Tô Nhan đi.”

Tiêu Tuyệt nghĩ một chút liền bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt hiện ra kinh ngạc, miệng hắn há ra có thể nhét vừa một quả trứng gà, sau đó mới chần chờ chưa định nói: “Vì sao ngươi dám khẳng định?”

Âu Dương Lam hơi hơi câu môi, mắt đen nhìn khuôn mặt thanh nhã trên giường: “Bởi vì, nàng là cô cô của ta.”

Tiêu Tuyệt kê thuốc chốc sau đã có người bưng lại, Âu Dương Lam lấy muỗng nhỏ từ từ cẩn thận uy cho Tô Nhan, Tiêu Tuyệt một bên thấy, không khỏi trêu ghẹo hắn: “Đánh chết ta cũng không ngờ tới, Lục hoàng tử đối với A Nhan nhà chúng ta lại quan tâm chu đáo như vậy.”

Âu Dương Lam khóe miệng chất đầy ý cười, thanh âm ôn nhuận như nước: “Ta cũng không ngờ được.”

Đoạn đối thoại của hai người, Tô Nhan xem như không nghe thấy, cụp mi rũ mắt ngoan ngoãn đem bát dược đó uống hết, sau đó nói với Âu Dương Lam: “Tạ Nhiễm còn chưa có khỏi hẳn, ngươi qua thăm hắn chút đi, nói với hắn đừng vội tới đây thăm ta, miễn cho độc giải xong lại bị ta lây bệnh.”

Tô Nhan nào biết lúc mình chưa tỉnh, Tạ Nhiễm cùng Tô Dật đã tới một chuyến rồi, nhưng bọn họ đều bị Tiêu Tuyệt nhốt ở ngoài cửa không cho vào. Không phải nói chứ, lúc ấy hắn đang cùng Âu Dương Lam thảo luận chuyện của Tô Nhan, như thế nào có thể cho Tạ Nhiễm nghe được, huống chi, còn có Tô Dật đeo dính da nữa.

Âu Dương Lam buông cái chén không xuống, dỗ dành Tô Nhan: “Ân, ngươi ngủ thêm một chút đi.”

Chờ cho Âu Dương Lam đóng cửa phòng lại, cùng Tiêu Tuyệt đi xuống lầu, Tiêu Tuyệt mới mở miệng nói: “Để A Nhan một mình ở trong phòng, ngươi yên tâm sao? Cô cô ngươi có thể tùy thời sẽ tới tìm y đó.”

Buổi tối, gió đêm mát mẻ thổi từ thanh âm Tiêu Tuyệt đến bờ vai Âu Dương Lam làm đầu tóc hắn có chút bay lên, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sậm màu, câu môi cười: “Có gì phải lo, vô luận Tô Nhan quyết định như thế nào, ta cũng sẽ đứng về phía y.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play