Lý Cẩn Sâm người như vậy, vẫn luôn lạnh nhạt, hỉ nộ ái ố không biểu hiện, quen việc đem tâm ý chân thật nhất cất giấu ở trong lòng.

Có thể gặp được Âu Dương Uyên, có lẽ là phúc khí của hắn, cũng là Âu Dương phúc khí của Uyên.

Tô Nhan lại nhìn thoáng qua hai người dưới tàng cây đang bận hưởng thụ sự tình phòng the, nghiêng thân đi tới nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy bọn họ nữa.” Nói hết lời xong thật lâu cũng chưa nghe thấy Âu Dương Lam đáp lại, y không khỏi nhìn chăm chú qua, giữa ánh sáng mờ ảo, gương mặt Âu Dương Lam tựa hồ gắt gao, Tô Nhan duỗi tay đẩy hắn, chạm được chính là một mảnh lửa nóng.

Y bất đắc dĩ cười, xem ra cảnh dưới tàng cây kia đã kích thích Âu Dương Lam rồi đây.

Cũng may Âu Dương Lam còn sót lại một ít lý trí, duỗi tay ôm eo Tô Nhan, thả người một cái liền bay xuống, như lúc đến đồng dạng lặng yên không một tiếng động. Chờ đến khi hai người đi xa, Âu Dương Uyên mới hơi hơi mỉm cười: “Lục đệ của ta thật đúng là ngây thơ, tới bây giờ còn chưa đem Tô Nhan ăn luôn.”

Lý Cẩn Sâm còn khảm trong thân thể hắn, nghe thấy hắn bất mãn càng thêm thâm nhập đĩnh động vòng eo, Âu Dương Uyên khó nhịn cắn môi, ngay sau đó xấu xa cười rộ lên: “Ngươi không phải đã sớm biết bọn họ tránh ở trên cây sao? Vì sao không lên tiếng?”

“Nếu ngươi muốn kích thích hắn, ta vì sao phải mở miệng ngăn cản?” Lý Cẩn Sâm hơi hơi câu môi, tươi cười dưới ánh trăng gần như là tà mị, Âu Dương uyên duỗi tay xoa hắn mặt, trong mắt một mảnh nhu tình: “Cẩn Sâm, eo ta sắp đứt rồi.”

“Phải không?” Lý Cẩn Sâm vui sướng cong lên khóe miệng, trong mắt tựa lóe tinh quang, lộng lẫy khiến người vô pháp nhìn gần: “Vậy làm cho nó đứt ra hoàn toàn hơn đi.” Vừa dứt lời, liền lại bắt đầu một vòng trừu cắm mới, thân cây phía sau tựa đối hành vi của hắn có chút bất mãn, không ngừng đem lá cây tưới xuống như là đang kháng nghị.

Tiếp theo, là giọng Âu Dương Uyên không chút kìm nén mà rên rỉ, dưới bóng tinh nguyệt trong sáng này có vẻ phá lệ vũ mị.

Lần trước nghe Âu Dương Uyên ở trước mặt mọi người nói một đêm muốn bao nhiêu lần, Tô Nhan cũng thật sự cho rằng Lý Cẩn Sâm là người phía dưới, nhưng chiếu theo tình huống bọn họ vừa thấy sợ là không phải như vậy, hai người này sợ là không giống những gì bọn họ đã nghĩ a.

Tâm tư của y còn đặt trên hai người Âu Dương Uyên cùng Lý Cẩn Sâm, cảm giác cánh tay Âu Dương Lam nắm trên eo mình đột nhiên dùng sức, Tô Nhan không thể không bị bắt thu hồi suy nghĩ. Lại nhìn về hướng Âu Dương Lam, dưới ánh trăng, hình ảnh duyên dáng của hắn bị nhiễm một tầng hơi mỏng quang mang, môi mỏng mân khẩn, mặt mày như họa, vô số phong cảnh sượt như bay qua người bọn họ, thực mau, ngay cả bóng dáng căn đình giữa hồ cũng nhìn không rõ. Tô Nhan hai chân đạp lên không trung, thân mình hoàn toàn ỷ lại vào cánh tay Âu Dương Lam.

Y chậm rãi cúi đầu, chỉ kịp thấy rõ con đường sỏi đá bên dưới nhoáng cái liền bị ném ở phía sau.

Âu Dương Lam tốc độ quá là nhanh.

Một lát sau, Âu Dương Lam rốt cuộc dừng lại, hai chân Tô Nhan đã lâu chưa chấm đất đáp xuống có chút nhũn ra, khó khăn lắm thiếu chút nữa không trụ được thân mình. Âu Dương Lam nhanh tiến lên đem người ôm vào trong ngực, nhanh chóng đẩy cửa phòng đi vào.

Cửa phòng đóng lại.

Nụ hôn cực nóng lập tức đè ép xuống, Tô Nhan còn chưa kịp thở, môi đã bị người không quan tâm lấp kín, chút mỏng manh kháng nghị cũng bị cùng nhau nuốt hết.

Đầu lưỡi linh động như rắn không hề áp lực xông vào, như chỗ không người điên cuồng tàn sát bừa bãi, sau lưng là ván cửa cứng rắn, trước người là một lò lửa nóng rực áp lên mình, Tô Nhan mở to đôi mắt đột nhiên không biết nên hướng nơi nào mà đi, y biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, không biết vì sao, thế nhưng đột nhiên có chút khiếp đảm.

Một chút chần chờ này, làm sao thoát khỏi đôi mắt của Âu Dương Lam, hắn lập tức cảm giác được biến hóa của y.

Môi hôn dây dưa lập tức đình chỉ, Tô Nhan giương mắt, liền thấy Âu Dương Lam dùng vẻ mặt lo lắng nhìn mình: “Làm sao vậy?”

Tô Nhan lắc đầu, chỉ hơi hơi khuynh về phía trước một cái, liền vừa vặn có thể gối đến bả vai gầy nhưng rắn chắc của Âu Dương Lam rồi lại cảm thấy phá lệ an tâm. Y thừa nhận, vừa mới kia trong nháy mắt, hình ảnh kiếp trước Âu Dương Lam lạnh nhạt đột nhiên quay đầu bước đi, vì thế, bi ai thê lương thật lâu chưa từng xuất hiện liền như vậy thẳng tắp đâm vào trong lòng, nếu một đời này, bọn họ vẫn kết cục như cũ, thì nên thế nào?

Y có hay không còn có thể nghĩa vô phản cố* như thế?

*Làm việc nghĩa không chùn bước

Hay là là…… Rời khỏi.

“Xin lỗi, dọa ngươi rồi.” Âu Dương Lam nhìn y biểu tình dần tram xuống, không dấu vết cau mày, tiến lên đem người kéo vào trong lòng ngực, nhu giọng xin lỗi.

Thân thể hắn vẫn như cũ lửa nóng thật sự, vừa mới bị đôi phu phu Âu Dương Uyên kích thích kết cục cũng không phải dễ dàng như vậy liền có thể chịu đựng, huống chi, hắn khát vọng Tô Nhan đã lâu, lại ở mỗi một lần thời khắc mấu chốt bị người đánh gãy, còn tiếp tục như vậy, hắn hoài nghi chính mình sẽ dục cầu bất mãn mà chết.

Trong phòng sau một lúc lâu không có thanh âm, thật lâu sau, thiếu niên trong lòng nhẹ giọng kêu.

“Âu Dương Lam.”

Ưa thích người dùng giọng điệu ôn nhu kêu ra tên của hắn, Âu Dương Lam sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, bên môi tràn ra một đạo vừa lòng tươi cười, tiếng nói từ tính chậm rãi vang lên: “Tô Nhan, ngươi rốt cuộc chịu gọi thẳng tên của ta.”

Tô Nhan cười, ngón tay bắt lấy y phục dần dần buộc chặt.

Y vẫn luôn đều nhớ kỹ, kiếp trước mình là bị Âu Dương Lam ban chết.

Y cho rằng chính mình đã quên, kỳ thật căn bản chưa bao giờ quên được.

Xét đến cùng, tử vong chính là lựa chọn của mình, Âu Dương Lam bất quá là thành toàn mình mà thôi.

Nếu kiếp trước Âu Dương Lam biết y bị chính mình tính kế, không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Nếu, là chính mình lựa chọn tử vong.

Như vậy, mình lại lo sợ cái gì nữa?

Bất quá là lặp lại một lần nhân sinh, bất quá là hai đời cùng người này dây dưa không rõ, bất quá như thế, mà thôi.

Trước kia rất nhiều thời điểm rất nhiều sự tình không nghĩ thông, ngay tại lúc này một khắc đột nhiên rõ ràng. Tô Nhan đột nhiên cười, tươi cười giống như hoa sen thanh lệ ở bên môi y lặng lẽ nở rộ, biến thành ánh trăng sáng ngời, hiện ra trước mắt Âu Dương Lam. Âu Dương Lam sửng sốt, trong mắt tràn đầy kinh diễm, hắn chưa bao giờ gặp qua Tô Nhan tươi cười như vậy.

Sạch sẽ, đạm nhiên cùng vui vẻ trong mắt.

Sau đó, còn chưa chờ hắn lấy lại tinh thần, người trong lòng ngực đột nhiên nhón mũi chân, mềm mại gắt gao dán vào môi hắn, đầu lưỡi nhỏ ướt nhẵn mịn trạch cũng chậm rãi vói vào trong miệng của hắn, đâu vào đấy quay cuồng mà bắt đầu. Âu Dương Lam trong mắt tàng mãn ý cười, đôi tay ôm chặt thân hình Tô Nhan, chủ động gia tăng nụ hôn này.

Trong khe hở giữa lúc hôn môi, đột nhiên nghe thấy Tô Nhan nhẹ giọng nói một câu.

Nghe vậy, Âu Dương Lam mắt đen hãy còn trợn to hơn, trên mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ kinh sợ, rồi rất nhanh lại khôi phục lại, ôm lấy người trong lòng ngực hung hăng hôn xuống.

Môi lưỡi dây dưa, chạy dài đau khổ.

Không khí thanh lãnh như bị nhiệt tình hai người cảm nhiễm, dần dần bị tô lên ái muội cùng hơi thở ấm áp. Môi Âu Dương Lam từ trên trán Tô Nhan một đường hôn dài xuống phía dưới, mỗi một nơi hắn hôn qua đều nhấc lên một trận run rẩy khó nhịn. Tô Nhan sống chết cắn răng, không muốn lộ ra nửa phần rên ngâm, trên mặt lại nhiễm một tầng thật dày ửng đỏ, sáng ngời dưới ánh đèn, càng làm người có loại xúc động muốn một ngụm nuốt y vào bụng.

Âu Dương Lam mặt mày chau lên, nhìn hình ảnh quá ư tốt đẹp trước mắt, ngón tay thon dài thong thả đưa lên, đẩy ra áo ngoài của Tô Nhan, y phục đã sớm tại lúc hai người hôn môi trở nên hỗn độn bất kham, hiện giờ chỉ bị người nhẹ nhàng chọc một cái, liền thuận theo rơi xuống đất. Tô Nhan ngoan ngoãn đứng, ngón tay đối phương đặt trên người mình vẫn không hề cố kỵ khiêu khích, chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, ngay cả áo lót cũng bị lột xuống dưới, y có thể cảm giác được ánh mắt Âu Dương Lam nhìn mình lúc này vô cùng nhiệt liệt, giống như ngọn lửa sâu thẳm, suýt nữa đem hai người đều hòa tan.

“Tô Nhan, ngươi thật đẹp.” Âu Dương Lam trong mắt hàm chứa ý cười cùng thâm tình, thanh âm bởi vì tình dục, trở nên khàn khàn.

Thanh âm kia giống lông chim, từ trong lòng Tô Nhan xẹt qua, y lập tức liền nhớ tới bộ dáng Âu Dương Lam xích lõa hoàn toàn, trắng như tuyết nằm trên đệm, giống như đóa nhoa lặng yên nở rộ, mặc người ngắt lấy.

Tô Nhan cảm thấy thẹn.

Thật sự, tay Âu Dương Lam xuyên qua ngực, đi vào dưới bụng, lại một tấc một tấc trượt xuống dưới, tiếp theo một phen cầm lấy bộ vị của mình, Tô Nhan rốt cuộc có thể minh bạch kiếp trước, Âu Dương Lam phải cần bao nhiêu dũng khí mới có thể nằm dưới thân mình.

Thân thể còn chưa kinh qua tình sự, hiện giờ bị Âu Dương Lam cảm nhiễm, cũng dần dần dậy sóng.

Âu Dương Lam bắt được thứ nóng rực trong lòng bàn tay, câu môi cười, cúi người lại đây ở bên tai hắn nói: “Tô Nhan Tô Nhan, ngươi thật là đáng yêu cực kỳ.” Sau đó nhân lúc Tô Nhan không nói chuyện, nhanh chóng ngồi xổm xuống, cơ hồ thô bạo lột quần Tô Nhan, há mồm ngậm lấy bộ vị thanh hành như chồi non kia.

Tô Nhan chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, bản năng muốn đem người đẩy ra, lại bởi vì dùng sức vô ý, hai người đồng thời ngã vào giường lớn phía sau. Vì thế, Âu Dương Lam càng thêm thuận lý thành chương đem hai chân y tách ra, đầu lưỡi bắt đầu khiêu khích xoay tròn lên, chuyện này đối Tô Nhan mà nói là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới, cái loại này bị khoang miệng bao bọc lại, trong không gian hẹp hòi dần dần tràn đầy, cảm giác tựa như đạp lên đám mây, hai chân treo không, kích thích lại bất an.

Nhưng là, như cũ làm y không thể khống chế được, rên rỉ rất nhỏ, đứt quãng phá tan khoang miệng.

Âu Dương Lam nghe thấy giọng điệu vũ nhu này, lập tức kích động lên, càng thêm ra sức trêu đùa vật nhỏ trong miệng, có thể rõ ràng cảm giác được nó ở chậm rãi trướng đại, sau đó, không hề ngoài ý muốn khuynh sái mà ra.

Lấy Tô Nhan mười ba tuổi, thân thể mới bắt đầu nếm thử tình yêu mà nói, này xem như một lần lữ hành tương đối lâu.

Âu Dương Lam ngón tay thon dài chạm chạm môi, cười đến tà mị phi dương, thanh âm lộ ra ái muội cùng tình thú, ở trên giường cái này tư mật không gian không ngừng xoay chuyển: “Ngươi thật ngọt.”

Nhìn khóe miệng hắn chậm rãi chảy xuống một cổ màu trắng chất lỏng, Tô Nhan chỉ cảm thấy chính mình thiêu đốt đến như tôm luộc, tứ chi cứng đờ nằm trên giường, gương mặt mang một màu đỏ rực, một bộ dáng như lâm đại địch. Âu Dương Lam nhìn hắc bạch phân minh trong ánh mắt kia đang cố cường trang trấn định, tâm tình vui sướng: “Tô Nhan cũng nếm thử hương vị chính mình đi.” Vừa mới dứt lời, môi liền ngậm lấy đôi môi dưới thân.

Môi răng giao hòa, không ngờ có chút đàn tanh, khiến cho không khí quanh mình nháy mắt lưu động lên, quay quắt làm người điên cuồng hơi thở ái muội.

Tô Nhan duỗi tay ôm lấy người bên trên, ngón tay tuyết trắng lướt qua tóc dài đen nhánh, sau đó dừng lại ở bờ vai gầy rắn chắc của Âu Dương Lam, màn trướng trên đỉnh đầu thêu hoa văn mẫu đơn ung dung đại khí, đỏ đến giống như máu tươi. Tô Nhan liền nghe thấy Âu Dương Lam thanh âm vang nhỏ bên tai: “Tô Nhan, thật sự nghĩ kỹ rồi sao?” Thanh âm kia mang theo chút bất an cùng dũng cảm cho y đường lui chắc chắn, Tô Nhan nghe xong, không khỏi cười, đôi mắt vọng tiến vào đôi mắt Âu Dương Lam: “Không nghĩ tới Lục hoàng tử cũng có lúc không xác định như vậy.”

Lời này tự nhiên tràn ngập khiêu khích, vì thế Âu Dương Lam lại không chần chờ, ôm lấy y trở mình.

Lập tức mặt hướng xuống, cái này làm cho Tô Nhan có chút phản ứng không kịp, đang muốn bò dậy, liền cảm giác được một khối thân thể nóng bỏng từ sau lưng đè ép xuống, nụ hôn ướt nóng từ sau cổ một đường kéo dài xuống dưới, mỗi một cái hôn môi đều trở nên thành kính mà ôn nhu, phảng phất như cúng bái thần tinh tế cẩn thận. Khi hôn tới vòng eo, bị một đôi tay thay thế, cái tay kia thay thế môi chậm rãi từ sau eo trượt xuống, từ giữa đùi đi tới cái địa phương tư mật nhất kia.

Tô Nhan thân thể cứng đờ, ngay sau đó lại thả lỏng xuống.

Cái này đối Âu Dương Lam mà nói là mời gọi không tiếng động, hắn khóe môi khẽ nhếch, đột nhiên nâng người lên, từ ngăn tủ trong mép giường lấy ra một bình sứ thật nhỏ, đem chút dịch từ trong bình rót ra bôi vào phía sau Tô Nhan. Nơi đó bị ngoại vật đụng vào, làm thân thể Tô Nhan không thể không run nhè nhẹ lên, đầu đầu của y thật sâu úp vào gối, thanh âm cách áo gối, rầu rĩ: “Ngươi lộng thứ gì ở nơi đó?”

Âu Dương Lam cười, nhìn y lập tức muốn chôn đầu đến dưới giường, chậm rãi gần sát, ở bên tai hắn nói: “Đây là đồ vật Vệ tiên sinh cấp cho ta, hắn nói dùng rất tốt.” Vừa mới dứt lời, liền thấy người vùi đầu bịt tai trộm chuông nào đó ửng hồng bên tai, ngón tay không an phận bắt đầu từ phía sau Tô Nhan một tấc một tấc trượt xuống, thẳng đến chạm được một nơi mềm mại nóng rực.

Cảm giác bị dị vật xâm lấn cũng không dễ chịu, Tô Nhan cau mày, đôi tay không tự chủ được nắm chặt khăn trải giường, nghe thấy trên người Âu Dương Lam nói: “Đau không?” Tô Nhan lắc đầu, thật sâu hô hấp mấy hơi thở, chậm rãi thả lỏng thân thể.

Âu Dương Lam khom tới hôn hôn gương mặt có chút tái nhợt, ngón tay chậm rãi xoay tròn đẩy vào, ngọn đèn dầu trong phòng dần dần sáng ngời lên, trên tường chiếu ra thân ảnh hai người phù hợp, rõ ràng sáng ngời như vậy. Sau đó hắn đột nhiên rút ngón tay ra, dùng một vật càng thêm thô to tráng kiện vật thể thay thế, nhân lúc Tô Nhan còn chưa phục hồi tinh thần lại, dùng sức đẩy, đem chính mình đưa vào trong cơ thể Tô Nhan.

A……

Tiếng kêu đau đớn bị gối đầu thật sâu che dấu, lập tức cảm giác được phía sau bị lấp tràn đầy. Âu Dương Lam lại không động, quan sát sắc mặt Tô Nhan, không khí yên tĩnh quay chung quanh hai người, trong phòng trừ bỏ ngọn nến không ngừng thiêu đốt thân thể, bên ngoài không có bất luận thanh âm gì khác, Tô Nhan trì hoãn quá mức, chậm rãi giật giật thân thể.

Âu Dương Lam vẫn luôn trong trạng thái vận sức chờ phát động, làm sao chịu được khiêu khích như vậy.

Vì thế, rốt cuộc vô pháp yên lặng, bắt đầu luật động nguyên thủy nhất.

Xem ra ngoài phương diện độc dược đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngay cả thuật phòng the cũng bị Vệ Tử Thu nghiên cứu qua. Thuốc mỡ thật sự rất có tác dụng, trừ bỏ ban đầu bị tiến vào khi có chút thống khổ cùng không khoẻ, Tô Nhan thực mau liền cảm giác được vui sướng, giường lớn dưới thân không ngừng phát ra âm thanh kẽo kẹt, Tô Nhan tuy cảm thấy đáng xấu hổ, nhưng thanh âm trong miệng lại không chịu khống chế từ từ tràn ra, làm y cảm thấy toàn bộ sơn trang người đều có thể nghe thấy.

Âu Dương Lam luôn là có biện pháp tìm được nơi có thể làm y vong tình nhất, mỗi một lần thâm nhập sâu sắc, khiến cho Tô Nhan đã không biết chính mình rốt cuộc gọi là gì, đến cuối cùng, thanh âm đều tắc ngẽn.

Ngọn nến trong phòng phụt một tiếng, tắt.

Hắc ám trong phòng, xác thịt dâm loạn, thanh âm ba ba vẫn còn tiếp tục, kia từng tiếng kinh ngạc cảm thán, lần lượt từ giao hợp trong bóng tối sâu sắc đâm vào nội tâm hai người, chân chính thủy dung, đó là như thế đi.

Thân thể bị tiến vào, người nọ ở thân thể của mình một lần lại một lần va chạm, mỗi một lần đều mang theo run rẩy cùng khoái cảm nhanh chóng đem Tô Nhan bức điên. Đầu gối y chống trên đệm giường mềm mại, đôi tay bị bắt chống trên mặt giường, lòng ngực người phía sau gắt gao dán vào lưng y, áp xuống người dưới thân, càng thêm ôn nhu mà thô sơ giản lược tiến công, giường lớn tiếp thụ điên cuồng của bọn họ, trong bóng đêm, tấm màn hoa mẫu đơn tựa toàn bộ nghênh đón mở ra, đồng thời hé lộ cảnh xuân nở rộ mỹ lệ của họ.

“Tô Nhan Tô Nhan……”

Âu Dương Lam giọng điệu vong tình cùng Tô Nhan ái muội rên rỉ dần dần dung hợp, hợp thành một chuỗi trân châu vĩnh tồn, giữa buổi tối lặng yên không một tiếng động, kéo dài không thôi.

Trong đêm u tối tựa hồ quanh quẩn câu Tô Nhan vừa mới thốt ra.

Y nói, Âu Dương Lam, không bao giờ muốn buông tay ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play