Sau trận truyết lớn, trong hoa viên tuyết vẫn còn đọng trên cây, tuyết từ từ tan ra rũ xuống thành từng sợi trong suốt rất đẹp.
Mùa xuân có đôi lúc lạnh lẽo, một đám hài tử chừng mười ba mười bốn tuổi mặc áo bông thật dày, quy quy củ củ đứng trên bãi đất trống trong hoa viên lắng nghe lão thái giám dạy bảo.
“Các vị từ nhỏ đã là thế gia công tử cẩm y ngọc thực*, nhưng phải biết rằng ở nhà không giống như trong hoàng cung, mặc kệ các vị công tử ở nhà được chiều chuộng như thế nào, ở trước mặt thánh thượng và các vị hoàng tử nhất định phải cẩn thận thu liễm. Nếu bị trách phạt đừng trách Lý Công công ta không nhắc nhở các vị. Gần vua như gần cọp a, nếu các vị may mắn được tuyển vào làm thư đồng cho các hoàng tử âu cũng là duyên phận, thỉnh các vị tự giải quyết cho tốt.”
*Cẩm y ngọc thực: mặc áo gấm ăn chén ngọc, ý chỉ cuộc sống giàu sang, vô tư thoải mái. Đồng nghĩa: “hoa y mĩ thực” hay “tiên y mĩ thực” (Theo hvdic.thivien)
“Vâng.”
Tô Nhan giương mắt nhìn nhìn đám người mặc quần áo màu xám đằng trước đang hộ tống Lý Công công, giọng của hắn thật sự không được tốt lắm, nghe như là bị cắt đứt phân nửa yết hầu, nói chuyện giống như vịt kêu, đôi mắt hẹp hơn người thường một nửa, lúc nhìn tạo cho người ta cảm giác mờ mịt, khiến người đối diện cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Lão nhân này trước đây là kẻ hầu hạ Hoàng Thượng, miễn cưỡng có thể coi như tâm phúc, hắn nhớ rõ người này sau đó không lâu liền bị ban chết, nguyên nhân là hạ độc hại chết mèo yêu của Vương Quý Phi.
Tô Nhan vẫn nhớ rõ tình hình ngày đó Lý Công công bị áp giải đến hậu viện hoàng cung, kiếm trong tay người hầu nhẹ nhàng vung lên, máu tươi liền phun ra ồ ạt. Hoàng cung này vốn dĩ thường xuyên có người chết nhưng cảnh đầu rơi máu chảy như vậy, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy.
Tô Nhan đứng ở trong đám người bên cạnh là những hài tử cùng độ tuổi với hắn: nhi tử của Lễ Bộ Thượng Thư, ngoại tôn của Binh Bộ Thượng Thư, cháu trai Hàn Lâm Viện viện sĩ……
Những người này từng cùng Tô Nhan ở một gian nhà, cùng uống nước một giếng, cuối cùng kẻ chết người bệnh, chỉ có số ít còn sống, người biết nghe lời thì được hưởng vinh hoa, kẻ chống đối chỉ có thể rơi đầu.
Rốt cuộc long ỷ chỉ có một, tự nhiên dành cho người có năng lực.
Nhớ tới ba thước lụa trắng trước kia, đáy mắt Tô Nhan lập tức phủ lên hàn khí, sóng nước lóng lánh giống như lưỡi dao sắc bén, muốn đem không khí đều chém đứt đi.
“Tô Lục công tử, có chuyện gì sao?”
Kia tiếng vịt kêu lại vang lên, Tô Nhan phục hồi tinh thần lại thần sắc buông lỏng, lộ ra một nụ cười, thanh âm cũng mang theo vài phần thanh thúy chỉ thiếu niên mới có, đứng trong hoa viên chậm rãi lên tiếng: “Đa tạ Lý Công công lo lắng, nói vậy các hoàng tử chờ đã lâu, Lý Công mời ngài đi trước dẫn đường.”
Lý Tiến sửng sốt, ngay sau đó thanh thanh giọng nói: “Thỉnh các vị công tử cùng ta dời bước đến Lan Khê các”. Nói xong liền dẫn đầu đoàn người trong hoa viên chậm rãi bước đi.
Tô Nhan đi ở trong đám người, áo bông dày khoác trên người cũng tựa ngăn không được gió tuyết bên ngoài, thân thể bắt đầu thấy lạnh. Vừa nãy đứng ở trong hoa viên không cảm thấy đến khi vừa ra khỏi lập tức rét lạnh thấu xương.
Ở kinh thành, mùa đông luôn phá lệ lạnh lẽo, tựa như muốn đông lạnh người ta tận trong xương tủy mới cam tâm. Tô Nhan đã lâu lắm không trải nghiệm lại loại cảm giác này, trước mắt hết thảy đều là chân thật, đáy mắt Tô Nhan lóe lên một tia kinh ngạc càng nhiều hơn là không thể tin được, nhưng ngay lập tức biến mất trong đôi mắt màu đen láy.
“A Tô, vừa rồi lá gan ngươi lớn lắm.” Cánh tay bị người đụng phải một chút, Tô Nhan bước qua, thấy gương mặt mang theo nụ cười giương lên.
Tiếu Dụ.
Tô Nhan ở trong lòng khẽ kêu một tiếng, trong đầu hiện ra cảnh Tiếu Dụ khi chết mang gương mặt tái nhợt. Hắn từ khi tiến cung vẫn luôn đi theo Thất hoàng tử, Thất hoàng tử tính tình ôn hòa, thường xuyên mang một bộ dạng không tranh với đời, mỗi người đều cho rằng Tiếu Dụ đi theo chủ tử như vậy nhất đinh tương lai sáng lạn, lại không ngờ hắn là người chết sớm nhất trong bọn họ.
Khi chết hai mắt mở to, trên người y tất cả đều là vết bầm xanh tím ghê người, phía sau □ càng là thảm không nỡ nhìn, khi đó Tô Nhan vẫn là đứa trẻ mười bốn tuổi, không hoàn toàn minh bạch cung đình khuynh trát đáng sợ, nên khi nhìn thấy cảnh đó liền bất tỉnh nhân sự.
Từ nhỏ tính cách Tô Nhan không tính là hoạt bát, không nhiều bằng hữu, Tiếu Dụ là số ít người chơi thân với Tô Nhan tất nhiên là dành nhiều tình cảm không thể nói trong vài câu.
Tiếu Dụ thấy hắn không trả lời, lại lo chính mình nói: “Lý Công công kia hiện tại là tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, trong tối ngoài sáng không biết bị bao nhiêu người nịnh bợ, cái đuôi đều vểnh lên tới trời, ngươi vừa rồi dám cùng hắn nói như vậy không sợ hắn gán cho ngươi tội danh hả?”
Tô Nhan cười, không nhanh không chậm nói: “Ta bất quá là nhắc nhở hắn đừng làm cho các vị hoàng tử đợi lâu, có tội gì?”
“Ngươi nhắc nhở hắn là bởi vì hắn thất trách, chuyện này nếu truyền tới tai các hoàng tử, sợ lại có một phen giải thích, ngươi không phát hiện lúc ấy sắc mặt của hắn đều phát xanh sao.” Tiếu Dụ đè thấp thanh âm nói một câu, Tô Nhan cảm thấy có lý, liền gật gật đầu.
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đi tới Lan Khê các bên hồ. Trên mặt hồ kết một tầng băng mỏng, bên hồ cành liễu rũ xuống mềm mại vừa chạm tới mặt băng, phong tình vạn chủng. Tô Nhan nhìn từng nhánh dương liễu buông xuống, nhẹ giọng nói: “Tiếu Dụ, chờ lát nữa ta và ngươi đứng sau lưng đám người đó, sẽ không bị họ nhìn thấy”.
Tiếu Dụ nghe xong, liền cúi mặt xuống dưới, thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng: “Cha ta kỳ thật không nghĩ đưa ta tiến cung, chỉ đổ thừa nương ta chết sớm, mẹ kế lại là nữ nhân tâm địa rắn rết vì bảo hộ hài tử của mình bà ấy liền đem ta cùng hài tử khác của cha ta đẩy vào cung. Thư đồng, danh hào này tuy nói ra có chút tác dụng, nhưng một khi vào cung, hết thảy liền đều thân bất do kỷ, ta chỉ cầu hai người chúng ta có thể bình an tồn tại đi ra ngoài, bị hoàng tử nào chọn trúng làm thư đồng đã trở nên không quan trọng, hơn nữa thấy hay không cũng không do chúng ta định đoạt.”
Tiếu Dụ là một mỹ nhân hiếm thấy, diện mạo âm nhu, bởi vì tính tình hoạt bát cũng sẽ không làm người cảm thấy đẹp theo kiểu nữ nhi, Tô Nhan mỗi lần thấy mặt hắn, không tự chủ được phải cảm thán một phen, nếu thực sự là kẻ hại nước hại dân trong miệng người ta, đại khái chính là chỉ vị trước mắt này đi.
Tô Nhan nghe thấy lời này, hơi nhấp môi, trong đôi mắt lanh lợi kia toàn là quang mang không thể giấu.
Đám người đột nhiên ngừng lại, Tô Nhan cùng Tiếu Dụ cũng dừng lại theo, thấy trước mặt là Lý Tiến quỳ gối trên sàn nhà bằng đá trước cửa Lan Khê, giọng the thé nói: “Nô tài bái kiến Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử…… Thập tứ hoàng tử.”
Lý Công công thỉnh an từng vị hoàng tử, vì vậy liền tốn không ít thời gian.
Sau lưng là đám trẻ mười ba bốn tuổi thư đồng tuy không kiên nhẫn cũng ngoan ngoãn đi theo quỳ xuống, không dám làm càn.
Triều đại hiện nay tổng cộng có mười bốn vị hoàng tử, mười bảy vị công chúa. Trong mười bốn vị hoàng tử, trừ bỏ Đại hoàng tử luôn mai danh ẩn tích và Nhị hoàng tử đã thành thân, các hoàng tử khác đều đến vì chính mình tuyển một vị thư đồng, từ nay về sau cùng bầu bạn học hành.
Dưới gối là đá phiến chưa gọt giũa kĩ, cho dù cách quần bông dày cũng có thể cảm giác đau đớn bén nhọn từng trận truyền đến, Tô Nhan nhíu nhíu mày, nghe thấy Tiếu Dụ thấp giọng oán giận: “Này về sau nếu phải quỳ như vậy mỗi ngày, hai chân còn không phải bị phế sao.”
Tô Nhan vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy.
Tiếu Dụ thuận theo ngậm lại miệng, đôi mắt lại khẽ chuyển, trong lòng không biết nghĩ lung tung cái gì. Tô Nhan không rảnh chiếu cố hắn, lặng lẽ giương mắt nhìn vào trong phòng, vì là sáng sớm mùa đông nên hơi có chút u ám, chỉ có thể nhìn thấy bên trong mơ hồ thân ảnh, lác đác lưa thưa ngồi ở gỗ đàn ghế.
“Đều đứng dậy”. Tiếp theo phòng trong liền truyền đến một tiếng nói ôn nhuận, Tô Nhan nghe, mơ hồ nhận ra đó là Nhị hoàng tử Âu Dương Vân.
Trong số các vị hoàng tử, hắn là một trong số ít người thật sự vô tình với ngôi vị hoàng đế, ở nơi hắc ám ô trọc lấy quyền lợi làm đầu, người này chính một phong cảnh vô cùng độc đáo.
Mọi người đứng dậy, người bên trong chậm rãi đi dạo ra phòng ngoài, nhóm thư đồng khiếp đảm ngẩng đầu lên, nhìn về phía bậc thang các hoàng tử đang đứng, liền như nhìn thấy đế vương tương lai ở trước mắt, suy nghĩ này khiến cho một đám hài tử mười ba bốn tuổi đều không khỏi háo hức, đôi mắt càng mở lớn hơn như sợ bỏ sót cái gì.
“Bên ngoài lạnh lẽo, Lý Tiến, mời mọi người đều vào nhà đi”. Người nói chính là Thất hoàng tử Âu Dương Phong, bởi vì từ nhỏ cơ thể suy nhược nên sắc mặt của hắn tái nhợt, mơ hồ còn có thể thấy mao mạch đỏ nhạt nằm dưới da thịt. Môi nhàn nhạt màu tím, thanh âm nói chuyện tinh tế, trong không khí im lặng bèn đặc biệt trong trẻo như dòng suối mát. Lý Tiến nghe xong liền đi ra ngoài hướng đám hài tử dưới bậc thang nói: “Thỉnh các vị công tử đi vào đi.”
Sảnh đường Lan Khê Các rất lớn có thể chứa hơn trăm người, Tô Nhan cùng Tiếu Dụ đứng ở sau cùng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Hoàng tử tuyển thư đồng chuyện này xưa nay đều là do hoàng đế tự mình chọn lựa, sau đó mới tới các hoàng tử. Đầu năm nay tự nhiên lại đổi thành hoàng tử tự mình chọn lựa. Việc này cùng dùng bữa cũng từa tựa nhau, củ cải rau xanh mỗi người mỗi sở thích. Thư đồng là một chức không nặng cũng không nhẹ, nhiệm vụ chủ yếu là bồi hoàng tử đọc sách, ai cũng không dám đắc tội bọn họ, bởi vì chủ tử bọn họ rất có khả năng là vị đế vương quyền khuynh thiên hạ tiếp theo. Chính là, thực chất lại không có tác dụng gì, đơn giản chính là cung nhân cho các hoàng tử sai khiến mà thôi.
Đứng trước mặt những hoàng tử đó, Tô Nhan liền biết được, Nhị hoàng tử Âu Dương Vân, Tam hoàng tử Âu Dương Khâm, Tứ hoàng tử Âu Dương Tấn, Ngũ hoàng tử Âu Dương Kỳ đều tới chỉ có Lục hoàng tử ―― Âu Dương Lam hắn không có mặt ở đây, chắc là khinh thường việc nhân tài trộn lẫn vàng thau khó tìm, người kia trước nay không để ý việc vặt trong cung chỉ vì ở trong mắt hắn, thiên hạ này sớm đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Người kia vĩnh viễn là một bộ dạng bình tĩnh dứt khoát như thế, rồi lại đa tình đến gần như tàn nhẫn.
Tô Nhan buông xuống đôi mắt, tay phải đột nhiên bị Tiếu Dụ cầm lấy, nghe thấy Tiếu Dụ tinh tế nói: “A Tô, tới phiên chúng ta rồi nè!”.
Hắn nâng lên mắt, thấy Lý Tiến hướng bọn họ đi tới, Lý Tiến đứng yên trước mặt hai người, đè thấp thanh âm nói: “Chúc mừng Tiếu công tử, ngươi chính là thư đồng của Thất hoàng tử”.
Tô Nhan trong lòng trầm xuống, bộ dáng lúc Tiếu Dụ chết lẳng lặng hiện lên trong đầu, lại nghe thanh âm Lý Tiến nhờn nhợt nói: “Tô Lục công tử, Lục hoàng tử thân thể ôm bệnh nhẹ, không đến được, sáng sớm ngày mai ngươi tiến cung, lão nô mang ngươi đi gặp Lục hoàng tử”.
Từ trước đến giờ Tô Nhan không hề tin có chuyện kiếp trước kiếp sau, nhưng hiện tại rơi vào hoàn cảnh này, Tô Nhan không thể không tin.
Chỉ là Tô Nhan mạc danh luân hồi, trọng sinh vào lúc mới vừa tiến cung được một năm, hết thảy tựa như không hề thay đổi, Tiếu Dụ vẫn như cũ thành thư đồng của Thất hoàng tử, mà hắn chung quy không thể tránh thoát kiếp nạn từ người kia.
Tô Nhan nhắm mắt lại, khi mở ra trong mắt đã là một mảnh quạnh quẽ, mỉm cười nói: “Ta nghe nói bên người Lục hoàng tử không phải đã có một vị tên là Tạ Nhiễm sao? Vì sao còn muốn ta đi?”. Tô Nhan và Tạ Nhiễm từng cùng nhau ngây ngốc bên người Âu Dương Lam, ở chung đến 5 năm trời, thẳng đến Tạ Nhiễm nhiễm bệnh ly thế mới thôi.
Lý Tiến sửng sốt, hiển nhiên không dự đoán được hắn sẽ hỏi như thế, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Tô Lục công tử chớ nên để ý chuyện này, kia, hai ngày trước Tạ Nhiễm đột nhiên phát điên đâm Lục hoàng tử bị thương, hiện giờ không biết chạy trốn tới nơi nào, Hoàng Thượng long nhan giận dữ, đã phái người tập nã hắn.”
Tô Nhan nghe xong, trên mặt có một chút ngơ ngẩn, ngay sau đó lại khôi phục như thường, nhanh tới mức không kịp thấy rõ, cuối cùng cũng chỉ khẽ ừ hử cho qua.
Tạ Nhiễm đi theo Âu Dương Lam đã không phải một ngày hai ngày, nếu thật có lòng đả thương hắn, cũng sẽ không chờ đến hôm nay. Trong lòng Tô Nhan xẹt qua vô số ý niệm thẳng tới Tiếu Dụ kêu cũng không nghe thấy. Tiếu Dụ bất đắc đĩ động thủ đẩy nhẹ vai vài cái, thấy Tô Nhan quay đầu nhìn chính mình mới bĩu môi nói: “A Tô, chúng ta trở về đi, còn phải dọn dẹp một chút nữa.”
“Vâng”
Hai người giống như lúc đến, đi theo thái giám ra khỏi hoàng cung. Cánh cửa dày nặng ở sau lưng đóng lại, thanh âm trầm thấp kia như hung hăng gõ vào lòng Tô Nhan một cái, Tô Nhan khẽ giật mình dừng bước, quay người lại chỉ nhìn thấy một màu đỏ thắm hùng vĩ trên đại môn.
Bước vào cung môn sâu tựa biển.
Tô Nhan dùng mười năm của mình để minh bạch ý nghĩa của những lời này, hiện giờ lại giẫm lên vết xe đổ hãm sâu trong đó, vô pháp kềm chế.
Hai từ Danh Lợi với Tô Nhan mà nói chưa bao giờ là quan trọng, nhưng người kia dung hai chữ này phiếm cho hắn một dải lụa trắng đặt ở trước mặt, hắn liền minh bạch, quyền lợi đối với con người có bao nhiêu dụ hoặc cùng si mê.
Tô Nhan nhắm mắt lại, sắc mặt trầm tĩnh.
Một bên Tiếu Dụ thấy, lẩm bẩm nói: “A Tô, ngươi hôm nay làm sao vậy?”
Tô Nhan mở mắt ra, thanh âm trầm thấp: “Tiếu Dụ, chúng ta trốn đi.”
“A?!” Tiếu Dụ kinh ngạc a một tiếng, ngay sau đó tự che miệng lại, lo sợ khắp nơi đều là tai mắt, sau khi nhìn quanh không phát hiện người nào Tiếu Dụ mới thấp giọng nói: “Ngươi điên à! Để người ta nghe thấy sẽ chém đầu ngay!”. Trong giọng nói Tiếu Dụ mang theo vẻ hoảng sợ, Tô Nhan nghe được trong lòng bỗng chua xót, trên mặt thế nhưng vẫn là biểu tình như cũ: “Nếu chúng ta không chạy trốn, một ngày nào đó sẽ chết ở nơi này.”
Tiếu Dụ chậm rãi buông ra tay, biểu tình trầm mặc cúi mặt xuống: “Ta không thể trốn, A Tô, ngươi biết mà.”
Tô Nhan nhìn hắn, duỗi tay xoa xoa đầu hắn một phen, phụ thân của Tiếu Dụ tuy không phải người trong triều cũng coi như là nhật vật có chút uy danh trong kinh thành, nếu Tiếu Dụ chạy, Hoàng Thượng trách tội xuống dưới, tất cả liền tính lên đầu phụ thân hắn. Tiếu Dụ luôn luôn kính trọng phụ thân, đương nhiên không có khả năng làm ra loại sự tình này.
Nhưng nếu không trốn, bọn họ chỉ có thể chờ chết.
Tiếu Dụ sau khi tiến cung sẽ chết sau năm thứ hai, sự kiện kia vẫn không thể điều tra rõ hung phạm, thành án treo. Tuy rằng Tô Nhan đã từng ngầm điều tra, nhưng trước sau vẫn không có thu hoạch. Tô Nhan biết sự tình không đơn giản như vậy, nhất định có người đứng sau tiêu hủy chứng cứ. Chỉ là, vì cái gì muốn hại chết Tiếu Dụ, nỗi băn khoăn này vẫn luôn hiện hữu trong lòng Tô Nhan.
Tô Nhan gục đầu xuống, tiếng cười trầm thấp từ trong miệng truyền ra: “Ngươi không đi, ta cũng không đi.”
Cùng lắm thì cùng chết, dù sao có thể sống lần nữa, sao không dùng để đánh cuộc một phen?
Ý đã quyết, Tô Nhan mới ngẩng đầu lên đối diện với vẻ mặt khó xử của Tiếu Dụ, duỗi tay xoa bóp gương mặt còn chưa nẩy nở hoàn toàn kia, cười nói: “Tiếu Dụ, ta sẽ không để ngươi chết.”
=====================================
Tác giả có lời muốn nói: Không chịu nổi tịch mịch nên mở cái hố cho các ngươi nhảy vào ᄏᄏᄏᄏᄏᄏ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT