(Mình xin bỏ qua phần hai người đi chụp hình cưới với hôn lễ nha! Mình thấy hai việc này cũng bình thường, với lại đỡ mỏi tay.)
– Mệt!! – Yori thở dài, ngồi phịch xuống sofa, mặc dù chỉ là một cuộc gặp gỡ mật giữa hai gia đình, nhưng, bà chủ tịch và ông quả gia nhà cô cứ ngồi trò chuyện chuyện trò, khiến cô muốn ngủ gục luôn ấy chứ.
– Chuyện gì dài vô tận!!! – Kiyoshi cũng không kém gì mấy, ngã người xuống sofa, mắt nhắm lại.
– Mất cả tự do!! – Yori lầm bầm rồi gục đầu xuống vai Kiyoshi ngủ ngon lành, có vẻ như cô đã mệt mỏi lắm rồi.
– Ơ này…
Hai người dần chìm vào giấc ngủ sâu trong tư thế rất chi là “tình tứ”.
————————
“Không… sao các người lại bắt họ đi…”
Kiyoshi khẽ mở mắt vì tiếng nói của Yori. Liếc mắt nhìn xuống cô, anh không khỏi ngạc nhiên, mặt cô đầm đìa mồ hôi lẫn… nước mắt.
– Machiko, cô sao vậy??
“Đừng… đừng bắt anh ấy…”
Yori nhăn mặt lại, nước mắt rơi ngày một nhiều hơn, phải chăng cô
đang rất đau khổ. Kiyoshi không kìm được, ôm chặt cô vào lòng, tay vỗ vỗ đầu cô an ủi.
– Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn!!
Đôi vai Yori cứ run lên từng đợt, nước mắt cô thấm đẫm một vùng áo của Kiyoshi.
Khóc một hồi lâu, Yori mệt quá nên ngủ luôn. Kiyoshi lắc đầy rồi bế
cô lên phòng. Trời cũng đã sập tối, anh nhanh chóng lấy chăn đắp cho cô
rồi bỏ về phòng, nhưng, tay cô trong vô thức kéo anh lại.
– Đừng… đi… – Cô nói mơ.
Kiyoshi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng lấy ghế ngồi cạnh cô.
– Tôi sẽ không đi đâu hết!!
Tay Yori vẫn nắm chặt tay Kiyoshi không rời, anh cũng mặc kệ.
“Nhưng mà, lúc đó… cô ấy đã nói gì nhỉ??!… Anh ấy sao?… Là ai chứ!!!”
Ngày hôm nay đến rồi đi, kéo theo bao điều phiền muộn, những giọt
nước mắt và sự yêu thương. Có lẽ, một cái gì đó đang từ từ, từng chút
một kết nối hai con tim đã nguội lạnh, băng giá lại với nhau…
*************
5.00 AM sáng
Từng cơn gió lạnh những ngày đầu đông nhẹ ghé vào khung cửa sổ, thổi
vào gương mặt hồng hào của Yori. Cô khẽ mở mắt ra, nhìn trần nhà một hồi lâu, cô mới ngồi dậy. Lúc này, cô mới có cảm giác tay mình bỗng ấm lên
lạ thường, nhìn sang, gương mặt anh tuấn của Kiyoshi đập vào mắt, tay
anh còn đang nắm chặt tay cô không buông, nhưng có một điều là, anh đang nằm chung giường với cô. Mặt cô bỗng chốc đỏ lựng, tim đập loạn xạ
không thể kìm chế. Đưa tay lên ôm tim, cô thở dốc như vừa chạy maratông
về.
“Cái gì vậy?!!!”
Mặt Yori nhăn lại khó chịu, cô dường như không thể thở.
– Saito, anh dậy ngay cho tôi!!! – Cuối cùng, không chịu được, Yori la toáng lên.
– Hừ! – Kiyoshi hừ lạnh rồi nằm xuống ngủ tiếp. Máu Yori dồn lên não, cô dùng chân đạp anh lăn lông lốc xuống sàn. Do tay hai người vẫn đang
nắm chặt nên khi đạp anh xuống, theo đà mà cô té xuống, nằm lên người
anh luôn.
“Thình thịch… thình thịch…”
Nhịp tim đập mỗi lúc một mạnh. Cô cũng không rõ là mình hay anh nữa,
cả hai đều đang ngượng chín mặt. Thường thì, nếu tình huống này xảy ra,
đáng lẽ Yori sẽ la làng lên nhưng không, cô chưa kịp nói gì thì…
– Con dâu ơi!! Ối… ta xin lỗi… ta không cố ý, hai đứa cứ tiếp tục đi
nhé!!! – Bà chủ tịch không biết từ đâu mở cửa phòng cô, thấy hình ảnh mà bà không nên thấy, bà nhanh chóng đóng cửa lại, kèm theo đó là một nụ
rất “có duyên”.
Không gian căn phòng bỗng yên tĩnh đến lạ thường. Hai người vẫn nằm
như thế, tay vẫn nắm chặt, hai ánh mắt trao nhau, “tim hường” bay tứ
tung, một khung cảnh lãng mạn y như trong phim Hàn Quốc.
– Này con heo, cô nặng quá đấy!! – Giọng Kiyoshi lạnh lùng cất lên.
“Xoảng”
Bao nhiêu “tim hường” vỡ vụn, rơi khắp nơi. Ôi, còn đâu khung cảnh
đẹp đẽ, lãng mạn nữa!! (Kiyoshi: lãng mạn cái đầu ngươi!/ Au: kệ ta, đi
chỗ khác chơi!/ Kiyoshi: * rút súng*, *đoàng*)
Thế là một tình huống “hường phấn” xảy ra vào sáng sớm lại kết nối thêm một chút hai con tim kia.
Giờ thì… gạt những thứ không liên quan sang một bên, trở về thời điểm hiện tại, là lúc Yori và Kiyoshi ngồi nghe bà chủ tịch… mắng. Chẳng qua là sáng nay, sau khi thấy tình huống “hường phấn” của hai người, bà chủ tịch nghĩ:” Hai đứa nay dễ thương quá!! Ngủ chung trong căn phòng nhỏ
nhỏ, xinh xinh thiệt là hường quá đi!!”. Và những suy nghĩ ấy của bà
liền vỡ vụn đi khi bà đi sang phòng kế bên, là phòng của con trai cưng
bà-Kiyoshi. Và…
– Này, ta mua cho hai đứa căn nhà riêng để hai đứa có thể thoải mái
hơn, để có thể có những phút giây vui vẻ, “nồng nàn” bên nhau, nhưng tại sao hai đứa lại ngủ riêng??! Trừ sự việc sáng nay và tối qua thì tạm
chấp nhận, nhưng còn con, Kiyoshi, sao con lại có thể ném đôi giày vào
con dâu của mẹ??! Con có biết tâm lý con gái tuổi lấy chồng rất yếu đuối không hả??.. Bla… Bla… ( Yori chưa đến tuổi lấy chồng mà bà chủ
tịch?!!!/ Bà chủ tịch: nói quá lố xíu!/ *Xỉu*)
– Con xin lỗi mẹ! – Cả hai cuối gần mặt, đồng thanh lên tiếng.
– Còn cách xưng hô của hai đứa nữa, vợ chồng phải xưng hô thân mật một chút chứ!
– Con sẽ sửa đổi! – Đồng thanh chập hai.
– Nhưng mà…sao mẹ biết hết vậy?? – Đồng thanh chập ba.
– Đó là việc của ta, không cần con phải biết, giờ thì… ĐI HỌC MAU! – Bà chủ tịch hét lên khiến hai người bỏ chạy té khói.